Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 118: Kỳ trung áo bí




Dịch giả: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: vietstars

- Lâm Tam, điều này … điều này sao có thể?

Đại tiểu thư nhìn đôi bàn tay mình mà không tin nổi, vẫn trắng nõn như thế, tựa như lúc nãy đơn giản chỉ là một lần rửa tay. Điều này quả thật quá thần kỳ.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Không tin hả? Không tin thì cô cứ thử rửa lại đi, bất quá lần này ta không đảm bảo tay cô không sưng lên như chân heo đâu a.

Chảo dầu lúc này đã bốc khói, sôi sung sục, bây giờ mà nhúng mười ngón tay nhỏ bé xuống thì sẽ thành mười ngón chân heo luôn.

- Không thể nào, điều này không thể nào.

Đào Đông Thành như nổi điên, bất ngờ tiến lên phía trước, rút tay ra nhúng vào vạc dầu đang sôi.

- Ca ca

Uyển Doanh bên cạnh hắn đã sớm chú ý, vừa thấy hắn nổi giận lập tức muốn ra tay ngăn cản, nhưng vẫn chậm một nhịp, ngón tay Đào Đông Thành đã nhúng vào một nửa.

"Aaaaa", một tiếng la thảm thiết vang lên, nhất thời mọi người đều kinh hoàng. Tuy năm ngón tay phải của họ Đào chỉ mới tiến vào phân nửa, sau tiếng hét đó hắn đã lập tức rút tay lại, nhưng tay hắn đã nhanh chóng sưng lên và chuyển sang màu hồng, trong phút chốc phồng rộp to lên.

- Ngươi, ngươi làm thế nào có thể…

Đào Đông Thành mặt xám như tro tàn, đau đớn từ ngón tay truyền thẳng tới tim, hắn chỉ vào mặt Lâm Vãn Vinh mà hét:

- Ngươi dùng yêu pháp.

Uyển Doanh vội vàng chạy tới bên chảo dầu, nắm lấy bàn tay của ca ca xem xét. Đào Đông Thành cảm thấy đau đớn khủng kiếp từ năm ngón tay của mình truyền tới, không nhịn được lại bắt đầu rên la thảm thiết.

Uyển Doanh nhìn thương thế của ca ca nàng, chỉ thấy ngón tay tuy đã nhúng vào một nửa, nhưng hậu quả mà chảo dầu sôi gây ra cũng không nhỏ, bàn tay phải này tuy có thể may mắn cứu được nhưng sợ sẽ không còn được như trước nữa.

- Lâm Tam, ngươi sử dụng yêu pháp hại ca ca ta, ta sẽ không tha cho ngươi. Đào Uyển Doanh nhìn Lâm Vãn Vinh, trong mắt bắn ra ngọn lửa phẫn nộ nói.

Người trong đại sảnh đều thấy kỳ quái, Lâm Tam này không thể nào có yêu pháp được, nhưng mới vừa rồi Đại tiểu thư thì dễ dàng vô cùng, như thế nào mà đến phiên Đào Đông Thành thì bộ dạng lại thay đổi khác như vậy chứ?

- Yêu pháp ư?

Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:

- Đào tiểu thư, việc tỷ thí ngày hôm nay, các vị huynh đệ tỷ muội ở đây đều là tận mắt nhìn thấy, lại có Từ đại nhân đây công chứng, mọi người làm thế nào nói ta sử dụng yêu pháp? Nói lại từ đầu, việc tỷ thí là do Đào công tử đột nhiên đề xuất, hắn dĩ nhiên đã có chuẩn bị, bên ta bất ngờ ứng chiến, nói thẳng ra thì với Tiêu gia thật là bất công. Hắn khi dễ Tiêu gia chỉ toàn đàn bà, lại lợi dụng quyền lực và địa vị của hắn tại Kim Lăng thương hội mà ép một nữ nhân yếu đuối cùng hắn tỷ thí, thị phi trong đó mọi người đều hiểu được. Nếu Đào công tử mà thắng, ngươi có nói hắn sử dụng yêu pháp không? Có thay Tiêu gia minh oan không?

Đào Uyển Doanh phẫn nộ nhìn Lâm Tam. Tuy rằng nàng rất hận hắn, nhưng không thể không thừa nhận những lời Lâm Tam nói đích thực rất có lý .

- Người trong thiên hạ đều có tư tâm, điều này có thể giải thích, nhưng như ngươi chẳng phân biệt hắc bạch thị phi, ăn nói lung tung. Ngươi chỉ có thể thắng, không thể thua sao? Người Đào gia ngươi là thiên hạ vô địch sao? Buồn cười thật!

Lâm Vãn Vinh khinh thường liếc nhìn Đào Uyển Doanh.

Đào Uyển Doanh cả giận nói:

- Lấy dầu sôi rửa tay, rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao Ngọc Nhược tỷ tỷ thì bình an vô sự, mà ca ca ta lại thụ trọng thương?

- Thiên hạ vạn vật đều có nguyên lý riêng của nó, điều này là khoa học tự nhiên."

Lâm Vãn Vinh nói tiếp:

- Huống hồ lúc trước ta đã cho Đào công tử cơ hội, nhường hắn ra tay trước Đại tiểu thư, cũng chính hắn sợ đầu sợ đuôi, bỏ qua cơ hội. Lại nói về Đại tiểu thư, Tiêu gia đã bị Đào gia đưa vào tuyệt lộ, nàng chẳng màng đến bàn tay, sẵn sàng tỷ thí. Tinh thần và ý chí như vậy, ca ca ngươi có thể so được sao? Vả lại, lần tỷ thí này là ca ca ngươi chủ động đề xuất, hắn bị nhu vậy là tự mình chuốc lấy, sao lại có thể trách oán người khác?

Nghe những câu này, người trong phòng thảy đều gật đầu. Sự tình hôm nay, hai thương hội Gianh Chiết liên thủ uy bức Tiêu gia, mọi người đều nhìn thấy, tỷ thí này cũng là Đào Đông Thành đề xuất, đúng là không thể trách người khác được.

Từ Vị nhìn Đào Đông Thành nói:

- Đào công tử, tỷ thí lần này là do ngươi đề xuất, lão phu là người công chánh, vây chấp nhận chịu thua, ngươi có gì để nói không?

Đã định là đấu ba thắng hai, nay Tiêu gia thắng luôn cả hai trường, trường tỷ thí thứ ba dĩ nhiên không cần phải đấu.

Đào Đông Thành ánh mắt ảm đạm, lần này thật sự là thảm bại, trước mắt mọi người để thua liền hai trận, có thể nói là bắt gà không được mà còn mất gạo, Đào gia coi như đã thua tài nghệ của người. Tên Lâm Tam này đúng thật là quái thai, hai trận này mình thua mà vẫn còn hồ đồ, không biết hắn làm sao nhận biết được toản thạch nữa chứ? Rồi còn rửa tay bằng dầu sôi, tại sao hai người lại có hai kết quả khác nhau? Huyền bí trong đó, Lâm Vãn Vinh không nói thì thiên hạ này cũng không ai biết được.

- Học sanh nguyện chịu thua, xin từ chức hội trưởng Kim lăng thương hội, mong huynh đệ tỷ muội tìm người tài khác.

Đào Đông Thành bất đắc dĩ phải nói như vậy:

- Ngoài ra các cơ sở buôn bán quần áo của Đào gia sẽ chuyển giao miễn phí cho Tiêu gia, đệ tử xin lập giấy đồng ý bàn giao.

Từ Vị lão hồ ly này biết Đào Đông Thành không còn giở trò được nữa bèn dục Đào Uyển Doanh viết giấy bàn giao, Đào Đông Thành thì dùng ngón tay trái ấn dấu mực thay cho chữ ký, bắt đầu từ giờ cơ sở buôn bán quần áo vải vóc của Đào gia đã thành tài sản của Tiêu gia.

Đại tiểu thư hoảng hốt nhìn sự tình trước mắt, hết thảy những điều này giống như đang nằm mơ vậy. Nàng liếc nhìn Lâm Tam trước mắt, thở dài:

- Việc hôm nay quả thật quỷ dị, ta nhất thời cũng không hiểu được.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Nhân sinh là thế, dị biến thường chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, đợi cô hiểu được, thì tất cả đã trở thành sự thật rồi.

Đại tiểu thư gật gật đầu, thu lại vẻ cảm khái, bắt đầu lo lắng làm sao để tiếp thu tài sản Đào gia trang.

Từ Vị nhìn mọi người nói:

- Hôm nay Kim Lăng thương hội Đào hội trưởng từ chức, theo ý lão phu, không bằng nhân dịp tốt hai thương hội tụ tập đông đủ, bầu ra hội trưởng mới, để Kim Lăng thương hội có thể tiếp tục hoạt động bình thường, ý các vị thế nào?

Điều này là dĩ nhiên, Lưu Nguyệt Nga cũng đứng lên nói:

- Ta đề nghị Tiêu đại tiểu thư tiếp nhận chức hội trưởng Kim Lăng thương hội.

Hôm nay biểu hiện của Tiêu gia trước mặt mọi người không cần biết là học thức, khí độ hay ý chí đều hơn hẳn Đào gia. Huống hồ Tiêu gia là gia tộc đã kinh doanh từ lâu, kinh nghiệm phong phú, rất nhiều thành viên trong thương hội đều từng do Tiêu gia lãnh đạo. Quan trọng nhất là thái độ của vị Từ đại nhân, tựa hồ cũng đứng về phía Tiêu gia, về sau rõ ràng họ không cần phải lo gì nữa.

Đề nghị của Lưu Nguyệt Nga nhất thời được mọi người hưởng ứng. Tiêu Ngọc Nhược không hề cố ý mà đã trở thành tân hội trưởng thương hội thành Kim Lăng. Vị trí nàng thật ra cũng không có gì lạ, lúc nàng còn trẻ thì Tiêu phu nhân đã từng đứng đầu thương hội, hôm nay là kế thừa mẫu chức. Nhắc đến thì quả có thể coi như là một đoạn giai thoại vậy.

Có Đào Uyển Doanh đứng đằng sau giúp đỡ, Đào Đông Thành liếc nhìn lão béo họ Vu sắc mặt tái nhợt nói:

- Vu hội trưởng, Hàng Châu thương hội của các ngươi bây giờ tính thế nào đây?

Lão Vu béo mập một canh giờ qua cùng Đào Đông Thành liên hợp đả kích Tiêu gia, cuối cùng thì Tiêu gia lại trở thành Kim Lăng thương hội chủ. Hắn giờ chỉ hận chính mình không phân cao thấp, càng không thể nào nhắc đến việc áp đảo, liền lập tức chúc mừng:

- Chúc mừng Tiêu đại tiểu thư chấp chưởng Kim Lăng thương hội. Ta và Chiết Giang thương hội rất ủng hộ, sẽ cùng Tiêu đại tiểu tư duy trì sự buôn bán cường thịnh của cả hai địa phương.

- Như thế thì tốt.

Từ Vị quét ảnh mắt quanh đại sảnh, chậm rãi nói tiếp:

- Ta đến Hàng Châu cũng mấy ngày rồi, có nghe lời đồn về Bạch Liên Pháp hội. Yêu nhân bang kia dùng tiểu xảo tạo dựng hình phật tượng coi thường dân chúng, thu nhận tín đồ, còn lại là làm loạn dân tình, rúng động đến căn cơ của Đại Hoa.

Mọi người tại đại sảnh vẻ mặt mê hoặc. Rõ ràng đây là thương hội, Từ đại nhân thế nào đột nhiên lại nói đến cái gì yêu phái hội.

Từ Vị hừ một tiếng nói:

- Hôm qua ta đích thân đến Bạch Liên Pháp hội tràng, pháp thuật đích thực là lừa gạt người. Trải qua ngày đêm thẩm tra, đều là Bạch Liên Giáo yêu nghiệt gây nên nhằm dụ hoặc dân chúng gia nhập Bạch Liên giáo. Thật đáng giận.

Nói đến Bạch Liên Giáo đại sảnh nhất thời câm như hến. Tất cả mọi người biết Bạch Liên Giáo đốt nhà giết người không việc ác gì không làm. Đặc biệt người trong thương hội đều biết Tiêu gia từng bị thủ đoạn của Bạch Liên giáo, đối với Bạch Liên Giáo tuyệt không có hảo cảm.

- Lão hủ kỳ này đến Giang Nam, Hoàng thượng trao quyền lão hủ tùy nghi hành sự. Hôm qua phá Bạch Liên pháp hội, sáng sớm hôm nay bêu đầu Bạch liên giáo đồ thị chúng. Cho nên hôm nay lão hủ đến chậm chính là bước qua máu tươi của yêu nhân mà đến.

Từ Vị trên người xuất ra trận sát khí, ánh mặt như điện đảo qua chúng nhân. Nhiều người hoảng sợ cúi đầu không dám nhìn lão.

Từ Vị lơ đãng hỏi:

- Theo lời của bọn phỉ đồ, Hàng Châu thương hội cũng có nhiều tín đồ của bọn chúng, cũng đã trợ giúp bọn chúng không ít ngân lượng. Vu hội trưởng ngươi cũng có biết việc này chứ?

Vu bàn tử sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ dưới đất lớn tiếng nói:

- Đại nhân, tiểu nhân thật không biết.

Từ Vị hừ lạnh một tiếng:

- Phỉ đồ kia đã có qua lại trợ giúp người trong thương hội, lão phu đã cho người tạo nên danh sách, đã có trong lòng bàn tay. Vài ngày nữa nhất định sẽ điều tra và quyết không nương tay.

Trong đại sảnh Chiết Giang khách thương môn, mọi người đều cảm thấy bất an, thủ đoạn của Từ đại nhân bọn họ cũng có nghe nói qua, nửa phần mưu lược của hoàng đế là từ ông ta mà ra, có thu thập vài thương nhân cũng là cực kỳ đơn giản.

Thấy Từ Vị đề cập đến chuyện Bạch Liên Giáo, Lâm Vãn Vinh cũng hiểu được. Lão nhân này tất đã hoàn toàn chuẩn bị mà đến a! Ông ta đương nhiên sớm biết Đào gia kia cùng Bạch Liên Giáo có qua lại với nhau, hôm nay ám trợ Tiêu gia mà lật đổ Đào Đông Thành kia, chiêu thức ấy quả thực là tuyệt mỹ a. Ta có thể nói lão nhân này thực biết thưởng thức được thực tài của ta, lão tử ta thấy Từ Văn Trường so với Lạc Mẫn lão hồ ly còn giảo hoạt hơn nhiều.

Từ Vị nhìn thấy thần sắc của mọi người như vậy, mỉm cười hòa hoãn nói:

- Bất quá – con người không phải thánh nhân, ai mà không từng phạm sai lầm? Cũng là đồng liêu với nhau, chỉ là nhất thời hồ đồ phạm nên tội, ta cho mọi người một cơ hội, bất kể ngươi là ai, ta cũng mặc kệ nếu ngươi không cùng Bạch Liên giáo có quan hệ sâu đậm, chỉ cần ngươi đúng lúc qui định, tại nơi qui định, giải thích rõ ràng chuyện trợ giúp Bạch Liên giáo bao nhiêu ngân lượng, giao nộp số ngân lượng ấy vào quốc khố để chuộc tội, lão phu cam đoan không truy cứu, đồng thời giữ bí mật của các vị để chư vị có thể an tâm kinh doanh buôn bán.

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, lão nhân này thực sự là một cao thủ a, vừa đánh vừa xoa, dùng uy hiếp lẫn lợi lộc mà dụ, loại buôn bán thông thường cũng đều chỉ là trò thông minh vặt vãnh, sao có thể so sánh được với loại quan trường cao thủ như Từ Vị này, đương nhiên bị ông ta xử gọn. Nói là Từ Vị nắm giữ danh sách tên trong tay, Lâm Vãn Vinh tuyệt đối không tin, ngày hôm qua vớ được đám lính vô dụng hèn yếu, làm sao có thể truy ra thông tin quan trọng như vậy, lão nhân này đích thật là dùng tâm lý chiến.

- Trong vòng ba ngày, ta xin đợi các vị tại Hàng Châu phủ nha môn.

Từ Vị chậm rãi:

- Nhưng nếu có người cố tình muốn thử vận may của mình ...

Trong mắt ông ta chợt hiện lên một tia tàn khốc:

- Để đao phủ mà tới nhà, đừng trách lão phu vô tình.

Hai thương hội một hồi náo loạn, một hồi tỷ thí, một hồi đe dọa đã xong. Phải nói về náo nhiệt, cuộc họp thường niên mọi năm quả thực không bằng một phần mười năm nay. Nói về hoảng sợ thì mọi năm không bằng một phần trăm năm nay, đặc biệt là với những thương nhân trong tâm có quỷ.

Mọi người cũng lần lượt nối nhau nhanh chóng ra về, chỉ còn lại Lâm Tam, Đại tiểu thư cùng Từ Vị ba người. Từ vị cười nói:

- Lâm tiểu ca, người nhất định không đi đâu hết, mau mau nói cho ta phương pháp rửa tay trong chảo dầu, lão phu rất tò mò.

Vừa rồi nhất phẩm đại quyền triều đình nắm quyền sinh sát, giờ đây lại là lão nhân tò mò. Từ Vị quả là một kỳ nhân. Đại tiểu thư cũng tràn đầy hiếu kỳ giục:

- Lâm Tam, ngươi mau nói cho ta nghe đi.

Lâm Vãn Vinh cười trả lời:

- Phương pháp này nói đến cũng là không đáng một đồng xu, nhưng hai người cần phải giữ bí mật cho ta, từ nay về sau không chừng có ngày sẽ sử dụng lại.

Từ Vị cười nói:

- Việc thò tay vào chảo dầu này cùng với thạch tượng trồi lên cũng giống nhau, bên trong đều có kỹ thuật, chỉ là kỹ thuật thế nào thì lão hủ không nghĩ ra được.

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Thực ra đây chỉ là ứng dụng thực tế đơn giản, bí quyết là ta cho vào dầu một chút dấm.

- Dấm ư?

Đại tiểu thư cả kinh thốt lên:

- Khó trách ta ngửi thấy có vị chua, ta tưởng là ở dưới tửu lâu bốc lên, hóa ra là trò quỷ quái của ngươi.

Từ Vị vội nói:

- Sử dụng dấm thế nào? Lâm tiểu ca, ngươi mau giảng tiếp đi.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Trong lúc ta đi xuống tìm dầu, trước hết ta đổ một chút dấm vào dầu, vì dấm nặng hơn dầu nên nó chìm xuống dưới, còn dầu thì ở phía trên. Vì vậy mọi người, kể cả Từ đại nhân đều chỉ nhìn thấy dầu, không ai thấy có dấm cả.

Từ Vị cười nói:

- Không nghĩ đến nó lại có phương pháp như vậy, ta cũng thật khâm phục ngươi. Tiếp theo thì sao?

- Dấm nhanh chóng bị đun đến bốc hơi, khi nó xuyên qua lớp dầu lên trên bề mặt thì sẽ hình thành hiện tượng trông như dầu sôi, bên trên thì có khói xanh bốc lên, trông rất khiếp người. Mà thật ra đó chỉ là dấm nóng dần lên, nhiệt độ trong chảo lúc đó chỉ bằng nhiệt độ sôi của dấm, thế nhưng thấy đám bọt khí bay lên, mọi người lại tưởng là dầu sôi, thực ra dầu còn chưa nóng nữa. Vì vậy, lúc đại tiểu thư đưa tay vào lấy đồng tiền thì mọi người đều bị con mắt đánh lừa mà tin rằng nàng sẽ bị thương, sự thật thì lúc dấm sôi, lớp dầu phía trên chỉ hơi ấm mà thôii."


- Hóa ra là như vậy.

Từ Vị nói:

- Bất quá lớp đá vôi ngươi vất vào kia có tác dụng như thế nào vậy?

Lão Từ này quan sát kỹ thật, ngay cả đá vôi cũng không bỏ qua, Lâm Vãn Vinh đương nhiên không thể giải thích với bọn họ phản ứng đá vôi gặp dấm sinh ra khí cacbonic được, chỉ có thể nói sơ lược:

- Đá vôi rơi xuống đáy, gặp phải dấm liền tạo ra phản ứng sinh ra bọt khí, như vậy mọi người nhìn vào càng thêm kinh hãi.

Đại tiểu thư hỏi:

- Tại sao ta nhặt tiền vô sự còn Đào công tử lại gặp trọng thương vậy?

Đây cũng là nghi hoặc trong lòng của nàng ta.

Lâm Vãn Vinh nói:

- Cái này phụ thuộc vào việc nắm chắc thời cơ, lượng dấm cho vào dầu không thể quá ít, vì nếu vậy chỉ cần một chút thời gian là dấm sẽ bay hơi hết. Khi dầu trong chảo đang đảo lộn, khói xanh bốc lên hết thì lúc đấy nhiệt độ không quá nóng, có thể cho tay vào được, vì thế đại tiểu thư có thể dễ dàng lấy tiền ra. Đương nhiên, dấm cũng không thể quá nhiều, nếu quá nhiều thì nó không dễ dàng bốc hơi như vậy, nhiệt độ sau khi dấm bốc hơi sẽ rất cao, cho tay vào cũng có thể bị thương nặng, vấn đề là thế.

- Lâm Tam, ngươi biết rõ như vậy chắc chắc là trước đây đã dùng phương pháp này lừa rất nhiều người, nếu không làm sao nguơi có thể biết rõ ràng như thế chứ!

Đại tiểu thư bĩu môi nói.

Lâm Vãn Vinh cười đáp lời:

- Ta không định lừa người nhưng phương pháp thì đầy mình, thực ra đây cũng chỉ là biện pháp đơn giản nhất thôi. Khi lượng dấm đã gần bốc hơi hết là thời điểm thích hợp, vì thế ta cố gắng đứng thật gần chảo dầu, liên tục nhìn xem ở dưới có bọt khí thoát ra hay không, nếu không có khí thoát ra chứng tỏ dấm đã hoàn toàn bốc hơi, lúc này dầu sẽ nóng lên rất nhanh, sau đó dầu sẽ thật sự sôi.

Đại tiểu thư vỗ tay nói:

- Ta biết rồi, lúc ta đưa tay vào lấy tiền là lúc lượng bọt khí nhiều nhất, chứng tỏ dấm bắt đầu bốc hơi nhiều, nhiệt độ không quá cao, ta có thể nhanh chóng lấy tiền ra. Mà lúc Đào công tử cho tay vào, bọt khí không còn, chứng tỏ dấm đã bốc hơi hết, dầu cũng thực sự nóng nên hắn mới bị thương như vậy.

Lâm Tam giơ ngón cái lên nói:

- Đại tiểu thư thật thông minh.

- Đáng ghét.

Đại tiểu thư đỏ mặt, nhẹ giọng nói.

- Lâm tiểu ca, ngươi nhường Đào Đông Thành lấy trước là sử dụng phương pháp dục cầm cố túng, ngươi chắc chắn hắn không dám thò tay vào chảo dầu.

Từ Vị thở dài:

- Tiểu ca, ngươi tuổi còn nhỏ mà đối với nhân tình cũng nắm quá rõ.

- Không dám, không dám!

Lâm Vãn Vinh mặt không đổi sắc nói:

- Ta làm sao mà âm hiểm như đại nhân nói được? Hắn dám cho tay vào thì sao, không cho tay vào thì sao, ngay sau đó ta giục đại tiểu thư thừa lúc bọt khí còn chưa hết cho tay vào lấy, cùng lắm thì hòa thôi.

Đại tiểu thư cười nhẹ:

- Ngươi, đáng ra ngươi phải đi theo Bạch Liên Giáo, trở thành Xích Cước đại tiên, học cái thần côn gì kia.

Nói đến mấy từ thần côn, nàng tự nhiên liếc mắt nhìn Lâm Tam, sắc mặt đỏ bừng, thần sắc vô cùng kích động lòng người.