Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 114: Trách Nan




Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: nhất giới

Tiêu đại tiểu thư chậm rãi đứng dậy, uyển chuyển đi ra phía trước, quay về phía mọi người thi lễ, mỉm cười nói:

- Ngọc Nhược cảm tạ hảo ý‎ của Vu hội trưởng, cũng cảm tạ sự quan ái của chư vị đồng liêu. Chư vị ở đây đều là tiền bối của ta, đồng thời cũng ủng hộ sự phát triển của Tiêu gia trong thời gian qua, Ngọc Nhược từ đó đến nay vẫn vô cùng cảm tạ sự ủng hộ của các vị.

Nàng nói rồi khom thấp thân mình cảm tạ. Đại tiểu thư thiên sanh mỹ mạo như hoa, cử chỉ thân thiện tự nhiên, tài năng phong độ đều hơn người một bậc, rất dễ dàng dành được hảo cảm của mọi người.

- Nước hoa cùng với xà phòng, cả hai thứ đều là món hàng mới nhất do Tiêu gia làm ra, tin rằng các vị đều nghe nói qua rồi. Nước hoa là chính là kết tình từ hương thơm của hoa, trải qua phương pháp lên men bí mật mà thành, không hề dễ dàng, nhưng làm mùi thơm bay xa không phai, đạm bạc ưu nhã, lưu lại rất lâu. So với loại phấn sáp tầm thường nữ tử hay dùng hơn rất nhiều, mùi thơm càng thêm ‎đầy ý nghĩa, nên được các vị tiểu thư, thái thái yêu thích vô cùng.

Đại tiểu thư cầm nước hoa thành thực nói, mọị người ngồi đây tuy đều là thương nhân, nhưng cũng đều là khách hàng tiềm tàng, một cơ hội tuyên truyền như vậy Đại tiểu thư tự nhiên sẽ không bỏ qua.

- Cho nên xà phòng chính là thừa hưởng mùi thơm của nước hoa, thanh tân tự nhiên, khoan khoái dễ chịu, trước đó không ít vị tiểu thư, thái thái đã dùng qua, tin rằng có sự cảm nhận vô cùng sâu sắc, hai loại này chính là do Tiêu gia ta tinh tâm mật chế mà thành, vừa để tạo phúc hàng triệu bách tính, đồng thời cũng hy vọng chư vị tiền bồi có thể ủng hộ Tiêu gia như trước kia, Ngọc Nhược cảm tạ vô cùng.

Đại tiểu thư giới thiệu đơn giản về nước hoa và xà phòng, bên Chiết Giang thương hội có một nữ khách thương đứng lên nói:

- Tiêu Đại tiểu thư, nước hoa xà phòng thơm kia ta đều nghe qua, cũng được may mắn dùng thử, cảm giác thật sự là mười phần sảng khoái, chỉ là Hàng Châu không thể nào cung ứng đầy đủ, làm chị em bọn ta có chút lo lắng.

Nàng nói hết câu liền đưa tới sự tán thành của nữ thương khách xung quanh, các nàng đó đều là những nhà buôn, đối với sự vật mới đều cảm thấy hứng thú, qua trung gian không ít người được dùng qua nước hoa xà phong thơm, cảm giác đích thực so với phấn sáp là hoàn toàn bất đồng, cho nên đều hướng tới Đại tiểu thư mong nàng ta mang nhiều hàng hóa đến.

Đại tiểu thư mỉm cười nói:

- Chư vị tỷ muội chớ lo lắng, nước hoa cùng xà phòng thơm sẽ được đáp ứng ngay lập tức, nếu các vị tỷ muội cần, có thể trực tiếp đến chỗ chúng ta đăng ký, ‎sau đó chúng ta đương nhiên sẽ giao đến tận tay mọi người.

Đào Uyển Doanh cũng lấy ra từ trong người một chiếc bình nhỏ trong suốt như pha lê, bên trong chứa chất lỏng màu hồng, đắc ý‎ hướng tới những nữ thương khác xung quanh quảng cáo:

- Đây là nước hoa mân côi, do chính Ngọc Nhược tỷ tỷ tặng cho ta.

Trong khoảng thời gian ngắn các nữ khách xung quanh liên tục kinh hô, mỗi người đều cầm lấy không muốn buông tay, có vài nữ khách muốn Đào Uyển Doanh bán lại, bị Đào Uyển Doanh vội vàng đoạt lại.

Lâm Văm Vinh cười thầm, ngày ấy Đại tiểu thư tới thư viện tuyên truyền đưa cho Đào Uyển Doanh nước hoa này, không nghĩ tới hôm nay tiểu nữu này cũng mang theo tới nơi đây khoe khoang. Cho nàng nước hoa này coi như cũng không uổng phí.

Đào Đông Thành trong lòng tức giận, hắn liền giữ chặt Đào Uyển Doanh, rồi đưa cái nhìn đầy ‎ý nghĩa cho Vu hội trưởng. Vu hội trưởng liền cẩn thận phất tay lên, trong đám đông chợt có một khách thương đứng ra nói:

- Đại tiểu thư, nước hoa cùng xà phòng thơm này của người thật tốt, có điều Tiêu gia cũng có chút không thành thực lắm.

Lâm Vãn Vinh hướng mắt nhìn cử chỉ của lão béo mập họ Vu kia, trong lòng cười lạnh, đúng là không đoán sai, lão đầu này không có chủ ‎ ý gì hay.

Đại tiểu thư nhíu đôi mi thanh tú nói:

- Lời này của L‎í đương gia là thế nào?

Nghe khẩu khí của Lý đương gia, tựa hồ cũng là người quen biết, tên L‎í đương gia hừ một tiếng:

- Đại tiểu thư, làm người nên có ba phần nhũn nhặn, chớ bức người quá đáng. Tiêu gia các ngươi vốn kinh doanh quần áo, tơ lụa. Giờ lại làm về phấn sáp, không phải là đã vươn tay vươn chân quá dài rồi sao.

Lâm Vãn Vinh nói với Lưu Nguyệt Nga ở bên cạnh:

- Lưu đại tỷ, Lý đương gia này vốn làm gì vậy?

Lưu Nguyệt Nga nói:

- Người này ở trong thành Hàng Châu cũng buôn bán phấn sáp, nổi danh là sắc quỷ

Lâm Vãn Vinh "ồ" một tiếng, trong lòng hiểu rồi. "Mẹ nó, người này rõ ràng là đang đố kỵ, xà phòng thơm vừa xuất ra, ai còn dùng phấn sáp trước kia nữa. Muốn dùng quy củ làm ăn hạn chế Tiêu gia, mẹ nó, tên tiểu tử nhà ngươi nghĩ ngươi là hộ bộ à, làm gì có cái chế độ hành nghiệp như thế".

Tiêu Đại tiểu thư chỉnh sắc nói:

- L‎í đương gia, Tiêu gia ta truyền đời làm ăn mua bán, việc kinh doanh quần áo chưa từng bỏ dở, nhưng chả nhẽ không làm thứ khác được sao? Đây là qui củ gì vậy? Tiêu gia ta hai đời gần đây đều do nữ tử đứng ra kinh doanh, buôn bán phấn sáp, cũng là đương nhiên.

Lý đương gia hầm hừ nói:

- Ngươi như vậy là vượt quá nghề nghiệp, phá hoại qui củ. Nếu mỗi ngươi đều như Tiêu gia các ngươi, hôm nay làm cái này, ngày mai làm cái kia, làm như thế, qui củ của thương hội còn nói làm gì nữa.

Đại tiểu thư nhìn người này như muốn tìm ra khiếm khuyết, hừ lạnh nói:

- Sinh ‎ý trong thiên hạ, người trong thiên hạ đều có thể làm, vì sao Tiêu gia ta không được? Lý đương gia thượng tổ làm thợ rèn, hôm nay làm hương phấn sinh‎, cũng là phá hoại qui củ sao?

Lâm Vãn Vinh a a cười, Đại tiểu thư tài ăn nói thật tốt, trước kia không có thấy nàng thể hiện qua, thật ra có chút đánh giá nàng không đúng.

Lý lão bản tức giận đến mức thất khiếu xì khói nói:

- Ngươi cưỡng từ đoạt lý.

Tiêu Đại tiểu thư "hừ" nói:

- Lý đương gia, ngươi mặc dù không thích Tiêu gia ta buôn bán phấn sáp, Tiêu gia ta cũng không tị hiềm ngươi buôn bán quần áo, không biết Lý đương gia có hứng thú này hay không ?

Lưu Nguyệt Nga giơ một ngón cái lên nói:

- Muội tử này của ta, ăn nói còn hơn cả đấng nam nhi

Một lão bản khác cũng kinh doanh phấn sáp đứng lên nói:

- Tiêu Đại tiểu thư, Tiêu gia các ngươi muốn kinh doanh phấn sáp, không một ai có thể ngăn cấm, nhưng cũng không thể không để ý đến quy củ như vậy, nên nhường chúng ta kinh doanh nước hoa và xà phòng, nếu không sao chúng ta kinh doanh được.

Đại tiểu thư lắc đầu nói:

- Chư vị chưởng quỹ, chúng ta đều là người làm ăn buôn bán, việc buôn bán không phải chỉ mình ta có thể làm, ai cũng có thể, cùng nhau cạnh tranh, qua lại với nhau, mới có thể phát triển lâu dài.

L‎í đương gia hừ một tiếng nói:

- Cạnh tranh với nhau? Tiêu đại tiểu thư, nước hoa xà phòng vừa ra, việc buôn bán phấn sáp của chúng ta mười phần giảm tới bảy phần, làm sao có thể cạnh tranh được, sợ rằng Tiêu gia các ngươi độc đoán rồi, ngươi coi Hàng Châu thương hội chúng ta vào đâu, càng coi những thương nhân chúng ta vào đâu?

Phía sau hắn cũng có mấy người bắt đầu la hét, nhất thời có rất nhiều người đồng tình với Lý đương gia.

Lưu Nguyệt Nga cũng không thể tiếp tục ngồi nhìn, đứng lên nói:

- Bọn người các ngươi hoàn toàn không nói lý lẽ, Tiêu Đại tiểu thư cũng làm thứ các ngươi đã thử làm trước đó thôi, không biết tự trách minh không có bổn sự, lại trách người khác, đúng là chuyện kỳ quái trong thiên hạ.

Người của Kim Lăng thương hội tuy nhiều, cũng chỉ có Lưu Nguyệt Nga đứng lên nói cho Tiêu gia, những người khác đều đưa mắt nhìn ‎ ý kiến của Đào Đông Thành.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười với Đại tiểu thư, giơ ngón cái lên, mặt Đại tiểu thư hồng lên, liếc mắc nhìn hắn quở trách.

- Lý đương gia, có cạnh tranh, thì sẽ có xung đột, đây là thiên lý, là chính đạo. Nghèo khó thì sẽ suy nghĩ cách khác mà làm ăn. Tiêu gia ta kinh doanh quần áo nhiều năm, sau đó cũng có nhiều nhà khác tham gia, vì l‎í do đó Tiêu gia ta cũng khó có thể duy trì, khó có thể tiếp tục, lúc này mới mở ra buôn bán mới, nếu ta cũng như ngươi oán trời trách người, thì chẳng phải ngày ngày chỉ biết chửi mắng thôi ư?

Đại tiểu thư lạnh lùng nói.

Vài thương nhân kinh doanh phấn sáp nhìn nhau, không biết trả lời thế nào, vội vàng nhìn sang Vu hội trưởng.

Đào Đông Thành đưa ánh mắt nhìn Vu hội trưởng, Vu hội trưởng đang mải nói chuyện đột nhiên đứng lên cười nói:

- Nhị vị đều chớ tức giận, việc ngày còn có thể thương lượng, ta thấy hai vị nói đều có lý, không bằng để lão hủ đứng ra làm người dàn xếp.

Lý đương gia vội vàng cười xiểm nịnh nói:

- Hội trưởng xin mời nói.

Vu hội trưởng hướng Đại tiểu thư nói:

- Tiêu Đại tiểu thư, việc buôn bán phấn sáp này cũng không dễ dàng gì, ta thấy chi bằng thế này, quyền kinh doanh nước hoa xà phòng thơm của Tiêu gia các ngươi tại Chiết Giang này, chuyển giao cho bọn Lý chưởng quỹ, như vậy song phương hợp tác, xem như đều có lợi.

Ta khóc mất, ruốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi, quyền kinh doanh đến tay, nhưng lợi nhuận thật sự to lớn, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh, ta trồng cây đến ngày hái quả, các người muốn ăn sẵn, muốn gạt Tiêu gia ra khỏi Hàng Châu, thật là con mẹ nó nằm mơ nói mộng.

Đại tiểu thư sắc mặt biến đổi nói:

- Vu hội trưởng, Tiêu gia ta ở Chiết Giang có nhiều cửa hàng, tự có cách kinh doanh, tạm thời không cần người khác hỗ trợ.

Vu hội trưởng âm trầm cười nói:

- Tiêu Đại tiểu thư nói như vậy, lão hủ cũng khó mà quản được. Ta cùng các vị đồng liêu ở Chiết Giang, cũng phải ăn cơm à, Đào công từ, ngươi nói thế nào?

Đào Đông Thành đứng dậy, liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhược ra bộ"khó xử" nói:

- Hiền muội, hai thương hội Giang Chiết chúng ta, cùng là một nhà, lùi một bước có thể đất trời rộng mở à.

Hai tên cẩu tế tử này móc ngoặc với nhau, Đại tiểu thư nhớ tới mấy nắm nay phải chịu ủy khuất, bên trong nước mắt đã đảo quanh, nhưng nàng cá tính kiên cường, cố nén nước mắt, buồn bã cười nói:

- Tiêu gia ta làm ra nước hoa cùng xà phòng thơm, mọi người trong mắt nhìn thấy thành công, nhưng có ai nghĩ tới nếu loại hình kinh doanh này thất bại, Tiêu gia ta từ trên xuống dưới mấy trăm nhân khẩu, lâm cảnh vạn kiếp bất phục. Những năm gần đây, việc kinh doanh quần áo Tiêu gia lâm vào cảnh khốn khó, cũng chưa bao giờ muốn dùng thủ đoạn đè nén người cùng nghề, Tiêu gia ta tự mình cố gắng, đường đường chính chính làm ra tiền. Vì sao hôm nay lại muốn làm khó chúng ta thế này? Tiêu gia ta tuy là phụ nhân, nữ tử, nhưng ngưỡng vô quý vu thiên, Tiêu Ngọc Nhước ta tuyệt không để các ngươi muốn khi dễ thì khi dễ.

Vu hội trưởng cùng Đào Đông Thành đều cười lạnh không nói, phảng phất như nắm chắc phần thắng trong tay.

Mẹ các ngươi chứ, được được ta nói chuyện với các ngươi, lũ rùa các ngươi thực chỉ là một đống hành thối. Nhìn bộ dạng gian xảo hai người Vu Đào, Lâm Vãn Vinh kéo chiếc ghế âm thầm đứng dậy đi tới, che chở bên cạnh Đại tiểu thư, nhìn nàng nhẹ nhàng cười nói:

- Đừng khóc, đừng khóc, khóc nhìn không đẹp chút nào.

- Lâm tam.

Đại tiểu thư phảng phất tìm được thân nhân, một tay giữ chặt tay áo của hắn, nhẫn nhịn cả nửa ngày nước mắt lúc này mới nhẹ nhàng rơi xuống.