Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 110: Diệu Ngữ Giải Nhân Duyên




Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars.
Biên tập: nhất giới.

Hiệu đính: herok13, Melly

- Đại tiểu thư?

Lâm Vãn Vinh kinh hãi lắp bắp:

- Đại tiểu thư làm sao? Không phải nàng ta tới bái phỏng các vị thái thái, tiểu thư trong thành Hàng Châu sao? Sao lại không tìm thấy là thế nào?

Trương nương nương lo lắng nói:

- Tiểu thư buổi trưa đã về rồi, dùng bữa xong lại một mình lên đường, cũng chẳng nói đi đâu, ngay cả một người hầu bên mình cũng không mang theo. Đại tiểu thư làm việc cực kỳ quy củ, chưa từng về muộn như vậy. Hôm nay không biết làm sao mà tới lúc này vẫn chưa quay lại.

Đại tiểu thư là do Trương nương nương nuôi lớn, đối với bà lại thập phần hiếu kính, đặc biệt an bài đưa bà trở về quê cũ Hàng Châu dưỡng lão. Hai người tình cảm vốn rất thân thiết, hiện tại Đại tiểu thư đột nhiên không có tin tức gì, Trương nương nương quả thực muốn khóc.

Lâm Vãn Vinh vội nói:

- Trương nương nương, người không phải lo âu, Đại tiểu thư thông minh cơ trí, không việc gì đâu.

Hắn trong lòng suy nghĩ một chút, nghe theo ý của Trương nương nương, Đại tiểu thư là tự mình ra ngoài, nên chắc không có nguy hiểm gì.

Lâm Vãn Vinh lại liếc mắt nhìn Tiểu Thúy:

- Tiểu Thúy, ngươi không phải đi theo Đại tiểu thư sao?

Tiểu Thúy trên mặt thoáng ửng hồng:

- Đại tiểu thư hôm qua bảo hôm nay không cần ta theo hầu, ta liền đi ra ngoài du ngoạn.

Nhìn thấy Tiêu Phong kia mặt cũng đỏ lên, Lâm Vãn Vinh giật mình nhớ lại, hai người này khẳng định là hẹn nhau cùng đi. Lại thấy Tiêu Phong kia dáng vẻ như che giấu cái gì đó. Ái chà, tiểu từ này không phải cùng nha đầu Tiểu Thúy làm việc gì đó chứ.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, thời khắc cốt yếu như thế này mà lão tử vẫn còn có loại ý nghĩ đó, thật là trời sinh dâm tính mà.

Hắn lắc lắc đầu:

- Trương nương nương, người ngẫm lại xem, Đại tiểu thư trước kia nhiều lần đến Hàng Châu, nàng thích đến đâu nhất, hoặc là thích gặp ai nhất?

Trương nương nương ngẫm nghĩ rồi nói:

- Đại tiểu thư trước kia đến Hàng Châu đều là vội vàng đến vội vã mà đi, cho tới bây giờ không có ra ngoài du ngoạn lần nào, cũng không có nghe nói nàng thích gặp ai. Chỉ thấy hôm qua Đại tiểu thư tựa hồ tâm tình hứng khởi, lần đầu tiên ra ngoài ngắm cảnh, cũng là lần đầu sau biết bao nhiêu năm.

Chết tiệt, Đại tiểu thư này thật sự là kẻ đam mê công việc dữ dội a! Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm than, nếu không phải chính mình trên đường khai sáng cho nàng, e rằng nha đầu kia tới dù Hàng Châu một trăm lần, cũng không một lần thư thả dạo chơi. Sớm mai buổi gặp mặt hàng năm của Chiết Giang thương hội bắt đầu rồi, nha đầu kia sao lại bỏ đi mất tích vào lúc này nhỉ?

Đại tiểu thư không có mặt thì Lâm Vãn Vinh có cấp bậc cao nhất, hắn trở thành nhân vật trung tâm, tất cả ánh mặt mọi người đều nhìn chăm chú vào hắn.

Lâm Vãn Vinh dựa theo lời nói của Trương nương nương để phán đoán, Đại tiểu thư là tự mình đi ra ngoài nên không có nguy hiểm gì. Bất quả nàng luôn luôn cẩn thận tinh tế chu đáo tỉ mỉ, theo đó không thể xuất hiện tình huống như thế này, hôm nay sao lại thành như vậy nhỉ?

Thành Hàng Châu không lớn cũng không nhỏ, muốn tìm một người thật sự khó khăn, Lâm Vãn Vinh quả quyết ra lệnh:

- Tiêu Phong ngươi đi thành Bắc, Tứ Đức ngươi đi thành Nam, Tiểu Thúy và nương nương ở lại, ta đi Tô Đê, hai canh giờ sau, bất luận tìm được hay không tìm được, đều trở về đây.

Ba người chia nhau ra tìm kiếm, Lâm Vãn Vinh đi thẳng tới Tô Đê. Chiếu theo lời Trương nương nương nói, Đại tiểu thư tới Hàng Châu chỉ du ngoạn duy nhất một lần, chính là vào hôm qua ngắm cảnh ở Tô Đê này. Nếu nàng chủ động ra ngoài, thì chắc chắn là đi theo lối này rồi.

Bên ngoài lúc này đã là buổi tối, trên Tô Đê lúc ấy rất thưa thớt người, cảnh náo nhiệt ban ngày đều không thấy nữa. Trên Tô Đê, những cơn gió nhẹ mát lạnh từ mặt hồ từng đợt thổi tới, khiến cho Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy rùng mình, so với buổi sáng hôm qua thì sắc thái có khoảng cách tựa như hai đầu địa cực.

Từng hồi chuông trong trẻo từ bờ xa xa bên kia ngân nga vọng lại. Thời khắc này ứng với một trong Tây Hồ thập cảnh trứ danh, tiếng chuông chùa muộn ở Nam Bình.

Chân núi Nam Bình có nhiều nham động, những tiếng chuông từ các ngôi chùa lớn nhỏ truyền tới đây, cộng hưởng lại rồi vọng về phía không gian quanh hồ, va đập vào những khối núi đá do nham thạch tạo thành ở phía đối diện, tương phản lại tạo nên những âm vang tại đây, hình thành nên "tiếng chuông muộn Nam Bình" nổi tiếng này.

Lâm Vãn Vinh lúc này lòng như lửa đốt, sao còn có tâm tư lắng nghe tiếng chuông gì nữa? Cước bộ không ngừng, đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh.

Tô Đê tuy dài nhưng vắng người nên cũng tiện cho việc nhìn ngóng, nhưng Lâm Vãn Vinh trên đường đi vẫn chưa thấy bóng dáng của Đại tiểu thư ở đâu cả.

"Thật là, sao lại xảy ra việc này? Vốn phải là Đại tiểu thư lãnh đạo mọi người, sao tới lúc này người đứng đầu thậm chí lại đi chơi mất tích chứ?" Hắn trong lòng cảm thán.

Hắn đi xuyên qua cả Tô Đê lục kiều, tuy nhiên càng đi lòng càng lạnh lẽo, ngay cả một hồn ma cũng chẳng thấy huống chi là người sống?

- Đại tiểu thư, đại tiểu thư..

Dù sao thì trời đã tối, cũng không sợ người nào nghe được, Lâm Vãn Vinh liền hét vang như xé cả cổ họng:

- Đại tiểu thư, Tiêu Ngọc Nhược, Tiêu Ngọc Nhược…

Nhìn thấy mình đã đến trước Linh Ẩn tự mà vẫn không có một bóng người, Lâm Vãn Vinh gần như hoàn toàn tuyệt vọng.

Trời đã tối mịt, trong Linh Ẩn tự đã chỉ còn vài hương khách, Lâm Vãn Vinh chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng, giữ chặt một vị sư đang quét rác hỏi:

- Xin hỏi tiểu sư phụ, có một vị nữ thí chủ nào còn ở trong chùa này không?

- A di đà phật!

Vị hòa thượng kia vội vàng niệm một câu phật hiệu rồi nói:

- Thí chú không được hồ ngôn loạn ngữ, bổn tự chính là nơi Phật môn thanh tịnh, sao có thể có uế vật như thế.

Thật là! nữ thí chủ là uế vật sao? Hòa thượng nhà ngươi không biết tâm tư ở nơi nào? Lâm Vãn Vinh định xoay người rời đi, chợt nghe hòa thượng kia nói:

- Tại Dược Vương điện vẫn còn một vị nữ Bồ tát đang thành kinh dâng hương, không biết có phải là người thí chủ tìm không?

Còn có người, tinh thần Lâm Vãn Vinh lập tức hưng phấn, liền hỏi rõ phương hướng của Dược Vương điện rồi vội vàng chạy đi. Tới trước cửa đại điện, đã thấy một nữ tử kính cẩn quỳ gối trước năm trăm La Hán khấu đầu lạy tạ dâng hương rất thành kính, thật khiến cho người ta không nỡ nhẫn tâm nhìn.

Thượng đế a, Phật tổ a! Cảm tạ các người, rốt cuộc để cho ta tìm thấy rồi, Lâm Vãn Vinh nghiêm trang ngồi ở trên ngưỡng cửa, nhìn về Đại tiểu thư mà thật sự không biết nên nói gì.

Tiêu Ngọc Nhược nghe thấy tiếng động sau lưng mình, thấy một người ngồi ngay đằng đó, trời đã tối mù, nhất thời không nhìn rõ ràng liền sợ hãi kêu to một tiếng.

Lâm Vãn Vinh vừa buồn cười lại có chút bực tức, xẵng giọng:

- Kêu cái gì mà kêu, mau bái lạy Bồ tát của ngươi đi.

Đại tiểu thư nghe được âm thanh của hắn, hân hoan nói:

- Lâm Tam, ngươi sao lại đến đây?

Lâm Vãn Vinh than thở:

- Đại tiểu thư, lời này nên để ta hỏi ngươi, ngươi sao lại đến đây? Không biết ngươi bỏ đi mà không nói không rằng làm chúng ta tìm kiếm biết bao khổ cực hay sao?

Đại tiểu thư nhìn sắc trời, ai nha một tiếng kêu lên:

- Bây giờ là lúc nào rồi?

Lâm Vãn Vinh xây xẩm mặt mày , tiểu nữ này bái Bồ tát, có cần phải như liều cả mạng như vậy không? Ngay tới giờ giấc đều quên.

Đại tiểu thư thực sự lần đầu tiên ra ngoài làm việc này, thấy Lâm Tam tìm tới, biết nhất định là đã dốc hết sức ra để tìm mình rồi, trên mặt nhịn không được đỏ lên nói:

- Ta không nghĩ tới lại muộn như vậy rồi, khiến các ngươi lo lắng.

Thấy Lâm Vãn Vinh không nói, Đại tiểu thư hiểu được hôm nay quả thật là lỗi của mình, liền thấp giọng nói:

- Lâm Tam, người đừng tức giận, ta lần sau sẽ không thế nữa.

Lâm Vãn Vinh nói:

- Đại tiểu thư, ngươi có đi đâu chốc lát cũng không nghiêm trọng gì lắm, nhưng ít ra cần báo chúng ta một chút, muốn dâng hương, thậm chí chúng ta cũng có thể đi cùng ngươi.

Đại tiểu thư cúi đầu xuống:

- Lúc trưa, ta tìm ngươi không thấy, đành phải tự mình đến đây, lại không nghĩ tới việc này mất nhiều thời gian như vậy.

Thấy Đại tiểu thư thái độ nhận sai thật sự, Lâm Vãn Vinh cũng không nói gì, đến phía trước người nàng nói:

- Đại tiểu thư, hôm nay sao lại có hứng thú như vậy, lại đến đây bái Bồ tát?

Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng:

- Là hôm qua lão thiền sư kia bảo ta đến

- Lão thiền sư? Lão thiền sư nào?

Lâm Vãn Vinh hỏi.

Đại tiểu thư cảm thấy ngượng ngùng đáp:

- Đó là lão thiền sư hôm qua giải xăm cho ta.

- Ông ta bảo nàng làm cái gì?

Lâm Vãn Vinh lấy làm kỳ quái hỏi tiếp.

- Lão thiền sư nói cây xăm của ta hôm qua là một mê thiêm (quẻ không rõ ràng), không ai có khả năng giải, lành hay dữ đều nằm trong tay chính mình, bảo ta hướng tới Bồ tát lớn nhỏ của Linh Ẩn tự đều bái lạy một lạy, xin thiện quả.

Đại tiểu thư mặt đỏ hồng, nhẹ nhàng nói.

Chết ta mất thôi, thói mê tín thật tai hại chết người a! Lâm Vãn Vinh lòng thầm kêu to, lão thiền sư gì chứ, là lão lưu manh cũng không sai bao nhiêu. Đại tiểu thư thật sự bị lừa đẹp rồi, đây là lừa tiền hương hỏa của nàng, vậy mà nàng thế nào lại tin.

Bình thường Tiêu đại tiểu thư đích xác thông minh giỏi giang, nhưng trong chuyện này lại hồ đồ. Nữ tử trong thiên hạ này, trong những việc dính líu tới nhân duyên của chính mình, không có ai mà không loạn.

Lâm Vãn Vinh thở dài:

- Xăm hôm qua của ngươi, đúng là xem về nhân duyên sao?

Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng, vốn không nghĩ sẽ trả lời hắn, nhưng thấy hắn thần sắc trịnh trọng liền khẽ ừm một tiếng, nét mặt càng trở nên ngượng ngừng.

Lâm Vãn Vinh không biết nên làm gì, chỉ đành nói:

- Ngươi còn muốn bái lạy nữa không?

Đại tiểu thư kiên định nói:

- Đương nhiên, ta mới bái lạy ở Đại Hùng bảo điện và Thiên Vương điện, giờ tới Dược Vương điện, mỗi Bồ tát ở đấy đều phải bái lạy qua.

Lâm Vãn Vinh lại một lần nữa choáng váng, những là năm trăm La Hán a, hoàn toàn là không để người ta sống rồi.

Đại tiểu thư thật là vô cùng thành kính, lại quỳ trên đệm cỏ, cúi đầu vái từng cái một, Lâm Vãn Vinh cắn răng đi tới:

- Cùng bái, cùng bái, ta thay nàng bái thượng có thể thể tiết kiệm thêm chút thời gian.

Hắn nói xong liền quỳ trên đệm cỏ cạnh Đại tiểu thư cùng bái lạy với nàng.

Đại tiểu thư đang quỳ liền đứng dậy, tim đập thình thịch, nàng ta vừa thẹn vừa giận:

- Ngươi làm cái gì thế? Ai mà muốn cùng tên xấu xa nhà người bái lạy chứ?

Lâm Vãn Vinh nhìn lại hai cái đệm cùng để chung một chỗ, ngay lập tức trong lòng thình lình nhận ra, ái da, thế này thành cái gì rồi!? Chà, không cẩn thận chiếm tiện nghi mất rồi, đúng là tác phong hơi có vấn đề, hắn lúng túng cười trừ:

- Không vấn đề gì, không vấn đề gì, ba lạy vừa mới lạy một, còn chưa thành lễ.

Đại tiểu thư nghe hắn càng nói càng không chịu được, vội vàng hai tay che lên má, ngượng ngùng kêu lên:

- Cho ngươi chết đi! mau đi ra ngoài , mau đi ra, ngươi mau ra ngoài!

Lâm Vãn Vinh không có sự lựa chọn nào khác đi ra cửa điện, lắc lắc đầu: "nữ nhân này a, đúng là quá mẫn cảm rồi, cùng nhau lạy một lạy có gì mà khác thường, cũng đâu phải động chạm tiếp xúc thân thể mà."

Cũng không biết qua bao lâu, Đại tiểu thư rốt cục cũng đi ra, sắc mặc vẫn còn chút ửng hồng, hai tay nắm chặt xăm nhân duyên hôm qua xin, dường như sau khi xin ở miếu Bồ tát này, nhân duyên của nàng cuối cùng cũng cần có nơi nương tựa.

- Lâm Tam, chúng ta đi thôi.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng vuốt ve tóc trên trán nói.

Sau một phen đi bái lạy này trăng đã treo trên đỉnh ngọn liễu, Đại tiểu thư đi trên Tô Đê, thần sắc u uất, cũng không biết là nghĩ cái gì?

Lâm Vãn Vinh thấy nàng không còn cao hứng lắm, nhân tiện nói:

- Đại tiểu thư, ngươi đã bái qua tất cả Bồ tát to to nhỏ nhỏ, cây xăm kia tất nhiên là chuyển thành thiện quả rồi thì nên cao hứng mới phải.

Đại tiểu thư ừm một tiếng đáp:

- Lão thiền sư cũng nói như thế, ta cũng không để trong lòng.

Một lá xăm nhân duyên làm cho Đại tiểu thư thông minh giỏi giang biến thành bộ dạng như thế này, thật sự là làm cho người ta cảm thán. Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Đại tiểu thư, nếu nàng tin ta, thì để ta giải cho.

Đại tiểu thư ánh mắt quét qua hắn, hừ nhẹ:

- Ngươi giải được cái gì?

Lâm Vãn Vinh không trả lời, đưa tay giật lấy thẻ xăm trong tay Đại tiểu thư. Tiêu Ngọc Nhược trừng mắt liếc hắn, kêu lên:

- Vô lại!

Tuy nhiên nàng cũng không đoạt lại, hiển nhiên cũng muốn nghe xem hắn giải xăm như thế nào.

Lâm Vãn Vinh làm điệu làm bộ nghiên cứu mặt thẻ xăm:

- Cây xăm này của nàng vô cùng tốt a!

Đại tiểu thư ngạc nhiên:

- Tốt như thế nào?

Lâm Vãn Vinh cười:

- Hỷ nhạc hỷ nhạc, ám trung mạc tác. Thủy nguyệt kính hoa, không trung lâu các. Câu này ý nói đấng lang quân của nàng sớm đã xuất hiện chỉ là tạm thời không rõ mà thôi. Trùng thạch điền hải, phao châu đạn tước; thị nhi bất kiến, phản thành đam các.Câu thứ hai ý nàng chớ có mơ mộng xa vời mà hãy quý người trước mặt. Ngộ bất ngộ, phùng bất phùng; nguyệt trầm hải để, nhân tại mộng trung. Câu cuối cùng này là quan trọng nhất, đấng lang quân này của nàng chẳng phải gặp gỡ, tìm kiếm đâu xa, nhưng tại không quan tâm, để ý nên tuy có duyên mà bản thân mình không biết. Cây xăm này tuy là dấu đầu lộ đuôi, quy kết lại cũng không ngoài bốn câu:

Kính trung nhân duyên phi thị không

Hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng.

Mạc đạo phùng đường kỷ thời lão.

Do thị tương quân vãn cường cung.**

Đại tiểu thư nghe được vừa thẹn vừa mừng:

- Ngươi chỉ mở miệng nói bậy, sao có thể tin người? Bốn câu sau, thế nào mà lại viết rõ ràng như thế ?

Tuy là nói thế, nhưng trên mặt đầu vẻ hân hoan, thậm chí cũng không che giấu.

Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc của nàng, liền biết xăm này đúng là giải như thế, lập tức cười ha hả:

- Mê thiêm này, ngươi tưởng như thế nào, còn có thể giải sao nữa? Chỉ tóm lại trong một câu: "mưu sự tại nhân, nỗ lực mà làm mới có kết quả."

Đại tiểu thư tâm tình thanh thản rất nhiều, nhịn không được che miệng cười, nhìn hắn khẽ nói:

- Ngươi đúng là đồ mồm mép lém lỉnh, ta thấy từ nay về sau ngươi ở lại trong Linh Ẩn tự này, làm sư phó giải xăm thì tốt lắm, toàn là những lời sáo rỗng lừa gạt, bắt chước người ta cả.

Thấy Đại tiểu thư khôi phục tính cách trước kia, Lâm Vãn Vinh trong lòng nhẹ nhõm, bắt lão tử chữa bệnh tâm lý thật là mệt mỏi a.

Hai người tâm tình tốt hơn rất nhiều, ánh trăng trên cao toả sáng dịu nhạt, lấp loáng trên mặt hồ, khiến nó lung linh huyền ảo như giải ngân hà vậy. Mặt hồ sóng nước phẳng lặng khiến bóng trăng in xuống tựa như một cái đĩa bạc long lanh, quả khiến cho người ta mơ màng.

** tạm dịch:

Soi rọi nhân duyên chẳng phải không

Dưới trăng đài ngọc sẽ tương phùng

Chớ để xuân xanh phai mấy độ

Bởi hoài mơ mộng kẻ anh hùng

(hieusol)

Mặc đạo Phùng Đường kỷ thời lão: là một thành ngữ của Trung Quốc. Phùng Đường sống qua ba triều đại nhà Hán, đến thời Vũ đế, chỉ vì tuổi tác đã cao nên không còn khả năng làm quan dù là một kẻ hiền lương, nên thường cảm khái sinh sinh ra không gặp thời, sao tuổi già lại đến sớm