Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 712




Mạnh Gia đứng bên cạnh Lâm Thiên thấy người đàn ông đầu trọc châm ngòi xúi giục, ảnh hưởng đến kế hoạch của Lâm Thiên, anh ta cũng không kiềm chế được tức giận nói:

"Ông chủ Trương, anh có biết anh đang tự tìm đường chết không hả!"

"Sao hả? Các anh còn dám giết tôi nữa chắc? Ông chủ Khôi đã từng đặt ra quy tắc, tranh giành nội bộ trong ngành giải trí Áo Đấu chúng ta thì cũng được, nhưng mà không được xảy ra án mạng, huống chi ông chủ Khôi vẫn còn ở đây, nếu các anh dám làm gì tôi ngay trước mặt ông chủ Khôi, thì đó chính là đánh thẳng vào mặt ông chủ Khôi đấy, ông chủ Khôi cũng sẽ không bỏ qua cho các anh đâu, cho dù Lâm Thiên anh có lợi hại đến đâu, nhưng không có ông chủ Khôi bảo vệ anh ở Áo Đấu này, anh cũng không lăn lộn được đâu!" Người đàn ông đầu trọc không lo ngại chút nào nói.

Ông chủ Khôi dựa vào ghế, vừa hút xì gà vừa làm bộ làm tịch chậm rãi nói:

"Đúng vậy, quả thật tôi từng đặt ra quy định như vậy."

"Lâm Thiên, anh đã nghe thấy chưa?" Người đàn ông đầu trọc lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

"Nếu anh đã nói đến mức độ này rồi, vậy thì ông chủ Trương, anh đi đi, chỗ này không thiếu một mình anh!" Giọng nói Lâm Thiên lộ ra vẻ lạnh lùng.

"Anh để cho tôi đi, chẳng qua là sợ, sợ tôi thuyết phục mấy ông chủ khác, cùng phản đối ý anh đúng không? Trong tình huống này tôi lại càng không thể đi được, mấy ông chủ, nghe lời tôi đi, tuyệt đối không được đồng ý với anh ta!" Người đàn ông đầu trọc lớn tiếng nói.

"Nếu đã không đi, vậy anh cứ ở lại đây đi." Giọng nói của Lâm Thiên lạnh như băng.

Cùng lúc đó, Lâm Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng dính một giọt nước.

"Ông chủ Trương, anh có biết đây là cái gì không?" Lâm Thiên giơ ngón tay lên, trên ngón tay là một giọt nước trong suốt.

"Đó là nước thôi, có vấn đề gì sao?" Người đàn ông đầu trọc nhìn Lâm Thiên.

Lâm Thiên cười lắc đầu: "Không đâu, đây là một viên đạn!"

Sau khi Lâm Thiên nói dứt câu, anh búng ngón tay.

"Vèo!"

Trong giọt nước này ẩn chứa nội lực, giống như một viên đạn bay về phía người đàn ông đầu trọc bằng tốc độ khiến người ta kinh hãi.

"Phập!"

Giọt nước này trực tiếp bắn thẳng vào giữa mi tâm người đàn ông đầu trọc kia.

"Rầm!"

Người đàn ông đầu trọc theo âm thanh kia ngã xuống đất.

Người đàn ông đầu trọc ngã xuống mặt đất, hai mắt trừng lên tròn xoe, đã không còn hơi thở nữa, đến tận khi chết anh ta cũng chưa kịp phản ứng lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"Chuyện này... Chuyện này..."

Các ông chủ trên bàn, thậm chí cả ông chủ Khôi, nhìn thấy người đàn ông đầu trọc ngã xuống mặt đất, đều sợ đến mức đầu óc choáng váng.

Bọn họ chỉ thấy Lâm Thiên dùng một giọt nước, búng tay một cái đã giết được người đàn ông đầu trọc rồi sao?

Trời ơi, đây là thủ đoạn gì vậy?

Bọn họ chưa từng được nhìn thấy thủ đoạn như vậy bao giờ, mới được nhìn thấy lần đầu tiên đấy!

Sau khi người đàn ông đầu trọc chết đi, mấy thuộc hạ mà anh ta dẫn theo cũng bị dọa cho sợ hãi đến không nhúc nhích nổi.

"Ông Trương! Ông Trương!"

Mấy thuộc hạ gọi người đàn ông đầu trọc mấy tiếng, sau khi thấy anh ta không phản ứng gì nữa, lập tức vội vàng rút súng định nổ súng về phía Lâm Thiên.

"Xèo xèo xèo!"

Lâm Thiên lại giơ ngón tay dính nước lên lần nữa.

Bốn giọt nước ẩn chứa nội lực, bay thẳng về phía bốn thuộc hạ kia.

Ngay sau đó, bốn thuộc hạ này cũng ngã xuống mặt đất, không còn hơi thở!

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lông tóc toàn thân mấy ông chủ và ông chủ Khôi trên bàn, giống như gặp ma lạnh như băng đứng thẳng lên.

Trong số bọn họ nào có ai chưa từng trải qua sóng to gió lớn chứ? Nhưng mà giờ phút này, bọn họ ngay cả ngồi cũng không yên được nữa rồi!

Thủ đoạn đáng sợ như vậy, hoàn toàn lật đổ thế giới quan được xây dựng mấy chục năm nay của bọn họ rồi!

Chỉ cần búng tay là có thể sử dụng giọt nước để giết người, đây là khái niệm gì vậy!

Khi bọn họ nhìn lại Lâm Thiên, ánh mắt đã tràn ngập kiêng dè và kính nể nồng đậm!

Lâm Thiên bưng chén trà nóng trước mặt uống một ngụm, sau đó đặt chén trà xuống bàn.

"Lạch cạch!"

Lâm Thiên đặt chén trà vẫn còn đang bốc khói nghi ngút xuống bàn, dọa cho các ông chủ và ông chủ Khôi đang ngồi đều sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Sau khi đặt chén trà xuống, Lâm Thiên chậm rãi nói:

"Các vị đang ngồi, trong các vị còn ai có ý kiến gì không?"

Toàn bộ phòng khách đều lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến đáng sợ!

Nơi ánh mắt Lâm Thiên quét qua, những ông chủ này đều rối rít cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Lâm Thiên.

Sau khi Lâm Thiên nhìn một vòng xong, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại ở chỗ ông chủ Khôi.

"Ông chủ Khôi, vừa nãy nghe nói anh có đặt ra quy tắc, trong ngành giải trí tranh đấu không được giết người, vừa nãy tôi không cẩn thận phá vỡ quy tắc của anh rồi, có phải anh cũng nên truy cứu trách nhiệm của tôi không."

Lâm Thiên dựa vào ghế, bình tĩnh hỏi.

Ông chủ Khôi vội vàng cười gượng: "Không đâu! Đương nhiên là không rồi! Quy tắc mà tôi đặt ra trước đây đã hết hiệu lực rồi, sau này quy tắc sẽ do chủ tịch Lâm quyết định!"

Trước đây, ông chủ Khôi chỉ cho rằng Lâm Thiên có tiền có thủ đoạn, bây giờ anh ta mới hiểu được, anh ta đã đánh giá Lâm Thiên cực kỳ thấp rồi!

Thủ đoạn mà Lâm Thiên vừa thể hiện ra, khiến cho anh ta chấn động dữ dội.

Anh ta không thể không đánh giá lại Lâm Thiên một lần nữa!

"Vậy đành cảm ơn ông chủ Khôi rồi, sau này lợi nhuận của những trung tâm giải trí dưới quyền tôi, sẽ tăng thêm năm phần trăm nữa cho ông chủ Khôi!" Lâm Thiên mặt mũi tươi cười.

Tuy rằng Lâm Thiên muốn giết ông chủ Khôi cũng rất dễ dàng, nhưng Lâm Thiên không có chỗ dựa ở Áo Đấu này, Lâm Thiên cần ông chủ Khôi đứng sau lưng chống đỡ, mới có thể làm cho tài sản của Lâm Thiên đặt chân yên ổn ở Áo Đấu.

Cho nên, Lâm Thiên lựa chọn lôi kéo anh ta.

Thủ đoạn vừa nãy của Lâm Thiên là điển hình cho thủ đoạn tát một cái rồi lại đưa ra một chiếc bánh ngọt.

Sau khi ông chủ Khôi nghe thấy Lâm Thiên nói vậy xong, lập tức cười ha ha.

"Ha ha, chủ tịch Lâm đúng là rất hào phóng, tôi phải mời chủ tịch Lâm một ly, chủ tịch Lâm, sau này chuyện của anh ở Áo Đấu, chính là chuyện của Khôi này rồi!" Ông chủ Khôi bưng ly rượu lên, giọng nói chắc chắn.

"Ông chủ Khôi khách sáo rồi!"

Trên mặt Lâm Thiên cũng nở nụ cười, bưng ly rượu lên cùng uống với anh ta.

Sau khi đặt ly rượu xuống.

"Năm ông chủ đang ngồi, chuyện tôi bỏ ra năm mươi lăm nghìn tỷ đầu tư vào trung tâm giải trí của các ông, các ông còn có ý kiến gì nữa không?" Lâm Thiên lộ ra nụ cười mở miệng hỏi.

"Tôi không có ý kiến!"

"Tôi cũng không có ý kiến!"

"Sau này tôi bằng lòng đi theo chủ tịch Lâm cùng lăn lộn!"

...

Bọn họ tranh nhau nhao nhao tỏ thái độ.

Rõ ràng việc Lâm Thiên giết người đàn ông đầu trọc kia đã gây ra đe dọa rất lớn với bọn họ, bọn họ nào còn dám phản đối nữa chứ?

"Rất tốt, Lâm Thiên tôi đứng đây cam đoan với mọi người, sau này một lòng đoàn kết, tất cả mọi người đều có thịt để ăn!" Lâm Thiên vừa nói vừa bưng ly rượu lên.

...

Cứ như vậy, Lâm Thiên hai trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ, thành công đầu tư vào năm trung tâm giải trí này, trở thành một trong những cổ đông của năm trung tâm giải trí này.

Cứ như vậy, toàn bộ ngành giải trí của Áo Đấu, có thể nói đã hoàn toàn nằm trong tay Lâm Thiên rồi!

Hai trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ này, trong đó có hai trăm ba mươi nghìn tỷ là do Lâm Thiên đặc biệt vay từ Ngân hàng Hoa Kỳ trong bữa tiệc lần trước.

Tuy rằng ban ngày Lâm Thiên dựa vào việc đua ngựa thắng được một trăm tám mươi nghìn tỷ, nhưng mà con số đó quá lớn, Tập đoàn giải trí Sao Mai nhất thời khó mà lấy ra ngay được.

Mà trung tâm giải trí Sao Mai hiện nay đã thuộc về Lâm Thiên rồi, cho nên Lâm Thiên không đòi lại khoản tiền thưởng kếch xù kia nữa, nếu Lâm Thiên nhất định đòi lấy lại, e rằng Trung tâm giải trí Sao Mai sẽ bị tổn thương nặng nề về nền tảng, cho nên Lâm Thiên không làm như vậy.

Bây giờ tính toán sổ sách, tiền gửi ở ngân hàng của Lâm Thiên thật sự đã tiêu hết sạch sẽ rồi! Ngược lại còn nợ hai trăm ba mươi nghìn tỷ.

Ở Áo Đấu, số tiền Lâm Thiên bỏ ra, nếu lấy cả tiền làm thẻ VIP kim cương và tiền Khư Bệnh Đan ra để tính toán, Lâm Thiên đã bỏ vào hơn tám trăm năm mươi nghìn tỷ rồi! Gần như đập hết tất cả tài sản của Lâm Thiên vào đó rồi, nếu không tính thẻ VIP kim cương và Khư Bệnh Đan, Lâm Thiên cũng đã đập vào đó hơn ba trăm năm mươi nghìn tỷ tiền mặt rồi.

Đó là đã trải qua sự cố gắng của bản thân Lâm Thiên, giảm đi rất nhiều rồi đấy! Ví dụ như Trung tâm giải trí Sao Mai và Trung tâm giải trí Hải Lam, Lâm Thiên đều không dùng đến tiền!

Cộng thêm trước đó hoàng tử Cát Lai đã tạo áp lực cho mấy trung tâm giải trí, khiến cho bọn họ phải bán với giá thấp, Lâm Thiên mới nhặt được lợi ích, thuận lợi bàn bạc, nguyên nhân này vô cùng quan trọng.

Nếu đặt vào lúc bình thường, sợ rằng có đập hẳn một trăm chín mươi, hai trăm nghìn tỷ, e rằng cũng khó mà giải quyết được, dù sao người ta không muốn bán, chỉ có thể mua với giá cao.

Dù sao ngành giải trí ở Áo Đấu thật sự là một miếng thịt béo rất to, muốn ăn được hết, không có chút năng lực làm sao làm được?

Hơn nữa lần này Lâm Thiên mua chính là trung tâm giải trí, còn những khách sạn năm sao, làng du lịch vân vân đồng bộ với trung tâm giải trí, Lâm Thiên đều không mua, Lâm Thiên cũng không còn tiền mà mua nữa rồi.

Đương nhiên, Lâm Thiên đập nhiều tiền vao đây như vậy, chắc chắn là đáng giá!

Tiền biến thành tài sản, sau đó có thể không ngừng kiếm tiền về cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên chỉ tốn hơn tám trăm năm mươi nghìn tỷ, nhưng mà những trung tâm giải trí này cộng lại, giá trị một trung tâm giải trí cũng đã hơn một nghìn bốn trăm nghìn tỷ rồi (dù sao Sao Mai và Hải Lam không cần dùng đến tiền, nhưng cũng đã trở thành tài sản của Lâm Thiên rồi).

Cứ tính toán như vậy, hôm nay tổng tài sản của Lâm Thiên, đánh giá cao một chút, tính thành gần một tỷ tám trăm nghìn tỷ cũng không thành vấn đề (Shoppe mới được đưa ra thị trường sau khi Lâm Thiên bế quan xong, trước mắt đã có giá trị hai nghìn tám trăm nghìn tỷ rồi, còn đang nhanh chóng tăng lên), ngoại trừ khoản nợ hai trăm ba mươi nghìn tỷ ra, tài sản của Lâm Thiên cũng lên đến một tỷ năm trăm nghìn tỷ.

Cứ tính toán như vậy, Lâm Thiên chắc chắn có thể kiếm được một khoản tiền cực lớn ở Áo Đấu!

Chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn e rằng Lâm Thiên không có quá nhiều tiền mặt trong tay có thể sử dụng được, lại còn thiếu nợ khoản tiền lớn đến hai trăm ba mươi nghìn tỷ.

Có điều Lâm Thiên cũng không lo lắng, dựa vào tốc độ kiếm tiền của dung dịch nước thần tiên dạng uổng, nợ Ngân hàng Hoa Kỳ hai trăm ba mươi nghìn tỷ này, hẳn là không mất bao lâu, có thể trả hết, đến lúc đó tính cả lãi suất là khoảng hai trăm năm mươi nghìn tỷ.