Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 69-70: 69: Lệnh Cấm - 70: Năng Lực Của Ông Ngoại




69: Lệnh Cấm


Người chủ trì vừa nói xong, mọi người ở đây nhao nhao bàn tán xôn xao.

“Mảnh đất số 1 ở khu bảo tồn, đúng là mảnh đất vàng, nằm gần khu kinh doanh cốt lõi của thành phố Bảo Thạnh” “Chỉ tiếc, mảnh đất này được liệt vào mảnh đất bảo hộ cấm khai phá của tỉnh, trong vòng năm mươi năm đều cấm khai phá, mua cũng vô dụng” “Đúng vậy, nếu có thể khai phá mảnh đất này, tuyệt đối sẽ là bảo vật, đáng tiếc là cấm khai phá, mua cũng vô dụng” “Nếu tôi nhớ không nhầm, trong buổi đấu giá năm ngoái, mảnh đất này đã được bán rồi đúng không?”
Tất cả mọi người châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.

Trong lúc này, cả hội trường không có người ra giả.

Một mảnh đất không thể khai phá, cho dù là giá một trăm bảy mươi lăm tỷ thấp nhất, cũng không có ai nguyện ý mua.

“Mảnh đất số một ở khu bảo hộ, có người ra giá không?” Người chủ trì mở miệng hỏi.

“Tôi ra một trăm bảy mươi lăm tỷ.

Một giọng nói to vang lên.

Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, nhìn người giơ bảng.

Đúng là Lâm Thiên! “Chủ tịch Lâm của Tỉnh Xuyên muốn mua mảnh đất này sao? Cho dù cậu ta có tiền, cũng không thể lãng phí vô ích một trăm bảy mươi lăm tỷ như vậy chứ?”
Mọi người thấy Lâm Thiên ra giả, đều có vẻ kinh ngạc.

“Ngu ngốc, mua một mảnh đất năm mươi năm sau mới có thể khai phá.

Ông Khương cũng không nhịn được cười mỉa lắc đầu.

Chỗ Lâm Thiên.

“Chủ tịch Lâm, mảnh đất này phải năm mươi năm sau mới có thể khai phá, anh...!Sao anh lại mua nó?” Lưu Thân thấy Lâm Thiên ra giả, anh ta nghĩ mãi không ra.

“Lưu Thân, tôi tự có tính toán của mình.


Lâm Thiên cười nói.

Lưu Thân nghe Lâm Thiên nói thế, không hiểu sao anh ta lại có cảm giác an tâm, bởi vì anh ta phát hiện mỗi lần Lâm Thiên nói như vậy, đều có thể tạo ra kinh ngạc vui mừng.

“Mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, chủ tịch Lâm ra giả một trăm bảy mươi lăm tỷ, còn ai ra giá cao hơn không?” “Được rồi.

Mảnh đất này đã là của chủ tịch Lâm của tập đoàn Tỉnh Xuyên Người chủ trì ở trên đài thấy không có ai ra giả, nhanh chóng gõ búa.

Ông ta biết mảnh đất này đã rao bán nhiều lần, giá khởi điểm cũng từ ba trăm năm mươi tỷ giảm xuống còn một trăm bảy mươi lăm tỷ, hiện giờ có thể có người mua đã không dễ dàng.

Người nào sẽ mua mảnh đất năm mươi năm sau mới có thể dùng chứ?
Sau khi mảnh đất này được đấu giá xong, lại đấu giải tiếp hai mảnh đất, một mảnh được Lâm Thiên lấy với giá tám mươi bảy tỷ năm trăm triệu, mảnh đất còn lại thì Lâm Thiên không quan tâm lắm, cho nên một ông chủ công ty nhỏ lấy với giá ba mươi tỷ tám trăm triệu.

Sau đó buổi đấu giá kết thúc.

Hiện giờ Lâm Thiên đấu giá được tổng cộng năm mảnh đất, tốn đúng bảy trăm tỷ
Tuy không thể lấy được hai mảnh đất tốt, nhưng ngoại trừ khu bảo hộ cộng với bốn mảnh đất còn lại, cũng kiếm lời được hơn hai mảnh đất kia.

Anh vốn chuẩn bị tám nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, kế hoạch ban đầu là dùng tiền đập chết Khương Hùng Dũng, khiến Khương Hùng Dũng không lấy được mảnh đất nào, đây cũng là ý ban đầu của ông nội, phương pháp vô cùng đơn giản lại thô bạo.

Nhưng Lâm Thiên lập tức thay đổi kế hoạch, là chủ tịch của một công ty, tùy cơ ứng biến là quan trọng nhất.

Theo Lâm Thiên, kế hoạch mới là lừa Khương Hùng Dũng năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, còn thay mình giảm đi một số tiền lớn, đất cũng cầm được ít, đây tuyệt đối là có lời.

Sau khi bán đấu giá xong, đã là giữa trưa, bên bán đấu giá đã chuẩn bị xong cơm trưa.

Những ông chủ mua đất hôm nay sẽ được cục trưởng cục quản lý đất đai mời riêng, trong nhà ăn ở tầng cao nhất khách sạn.

Cục trưởng cục quản lý đất đai tên là Lý Trường Minh, ông ta vui tới mức cười toe toét
Bởi vì bán đấu giá đất ngày hôm nay, bán được khoảng sáu nghìn ba trăm tỷ
Phải biết rằng, đám đất này cộng lại chỉ khoảng một nghìn bốn trăm tỷ, cho nên bây giờ không thể nghi ngờ là bọn họ kiếm lời.

Đương nhiên, sáu nghìn ba trăm tỷ này, có tới năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ là ông Khương cống hiến.

Trong nhà ăn.

Mười ông chủ bất động sản ngồi chung một bàn tất nhiên là trong đó bao gồm Lâm Thiên và ông Khương.

“Cảm ơn các vị đã ủng hộ chúng tôi.” Cục trưởng Lý đứng dậy kính rượu trước tiên.

Một ly rượu kính xong.

“Cục trưởng Lý, tôi cảm thấy nên kính Khương Hùng Dũng một ly riêng, dù sao hôm nay ông ta đã cống hiến năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ mà” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Ha ha, được, tôi kính ông Khương một ly” Cục trưởng Lý chỉ có thể cười gượng.

Sắc mặt Khương Hùng Dũng âm trầm, ông ta nghĩ tới mình bị lừa năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, trái tim của ông ta đều đã rỉ máu.

Tuy mấy năm nay Khương Hùng Dũng buôn bán lời không ít tiền, nhưng năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ này, cũng cần phải kiếm mấy năm mới kiếm lại được.

Nhưng đối mặt với cục trưởng Lý kính rượu, Khương
Hùng Dũng vẫn cố nở nụ cười.

Lúc hai người nâng lỵ, Lâm Thiên lại cười nói: “Tốn năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ mua hai mảnh đất chỉ có giá trị bảy trăm tỷ, có thể thấy được ông Khương thật lòng muốn cống hiến cho cục quản lý đất đai.

“Nhóc con, cậu!”

Khương Hùng Dũng ném ly lên bàn "keng" một tiếng, đồng thời trợn tròn mắt trừng Lâm Thiên.

“Sao thế ông Khương, chuyện ông tốn năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ mua hai mảnh đất, mọi người đều biết cả, ông còn sợ bị nói ra à?” Lâm Thiên cười nói.

Cục trưởng Lý thấy thế, vội vàng chủ động hòa giải: “Hai vị đừng tranh cãi nữa, nào nào, tôi cũng kính hai vị một ly “Không thành vấn đề!”
Lâm Thiên cười bưng ly rượu lên.

Tất nhiên là Khương Hùng Dũng không thể tỏ vẻ mình không khí phách, ông ta cũng bưng ly rượu lên.

Một ly rượu uống vào bụng.

“Lâm Thiên, cậu đắc ý gì chứ? Buổi đấu giả lần này, tuy tôi tốn nhiều tiền hơn, nhưng tôi lấy được hai mảnh đất tốt hơn.

Khương Hùng Dũng kiêu ngạo nói.

Ở buổi đấu giá Khương Hùng Dũng đã kìm nén đầy bụng lửa giận, đương nhiên là bây giờ ông ta phải nghĩ biện pháp phản kích Lâm Thiên, xả cục tức trong lòng ông ta.

Lâm Thiên dựa vào ghế, ôm cánh tay cười nói: “Hai mảnh đất mà ông lấy được, quả thật khá được, nhưng so với mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ tôi lấy được, hai mảnh đất kia của ông, căn bản không thể so sánh được, hoàn toàn là bỏ đi.” “Ha ha, vậy mà cậu còn có mặt mũi nói mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ à? Cậu đúng là ngu ngốc, tiêu tiền mua một mảnh đất năm mươi năm sau mới có thể sử dụng, vậy mà cậu còn mặt mũi nói ra." Khương Hùng Dũng cười châm chọc.

Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, chuyện Lâm Thiên dùng tiền mua mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, là chuyện duy nhất bây giờ ông ta có thể lấy ra cười nhạo Lâm Thiên.

Mấy ông chủ bất động sản khác, cũng nhao nhao gật đâu.

“Đúng vậy, mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, tuy là mảnh đất vàng, nhưng khu bảo hộ này đã do tỉnh chỉ định, trong vòng năm mươi năm cấm khai phá, mua cũng không có tác dụng gì.”
Lâm Thiên lại cười nói: “Ông Khương, tôi mua không phải là để đó không dùng, tôi chuẩn bị khai phá một trung tâm thương mại cao cấp nhất ở mảnh đất này, cộng thêm chung cư xa hoa, khiến nơi này trở thành nơi phồn hoa nhất thành phố Bảo Thạnh”
Mảnh đất này rộng chừng 500 mẫu, nếu thật sự khai phá, đương nhiên là tiềm lực khai phá rất lớn.

“Cái gì? Cậu muốn xây trung tâm thương mại trên mảnh đất này sao? Ha ha, con mẹ nó cậu quá ngây thơ rồi, không phải là đã nói với cậu rồi sao? Mảnh đất này đã được tỉnh chỉ định, trong vòng năm mươi năm cấm khai phá.

Chẳng lẽ cậu vẫn còn không rõ sao?” Khương Hùng Dũng cười khẩy nói.

“Đương nhiên là tôi biết rõ, nhưng trên tỉnh đã bỏ lệnh cấm rồi.” Lâm Thiên giang tay nói.

“Cậu nói cái gì?”

Khương Hùng Dũng đứng bật dậy.

“Cậu bớt khoác lác đi.

Sao trên tỉnh có thể bỏ lệnh cấm được.

Nếu thực sự bỏ, vì sao chúng tôi không có một chút tin tức nào? Rõ ràng là cậu đang nói dối." Khương Hùng Dũng lớn tiếng nói.

“Vậy chỉ có thể nói lên ông vô dụng." Lâm Thiên giang tay nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy văn kiện ra ném lên trên bàn.

“Văn kiện bỏ lệnh cấm ở đây, nếu ông không tin, thì trợn to mắt chó nhìn đi
Văn kiện này, đúng là văn kiện hôm qua ở nhà, ông ngoại tự tay giao cho Lâm Thiên, là lễ vật thần bí.

Vẻ mặt Khương Hùng Dũng không tin, vội vàng cầm văn kiện này lên.

“Chuyện này...!Chuyện này...!Chuyện này.

Khương Hùng Dũng xem xong văn kiện, lập tức ngồi trên ghế, trên gương mặt tràn ngập tuyệt vọng, đồng thời văn kiện trong tay rơi xuống bàn.

“Chẳng lẽ thật sự bỏ lệnh cấm rồi sao?”
Cục trưởng Lý ở bên cạnh thấy sắc mặt Khương Hùng Dũng không đúng lắm, ông ta vội vàng cầm văn kiện lên.

“Đúng này.

Vậy mà thật sự bỏ lệnh cấm rồi.” Cục trưởng Lý xem văn kiện xong, không nhịn được kinh ngạc kêu lên, giọng nói của ông ta vì kinh hãi mà trở nên bén nhọn.

Cục trưởng Lý vừa nói xong, cả căn phòng lập tức bùng nổ.

“Trời ạ, mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, đã bị cấm khai phá khoảng chừng sáu năm, bây giờ thật sự xóa bỏ lệnh cấm rồi sao?” “Nếu mảnh đất này được xóa bỏ lệnh cấm, vậy giá trị của mảnh đất này quá lớn! Dù sao vị trí địa lý của mảnh đất này quá tốt." “Nếu tập đoàn Tỉnh Xuyên khai phá mảnh đất này, nếu thật sự muốn khai phá nó thành khu vực phồn hoa nhất ở thành phố Bảo Thạnh, tập đoàn Tỉnh Xuyên tuyệt đối có thể kiếm bộn tiền trong dự án này!”
Những ông chủ ngồi ở đây, đều là ông chủ bất động sản ở thành phố Bảo Thạnh, cho nên bọn họ biết rất rõ ràng, khai phá mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, sẽ mang tới lợi ích lớn cỡ nào?.

70: Năng Lực Của Ông Ngoại


Đương nhiên là bọn họ không ghen tị, bởi vì bọn họ biết, với năng lực của công ty bọn họ, còn chưa có năng lực khai phá dự án lớn như vậy.

Nhưng Khương Hùng Dũng thì khác. “Vì sao! Vì sao! Vì sao tôi không biết một chút tin tức nào?” Khương Hùng Dũng phẫn nộ hét lên.

Nếu Khương Hùng Dũng biết mảnh đất này được xóa bỏ lệnh cấm, cho dù ông ta nghĩ hết biện pháp, cũng phải cướp được mảnh đất này, bởi vì giá trị của mảnh đất này thật sự quá lớn. Kết quả là, mảnh đất này bị Lâm Thiên dùng một trăm bảy mươi lăm tỷ, dễ dàng lấy tới tay?

Chỉ dựa vào điểm này, không thể nghi ngờ Lâm Thiên là người thắng trong buổi đấu giá hôm nay. “Ông Khương, sao thế? Mảnh đất này của tôi, tốt hơn nhiều hai mảnh đất của ông cộng lại gấp bội lần, đúng không? Hơn nữa tôi chỉ tốn một trăm bảy mươi lắm tỷ mà ông tổn hần năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ. Chậc chậc. Lâm Thiên cười nói. "Cậu... Cậu... Cậu!”

Khương Hùng Dũng tức tới mức toàn thân run lên, gương mặt tím xanh, cả người như sắp nổ tung. “Ông rất muốn biết vì sao đúng không? Vậy tôi sẽ nói cho ông biết, mảnh đất này vốn bị tỉnh cấm khai phá thật” Lâm Thiên cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nói tiếp: “Nhưng ông ngoại Lê Chí Thành của tôi hạ lệnh, cho nên lệnh cấm được xóa bỏ rồi.” “Hơn nữa tin tức này bị ông ngoại tôi và trong tỉnh phong tỏa, ở thành phố Bảo Thạnh không có bất cứ người nào biết, vì để tôi dễ dàng lấy được mảnh đất này, cho nên các ông không biết cũng rất bình thường” “Hóa ra là như vậy” Cục trưởng Lý ngồi bên cạnh hiểu ra, gật đầu nói.

Cục trưởng Lý là cục trưởng cục quản lý đất đai ở thành phố Bảo Thạnh, nếu mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ được xóa bỏ lệnh cấm, ông ta sẽ là người nhận được tin đầu tiên mới đúng.

Nhưng ông ta không biết một xíu tin tức nào, bây giờ ông ta mới biết được, thì ra là Lê Chí Thành ông ngoại của Lâm Thiên làm chuyện này.

Thông qua chuyện này cũng có thể nhìn ra, năng lực của Lê Chí Thành ông ngoại Lâm Thiên rất lớn.

Mọi người cũng càng thêm sợ Lâm Thiên, bọn họ hiểu rõ, người này tuyệt đối khủng bố bọn họ không thể trêu vào.

Ngay cả cục trưởng Lý cũng âm thầm quyết tâm tuyệt đối không thể đắc tội Lâm Thiên, trái lại còn cố gắng có quan hệ tốt

Khương Hùng Dũng nghe Lâm Thiên giải thích xong, gương mặt càng trắng xanh.

Lúc này Lâm Thiên đứng dậy, cầm lấy văn kiện này, sau đó nói với cục trưởng Lý: “Cục trưởng Lý, cơm tôi đã ăn rồi, vậy tôi xin phép đi trước.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn về phía Khương Hùng Dũng. “Khương Hùng Dũng, chỉ dựa vào ông mà cũng muốn đấu với tập đoàn Tỉnh Xuyên ư? Chuyện viển vông, năng lực của ông ngoại tôi, loại người như ông có thể so sánh được sao? Ông nên nhớ kỹ, đấu với tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng tôi, ông! Chỉ Có! Một! Con! Đường! Chết!”



Lúc Lâm Thiên nói tới mấy lời cuối thì gắn từng tiếng, giọng điệu vô cùng sắc bén. “Lưu Thân, chúng ta đi.

Sau khi Lâm Thiên nói xong, lập tức dẫn Lưu Thân rời “Rầm!” “Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”

Khương Hùng Dũng đánh mạnh lên bàn, đồng thời như bệnh tâm thần rống to với bóng lưng Lâm Thiên. Dưới một quyền này, rất nhiều ly rượu trên bàn bị hất đổ.

Dưới lửa giận của Khương Hùng Dũng, đám ông chủ ngồi đây đều bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Ở bên kia.

Sau khi Lâm Thiên đi ra khỏi nhà ăn ở tầng cao nhất. “Chủ tịch Lâm, nhìn thấy Khương Hùng Dũng bị tức thành như vậy, đúng là quá hả giận” Lưu Thân kích động không thôi nói. “Đây là ông ta tự chuốc lấy, dám đấu với Lâm Thiên tôi, tuyệt đối không có trái cây ngon để ăn. Lâm Thiên cười nói. “Nhưng chủ tịch Lâm, anh đúng là lợi hại, có thể khiến Khương Hùng Dũng tức thành như thế, là do chủ tịch Lâm quá quyết đoán và cơ trí” Lưu Thân nịnh.

Thông qua chuyện ngày hôm nay, càng khiến Lưu

Thân nhìn Lâm Thiên với cặp mắt khác xưa.

Lưu Thân càng thêm tin tưởng, Lâm Thiên có năng lực khiến công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh lên tầng cao mới. “Còn lấy được mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, mảnh đất này đúng là đất vàng, hiện giờ lệnh cấm bị xóa bỏ, còn thuộc về công ty của chúng ta, đến bây giờ tôi vẫn có cảm giác như nằm mơ, ha ha. Lưu Thân kích động nói.

Mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ đắt cỡ nào, đương nhiên là Lưu Thân biết rất rõ. “Cho nên, kế tiếp tôi phải giao cho anh một nhiệm vụ vô cùng gian khổ.” Lâm Thiên dừng bước nhìn về phía Lưu Thân. “Là chuyện tiến hành khai phá mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ sao?” Lưu Thân chờ mong nói. “Đúng thế, đúng là chuyện này, từ hôm nay trở đi, một năm kế tiếp, đây là công trình trọng điểm của công ty chúng ta, tôi đã nói rồi, phải xây dựng nơi này thành nơi phồn hoa nhất thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Thiên nói.

Mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, đúng là món quà thần bí ông ngoại tặng cho mình, món quà này đúng là đủ trận quý đối với Lâm Thiên. “Chủ tịch Lâm, nếu khánh thành và xây xong, lợi nhuận của dự án này không dưới bảy nghìn tỷ, lợi nhuận tương lai thì càng cao hơn, lực ảnh hưởng của tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta ở thành phố Bảo Thạnh, cũng có thể đạt tới một tầng cao mới, hoàn toàn giảm tập đoàn Hùng Dũng dưới chân” Lưu Thân kích động nói.

Ngay sau đó, Lưu Thân lại lo lắng nói: “Dù sao đây cũng là công trình quy mô lớn, công ty chi nhánh của chúng ta ở thành phố Bảo Thạnh chưa từng có công trình lớn như vậy, cho nên đầu tư tất nhiên là sẽ rất nhiều, có khả năng công ty của chúng ta không chịu nổi. “Yên tâm, ngoại trừ công ty điều động tài chính và tài nguyên ra, tôi sẽ bơm riêng công trình này năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, anh chỉ cần để ý tới công trình này, làm tốt nhất cho tôi là được!” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Buổi đấu giá lần này, Lâm Thiên chuẩn bị tám nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, vốn chuẩn bị dùng đập Khương Hùng Dũng.

Nhưng bây giờ chỉ dùng bảy trăm tỷ, còn thừa tám nghìn không trăm năm mươi tỷ, đúng lúc có thể lấy khoản tiền này đầu tư công trình lớn kia. “Bơm năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ sao?” Lưu Thân sửng sốt.

Ngay sau đó, Lưu Thân kích động nói: “Chủ tịch Lâm yên tâm, có nhiều tiền như vậy, cộng thêm vốn tài chính điều động của công ty, tôi có lòng tin tuyệt đối với công trình này. “Nhưng mà anh cũng phải tập trung tinh thần thật tốt, nhất định phải tăng phương diện bảo vệ, trăm ngàn lần không thể để Khương Hùng Dũng tới quấy rối.” Lâm Thiên nghiêm túc nói. “Vâng, hôm nay Khương Hùng Dũng ăn thiệt nhiều như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Chủ tịch Lâm cũng phải cẩn thận hơn, hay là tôi sắp xếp mấy vệ sĩ cho anh nhé?” Lưu Thân nói.



Với tính cách của Khương Hùng Dũng, hôm nay ăn nhiều thiệt thòi như vậy, ông ta tuyệt đối sẽ điên cuồng trả thù. “Không cần sắp xếp cho tôi, phương diện an toàn tôi tự có biện pháp. Trái lại anh cũng phải sắp xếp cho mình thêm mấy vệ sĩ.” Lâm Thiên dặn dò.

Lâm Thiên có Thạch Hàn âm thầm bảo vệ, phương diện an toàn của mình không đáng lo.

Khi nói chuyện, Lưu Thân và Lâm Thiên đã đi thang máy xuống tầng một khách sạn. Cửa thang máy mới mở ra, Lâm Thiên lập tức phát hiện hơn hai mươi ông chủ tụ tập ở đây.

Lâm Thiên vừa mới xuất hiện, những ông chủ này lập tức chạy tới. “Cậu chủ Lâm, tôi là Trịnh Tuấn Nghĩa của tập đoàn Cao Cường, đây là danh thiếp của tôi. “Cậu chủ Lâm, tôi là Trương Kiến Thụy của tập đoàn Thiên Minh, đây là danh thiếp của tôi.

Đám ông chủ này, đều vô cùng cung kính đưa danh thiếp của bọn họ cho Lâm Thiên.

Những ông chủ này, lúc trước từng ở hội trường bán đấu giá. Bọn họ đã thấy được khí phách và cơ trí của Lâm Thiên ở trong buổi đấu giá, cộng thêm bọn họ biết Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành, tất nhiên là muốn có quan hệ tốt với Lâm Thiên. “Lưu Thân, nhận lấy danh thiếp giúp tôi.” Lâm Thiên thản nhiên nói. “Vâng, chủ tịch Lâm

Lưu Thân gật đầu, sau đó nhận lấy danh thiếp giúp Lâm Thiên. “Các vị, tôi rất hân hạnh được làm quen với mọi người, Lâm Thiên tôi rất chờ mong sau này có thể hợp tác với các

Lâm Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, sau đó xoay người đi ra ngoài khách sạn. “Tuy chưa tới hai mươi tuổi, nhưng xử lý mọi việc không sợ hãi, thái độ đối với người khác cũng vừa đủ, hoàn toàn không giống đời thứ ba nhà giàu. “Đúng vậy, cậu ta là đời thứ ba của nhà giàu nhất, vậy mà không mặc hàng hiệu, đúng là khó mà tin được!" “Người như vậy tương lai sẽ làm nên chuyện lớn. “Tôi trở về nhất định phải dạy dỗ lại con nhà tôi, nên nhìn chủ tịch Lâm mà học tập.

Mọi người nhìn bóng lưng Lâm Thiên rời đi, tán thưởng không thôi.

Ở bãi đỗ xe của khách sạn. “Chủ tịch Lâm.

Lâm Thiên vừa định lên xe, phía sau truyền tới giọng nói nịnh nọt.

Lâm Thiên quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông trung niên đầu hỏi. “Chào chủ tịch Lâm, tôi tên là Giang Minh Thành, làm về chuỗi nhà hàng, đây là danh thiếp của tôi. Người đàn ông hói đầu tươi cười, đưa danh thiếp bằng hai tay. “Trái lại ông rất thông minh, người khác đều đợi tôi ở thang máy, chỉ có mình ông đợi tôi ở đây." Lâm Thiên nói. "Ha ha, không gặp riêng chủ tịch Lâm, sao chủ tịch Lâm có thể nhớ kỹ tôi được. Người đàn ông hói đầu cười nói.

Lâm Thiên nhận lấy danh thiếp nhìn. "Ha?"

Lâm Thiên phát hiện Giang Minh Thành trước mặt này, thật ra là cha của anh Giang. “Chủ tịch Lâm, sau này có chuyện gì cần, cứ việc liên lạc với tôi, số điện thoại ở trên danh thiếp, là số riêng của tôi mở hai mươi tư tiếng. Người đàn ông hỏi đầu cười nói.