Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 669




"Thật sự không ngờ được, hóa ra Minh Tú em được sinh ra từ dòng họ lớn cơ đấy." Lâm Thiên nói.

Trước đây Lâm Thiên đã cảm thấy, Phạm Minh Tú rất có đầu óc kinh doanh, năng lực quản lý công ty cũng rất mạnh mẽ, bây giờ xem ra hẳn là có liên quan đến hoàn cảnh gia đình mà cô ấy sinh ra và lớn lên.

"Ngược lại thật ra em hy vọng được sinh ra trong gia đình bình thường, không có nhiều tranh đấu như vậy, mấy năm nay em vẫn luôn sống ở thành phố Hải Phòng và thành phố Kim Đô, em cảm thấy em sống rất tốt." Phạm Minh Tú nói.

"Đúng rồi, Minh Tú, bây giờ cha mẹ vẫn khỏe chứ? Không bị hãm hại đấy chứ?" Lâm Thiên mở miệng hỏi.

"Rất khỏe, chỉ là hoàn toàn bị đá ra khỏi tầng lớp ra quyết định ở dòng họ thôi, chỉ được phân chia quản lý một số mối làm ăn nhỏ không quan trọng, tương đương với việc bị đi đày ở biên cương." Phạm Minh Tú nói.

"Được, vậy trước hết chúng ta đi thăm hai ông bà đã." Lâm Thiên nói.

"Thôi bỏ đi, lần này về thành phố Thượng Hải, em chỉ muốn lặng lẽ, không muốn nhà họ Phạm biết được, nếu em đi thăm cha mẹ em, một khi bị bác cả biết được, chỉ sợ đều chẳng phải chuyện tốt lành gì với em và cha mẹ em." Phạm Minh Tú lo lắng nói.

Vì nguyên nhân này, năm năm qua Phạm Minh Tú chưa từng quay lại nhà mình.

"Không sao đâu, không phải còn có anh ở đây sao." Lâm Thiên vừa cười vừa nói.

"Ừ ừ." Lúc này Phạm Minh Tú mới gật đầu.

"Được, vậy chúng ta lên đường thôi, đến nhà em hỏi thăm sức khỏe bác trai bác gái." Lâm Thiên nói.

Buổi ca nhạc của Tô Bảo Nhi bắt đầu vào lúc bảy giờ tối, bây giờ là giữa trưa, hoàn toàn có thời gian đi thăm cha mẹ Phạm Minh Tú trước đã.

Sau khi tìm một nhà hàng cơm nước xong, Phạm Minh Tú dẫn theo Lâm Thiên đi về phía nhà cô ấy.

Thành phố Thượng Hải, trong một khu phố chất lượng bình thường nào đó.

Phạm Minh Tú dẫn theo Lâm Thiên đi đến cửa một căn nhà.

"Căng thẳng thật đấy!"

Mấy năm nay Phạm Minh Tú chưa hề quay lại thăm cha mẹ cô ấy, vì cô ấy làm như vậy sẽ khiến cho bác cả của cô ấy nghi ngờ, như vậy sẽ lại càng không thuận lợi cho cha mẹ và cho cả Phạm Minh Tú.

Mấy năm nay không gặp cha mẹ mình, đương nhiên vừa căng thẳng lại vừa mong chờ.

Sau khi gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra.

Người mở cửa là một người đàn ông trung niên.

Có điều hai bên tóc mai của người đàn ông đã hoa râm rồi, toàn thân đều lộ ra vẻ già nua.

"Cha!" Sau khi Phạm Minh Tú nhìn thấy cha mình, vui mừng lao đến trước cửa cha cô ấy.

"Minh Tú! Con... Con đã về rồi!" Cha Giang nhìn thấy con gái mình xong, cũng vô cùng xúc động.

Lúc này, mẹ cô ấy đang nấu cơm trong bếp, sau khi nghe thấy có tiếng động, lúc này ném nồi và thìa xuống, vội vàng chạy ra ngoài.

"Minh Tú, đúng là con rồi!"

Sau khi mẹ của Phạm Minh Tú nhìn thấy Phạm Minh Tú xong, cũng kích động chạy ra.

"Mẹ!"

Phạm Minh Tú cũng kêu lên một tiếng thật dài, sau đó trực tiếp lao thẳng về phía mẹ cô ấy, kích động ôm chặt mẹ cô ấy.

Lâm Thiên rộng lượng liếc nhìn một cái, mẹ của Phạm Minh Tú cũng lộ ra vẻ già nua.

Thậm chí Lâm Thiên chẳng thể nhận ra chút nào dáng vẻ của thành viên dòng họ lớn từ trên người bọn họ nữa rồi.

Đương nhiên, bọn họ nhất định cũng không được hưởng thụ chút đối xử tốt nào từ phía dòng họ.

"Con gái, con... Con đã năm năm không về nhà rồi, mẹ cứ tưởng con đã chết rồi!"

Mẹ của Phạm Minh Tú kích động đến mức mắt chảy đầy mặt.

Cha của Phạm Minh Tú cũng dụi dụi hai mắt đã đỏ bừng.

Phạm Minh Tú lại càng gục vào lòng mẹ cô ấy, khóc lóc nức nở.

Thương nhớ trong năm năm qua giữa bọn họ, vào giây phút này đã hoàn toàn bùng nổ rồi.

"Con gái, mấy năm nay, con sống ở Tây Xuyên bên kia có khỏe không? Có phải chịu khổ sở không?"

"Con gái, đều là cha mẹ không có tác dụng gì, đều do cha mẹ có lỗi với con, khiến con mấy năm nay phải đi đến nơi đất khách quê người, có nhà mà không thể quay về."

Mẹ của Phạm Minh Tú không ngừng trách mắng bản thân.

"Mẹ, con sống ở tỉnh Tây Xuyên rất khỏe, thật ra là cha mẹ, bây giờ mới năm năm không gặp, sao cha mẹ lại già đi nhiều như vậy, có phải bác cả làm gì hai người không?" Phạm Minh Tú vừa nói vừa khóc.

"Thật sự không có chuyện đó, chúng ta đã sụp đổ rồi, ông ta cũng chẳng có gì hay ho mà đối phó chúng ta nữa, trong người cha con có dòng máu nhà họ Phạm, miễn là ông cụ nhà họ Phạm còn chưa chết, bác cả của con cũng không dám lấy mạng cha con." Mẹ của Phạm Minh Tú cũng vừa nói vừa khóc.

Lâm Thiên nhìn thấy bọn họ gặp lại nhau vừa vui sướng vừa đau lòng, ngay cả trong lòng Lâm Thiên cũng hơi xúc động.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Phạm Minh Tú khóc thành như vậy, trong lòng Lâm Thiên cũng không chịu nổi.

"Bác trai bác gái, Minh Tú, hôm nay là ngày gặp lại, hẳn phải vui mừng mới đúng." Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên vừa nói xong, cha mẹ của Phạm Minh Tú mới chú ý đến sự tồn tại của Lâm Thiên.

"Minh Tú, vị này là ai vậy?" Cha Giang nhìn Lâm Thiên.

"Cha, mẹ, con đang định giới thiệu với cha mẹ, đây là bạn trai của con, tên là Lâm Thiên." Phạm Minh Tú giới thiệu.

"Chào bác trai, chào bác gái." Lâm Thiên cũng vội vàng mỉm cười, chào hỏi với hai người.

"Hóa ra là bạn trai của Minh Tú, chào cậu Lâm Thiên."

Cha mẹ của Phạm Minh Tú đều vội vàng chào hỏi với Lâm Thiên.

Lúc này, Phạm Minh Tú quệt nước mắt, sau đó vừa cười vừa nói:

"Lâm Thiên nói đúng, hôm nay là ngày chúng ta gặp lại nhau, hẳn là phải vui mừng mới đúng."

"Đúng đúng đúng!"

Cha mẹ của Phạm Minh Tú đều vội vàng gật đầu.

"Cha, mẹ, con ở tỉnh Tây Xuyên, ít nhiều đều nhờ Lâm Thiên chăm sóc con, anh ấy đối xử rất tốt với con, tình cảm của chúng cũng rất khăng khít, hai người không phản đối chúng con chứ?" Phạm Minh Tú nói.

"Đương nhiên, chúng ta không cầu mong anh ta giàu có đến mức nào, ghê gớm đến đâu, chỉ cần Minh Tú con thích là được rồi." Cha Phạm nói.

Đương nhiên, bọn họ cũng không biết, thật ra Lâm Thiên là người cực kỳ giàu có, vô cùng lợi hại.

Ngay sau đó, sắc mặt cha Phạm lại trở nên nặng nề nghiêm túc.

"Minh Tú, con đã gặp được chúng ta rồi, con vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thành phố Thượng Hải đi, từ nhỏ con đã thông minh hơn người, bác cả của con vẫn luôn kiêng dè con, sợ sau này con sẽ tạo thành đe dọa với việc kế thừa dòng họ của con trai ông ta, nếu để bác cả con biết con quay về thành phố Thượng Hải, sợ rằng sẽ gây khó khăn cho con đấy." Cha Phạm chân thành nói.

Mẹ Phạm cũng nói: "Con gái, tuy rằng mẹ rất mong nhớ con, nhưng mà vì sự an toàn của con, mẹ không thể giữ con ở lại được, con vẫn nên nhanh chóng quay về tỉnh Tây Xuyên đi, xúc tu của nhà họ Phạm không duỗi được đến khu vực Tây Nam, con ở bên đó là an toàn nhất."

"Bác trai bác gái hãy yên tâm, có cháu ở đây bảo vệ Minh Tú, ở thành phố Thượng Hải, không ai tổn thương được Minh Tú đâu!" Lâm Thiên nói.

Mặc dù Lâm Thiên không có mạng lưới quan hệ hay cơ sở nền tảng gì ở thành phố Thượng Hải, nhưng mà Lâm Thiên là tu sĩ Thực Đan Cảnh, có thực lực đủ mạnh mẽ.

Mà nhà họ Phạm ngại ở ông cụ Phạm, tuyệt đối không dám đối phó với Phạm Minh Tú ở bên ngoài, chỉ có thể âm thầm đối phó thôi.

Trong tình huống đối phó âm thầm, Lâm Thiên có tự tin có thể đối phó được.

"Chuyện này..."

Cha Phạm và mẹ Phạm nghe thấy lời Lâm Thiên nói xong, ai nấy đều không tự kiềm chế được giật mình.

Bọn họ không ngờ rằng, Lâm Thiên lại nói ra những lời như vậy.

Nói thật lòng, trong lòng bọn họ xem ra, Lâm Thiên nói ra những lời như vậy quá kiêu ngạo, là đang mạnh miệng thôi.

Cũng vì những câu này, ấn tượng của họ với Lâm Thiên lập tức bị kéo xuống rất nhiều.

"Lâm Thiên, tôi không biết ở tỉnh Tây Xuyên cậu làm cái gì, nhưng chỗ này là thành phố Thượng Hải, chứ không phải là tỉnh Tây Xuyên, ở đây, quyền thế của nhà họ Phạm là vô cùng to lớn, cậu đã hiểu chưa?" Cha Phạm chân thành nói.

Mẹ Phạm cũng nói: "Đúng vậy, cậu là người bên ngoài, ở thành phố Thượng Hải này chắc chắn là không có mạng lưới quan hệ gì, không thể nào theo được nhà họ Phạm đâu, hai người mau tranh thủ thời gian nhanh chóng quay về tỉnh Tây Xuyên đi."

Mẹ Phạm vừa dứt lời, mấy bóng người đã đi từ ngoài cửa bước vào.

Vì vừa nãy sau khi Lâm Thiên và Phạm Minh Tú đi vào cửa xong, cha Phạm mẹ Phạm quá xúc động, cho nên đã quên đóng cửa.

"Giang Minh Thành!"

Sau khi cha Phạm, mẹ Phạm cùng với Phạm Minh Tú nhìn thấy người đến xong, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.

"Ồ, đây không phải là em họ Phạm Minh Tú sao? Thế mà cô đã quay về thành phố Thượng Hải rồi đấy à?" Chàng trai trẻ tuổi đi đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lâm Thiên đánh giá liếc nhìn anh ta một cái, chàng trai này mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, tay đeo đồng hồ giá trị mấy triệu, trong tay còn cầm theo chiếc chìa khóa xe của xe Lamborghini, trên người còn mang theo hơi thở con nhà giàu, anh ta hẳn chính là Giang Minh Thành trong miệng cha Phạm, mẹ Phạm.

"Phạm Minh Tú, tôi thật sự không ngờ được, cô vẫn còn có gan quay về thành phố Thượng Hải, cô thật sự là không sợ chết nhỉ!" Giang Minh Thành cười khẩy.

"Giang Minh Thành, tôi chỉ quay về để gặp cha mẹ tôi." Phạm Minh Tú cắn môi, gương mặt đỏ lên.

"Tôi không quan tâm cô có lý do gì, cũng không phải lý do mà cô quay về thành phố Thượng Hải! Vốn dĩ cô có thể sống cuộc sống thoải mái ở khu Tây Nam, lại cứ phải quay về thành phố Thượng Hải để tìm cái chết!" Giang Minh Thành vừa nói vừa đi thẳng đến trước mặt Phạm Minh Tú.

"Có điều, cô càng ngày càng xinh đẹp, nếu cô có thể phục vụ tôi, có lẽ tôi có thể cầu xin với cha tôi đấy." Giang Minh Thành vừa cười vừa nói.

Giang Minh Thành vừa nói vừa vươn tay định sờ lên gương mặt Phạm Minh Tú.

Dựa vào gương mặt xinh đẹp của Phạm Minh Tú, cho dù là Giang Minh Thành cũng khó mà chống cự được.

"Rầm!"

Khi bàn tay Giang Minh Thành đã vươn đến trước mặt Phạm Minh Tú, đột nhiên tay anh ta bị nắm chặt lại.

Giang Minh Thành quay đầu lại, đập vào mắt anh ta chính là Lâm Thiên.

"Động vào người phụ nữ của tôi, anh xứng sao?" Giọng nói Lâm Thiên lạnh lùng như băng giá.