Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 661




“Chủ tích Lâm, chuyện này… chuyện này… tôi sợ mình không đủ năng lực.” Đường Thiên Hoa có chút lo lắng, sợ mình sẽ vặn vẹo.

“Đừng lo lắng, trước tiên tôi sẽ thu xếp người đưa anh đi.” Lưu Thân nói.

Lâm Thiên cũng cười nói: "Anh Đường Thiên Hoa, nam tử hán đại trượng phu, anh còn không có chút tự tin này phải không?"

Đường Thiên Hoa là một quân nhân, làm việc mạnh mẽ và quyết đoán.

“Có! Đương nhiên là có! Chủ tịch Lâm, tôi nhất định sẽ làm được!" Đường Thiên Hoa kiên định nói.

“Lúc trước anh nói với tôi rằng ở thị trấn anh đắc tội người khác vì hành hiệp trượng nghĩa. Hiện tại anh đang rất nỗ lực. Khi nào đạt được kết quả nhất định phải quay lại báo thù!" Lâm Thiên nói.

“Ừ!” Đường Thiên Hoa mạnh mẽ gật đầu.

...

Chiếc Bentley trực tiếp chở Lâm Thiên đến dưới tòa nhà Vân Thiên.

Là tòa nhà cao nhất của Hoa Quốc, tòa nhà Vân Thiên cao vút ngoài tầm mây khi nhìn lên.

Lưu Thân đưa Lâm Thiên một đường đi thang máy lên trên, đồng thời giới thiệu tòa nhà Vân Thiên cho Lâm Thiên.

Trong toàn bộ tòa nhà Vân Thiên, rất nhiều công nghệ trí tuệ nhân tạo được sử dụng, và tòa nhà thậm chí có thể tự động điều chỉnh độ sáng của đèn, tự động điều chỉnh nhiệt độ, v.v.

Việc di dời tòa nhà đã hoàn thành vào ngày hôm qua nên các nhân viên đã chuyển đến tòa nhà.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà có cửa sổ sát đất.

Lâm Thiên, Lưu Thân và Đường Thiên Hoa đang đứng ở đây.

Hôm nay trời quang mây tạnh, đứng ở đây nhìn ra có thể thấy được quang cảnh của nửa Hà Nội.

Sau khi đi dạo quanh tòa nhà, Lưu Thân đã tập hợp các nhân viên của tòa nhà lại, Lâm Thiên đi gặp họ, sau đó tặng bao lì xì, mỗi người là 35 triệu.

Tập đoàn Vân Thiên hiện đang kiếm ra tiền, Lâm Thiên đương nhiên sẽ không keo kiệt với nhân viên.

Các nhân viên tất nhiên rất phấn khích khi nghe Lâm Thiên phát cho họ mỗi người 35 triệu.

...

Ở bên kia.

Ở sảnh chính nơi gia tộc họ Trần đang ẩn cư.

Đại trưởng lão của gia tộc họ Trần vội vàng đi vào đại điện.

“Gia chủ, theo tai mắt của chúng ta ở Bạch Vân phái, Lâm Thiên đã giao chiến với Viên Lương, cậu chủ của Bạch Vân phái, nghe nói Lâm Thiên đã dễ dàng đánh bại Viên Lương.” Đại trưởng lão nói.

"Ồ? Hắn có thể dễ dàng đánh bại Viên Lương sao?" Gia chủ họ Trần kinh ngạc.

Gia chủ họ Trần cũng ở Kim Đan Cảnh, khi Lâm Thiên đến gia tộc họ Trần gây rối, khi đó Lâm Thiên không sử dụng tuyệt kỹ kiếm linh của mình, anh đã gặp một chút khó khăn khi đánh nhau với gia chủ họ Trần.

Gia chủ họ Trần không đời nào nghĩ được lúc này Lâm Thiên lại có thể dễ dàng đánh bại một Kim Đan.

“Nghe nói hiện tại hắn đã bước vào cảnh giới Thực Đan Cảnh.” Đại trưởng lão nói.

"Tốc độ phát triển của hắn thật kinh người! Thật là quái dị!" Gia chủ họ Trần không khỏi kinh ngạc.

Gia chủ họ Trần nghĩ đến tốc độ lớn mạnh kinh người của Lâm Thiên, trong lòng nhất thời sợ hãi.

Gia chủ họ Trần đoán rằng nếu bây giờ đối mặt với Lâm Thiên, anh sẽ có thể dễ dàng đánh bại ông ta mà không cần sử dụng tuyệt kỹ kiếm linh của mình.

Có một kẻ thù với phát triển kinh khủng như vậy, ông ta làm sao có thể không sợ, thậm chí ăn không ngon ngủ không yên!

“Gia chủ, hắn có thể dễ dàng đánh bại Viên Lương, cho thấy cho dù có đánh nhau với thái thượng trưởng lão, cũng có thể đối đầu trực tiếp.” Đại trưởng lão lo lắng nói.

“Ừ!” Gia chủ họ Trần thở dài một hơi.

Lần trước Lâm Thiên đối đầu với thái thượng trưởng lão, anh không có năng lực phản kháng, thái thượng trưởng lão có thể đánh trọng thương Lâm Thiên chỉ bằng một chưởng, Lâm Thiên phải dựa vào sức mạnh của kiếm linh làm bị thương thái thượng trưởng lão, sau đó giả vờ còn có thể huy động kiếm linh được nữa để khiến thái thượng trưởng lão sợ hãi, mới có thể an toàn rời khỏi gia tộc họ Trần.

Mà bây giờ, Lâm Thiên quả thực có năng lực cùng thái thượng trưởng lão của gia tộc họ Trần đánh một trận.

“Gia chủ, tên Lâm Thiên này tuyệt đối không thể để cho sống yên bình, nếu không, sau này nhất định sẽ là tai họa ngầm cho gia tộc họ Trần chúng ta!” Đại trưởng lão nói.

“Sao ta lại không biết chứ? Nhưng mà chúng ta căn bản không thể làm gì hắn. Bạch Vân phái không những không muốn giết hắn, mà còn thu nhận hắn làm đồ đệ, tận lực bồi dưỡng, thật là đáng chết!" "

Gia chủ họ Trần giận dữ vỗ vào tay vịn ghế dựa.

Đương nhiên, gia tộc họ Trần hận không thể để Lâm Thiên chết, nhưng với thực lực của gia tộc họ Trần hiện tại, căn bản không thể làm gì Lâm Thiên!

"Chưởng môn, theo tin tức, thằng nhãi này không chỉ làm Viên Lương bị thương, mà còn cướp đi bảo vật Nhiếp Hồn Châu của Viên Lương. Không rõ có trả lại hay không, nhưng nó đã khiến Viên Lương vô cùng oán hận. Với tính cách của Viên Lương, khẳng định hận không thể để Lâm Thiên chết, chúng ta có thể tìm Viên Lương châm ngòi thổi gió, dùng Viên Lương thuyết phục cha hắn, giải quyết Lâm Thiên! ”Đại trưởng lão đề nghị.

Chưởng môn gật đầu: "Ừm, đây là một cách hay, tôi sẽ đích thân liên lạc với Viên Lương, cùng hắn nói chuyện này, giúp hắn bày mưu tính kế."

...

Bên kia.

Nhà Kurokawa.

Kurokawa Koro vội vàng bước vào phòng khách.

"Cha, vừa mới nhận được tin tức! Tên Lâm Thiên kia đã trở về Hà Nội, vẫn đang ở trong tòa nhà Vân Thiên!" Kurokawa Koro kích động nói.

"Ồ? Cuối cùng cũng trở về rồi sao?" Kurokawa Sawa cười.

Kể từ khi xảy ra chuyện lần trước, bọn họ đã thương lượng biện pháp mới, đó là phái người đi giết Lâm Thiên, kề dao vào cổ buộc Lâm Thiên giao nộp công thức, sau đó giết chết Lâm Thiên.

Biện pháp này do Kurokawa Koro đề xuất, bằng cách này không chỉ có được công thức mà còn có thể giết chết Lâm Thiên!

Vì chuyện này, Kurokawa Sawa đặc biệt mời một ninja rất mạnh từ Đông Doanh Quốc để giải quyết Lâm Thiên.

“Đi, đi mời ninja Ishino.” Kurokawa Sawa nói.

Rất nhanh sau đó, Kurokawa Koro bước vào cùng với một người đàn ông mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ đen.

Người đàn ông này bước đến, không hề phát ra một chút âm thanh động tĩnh nào.

"Ishino-kun!"

Kurokawa Sawa cúi đầu trước người đàn ông mặc đồ đen.

"Kurokawa-kun, kẻ thù của ông bao giờ mới xuất hiện vậy? Tôi đã đợi ở Hà Nội năm ngày rồi. Tôi ở Đông Doanh còn có rất nhiều việc nên tôi không có thời gian ở đây dông dài đâu." Người đàn ông áo đen khàn giọng nói.

“Ishino-kun, thằng nhãi đó đã trở về Hà Nội rồi, hôm nay ông có thể ra tay!” Kurokawa Sawa cười nói.

“Tốt.” Người áo đen gật đầu.

Về kế hoạch hành động, bọn họ đã sớm lên kế hoạch rồi, chỉ còn chờ Lâm Thiên trở về.

...

Khi Kurokawa Sawa cùng Kurokawa Koro nhận được tin tức, Kurokawa Nako cũng nhận được tin tức Lâm Thiên đã trở lại Hà Nội.

Buổi tối.

Lâm Thiên đi thẳng về biệt thự của mình.

Lâm Thiên vừa đi vào biệt thự vừa nói chuyện điện thoại.

"Tô Bảo Nhi, cô đang ở đâu? Tôi đã trở lại Hà Nội." Lâm Thiên vừa đi vừa hỏi.

“Anh về Hà Nội rồi à, tôi sẽ có buổi biểu diễn ở nơi khác, nếu không thì…buổi tối tôi sẽ bay về với cậu, sáng mai sẽ bay trở lại.” Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Bảo Nhi vang lên trong điện thoại.

“Xem ra cô rất nhớ tôi, không chờ được muốn gặp tôi ngay lập tức.” Lâm Thiên nhếch miệng cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nói tiếp: “Nhưng sau khi kết thúc buổi biểu diễn vào buổi tối, chắc hẳn cô rất mệt. Tôi làm sao nỡ để cô chịu giày vò như vậy? Thôi, ngày mai tôi sẽ bay đến gặp cô, tôi cũng nhớ cô vậy.”

Lâm Thiên làm người chính trực, ca hát thật ra rất mệt, đương nhiên Lâm Thiên không muốn để Tô Bảo Nhi chạy lung tung như thế này.

"Được rồi, anh nói đấy nhé! Ngày mai tôi sẽ đợi anh." Giọng nói vui vẻ của Tô Bảo Nhi vang lên trên điện thoại.

“Tất nhiên là thật!” Lâm Thiên cười.

Cúp điện thoại xong, Lâm Thiên lúc này đã đi vào sân biệt thự.

Mặc dù đã trở lại thành phố, nhưng Lâm Thiên cũng không định bỏ bê việc tu luyện.

Sau khi Lâm Thiên về đến biệt thự, anh liền dùng ngọc bội bắt đầu tu luyện!

Lâm Thiên đã đặt ra mục tiêu, phấn đấu khoảng hai tháng nữa sẽ đạt đến Kim Đan Cảnh.

Một khi anh đạt đến Kim Đan Cảnh, Lâm Thiên sẽ có thể đủ thực lực triệt để tiêu diệt gia tộc họ Trần.

Đạt được Kim Đan Cảnh, dù có gặp lại Cung chủ Băng Linh Cung, Lâm Thiên cũng sẽ không còn giống như một con kiến ​mặc người giày xéo nữa. Lâm Thiên còn có thể uy hiếp được tính mạng công chúa Băng Linh Cung.

“Ai?”

Lâm Thiên đột nhiên nhíu mày, đồng thời nhìn về phía góc sân tối tăm!

Nếu là người bình thường, nhất định sẽ không phát hiện sự bất thường ấy, nhưng là một Thực Đan Cảnh tu sĩ, thính lực, cảm lực,…của Lâm Thiên đều vượt xa người thường!

Ngay khi Lâm Thiên vừa cất tiếng, một bóng đen từ trong góc tối bước ra.

Lâm Thiên đưa mắt nhìn, người này mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ đen, không thấy rõ mặt, trong bóng tối cũng khó nhận ra hắn.

“Người Hoa Quốc này, mày cũng có chút năng lực đấy, có thể phát hiện ra tao.” Người đàn ông áo choàng đen nói bằng tiếng Hoa.

“Mày là chó Đông Doanh?” Lâm Thiên cau mày.

Khi Lâm Thiên nghe hắn gọi mình như thế, lập tức có thể biết hắn đến từ đất nước nào.

Nghe thấy cách gọi như vậy cũng khiến trong lòng Lâm Thiên dâng một cỗ tức giận không thể giải thích được!