Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 625




“Năm tỷ sao? Không sao, cháu sẽ chuyển tiền cho bác. Lâm Thiên nói...”

Năm tỷ để tiêu vặt, nói thật không phải là ít, số tiền đó đủ để cha của Triệu Linh mua một chiếc ô tô hạng sang, nhưng Lâm Thiên không quan tâm.

“Lâm Thiên, tôi không nói năm tỷ.” Cha của Triệu Linh cười gượng nói.

“Bác Triệu, ý bác là năm mươi tỷ?” Lâm Thiên nói.

“Không, không, nếu là năm mươi tỷ, thì tôi cũng không vay cậu, ý của tôi là năm nghìn tỷ.” Cha Triệu Linh cười nói.

“Năm nghìn tỷ?” Lâm Thiên chau mày.

Lâm Thiên vốn tưởng rằng cha của Triệu Linh xin tiền tiêu vặt cho mình.

Nhưng bây giờ có vẻ như nó không phải là như vậy!

Năm nghìn tỷ không phải là số tiền nhỏ, khối tài sản riêng của nhà họ Triệu cũng chỉ hơn ba mươi năm nghìn tỷ.

Ở Kim Đô, những người có tài sản năm nghìn tỷ là những người giàu nhất ở Kim Đô.

Ngay cả đối với Lâm Thiên, năm nghìn tỷ cũng không phải là một số tiền nhỏ.

Cha của Triệu Linh muốn mượn những... nhất định là đã ăn phải gan hùm rồi!

“Bác Triệu, sao bác lại muốn mượn nhiều tiền như vậy? Bác muốn đầu tư kinh doanh à? Hay là sao?” Lâm Thiên hỏi.

Nếu chỉ để chi tiêu thông thường thì làm sao bạn có thể mượn nhiều tiền như vậy?

Cho dù là muốn mua biệt thự riêng, thì mấy chục tỷ là đã đủ rồi, thậm chí nếu muốn mua dòng xe hạng sang, thì mấy chục tỷ cũng đã thừa để mua!

“Lâm Thiên, cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cậu cứ cho tôi vay đi, nếu năm nghìn tỷ nhiều quá thì ba nghìn tỷ cũng được.” Cha của Triệu Linh nói.

“Vay thì được, nhưng bác Triệu, bác phải giải thích cho cháu hiểu rốt cuộc bác mượn số tiền này để làm gì.” Lâm Thiên nói.

“Con rể, cậu là đại gia, đừng có keo kiệt như vậy chứ, tôi là cha vợ của cậu, cậu giàu có như vậy, mượn ít tiền có là gì, anh nói rõ một câu xem nào, cho mượn hay không. “Cha Triệu Linh thẳng thắn nói.

“Thôi được rồi, cháu cho bác mượn!” Lâm Thiên gật đầu đồng ý.

Dù sao thì ông ta cũng là cha của Triệu Linh, dựa vào điểm này thì có thể ăn đứt Lâm Thiên, ông ta lấy thân phận là cha vợ ra, Lâm Thiên có thể làm gì được chứ?

Về từ ‘mượn’, Lâm Thiên biết đó chỉ là ngụy biện, ông ta sẽ không trả lại, đương nhiên Lâm Thiên cũng không có ý định bắt cha của Triệu Linh trả lại.

Sau đó Lâm Thiên liền chuyển tiền cho cha của Triệu Linh.

Lập tức, ba nghìn tỷ đã được chuyển cho cha của Triệu Linh.

Cha của Triệu Linh nhìn thấy tiền được chuyển đến thì cười như được mùa.

“Con rể tốt, cảm ơn cậu, tôi sẽ hết sức ủng hộ cậu và Triệu Linh ở bên nhau!” Cha của Triệu Linh cười nói.

Yên lặng một chút, cha của Triệu Linh lại hạ giọng và thì thầm:

“Lâm Thiên, chuyện này đừng nói cho Triệu Linh biết, còn cả ông Triệu nữa, tuyệt đối đừng tiết lộ!”

“Vâng.” Lâm Thiên gật đầu đồng ý.

Sau khi cha của Triệu Linh rời đi, Lâm Thiên cũng đi về phía Triệu Linh.

“Lâm Thiên, cha em tìm anh có chuyện gì vậy? Giấu giấu giếm giếm như vậy, ông ấy không phải tìm anh gây chuyện rồi chứ?” Triệu Linh hỏi.

Đương nhiên Triệu Linh biết, cha cô là con nhà giàu có, từ nhỏ đã được chiều chuộng, cũng không phải tốt đẹp gì.

“Không có chuyện gì, tán gẫu thôi, chúng ta nhanh đi công viên nước thôi.” Lâm Thiên khẽ cười.

“Ừm!” Nét mặt Triệu Linh tràn đầy sự mong chờ

Trên đường đến công viên nước, Lâm Thiên xem qua tin Trịnh Lưu Khải đăng trên Facebook.

Tiêu đề trên facebook là: Buổi biểu diễn Kim Đô buộc phải hủy bỏ, thật khiến người ta căm ghét, không ngờ ở nước Nam lại có những thể loại người như vậy.

Lâm Thiên tình cờ đọc được một đoạn văn, nội dung như sau:

“Hôm qua, tôi đến Kim Đô để hát. Chủ tịch Lâm Thiên tập đoàn Vân Thiên bá chủ đất Kim Đô, vì không hài lòng với việc tôi biểu diễn ở Kim Đô nên đã cử hàng trăm vệ sĩ bao vây tôi dưới cái nắng như thiêu như đốt trong mấy tiếng đồng hồ. Công khai sỉ nhục tôi, còn yêu cầu tôi quỳ xuống hát chinh phục để chuộc tội và còn tát tôi rất mạnh, má bên trái của tôi bị thương rất nặng và tôi đã phải chịu một cú sốc rất lớn, hiện tại tôi vẫn đang trong tình trạng hoang mang suy sụp. Anh ta còn lớn tiếng nói, tại Tây Xuyên anh ta là ông trời, trời ơi, đây còn là một xã hội có pháp luật không? Anh ta giàu có quyền thế, dám làm ra những chuyện khiến người ta căm hận, tôi là người nổi tiếng, mà anh ta còn dám làm như vậy, tôi thật không dám tưởng tưởng bình thường anh ta sẽ đối xử với người dân như thế nào. Người như vậy nếu như không trừng trị thì nước Nam khó lòng yên ổn được! Nếu những kẻ độc ác như này mà không bị trừng phạt! Còn gì là đạo lý nữa! “

Đây chỉ là một đoạn ngắn, Lâm Thiên xem đến đây thì không thể xem tiếp được nữa.

Trịnh Lưu Khải đã phóng đại sự thật ít nhất mười lần. Tóm lại, anh ta chỉ nói rằng anh ta đã khốn khổ như thế nào, sau đó nói rằng Lâm Thiên xấu xa và độc ác như thế nào, có tiền có quyền nên muốn làm gì cũng được. Nhưng chuyện mà anh ta phong tỏa đường ngày hôm qua lại không nhắc đến một từ nào.

Lâm Thiên cảm thấy buồn nôn sau khi nhìn thấy những dòng đăng tải trên Facebook này.

Và hiện tại bình luận trên Facebook đã vượt qua hơn một trăm nghìn lượt, và số lượt thích lên tới hơn một triệu lượt.

Ở phần bình luận, đa số là người hâm mộ của Trịnh Lưu Khải, ủng hộ Trịnh Lưu Khải và xúc phạm Lâm Thiên!

“Bảo sao buổi biểu diễn hôm qua của Lưu Khải nhà tôi sao đột nhiên lại bị hủy. Hóa ra là như vậy. Tôi không ngờ Lưu Khải lại gặp phải hạng người xấu xa như vậy. Thật đáng ghê sợ! Tôi phải đi báo cảnh sát!”

“Lâm Thiên dựa vào tiền của mình để bắt nạt Lưu Khải nhà tôi thế này, thật sự là quá đáng!”

“Trước đây tôi đã nghĩ rằng Tập đoàn Vân Thiên này rất tuyệt vời. Họ đã nghiên cứu ra nước thần tiên dạng uống và còn đầu tư vào ô tô năng lượng mới. Bây giờ xem ra có vẻ như đây chính là kẻ chuyên đi bắt nạt người khác!”

“Loại người ăn hiếp người khác như vậy, hẳn là đã làm ra rất nhiều chuyện đáng xấu hổ, nên bị loại bỏ. Trả lại công bằng cho Lưu Khải nhà tôi!”

“Mọi người cùng nhau gọi điện báo cảnh sát đi!”

Trong phần bình luận, đều là những câu mắng chửi.

Đa số bọn họ đều là người hâm mộ của Trịnh Lưu Khải, đều bị đoạn văn dài dòng kia của Trịnh Lưu Khải lừa gạt, đương nhiên đám người đó đều rất hăm hở.

Ngoài ra, chuyện này quả nhiên đã lên top một của hot search trên Facebook.

Lúc này Tô Bảo Nhi gọi điện thoại cho Lâm Thiên.

“Này, Tô Bảo Nhi.” Lâm Thiên trả lời điện thoại.

“Lâm Thiên, Trịnh Lưu Khải đang gửi Facebook tố cáo anh, tôi đọc Facebook của anh ta, chắc là anh ta đang cố ý chơi xấu anh, anh ta toàn là miêu tả anh là một kẻ xấu xa ghê tởm, tôi muốn đăng lên Facebook để nói rõ cho anh.” Tô Bảo Nhi tức giận nói.

Khi Lâm Thiên bị người khác cố ý chơi xấu như vậy, Tô Bảo Nhi nhất định sẽ rất khó chịu.

“Tô Bảo Nhi, đừng đăng lên Facebook. Tôi không muốn liên lụy đến cô trong chuyện này. Tôi sẽ tự mình lo liệu. Cô biết tôi mà. Tôi vẫn có thể giải quyết được chuyện này.” Lâm Thiên nói.

Tô Bảo Nhi dù sao cũng đã là một ngôi sao lớn, sức ảnh hưởng của dư luận đối với cô ấy sẽ lớn hơn nhiều so với Lâm Thiên!

“Vậy... vậy được rồi.” Tô Bảo Nhi đáp.

“Mà này, Tô Bảo Nhi, cậu có tiếp xúc với Trịnh Lưu Khải này không?” Lâm Thiên hỏi.

“Cũng có tiếp xúc qua, trước đây tôi có gặp anh ta một lần trên một chương trình tạp kỹ âm nhạc. Anh ta ở hậu trường rất kiêu ngạo, tự cho mình là nhất. Anh ta thường xuyên mắng mỏ nhân viên, nhân cách cũng rất tệ. Anh ta còn gạ tôi nửa đêm đến phòng anh ta nói muốn dạy cho tôi một số thứ về âm nhạc, nhưng tôi liền từ chối ngay, anh ta liền không hài lòng với tôi, bởi vì tôi không đi, nên ngày hôm sau anh ta còn tức giận với tôi.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lâm Thiên gật đầu.

Trịnh Lưu Khải kêu Tô Bảo Nhi nửa đêm đến phòng anh ta, có mục đích gì, không cần dùng não cũng có thể nghĩ ra, chẳng qua là nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của Tô Bảo Nhi nên muốn Tô Bảo Nhi chú ý đến.

“Ngoài ra, tôi và anh ta năm nay đều được đề cử cho giải Giai điệu vàng, nhưng anh ta có vẻ không hài lòng, bởi vì một khi được đề cử thì chính là đối thủ cạnh tranh của anh ta.” Tô Bảo Nhi nói.

“Anh ta có hài lòng hay không thì cũng không thể ngăn cản được cô đoạt giải Giai điệu vàng. Tôi cá rằng giải Giai điệu vàng lần này nhất định sẽ thuộc về cô.” Lâm Thiên nói.

Dựa trên mức độ nổi tiếng hiện tại của Tô Bảo Nhi việc Tô Bảo Nhi giành giải Giai điệu vàng của năm nay là điều chắc chắn.

Tô Bảo Nhi cười mỉm sau đó nói: “Vẫn chưa đâu vào với đâu cả.”

Sau khi cúp điện thoại.

“Lâm Thiên, là Tô Bảo Nhi à?” Phạm Minh Tú tò mò.

“Ừ.” Lâm Thiên gật đầu.

“Bài hát của Tô Bảo Nhi hay quá, tôi là fan hâm mộ của cô ấy, bao lâu nữa tôi mới có thể gặp được cô ấy đây!” Phạm Minh Tú có chút mong chờ.

Triệu Linh cũng nhanh chóng nói: “Tôi cũng là một fan hâm mộ của chị Tô Bảo Nhi, tôi cũng rất muốn gặp chị Tô Bảo Nhi.

Lâm Thiên ôm lấy hai người, cười nói: “Đừng lo lắng, chúng ta đều là người một nhà cả, sau này sẽ có cơ hội gặp cô ấy.”

Sau khi đến công viên nước, Lâm Thiên kiểm tra lại Facebook và phát hiện các lượt tìm kiếm hot trên Facebook về Trịnh Lưu Khải và Lâm Thiên đã không còn nữa.

Ngoài ra, không có báo cáo nào về vấn đề này trên các phương tiện truyền thông nữa và trên các diễn đàn hầu như cũng không tìm thấy nữa.

Tin đó là tin duy nhất còn lại trên Facebook của Trịnh Lưu Khải, nếu không có sự trợ giúp của hot search và sự lan truyền tin tức thì anh ta căn bản không thể tạo lên được một làn sóng dư luận.

Hiện tại, dư luận đã bị dập tắt, nhưng Lâm Thiên tin rằng Trịnh Lưu Khải nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.