Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 604




Như Tuyết là một mỹ nữ thanh tú, là kiểu dịu dàng, nhìn hoài không chán.

Lâm Thiên nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy hormone đang tăng vọt.

Từ lần trước, kể từ sau khi Như Tuyết ở cùng Phạm Minh Tú, Lâm Thiên liền phát hiện, cái đồ lẳng lơ Phạm Minh Tú đã dạy cho Như Tuyết không ít thứ.

“Như Tuyết, tối hôm nay anh sẽ ở cùng em.” Lâm Thiên nói xong liền trực tiếp hôn Như Tuyết.

Vợ chồng son lâu ngày gặp lại, tối nay, chắc chắn là một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, mười một giờ trưa, Bạch Hổ và sư phụ của cậu ấy đã đến được biệt thự.

“Anh Lâm Thiên!”

Bạch Hổ sau khi vào nhà liền ôm Lâm Thiên một cái thật chặt.

Bạch Hổ thấy Lâm Thiên, cũng vô cùng kích động.

“Bạch Hổ, gần đây cậu tu luyện như thế nào rồi?” Lâm Thiên cười hỏi.

“Đã chạm đến ngưỡng cửa của Thực Đan Cảnh, có lẽ không lâu nữa sẽ đạt được Thực Đan Cảnh.” Bạch Hổ cười nói.

Lâm Thiên sửng sốt một lát, rồi lập tức cười nói: “Cậu tu luyện cũng nhanh đấy nhỉ.”

Lâm Thiên ăn một quả Thánh Linh quả, mới chạm đến ngưỡng cửa Thực Đan Cảnh, mà Bạch Hổ là tự thân tu luyện từng chút một, không dùng bất cứ trợ giúp nào.

Đương nhiên, Bạch Hổ có thể tu luyện được nhanh như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì thể chất đặc biệt của cậu ấy. Đây cũng là lý do vì sao ban đầu đạo trưởng thu nhận cậu làm đồ đệ.

Tiếp theo, Lâm Thiên nhìn đạo trưởng nói: “Đạo trưởng, dạo gần đây có khỏe không?”

“Nhờ phúc của đạo hữu Lâm Thiên, vốn đã đạt đến giới hạn của bản thân, không có cách nào đột phá nữa. Nhưng sau khi dùng tẩy túy đan của đạo hữu Lâm Thiên tặng, tôi lại được chào đón mùa xuân tu luyện lần hai. Hiện tại tôi dường như đã chạm đến ngưỡng cửa của Nguyên Anh, theo thời gian sẽ trở thành Nguyên Anh.” Đạo trưởng nói.

“Vậy sao, vậy trước tiên xin chúc mừng đạo trưởng.” Lâm Thiên cười nói.

Đạo trưởng cũng coi như là đồng minh của Lâm Thiên, thực lực của ông ấy tăng cao, đối với Lâm Thiên cũng có lợi. Về sau anh sẽ có một đồng minh mạnh.

“Đúng rồi đạo hữu Lâm Thiên, tình hình bạn gái của cậu hiện tại sao rồi?” Đạo trưởng lên tiếng hỏi thăm.

Nghe đến đây, biểu cảm của Lâm Thiên bỗng trở nên nghiêm trọng.

“Không được lạc quan lắm, đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ vì sao trong cơ thể cô ấy lại xuất hiện dòng khí lạnh độc hại đến như vậy.” Lâm Thiên lắc đầu nói.

Lâm Thiên cũng đã cân nhắc về vấn đề này, có phải do kẻ thù nào vì muốn báo thù Lâm Thiên mà cố ý làm như vậy?

Nhưng Lâm Thiên không nghĩ ra, trong số những kẻ thù của anh, ai có thể làm ra dòng khí lạnh mạnh mẽ như vậy?

Trước mắt mà nói, kẻ địch mạnh nhất là Băng Linh Cung, cũng có thể họ tạo ra được dòng khí lạnh như vậy

Nhưng trước khi Lâm Thiên gây thù với Băng Linh Cung, Như Tuyết đã bị bệnh, nên khả năng này là không thể.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đã gọi Như Tuyết xuống lầu.

“Như Tuyết, đây là hai người bạn của anh, hôm nay anh đặc biệt hẹn họ đến chữa bệnh cho em.” Lâm Thiên cười nói.

“Chào hai vị.” Như Tuyết cười, chào hỏi với hai người họ.

Ngay sau đó, Như Tuyết quay đầu nhìn Lâm Thiên, nghi hoặc nói:

“Lâm Thiên, hôm qua không phải anh nói bệnh của em đã khỏi rồi hay sao?”

“Hôm qua còn chưa trị được dứt điểm. Hôm nay để họ đến, chính là muốn giúp em điều trị cho khỏi hẳn. Em yên tâm, mọi thứ cứ để cho anh lo là được.” Lâm Thiên mỉm cười, lắc lắc mái tóc màu khói.

Lâm Thiên sợ Như Tuyết lo lắng, cho nên cũng không để cô biết được quá nhiều.

“Uh.”

Như Tuyết dùng lực gật đầu, sắc mặt vô cùng hạnh phúc, cô chỉ cần tin tưởng Lâm Thiên là được.

Tiếp theo đó, Như Tuyết ngồi xuống.

Đạo trưởng đích thân tiến lên xem xét tình hình của Như Tuyết.

Tuy rằng dòng khí lạnh trong cơ thể Như Tuyết đã bị Lâm Thiên áp chế, nhưng nó vẫn còn tồn tại bên trong cơ thể. Đạo sĩ là tu sĩ Kim Đan, đương nhiên có thể dễ dàng nhìn ra.

Sau khi đạo trưởng thông qua mạch xem xét xong, thần sắc cũng trở nên nghiêm trọng.

Đạo trưởng gọi Lâm Thiên sang một bên, nói nhỏ:

“Lâm Thiên, dòng khí lạnh này, k hủng bố hơn nhiều so với tôi nghĩ. Thật không dám tưởng tượng, cơ thể bạn gái cậu lại có dòng khí lạnh mạnh đến như vậy.”

“Ý của Đạo Trưởng là, ông cũng khó lòng trấn áp được?” Lâm Thiên kinh hãi nói.

“Lâm Thiên, tôi đề nghị, tôi, cậu, Bạch hổ, ba người chúng ta cùng nhau trấn áp.”

“Nếu đã như vậy, tôi nghĩ nhiều nhất cũng chỉ có thể trấn áp được khoảng nửa năm! Muốn trấn áp triệt để dòng khí lạnh này, ít nhất cũng phải có Nguyên Anh cường giả ra tay. Hơn nữa là nhị giai, tam giai Nguyên Anh cường giả!” Đạo trưởng nói.

“Được.” Lâm Thiên gật đầu.

Có thể tạm thời trấn áp dòng khí lạnh này nửa năm cũng là đủ rồi. Đợi nửa năm nữa, Lâm Thiên tin rằng anh có thể tìm gia một nhị giai, tam giai Nguyên Anh cường giả.

Ngay sau đó, ba người cùng nhau ra tay, một lần nữa giúp Như Tuyết trấn áp dòng khí lạnh này.

Mất hai mươi phút, ba người mới hoàn thành xong cuộc trấn áp này.

Sau khi xong việc, Lâm Thiên vốn muốn giữ hai người ở lại thành phố Bảo Thạnh hai ngày, để nói chuyện cũ, cũng như để anh tiếp đãi họ.

Có điều, đạo trưởng bày tỏ, ông và Bạch Hổ giờ đã chạm vào ngưỡng cửa của một cảnh giới mới, cần tăng cường tu luyện.

Lâm Thiên là tu sĩ, đương nhiên có thể hiểu cho suy nghĩ của bọn họ, nên đã tự mình tiễn họ rời đi.

Buổi chiều, Lâm Thiên cùng Như Tuyết đi dạo phố, đến khu vui chơi chơi.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, bé mập lại chủ động hẹn Lâm Thiên uống rượu.

Hai người hiếm khi gặp nhau, đương nhiên phải uống say một trận.

Trong một quán bar của thành phố Bảo Thạnh.

Lâm Thiên và bé mập tìm một chỗ nào ngồi xuống, sau đó còn uống không ít rượu, rồi bắt đầu khoe khoang, nói chuyện phiếm, vừa uống rượu vừa tán ngẫu.

Sau khi hai người uống được hơn một tiếng đồng hồ.

Có hai thanh niên da đen trẻ tuổi người nước ngoài đi qua đây.

“A, bé mập, là cậu à!” Hai thanh niên nước ngoài nhìn chằm chằm vào bé mập.

Tiếp theo đó, hai thanh niên da đen người nước ngoài giơ ngón giữa với bé mập, sau đó huýt sáo bước đi, trông rõ ràng rất vui vẻ, miệng còn không ngừng lẩm bẩm một thứ tiếng mà Lâm Thiên không hiểu.

“Bé mập, bọn họ là ai vậy? Cậu quen sao?” Lâm Thiên hỏi.

“Anh Lâm Thiên, anh có điều không biết, đại học Bảo Thạnh của chúng ta, gần đây có một nhóm du học sinh nam người nước ngoài. Có năm người, hai người kia là hai trong số đó. Có điều tố chất của bọn họ rất tệ, thường ở trường làm những chuyện bẩn thỉu. Thật ra em không ưa nổi họ nên bắt đầu có xích mích.” Bé mập nói.

“Ồ, vậy sau đó thì sao?” Lâm Thiên hỏi.

“Sau đó thì ồn ào đến văn phòng giáo dục đạo đức của trường. Em đem những chuyện họ đã làm kể hết ra. Những chuyện bọn họ đã làm, nếu là sinh viên bình thường thì sớm đã bị đuổi học. Nhưng trường học không những không xử phạt họ, còn phạt em nữa.” Bé mập bất lực nói.

“Á, sao trường lại làm như vậy?” Lâm Thiên nhíu mày.

“Bởi vì bọn họ là người nước ngoài, là du học sinh, nhà trường đương nhiên nghiêng về họ. Hơn nữa nhà trường còn cho những du học sinh đó mỗi người một học bổng 350 triệu. Hơn nữa trường còn có quy định, học sinh trong nước bọn em có xung đột với du học sinh nước ngoài, thì đều tính là lỗi của học sinh trong nước.” Bé mập bất lực.

“Đây là điểm đặc biệt của nước mình mà, những người nước ngoài đó đều là người thượng đẳng.” Lâm Thiên cười lạnh.

“Anh Lâm Thiên không biết đấy thôi, không chỉ trường học bao che cho họ, không ít sinh viên nữ trong trường cũng điên cuồng theo đuổi họ. Thật không hiểu những sinh viên nữ này nghĩ gì, lẽ nào là bởi vì họ lớn hơn chúng ta sao?” Bé mập nói.

Lâm T

hiên nghe xong câu này liền quay đầu nhìn lại. Trong nháy mắt đã thấy năm tên du học sinh đó, làn da đen của họ rất dễ nhận biết.

Bên cạnh năm du học sinh đó có ít nhất mười cô gái trẻ trung. Nhìn dáng vẻ họ trang điểm, có lẽ đều là sinh viên đại học.

Hơn nữa họ theo năm tên du học sinh này chơi rất vui, thậm chí còn có chút khó coi!

Bé mập vẫn tiếp tục nói: “Anh Lâm Thiên, em nghe nói mấy tên du học sinh này thật ra ở trong nước đều là thứ rác rưởi, không tiếp tục được ở trường nữa nên mới chạy đến đây du học, gây họa cho chúng ta.”

“Thật sự không biết mấy người phía trên đang làm gì, sao phải thu nhận đám rác rưởi này.” Lâm Thiên híp mắt lại, giọng điệu lạnh lẽo.

Ngay cả Lâm Thiên cũng không nghe nổi nữa, trong lòng vô cùng bực tức.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đứng dậy.

“Đi, tôi cùng cậu đi qua đó, gặp bọn họ.” Lâm Thiên nói.

Bé mập nghe xong lập tức đứng dậy.

“Anh Lâm Thiên, anh không biết đó, không phải chỉ có em, rất nhiều nam sinh trường chúng ta đều rất ghét chúng. Mọi người hết lần này đến lần khác không làm gì được chúng. Nếu anh Lâm Thiên có thể hạ được uy phong của họ, vậy thì quá tốt rồi.” Bé mập kích động nói.

Sau đó, bé mập cùng với Lâm Thiên trực tiếp đi qua chỗ bàn mà đám du học sinh đang ngồi.

“Ya, bé mập, cậu sao lại sang đây?”

Sau khi Lâm Thiên và bé mập đi qua đó, mấy tên du học sinh đều vẻ mặt tươi cười hướng về phía bé mập.

Lúc trước bọn họ có xung đột với bé mập, đương nhiên sẽ ghi nhớ sâu sắc.