Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 593




Lâm Thiên vẫn luôn cảm thấy mảnh giáp phiến này rất thần bí, nhưng vẫn không tìm ra được tác dụng của nó.

Trong đoạn thời gian này Lâm Thiên cũng đã từng nghiên cứu qua rất nhiều lần nhưng vẫn không nghiên cứu ra được nguyên do.

Lâm Thiên vội vàng cầm giáp phiến ra, bên trên giáp phiến có nhiễm máu tươi của Lâm Thiên.

Trước đó Lâm Thiên chịu mấy phát súng, tuy đối với anh mà nối đây chỉ là vết thương ngoài da, nhưng vẫn là chảy rất nhiều máu.

Vào lúc này giáp phiến vậy mà lại phát ra ánh sáng chói mắt.

“Nó vậy mà lại đang thiết lập quan hệ với mình!” Lâm Thiên kinh ngạc phát hiện mảnh giáp phiến này lại đang thiết lập quan hệ với anh.

Nói đơn giản thì nó đang nhận chủ!

Cách thức nhỏ máu nhận chủ rất hay gặp trong thế giới tu tiên, có được pháp bảo gì thì thường sẽ cần đến nhỏ máu nhận chủ.

“Thì ra là vậy, sao lúc đầu mình không nghĩ tới nhỉ.”

Trước đó Lâm Thiên đã nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn luôn không phát hiện ra được manh mối gì.

Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu rồi, phải thông qua cách thức nhỏ máu nhận chủ mới có thể thiết lập được quan hệ với mảnh giáp phiến này, cũng tức là phải làm vậy mới có thể kích hoạt nó.

Nếu không phải lần này ngẫu nhiên đụng phải, thì có khi Lâm Thiên vẫn sẽ luôn không nghĩ tới điều này.

Một lát sau, giáp phiến đã thành công thiết lập quan hệ với Lâm Thiên.

Sau khi thiết lập quan hệ, ánh sáng của giáp phiến cũng bắt đầu ảm đạm xuống.

“Vậy là xong rồi?” Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào giáp phiến.

Anh còn tưởng rằng sau khi mảnh giáp phiến này được kích hoạt thì sẽ xảy ra chuyện gì đó đỉnh cấp lắm cơ, ví dụ cảnh giới của mình đột nhiên tăng lên nè.

Nhưng bây giờ xem ra, là do Lâm Thiên tưởng bở quá rồi…

Còn về việc mảnh giáp phiến này có tác dụng gì thì Lâm Thiên vẫn không biết như cũ.

“Thôi kệ, đợi sau khi xuống núi rồi lại nghiên cứu vậy.” Lâm Thiên vừa nói vừa lần nữa cất giáp phiến vào trong ngực.

Tiếp theo anh liền chầm chậm đứng dậy, sau đó tìm một nơi, đơn giản chôn cất đám người Ngô Nguyệt.

Khiến cho chuyện đi đến bước đường này, Lâm Thiên hiểu rõ, đây đều là lòng tham của con người quấy phá.

Vốn dĩ Lâm Thiên đã trả một cái giá tiền thuê đủ cao rồi, 17 tỷ rưỡi tiền phí dẫn đường, giá này đã cao tới mức nào rồi chứ, vả lại sau khi tìm được đồ thì anh còn cho họ thêm 17 tỷ rưỡi nữa.

Nhưng bọn họ lại không biết thỏa mãn, vậy mà lại âm mưu nhắm tới tất cả tài sản của Lâm Thiên, còn muốn khiến Lâm Thiên chết ở nơi núi tuyết này.

Lâm Thiên cũng cho bọn họ cơ hội rồi, nhưng là bọn họ cố chấp không chịu tỉnh ngộ.

Đợi sau khi xử lý xong tất cả, Lâm Thiên liền tiếp tục đi lên trên tìm kiếm cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền.

Tuy mất đi người dẫn đường nhưng Lâm Thiên đã đi đến tận đây rồi, bây giờ bảo anh từ bỏ rồi xuống núi thì chắc chắn là không thể nào.

Vì vậy Lâm Thiên liền tiếp tục đi lên phía trên Băng Sơn.

Trên đỉnh Băng Sơn, nơi này có một tòa cung điện được đúc từ băng, nhìn cực kỳ nguy nga hùng vĩ, có thể đúc được một quần thể kiến trúc to lớn thế này thật khiến người ta thán phục.

Trong cung điện ở chính giữa quần thể kiến trúc có treo một tấm biển cực lớn, trên cửa có viết ba chữ ‘Băng Linh Cung’ rồng bay phượng múa.

Trong cung điện.

Người ngồi bên trên đại điện là một cô gái, cô gái mặc một bộ đồ màu trắng, bên trên bộ đồ màu trắng có dùng sợi chỉ vàng thêu lên một con phượng hoàng.

Hơi thở mà cô gái này phát ra càng là cao thâm khó lường, cực kỳ khủng bố.

“Hửm?” Cô gái chau hàng mày.

Sau đó bàn tay cô ta lật một cái, lấy từ trong ngực mình ra một mảnh giáp phiến.

Mảnh giáp phiến này vậy mà lại giống ý đúc cái Lâm Thiên đang có!

Lúc này mảnh giáp phiến trong tay cô ta đang phát ra ánh sáng chói mắt.

“Vậy mà lại có người kích hoạt rồi?” Cô gái lẩm bẩm một câu.

Một bên khác.

Lâm Thiên vẫn còn đang đi lên Băng Sơn.

Không có đám người Ngô Kỳ, tốc độ đi đường của Lâm Thiên ngược lại còn nhanh hơn trước nhiều.

Cái gì mà phản ứng hụt hơi, hay thời tiết khắc nghiệt sẽ khiến người bình thường cảm thấy hết sức khó chịu, nhưng đối với Lâm Thiên mà nói đều chỉ là mây bay.

Trên đường đi Lâm Thiên cũng có phát hiện một số thảo dược, nhưng đa số đều là một số thảo dược bình thường, Lâm Thiên căn bản không thèm để vào mắt.

Trải qua một đoạn đường đi nhanh mấy tiếng đồng hồ, Lâm Thiên vậy mà lại vô thức đi tới đỉnh núi rồi.

Đạt đến được độ cao này, người thường mỗi lần bước một bước đều sẽ gặp khó khăn, bởi vì ở độ cao này không khí thật sự rất loãng, khí áp lại còn cực kỳ thấp.

Nhưng Lâm Thiên vẫn giữ vững được tốc độ như cũ.

Hành trình người thường mất cả nửa ngày mới đi được thì Lâm Thiên chỉ cần một tiếng là giải quyết xong.

“Đây là…thánh linh quả?” Ánh mắt Lâm Thiên tràn đầy nóng bỏng nhìn chằm chằm vào quả Thánh Linh quả kia.

Thánh linh quả này là linh dược cao giai đó, còn trân quý hơn cả cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền Lâm Thiên muốn tìm nhiều!

Lâm Thiên hoàn toàn không ngờ mình lại có thể tìm được linh dược cao giai.

Thánh linh quả có thể dùng để luyện chế đan dược cao cấp.

Lâm Thiên không chút do dự nào liền duỗi tay muốn hái.

“Dừng tay!”

Một tiếng hét lớn đột ngột vang lên.

Ở cao nguyên núi tuyết cao như vậy đột nhiên nghe thấy tiếng người khiến Lâm Thiên bị dọa giật mình, lẽ nào mình gặp quỷ sao.

Lâm Thiên vội vàng quay đầu lại nhìn.

Ập vào mắt anh là hai cô gái mặc đồ trắng, một cao một lùn.

Lúc này gió mạnh đi cùng với bão tuyết ùa đến, nhưng hai cô gái kia lại không hề bị chút ảnh hưởng nào.

“Là người hay ma?” Lâm Thiên nhìn hai người bọn họ.

“Người dám tự ý xông vào Băng Linh Cung, giết!”

Đối phương không hề có ý muốn tám chuyện với Lâm Thiên, cô gái lùn kia trực tiếp xông về phía Lâm Thiên, đập mạnh nắm đấm của mình vào nắm đấm anh.

“Vậy mà lại là tu sĩ?” Trong mắt Lâm Thiên xẹt qua vẻ kinh ngạc.

Lâm Thiên phát hiện cô gái lùn đang xông về phía mình này vậy lại là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ!

Lâm Thiên không ngờ được nơi này còn có tu sĩ, hơn nữa đối phương còn nói đến Băng Linh Cung? Lẽ nào là môn phái nào?

Ở trên Băng Sơn này lẽ nào còn có môn phái nào khác?

Lúc này vị tu sĩ luyện khí kỳ kia đã xông đến trước mặt Lâm Thiên.

“Tránh ra!”

Lâm Thiên trực tiếp nhấc tay, một chưởng đập lên nắm đấm của cô gái lùn kia.

“Bốp!”

Nữ tu sĩ lùn kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài sau đó đập mạnh lên nền tuyết cách đó mấy chục mét.

“Phụt phụt!”

Nữ tu sĩ bị đập mạnh trên đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch hơn.

Lâm Thiên đã rất nương tay rồi, nếu Lâm Thiên muốn dồn người vào chỗ chết thì rất đơn giản liền có thể gi3t chết được bọn họ, vì dù sao cô ta cũng chỉ mới là luyện khí kỳ.

“Vừa xuất hiện liền muốn lấy mạng tôi? Cô tưởng tôi ăn chay sao?” Lâm Thiên híp mắt hừ lạnh nói.

Hai người này vừa nãy không cho phân trần gì đã trực tiếp muốn giết Lâm Thiên, nếu Lâm Thiên chỉ là một người bình thường thì bây giờ có khi anh đã là một cái thi thể rồi.

Cho dù Lâm Thiên có làm sai chuyện gì thì cũng có thể nói ra trước rồi sau đó mới cảnh cáo nhỉ? Vừa xuất hiện liền muốn lấy mạng người, đây là cái gì chứ?

Điều này đương nhiên khiến Lâm Thiên rất tức giận.

“Anh vậy mà cũng là tu sĩ? Đã vậy còn là tu sĩ Hư Đan?” Cô gái cao vừa nãy không ra tay đang rất kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.

“Đúng vậy, tôi là tu sĩ.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Nếu đã vậy thì anh đến Băng Linh Cung chúng tôi để gây chuyện sao?” Cô gái cao hừ lạnh nói.

“Xin lỗi, tôi không biết Băng Linh Cung gì cả, tôi lên Băng Sơn chỉ là muốn tìm một loại thảo dược, chỉ vậy mà thôi.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Tôi mặc kệ anh vì sao lên đây, xông vào Băng Linh Cung của tôi, lại thêm chuyện làm bị thương người trong Băng Linh Cung, tất cả đều chỉ có một con đường chết!” Cô gái áo trắng hừ lạnh nói.

Lời vừa nói xong, cô gái áo trắng này cũng phóng ra khí tức cảnh giới của mình.

“Hư Đan Cảnh sao?” Lâm Thiên nhìn vào cô gái cao này.

Sau đó anh liền lắc đầu nói: “Tuy cô và tôi cùng là Hư Đan Cảnh, nhưng ở trong mắt tôi, cô vẫn chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi.”

“Hừ, ngông cuồng tự đại, chịu chết đi!”

Cô gái cao kia không thèm giải thích gì mà trực tiếp xông về phía Lâm Thiên.

“Vậy thì đánh thôi!” Ánh mắt Lâm Thiên trở nên ác liệt.

Lâm Thiên vốn không định đánh nữa nhưng đối phương quá mức mạnh mẽ, căn bản không cho anh cơ hội để nói chuyện.

Nếu đã vậy Lâm Thiên cũng tuyệt đối sẽ không làm loại người nhát cấy!

‘Vụt’

Nắm đấm của cô gái cao đột nhiên đập mạnh đến.

Lâm Thiên cũng trực tiếp giơ nắm đấm của mình ra đối đầu với nắm đấm của cô ta.

“Cái gì?”

“Bốp!”

Hai nắm đấm đập mạnh vào nhau.

Uy lực khủng bố được bao hàm bên trong nắm đấm của hai người đột nhiên xông ra.

“Cái gì?”

Sau khi cảm giác được uy lực khủng bố trên nắm đấm của Lâm Thiên, sắc mặt cô gái cao liền thay đổi.

Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ, cùng là tu sĩ Hư Đan Cảnh, trên nắm đấm của người đang đứng trước mặt cô đây lại phát ra sức bùng nổ lớn như vậy, uy lực khủng bố như vậy, cô ta cảm giác uy lực một đòn này của Lâm Thiên không hề yếu hơn Thực Đan Cảnh chút nào.

Một giây tiếp theo cô ta liền trực tiếp bay ra đập mạnh lên mặt đất, khóe môi chảy ra một tia máu.

“Tôi nói rồi, ở trong mắt tôi, cô chỉ như con kiến mà thôi.” Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào cô ta.

Đây chính là chỗ tốt khi có thực lực, nếu thực lực của Lâm Thiên yếu hơn thì e rằng lúc này đã sớm gặp phải tai ương rồi.

Cô gái tu sĩ cao kia bò dậy khỏi mặt đất, sau đó ánh mắt liền trở nên âm hiểm, nói:

“Hừ, làm người Băng Linh Cung bọn ta bị thương, thì xác định hôm nay mày chỉ có con đường chết thôi!”

Vừa nói xong cô ta liền trực tiếp mò ra một cái đạn tín hiệu sau đó kéo ra.

‘Vút’

Một tia sáng trắng xông thẳng lên trời sau đó nổ tung trên không trung, tỏa ra pháo hoa xinh đẹp.

“Gọi người à?”

Ánh mắt Lâm Thiên ngưng tụ lại.

Lâm Thiên hiểu rõ, cô ta đây là đang phát đạn tín hiệu gọi thêm người.