Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 575




Những dược liệu trên danh sách đều là những nguyên liệu để Lâm Thiên luyện chế Vô Cực Đan, mà Vô Cực Đan lại là nguyên liệu dùng để điều chế nước thuốc thần cho nên Lâm Thiên cần một lượng lớn.

Ông chủ vội vàng cầm danh sách lên.

“Một… Một nghìn phần? Người anh em, cậu không đùa tôi đấy chứ?”

Ông chủ nhìn chằm chằm vào những dược liệu được ghi trên danh sách vừa khiếp sợ lại không dám tin, giọng nói của ông ta cũng bởi vì nỗi kinh hãi trong lòng mà trở nên có chút chói tai.

Những dược liệu được ghi trên danh sách này đều được coi là dược liệu tương đối quý, mỗi phần của một loại cũng đã lên đến hai trăm tám mươi triệu, một nghìn phần như vậy thì chính là hai trăm tám mươi nghìn tỷ đấy!

Đối với ông chủ mà nói thì đây chính là đơn hàng với giá trên trời!

Đương nhiên là khoản tiền 280 triệu mua dược liệu này cũng đủ để Lâm Thiên sản xuất hai mươi nghìn lọ nước thuốc thần cũng đủ kiếm về 21 nghìn tỷ!

“Đương nhiên là tôi không đùa rồi, quẹt thẻ đi!”

Lâm Thiên vừa nói vừa lấy ra tấm thẻ hắc kim.

Lâm Thiên cũng cảm thấy ông chủ này cũng không tệ, trước đó ông chủ cũng đã bằng lòng giới thiệu cho Lâm Thiên nhiều như vậy nên Lâm Thiên mới chiếu cố đến việc làm ăn của ông ấy như vậy.

Ông chủ vừa nhìn thấy thẻ hắc kim này liền càng thêm xác định Lâm Thiên là một vị khách có tiền.

“Cậu em, à không, cậu chủ, một nghìn phần này quá nhiều rồi, có lẽ tôi cần thời gian hai ngày để chuẩn bị hàng.” Ông chủ nói.

“Không sao, đợi ông chuẩn bị đủ hàng xong thì gửi thẳng đến nhà tôi là được.” Lâm Thiên nói xong liền để lại địa chỉ cho ông chủ.

“Dạ được thưa cậu chủ!” Ông chủ hớn hở đáp lại.

“Ông chủ này, tôi có thể sẽ cần những dược liệu này trong thời gian dài, đến lúc tôi cần đến tôi sẽ gọi điện cho ông, ông cứ gửi thẳng qua cho tôi là được.” Lâm Thiên nói.

Ông chủ nghe xong lời này lại càng thêm cao hứng. Đây quả thực là một khách hàng lớn mà!

“Vâng thưa cậu! Đúng rồi, mới nãy không phải là cậu muốn tìm cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền sao? Để tôi tìm vài người bạn trong ngành này giúp cậu nghe ngóng khắp cả nước thử xem.” Ông chủ tươi cười nói.

“Được, tôi đợi tin tức từ ông.” Lâm Thiên gật đầu.

Đây cũng chính là điều Lâm Thiên mong muốn.

Sau khi ra khỏi tiệm bán thuốc, Lâm Thiên liền về thẳng nhà.

Hiện giờ còn thiếu “cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền nên trước khi tìm được nó, Lâm Thiên cũng không thể nào điều luyện chế được Định Nhan Đan, cho nên Lâm Thiên chỉ đành đợi kết quả nghe ngóng của ông chủ trước đã.

Trong khoảng thời gian đợi chờ này Lâm Thiên đã chuẩn bị luyện chế thêm chút Vô Cực Đan.

Dù sao thì mười nghìn bình nước thuốc thần Lâm Thiên làm ra trước đó đã bán được sáu nghìn bình chỉ trong vòng hai ngày, đấy còn là dưới điều kiện hạn chế số lượng mua. Nếu như không hạn chế số lượng thì e rằng đã bị giành sạch trong vài phút.

Cho nên Lâm Thiên vẫn phải dành thời gian khẩn trương luyện chế.

Với tốc độ luyện chế hiện giờ của Lâm Thiên thì e rằng cũng không đủ cung cấp ở Hà Nội, càng đừng nói đến là toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.

“Hiện giờ mà đột phá được luyện đan sư trung cấp thì tốc độ luyện chế Vô Cực Đan chắc hẳn lại có thể nhanh hơn không ít nhỉ.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

Cổng biệt thự.

Lâm Thiên vừa xuống xe liền thấy hai cha con nhà họ Chu đứng ở trước cổng.

“Cậu Lâm, cậu về rồi!”

Hai cha con nhà họ Chu vừa thấy Lâm Thiên liền vội vàng tiền cười nghênh đón.

“Hai người đến đây làm gì? Sao vây? Muốn đến đây gây rắc rối cho tôi sao? Hay là muốn đến giết tôi?” Lâm Thiên nói đầy khinh thường.

“Cậu Lâm, cậu hiểu lầm rồi, hôm nay chúng tôi đến đây là để nhận tội chịu đòn!”

Gia chủ nhà họ Chu nói xong liền lắc tấm lưng của mình, Lâm Thiên vừa nhìn đã thấy trên lưng hai cha con bọn họ vậy mà lại thực là cành mận gai, cũng ra dáng ra phết.

Ngay sau đó, gia chủ nhà họ Chu liền xoay người nhìn về phía con trai mình rồi đạp một phát lên chân con trai ông ta rồi quát lớn:

“Cái thằng mất nết này mày còn không nhanh quỳ xuống dập đầu nhận tội với cậu Lâm!”

Chu Tuấn chỉ đành quỳ xuống đất rồi vừa dập đầu với Lâm Thiên vừa nói:

“Cậu Lâm, trước đây là tôi đã mạo phạm đến cậu, giờ… Giờ tôi dập đầu nhận tội với cậu, mong cậu có thể tha thứ cho tôi.”

Chu Tuấn nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên.

Lúc này, Chu Tuấn cũng chỉ cảm thấy Lâm Thiên từng bị anh ta coi thường, không coi ra gì giờ đã đạt đến tầm cao kinh khủng mà anh ta khó lòng ngưỡng vọng!

Lâm Thiên liếc nhìn Chu Tuấn đang quỳ trên mặt đất rồi quay đầu nhìn về phía gia chủ nhà họ Chu, như cười như không, nói:

“Ông Chu, trước khi ông rời khỏi buổi họp báo ngày hôm qua không phải còn nói với tôi là hãy đợi đấy hay sao? Ông còn nói cái gì mà nhà họ Chu cũng không phải dễ chọc đâu, sao giờ lại thay đổi chủ ý rồi vậy?”

“Cái đó… Hôm qua là do đầu óc tôi không được tỉnh táo, sau một ngày tự kiểm điểm thì tôi đã nghĩ rõ rồi, tôi cũng vô cùng đồng ý với ý kiến cậu Lâm đưa ra ngày hôm qua rằng việc giao ra một phần ba gia sản để hóa giải ân oán.” Gia chủ nhà họ Chu cười nói.

Gia chủ nhà họ Chu vừa nói vừa lấy một phần hợp đồng trong cặp công văn ra.

“Cậu Lâm, tôi đã lên hợp đồng chuyển nhượng xong rồi, cậu ký tên lên bên trên là được, ký tên xong là một phần ba số tài sản nhà họ Chu chúng tôi liền thuộc về cậu rồi.”

Gia chủ nhà họ Chu nói xong liền kính cẩn đưa hợp đồng cho Lâm Thiên bằng hai tay.

Lâm Thiên nhận lấy hợp đồng rồi tùy ý liếc mắt nhìn qua sau đó ném thẳng hợp đồng vào trong thùng rác bên cạnh.

“Này…”

Gia chủ nhà họ Chu và Chu Tuấn thấy được cảnh này thì sắc mặt liền thay đổi, trong lòng như lơ lửng, bọn họ không hiểu hành động này của Lâm Thiên là có ý gì. Chẳng lẽ Lâm Thiên không định bàn chuyện hợp đồng này sao?

“Cậu Lâm, cậu có ý gì hả? Chuyện dùng một phần ba gia tài để hóa giải ân oán này là cậu đưa ra ngày hôm qua mà.” Gia chủ nhà họ Chu gượng cười dò hỏi.

“Lời này là tôi nói không sai, nhưng đây đã là chuyện của tối qua rồi, ông kéo dài đến ngày hôm nay thì giá cả đương nhiên là không còn như vậy nữa.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên liền giơ một ngón tay lên, dửng dưng nói:

“Giờ mà muốn hòa giải thì nhà họ Chu các ông phải trả giá bằng một nửa tổng tài sản.”

“Cái gì! Một nửa!” Chu Tuấn và gia chủ nhà họ Chu không khỏi kinh sợ kêu lên.

Đây không phải là muốn thẳng tay lấy đi một nửa nhà họ Chu bọn họ sao!

Một khi bị chia đôi ra thì sau này nhà họ Chu cũng không còn sức cạnh tranh gì ở cái đất Hà Nội này, cũng chắc chắn không thể nào so được với sáu dòng tộc lớn khác (Gia tộc Công Tôn đã bị loại trừ).

Đến lúc đó, nhà họ Chu bọn họ tuyệt đối sẽ từ một dòng tộc lớn rớt xuống thành dòng họ bình thường ở Hà Nội.

“Yên tâm đi, tôi cũng không bắt ép gì các ông, nhưng nếu như hôm nay hai người còn không quyết định mà kéo dài đến ngày mai thì có lẽ tôi đây cũng không chỉ muốn một nửa gia tài nhà họ Chu nữa mà là muốn cả nhà họ Chu rồi.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Gia chủ nhà họ Chu và Chu Tuấn vừa nghe đến đây liền rùng mình, sắc mặt khó coi đến mức cứ như ăn phải phân vậy!

Ý của Lâm Thiên chẳng lẽ là nếu hôm nay bọn họ mà không đồng ý thì ngày mai liền diệt nhà họ Chu bọn họ?

Có vết xe đổ của gia tộc Công Tôn nên bọn họ tuyệt đối tin là Lâm Thiên có năng lực này.

“Được, một nửa nhà họ Chu, tôi… Tôi đưa cậu!” Mặt mày gia chủ nhà họ Chu như tro tàn, ông ta cắn chặt răng rồi vẫn quyết định nói ra câu này.

Tuy là trái tim gia chủ nhà họ Chu đang nhỏ máy nhưng ông ta hiểu rõ được rằng nếu giao một nửa nhà họ Chu ra thì ít nhất bọn họ vẫn còn lại nửa tài sản nhà họ Chu!

Nhưng nếu như không giao ra thì có thể cả nhà họ Chu cũng sẽ không còn nữa!

“Được rồi, chuyện chuyển giao sản nghiệp thì ông cứ đến tìm Lưu Thân trao đổi với anh ta là được.” Lâm Thiên nói.

Tự nhiên có mấy chục nghìn tỷ đưa đến tận cửa như vậy mà Lâm Thiên còn không nhận thì không phải là ngốc sao?

Cho dù là gia tộc Công Tôn hay là nhà họ Chu thì bọn họ đều là những gia tộc hàng trăm năm lịch sử, trải qua phát triển nhiều năm như vậy mới được như ngày hôm nay.

Hiện tại, Lâm Thiên lại dễ dàng lấy được. Bọn họ vất vả phát triển cả trăm năm như vậy giờ chẳng khác gì làm không công cho Lâm Thiên, cuối cùng đều vào hầu bao của Lâm Thiên cả.

Kiếm tiền như vậy quả thực là nhanh gọn lẹ hơn nhiều so với việc bản thân mình từng bước kiếm được!

“Vâng vâng!” Gia chủ nhà họ Chu vừa vội vàng gật đầu đáp ứng vừa lau mồ hôi hột trên trán.

“Sau khi chuyển giao xong thì mọi ân oán giữa chúng tôi với nhà họ Chu cũng coi như đã được xóa bỏ, đương nhiên là với điều kiện nhà họ Chu các ông không đến tìm tôi gây chuyện.” Lâm Thiên bình tình nói.

Nói thật thì nếu như Lâm Thiên thực sự muốn lật đổ nhà họ Chu thì tuyệt đối không chỉ là mất chút công sức cùng trả giá đơn giản như vậy. Chuyện lật đổ gia tộc Công Tôn là do có Gia tộc Công Tôn ẩn thế giúp đỡ nên mới có thể thuận lợi như vậy.

Cho nên có thể không mảy may mất chút sức lực nào đã có được một nửa nhà họ Chu thực sự là vô cùng có lời.

“Không dám! Không dám!” Gia chủ nhà họ Chu vội vàng đáp lại.

Gia chủ nhà họ Chu đã dùng cả nửa tài sản nhà họ Chu mới có thể trả sạch ân oán, ông ta có ngốc mới có thể lại dây vào Lâm Thiên.

“Chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi thì hai người cũng có thể cút rồi đấy.” Lâm Thiên phẩy tay.

“Vâng! Vâng!”

Gia chủ nhà họ Chu vội vàng gật đầu, ông ta vừa nghĩ đến chuyện ân oán giữa nhà họ Chu với Lâm Thiên đã được xóa bỏ thì ông ta rốt cuộc cũng buông xuống được tảng đá trong lòng.

Sau khi hai người bọn họ rời đi thì Lâm Thiên cũng liền quay người bước vào biệt thự.

Đồng thời, Lâm Thiên cũng gọi điện cho Lưu Thân nói với anh ta chuyện này để anh ta chuẩn bị sẵn sàng chuyện bàn giao một nửa sản nghiệp nhà họ Chu.

Trong điện thoại.

“Anh Lâm, anh lại lấy được một nửa nhà họ Chu rồi? Ôi đệch, anh Lâm, anh cũng thật trâu bò quá đấy!” Lưu Thân kích động đến mức văng tục nói qua điện thoại.