Tần Thi nhìn thấy Lâm Thiên ra giá, vừa sửng sốt, vừa ngạc nhiên, vừa khó hiểu, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự ấm áp chưa từng có...
Đám người Hàn An Nguyệt và Kurokawa Koro cũng kinh ngạc nhìn Lâm Thiên. Họ không nghĩ tới Lâm Thiên sẽ đột nhiên ra giá.
“Tên kia, cậu thực sự ra giá này?” Hàn An Nguyệt không nhịn được phải hỏi ngay.
"Có vấn đề gì sao? Bạn trai của cô có thể ra giá cho cô, còn tôi không thể ra giá của Tần Thi sao?" Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
“Đương nhiên có thể, chỉ là cậu có nhiều tiền như vậy thật không? Cậu biết 1.750 tỷ là bao nhiêu tiền không?” Hàn An Nguyệt cười chế giễu.
“Việc này thì không phiền cô lo lắng.” Lâm Thiên lại nhẹ giọng mà đáp.
Lâm Thiên ngay sau đó quay sang nhìn Kurokawa Koro “Tôi trả 1.750 tỷ đó, anh còn muốn kêu giá tiếp không?”
Sắc mặt của Kurokawa Koro đã cực kỳ khó coi.
Lâm Thiên một lần đã ra giá gấp đôi, nói thật anh ta có chút chịu không nổi.
Gia thế của anh tuy rằng rất giàu có ở Nhật Bản, gia tộc kinh doanh trong rất nhiều lĩnh vực, nhưng anh cũng chỉ là con cháu trong nhà. Anh ta vốn không có quyền hạn quản lý tài chính.
Tiền đấu giá là tiền riêng của anh, đối với anh mà nói nếu bỏ ra 1.750 tỷ này chắc chắn trái tim cũng rỉ máu luôn.
Lúc nãy ra giá 875 tỷ thực sự cũng đã làm anh có chút xót của nhưng anh cũng muốn ra vẻ hào phóng trước Tần Thi và để bạn gái thỏa mãn, nên mới ra giá như vậy.
“Anh yêu à, mau ra giá đi!” Hàn An Nguyệt lại ra vẻ nũng nịu.
“Được, tôi trả 1.925 tỷ.” Kurokawa Koro cắn răng, vẫn cương quyết đưa biển báo giá.
“3.500 tỷ.”
Gần như ngay lậy tức, sau khi Kurokawa Koro nói xong, Lâm Thiên đã nhanh chóng báo giá mới, và lần này là đột ngột tăng thêm 1.750 tỷ.
Âm thanh của tiếng báo giá 3500 tỷ này khiến toàn hội trường như bùng nổ
Chưa cần biết tên nhóc này có tiền thật hay không, dù giàu có thật đi nữa cũng không nâng giá như vậy chứ, cũng không được làm như thế chứ!
Sau khi nghe lời ra giá này, Kurokawa Koro và Hàn An Nguyệt đều giật bắn mình, cơ mặt cũng giật theo. Mức giá tăng này họ không thể chịu nổi nữa rồi.
“Còn thêm không?” Lâm Thiên cười nhìn bọn họ.
Kurokawa Koro bây giờ tiến lùi đều khó, sắc mặt đã cực kỳ khó coi.
Tăng giá tiếp thì anh ta rõ ràng đã không theo nổi nữa, còn nếu không tăng lại cảm thấy nuốt không trôi cục tức này.
“Nếu anh vẫn muốn tăng giá, tôi cũng nhất định chiều anh đến cùng.” Lâm Thiên cười nói.
“Anh…” Con ngươi Kurokawa Koro chợt co rụt lại.
“3500 tỷ lần thứ nhất.”
Đấu giá viên trên sân khấu đã bắt đầu đếm.
“3500 tỷ lần thứ hai, còn vị nào ra giá không?”
Dưới sân khấu không ai lên tiếng.
“Anh yêu, anh mau ra giá đi chứ!” Hàn An Nguyệt sốt ruột hối thúc.
Nhưng lần này Kurokawa Koro đã không ra giá nữa. Anh ta rõ ràng đã quyết định dừng.
“3500 tỷ lần thứ ba. Thành giá. Chúc mừng quý ngài đây đã mua được dây chuyền mặt đá sapphire.”
Đấu gia viên gõ búa chốt giá.
"Tôi nghi ngờ kẻ này vốn không có tiền, anh ta chỉ cố tình ra giá lung tung để phá rối cuộc đấu giá thôi!"
Búa đấu giá vừa gõ xuống, Kurokawa Koro lập tức đứng dậy la lớn.
Chỉ cần Lâm Thiên không đưa tiền ra được, anh ta có thể đấu giá lại vật này, như vậy tiền bỏ ra cũng bớt đi rất nhiều.
“Đúng vậy, tên nhóc này làm sao bỏ ra nổi 3500 tỷ chứ!” Hàn An Nguyệt cũng nói hùa theo.
Lâm Thiên nghe thấy vậy, chỉ nở một nụ cười khinh bỉ.
Ngay sau đó một nhân viên đã đến trước mặt Lâm Thiên
“Thưa ngài, 3500 tỷ này ngài có muốn trả bằng thẻ không.” Người nhân viên nói.
“Đương nhiên” Lâm Thiên thò tay lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên.
Người nhân viên lập tức chạy đi quẹt thẻ.
Lâm Thiên có tiền hay không, rất nhanh sẽ có câu trả lời.
Người nhân viên sau khi quẹt thẻ xong quay trở lại trước mặt Lâm Thiên, thái độ thêm phần kính trọng.
“Thưa ngài, đây là hóa đơn của ngài và dây chuyền ngài vừa đấu giá.”
Người nhân viên dùng cả hai tay mà đưa món đồ lên.
Vừa nãy khi nhân viên quẹt thẻ, họ suýt ngất xỉu khi nhìn thấy số dư hơn 175 nghìn tỷ.
“Quẹt thẻ thành công rồi sao?”
“Tiền… tiền trong thẻ anh ta còn nhiều hơn con số 3500 tỷ cơ à?
"Chẳng lẽ tên nhóc này đúng là dân giàu có? Cậu ta cố tình ăn mặc bình thường để giả vờ giả vịt thôi?"
Kurokawa Koro, Hàn An Nguyệt và những người khác nhìn thấy thẻ quẹt thành công thì vô cùng sửng sốt, khó hiểu và không tin nổi.
Trong mắt họ Lâm Thiên là một tên bần cùng.
Nhưng Lâm Thiên đã quẹt thẻ thành công, họ có muốn không tin, cũng không thể không tin nữa.
Tùy tiện cũng có thể bỏ ra 3500 tỷ để chơi đùa, họ đang nghĩ tên nhóc này rốt cuộc có bao nhiêu tiền?
“Tần Thi, tặng cô này.” Lâm Thiên đưa mặt dây chuyền cho Tần Thi.
“Cái này…”
Tần Thi nhìn sợi dây chuyền sapphire đưa trước mặt với cảm xúc lẫn lộn, cô biết Lâm Thiên giúp cô ra mặt mới đấu giá món đồ này.
“Lâm Thiên, làm anh tốn tiền quá.” Tần Thi vẻ mặt xấu hổ.
“Không có gì, cũng chỉ có 3500 tỷ, chỉ là tiền tiêu vặt thôi, không thành vấn đề với tôi.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
Trước đó Lâm Thiên vừa thu về hơn 140 ngàn tỷ từ trận đấu quyền anh ngầm. Tiền đến dễ dàng nên Lâm Thiên dùng nó mà chẳng chút đau lòng.
3500 tỷ thực sự không là gì so với 140 nghìn tỷ.
“Lâm Thiên … cảm ơn… cảm ơn anh.” Tần Thi nhìn Lâm Thiên nhoẻn miệng cười.
“Tần Thi, không dễ nhìn thấy cô cười một lần, mà này từ lúc nào cô khách sáo với tôi như vậy?” Lâm Thiên cười nói.
Tần Thi nghe vậy vội thu lại nụ cười, bĩu môi nói:
“Tôi chỉ là cảm ơn anh đã giúp tôi trút giận thôi. Anh… anh đừng nghĩ lung tung.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Tần Thi thấy rất ấm áp.
Tần Thi lập tức quay sang nhìn Hàn An Nguyệt.
“Hàn An Nguyệt, thật ngại quá. Sợ dây chuyền này về tay tôi rồi. Bạn trai của cô có thể giúp cô giành, bạn của tôi cũng có thể giúp tôi giành!” Tần Thi cười cợt.
Tần Thi cuối cùng cũng trút được con giận trong lòng.
Còn về Hàn An Nguyệt, sau khi nghe xong, gương mặt cực kỳ khó chịu nhưng lại không cách gì phản bác.
“Anh Koro, tên nhóc này có thể bỏ ra 3500 tỷ, thật không phải hạng tầm thường.” Một cậu ấm bên cạnh nói.
Mấy cậu ấm cô chiêu khác cũng gật gù đồng ý.
Kurokawa Koro lạnh lùng nói: "Nhìn bộ dạng của tên này, cậu ta chắc chắn không phải người có tiền. Tôi đã gặp qua vô số người, nếu là đại gia thực sự, tôi nhìn một cái là biết. 3500 tỷ này của cậu ta, nói không chừng là Tần Thi đưa cho."
“Ừm, cũng có thể là vậy.” Mọi người lại gật gù.
Kurokawa Koro lãnh đạm nhìn Lâm Thiên, buông lời giễu cợt:
"Này cậu nhóc, cậu cứ dựa vào tiền đàn bà đưa cho để giả vờ thì có đáng mặt đàn ông không. Còn nữa bỏ cả mấy nghìn tỷ ra mua thứ chỉ có giá chín mười tỷ, thì cậu mới là người thiệt. Chắc bây giờ cậu đang đau lòng lắm nhỉ?"
“Đau lòng? Xin lỗi, cái này là tiền tiêu vặt của tôi thôi.” Lâm Thiên đáp thản nhiên.
Kết thúc cuộc đấu giá sợi dây chuyền này này, buổi đấu giá hôm nay cũng kết thúc.
“Chúng ta đi!” Kurokawa Koro đứng dậy.
Trước khi đi Kurokawa Koro quay lại trừng mắt vào Lâm Thiên lạnh lùng nói: “Nhóc con, tôi nhớ mặt cậu rồi đấy!”
Nói xong, Kurokawa Koro mới dẫn Hàn An Nguyệt và mấy người còn lại rời đi.
“Tần Thi, chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Thiên đứng dậy.
Sau khi ra khỏi khách sạn.
"Lâm Thiên, mặc dù anh đã giúp tôi lấy lại thể diện trong buổi đấu giá, nhưng mà sau này anh vẫn nên mua một vài bộ quần áo đẹp hơn đi. À đúng rồi, anh tốt nhất cũng đổi con xe khác đi, ít ra cũng phải hợp với thân phận chủ tịch Lâm của anh.” Tần Thi nói.
Có lẽ bởi vì cuộc thi đấu giá đã thắng, nên lúc này Tần Thi dường như đang có tâm trạng rất tốt.
“Tôi biết rồi.” Lâm Thiên giơ hai tay vẻ bất lực.
Dừng lại một lát, Lâm Thiên lại tiếp tục nói: “Tần Thi, cô đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tần, hơn thua với cô nàng Hàn An Nguyệt đó làm gì. Về sau nếu lại gặp tình huống này nữa, cô cứ mặc kệ cô ta đi.”
“Chuyện của phụ nữ anh thì biết cái gì.” Tần Thi trừng mắt với Lâm Thiên
“Được được được, Tôi không biết gì hết được chưa. Mau lên xe đi” Lâm Thiên giơ tay xin hàng.
Ở bên kia.
Ở nhà họ Công Tôn.
Công Tôn Phong Vân và cha đang đứng trước cửa lớn. có vẻ đang chờ đón ai đó.
Công Tôn Phong Vân lúc này vô cùng vui vẻ.
Vì anh ta biết hai bậc cha chú ít khi ra mặt của nhà Công Tôn là Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão sắp đến rồi.
Lúc này, một chiếc xe nghiệp vụ màu đen đang chạy vào.
Cửa xe mở ra, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão của nhà Công Tôn lần lượt bước xuống”
“Kính chào hai vị trưởng lão!”
Cha con Công Tôn Phong Vân vội vàng cuối chào ra mắt hai vị trưởng lão.
“Mời hai vị vào, cháu đã chuẩn bị tiệc mừng đón tiếp hai vị.” Chủ nhân nhà Công Tôn cười vui vẻ.
“Không cần, đợi giải quyết xong kẻ kịch thì hẵng nói đến chuyện chúc mừng.” Hai người xua tay từ chối.
“Nói vậy cũng phải. Vậy bây giờ ra tay luôn ạ? Nhưng trời đã tối rồi, hay là để sáng mai hãy đi.” Chủ nhân nhà Công Tôn nói.
"Bọn ta không rảnh rỗi, lãng phí thời gian ở đây. Giải quyết xong mấy kẻ đó, bọn ta còn phải nhanh chóng về nhà tổ báo cáo nữa.” Tứ trưởng lão nói.