Kurokawa Koro gật đầu: “Cũng đúng, bỏ tiền ra để có được quyền đại diện là cách hiệu quả nhất.”
Tần Thi nghe được họ đang nói về Lâm Thiên, còn đang tâng bốc Lâm Thiên. Anh ta còn nhịn không được mà che miệng cười thầm.
Lâm Thiên nghe được họ đang nói về mình cũng chỉ lắc đầu mỉm cười.
Kurokawa Koro lại nói gia tộc Kurokawa của anh muốn lấy được quyền đại lý loại thuốc này ở Nhật Bản. Lâm Thiên có thể bảo đảm, nhà anh ta đừng hòng nghĩ đến điều đó.
Còn tại sao đừng hòng nghĩ, đơn giản là Lâm Thiên không ưa tên Kurokawa Koro này.
Trên thực tế không chỉ có họ đang nói về vấn đề này, mà trong hội trường đấu giá có không ít người cũng đang bàn về nhà họ Lâm, bàn về loại thuốc được xem như thần dược đó, hơn nữa càng lúc càng bàn xôn xao!
Đám người Hàn An Nguyệt lại đồn thổi một hồi, càng đồn càng ghê gớm, thậm chí nói Lâm Thiên chẳng khác nào thần thánh, rồi còn bắt đầu bàn về vẻ ngoài của Lâm Thiên.
“Trong mấy người chúng ta, chắc chỉ có mỗi Tần Thi là đã từng nhìn tận mặt Lâm Thiên. Tần Thi này, cô nói mọi người cho mọi người biết đi, ngài chủ tịch Lâm đó bề ngoài thế nào?” Hàn An Nguyệt nhìn Tần Thi.
Các cậu ấm cô chiêu khác đều nhìn Tần Thi chờ đợi, muốn nghe Tần Thi nói một chút.
“Thôi được rồi, nói thật với mọi người vậy, anh ấy chính là chủ tịch Lâm mà mọi người đang nói tới đó”. Tần Thi vừa nói vừa cười chỉ chỉ về phía Lâm Thiên
Mọi người nghe xong, đều quay sang nhìn Lâm Thiên
“Là anh ta? Ha ha!”
Hàn An Nguyệt và Kurokawa Koro vừa nghe xong, đều cười sặc sụa.
Mấy vị cậu ấm cô chiêu còn lại cũng che miệng mà cười.
“Tần Thi, tôi biết tên đó làm cô mất mặt cho nên muốn tìm lại chút thể diện. Nhưng cô cũng đừng bịa đặt ra như vậy. Chúng tôi tuy là chưa từng gặp qua vị chủ tịch Lâm đó, nhưng tụi này cũng đâu phải bọn ngốc. Rắn có giả thế nào cũng không thành rồng được.” Hàn An Nguyệt cười nói.
Những cậu ấm cô chiêu biết rõ địa vị thân phận của Tần Thi thì không dám chế giễu cô, tuy nhiên họ cũng không tin điều cô nói là thật.
“Bịa đặt? Ha… Tần Thi tôi mà cần phải bịa đặt sao. Tuy là tôi cũng không có cảm tình tốt gì với anh ta, nhưng anh ta đích thực là chủ tịch Lâm mọi người đang nói.” Tần Thi lạnh lùng nói.
Tần Thi nói ra chuyện này, thực ra cũng có ý muốn lấy lại thể diện. Dù sao lúc nãy Lâm Thiên bị chế nhạo làm cô cũng bị mất mặt.
Nhưng cô đâu nói ra như thế. Điểm chính là Lâm Thiên chính xác là anh Lâm.
“Cô em Tần Thi của tôi ơi, không ngờ khả năng khoác lác của cô mấy năm nay cũng khá hơn nhiều đó. Nói khoác mà mặt cũng chẳng đỏ chút nào, nói cứ như là thật.” Hàn An Nguyệt cười nói.
Tần Thi vuốt tóc mái lên, cắn môi tức giận mà nói:
“Cô… Hàn An Nguyệt, cô đừng quá đáng! Nếu thực sự chọc tôi giận lên, bất kể là cô có quốc tịch nước ngoài, mặc cho bạn trai cô bao che, nhà họ Tần tôi cũng có thể tóm cô trong tay”
Hàn An Nguyệt nhìn thấy Tần Thi tức giận, cô ta không những không giận mà vui muốn chết. Tần Thi tức giận cho thấy cô đã thắng rồi!
“Ôi em Tần Thi sao lại nổi giận rồi? Tôi chỉ nói đùa với cô với tư cách là bạn bè thôi mà. cô bây giờ càng lúc càng không biết đùa rồi đó. Chẳng còn khiếu hài hước gì cả. Được rồi được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì.” Hàn An Nguyệt vừa cười vừa nói.
“Tần Thi, cô qua lại với bọn thấp kém này làm gì? Bọn tầm mắt thấp tất nhiên không biết người trên cao rồi.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
Câu này của Lâm Thiên làm mấy người Hàn An Nguyệt, Kurokawa Koro đều mặt mày biến sắc.
“Nhóc con, tôi thấy cậu muốn tìm đường chết rồi đó” Kurokawa Koro đứng dậy, hung hãn chỉ vào Lâm Thiên.
“Là ai tìm đường chết thì chưa biết được” Lâm Thiên ngồi trên ghế lại nhẹ giọng buông ra câu nữa.
“Nhóc con đúng là không biết sợ là gì à?” Kurokawa Koro đã nhìn Lâm Thiên chòng chọc.
Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh và lãnh đạm của Lâm Thiên, Kurokawa Koro nghĩ không ra, chẳng lẽ tên nhóc này không sợ anh ta thật sao?
Lâm Thiên tựa vào ghế, chân bắt chéo. Anh thản nhiên nói:
“Là người ai mà không có nỗi sợ nào đó, nhưng dựa vào anh mà muốn làm tôi sợ sao? Vẫn còn kém xa lắm”
“Cậu… được lắm, anh đây sẽ nhớ kỹ cậu.” Cơ mặt của Kurokawa Koro khẽ giật, cùng lúc đó anh ta nghiêm túc ghi nhớ gương mặt của Lâm Thiên
“Anh yêu, anh cho rằng cậu ta không sợ sao? Em rằng trong lòng đã chết khiếp lên rồi, chỉ là đang làm bộ làm tịch như vậy thôi” Hàn An Nguyệt cười nói.
Vào lúc này, mấy nhân viên của khách sạn đi vào sau đó tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Trong hội trường, có hàng chục người tham gia buổi đấu giá.
Với buổi đấu giá quy mô nhỏ cỡ này, nói chung vật phẩm đấu giá đều không quá đắt, thấp thì vài trăm triệu, giá kịch trần cũng chỉ đến vài tỷ. Tuy nhiên loại có giá vài tỷ đó thì cũng chỉ thỉnh thoảng mới có.
Món được đấu giá đầu tiên là một chiếc vòng tay mã não, đã có mười mấy khách ra giá.
Sau đó liên tiếp đấu giá nhiều món nữa, món thấp nhất là 280 triệu, món có giá cao nhất được bán ra là 2 tỷ 300 triệu
Những vật này Lâm Thiên đều không mấy hứng thú, cho nên nãy giờ anh cũng chưa ra giá lần nào.
Lúc này, đấu giá viên phía trước đột nhiên nói lớn, âm lượng tăng thêm mấy phần.
“Kính thưa quý vị, vật đấu giá tiếp theo là mặt dây chuyền bằng sapphire thiên nhiên. Mức giá khởi điểm là 3 tỷ 150 triệu, mỗi lần ra giá tối thiểu là 35 triệu”
Chất lượng và thủ công của viên sapphire này đều rất được. Không nghi ngờ gì nữa, nó chính là món đấu giá “cây đinh” của buổi đấu giá hôm nay.
“Mặt dây chuyền này khá ổn, lại sắp đến sinh nhật em họ tôi, vừa hay có thể mua về làm quà sinh nhật cho nó” Tần Thi nói.
Tần Thi lập tức đưa biển đấu giá trong tay lên: “3 tỷ 500 triệu, tôi lấy”
“Wow, đó không phải là cô Tần Thi sao, không ngờ cô ấy cũng đến đấu giá”
“Cô Tần Thi đã muốn, chắc chắn mình không giành lại rồi, thôi bỏ đi bỏ đi.”
Cho dù có hai người muốn ra giá, nhưng sau khi nhìn thấy người ra giá là Tần Thi thì không ai ra giá nữa.
“Anh yêu ơi, em muốn mặt dây sapphire đó.” Hàn An Nguyệt kéo tay Kurokawa Koro.
“Viên em đang đeo cũng đã đáng giá mấy chục tỷ rồi, còn đẹp hơn viên đá này nhiều, mua nó làm gì?” Kurokawa Koro nói.
“Em thích thì em mua thôi, đi mà!” Hàn An Nguyệt nũng nịu.
Hàn An Nguyệt thích nó ở điểm nào chứ? Rõ ràng chỉ là muốn giành với Tần Thi.
Cái mà Hàn An Nguyệt muốn rất đơn giản, chính là thứ mà Tần Thi thích.
“Được được được rồi, để anh mua cho em.” Kurokawa Koro chỉ có thể đồng ý. Anh cho rằng dù sao sợi dây chuyền này cũng chỉ có mấy tỷ, cũng không quá đắt.
“Tôi trả 4 tỷ 200 triệu.” Kurokawa Koro trực tiếp ra giá, tăng thêm 700 triệu.
Khi Tần Thi nhìn thấy bạn trai của Hàn An Nguyệt muốn giành với cô. Đương nhiên cô không vui, cô cũng biết Hàn An Nguyệt đang nghĩ gì. Chỉ cần là thứ cô nhìn trúng, bất kể là gì cũng phải tranh với cô. Chuyện này không phải mới một hai lần.
“17 tỷ 500 triệu.” Tần Thi ra giá thật mạnh tay, ý rất rõ ràng “Tôi phải có nó.”
Tần Thi bướng bỉnh muốn giành đến cùng, đặc biệt là vào tối nay khi đã mang đầy một bụng ấm ức.
“28 tỷ.” Kurokawa Koro lại nâng giá.
“35 tỷ.” Tần Thi tiếp tục nâng hơn.
“52 tỷ 500 triệu.” Kurokawa Koro ra giá
Lúc này, không khí trong hội trường bắt đầu nóng lên.
"Tuy rằng mặt dây chuyền sapphire này chất lượng tốt, nhưng giá kịch trần cũng chỉ tới 7 hay 10 tỷ thôi. Chỉ trong nháy mắt đã nâng giá lên hơn 50 tỷ, thật khoa trương quá rồi.”
"Bây giờ nó đã không đơn giản là một mặt dây chuyền nữa, nó là cuộc chiến ngầm nhưng rất rõ ràng giữa cô Tần Thi và cô Hàn An Nguyệt."
"Cả hai bên đều là những chủ sở hữu giàu có. Xem ra hôm nay có tuồng hay để xem rồi. Thật không biết trong hai người cuối cùng ai thắng nữa."
Mọi người đều biết, bây giờ không chỉ là một cuộc đấu giá, đã trở thành một cuộc chiến.
Tất nhiên, trong tình huống này, người vui vẻ nhất là bên đấu giá, họ có thể kiếm được số tiền lớn rồi!
“87 tỷ 500.”
“105 tỷ.”
…
Tiếng hô giá vẫn tiếp tục không ngừng.
“175 tỷ.” Tần Thi lần nữa ra giá.
“350 tỷ.” Kurokawa Koro trực tiếp giơ tay lên, hiển nhiên là anh biết rõ mình đang làm gì.
Lúc giá bị đẩy lên mức 350 tỷ, cả hội trượng náo loạn, làm gì đáng giá tới 350 tỷ.
Mức giá này cuối cùng đã khiến Tần Thi có chút do dự. Nhà cô tuy rằng nhiều tiền, nhưng thực ra không phải dựa vào kinh doanh. Nói thật thì nếu chỉ xét về tiền thì nhà họ Tần chắc là không nhiều tiền bằng Kurokawa Koro.
Cái mạnh nhất của nhà cô là quyền lực.
Hơn nữa, Tần Thi cũng chỉ là phận con cháu trong nhà, vốn không có quyền quản lý tài sản. Tài sản cá nhân của cô cũng chỉ có hạn.
Cô chắc chắn không thể gọi điện về cho cha hay ông nội xin tiền cho trận đấu này với Hàn An Nguyệt. Cô chỉ có thể sử dụng tiền riêng của mình.
Mà món đồ này lại vốn chỉ có giá đụng nóc vào khoảng 7 đến 10 tỷ.
“700 tỷ.”
Sau khi do dự một chút, Tần Thi lại đưa ra mức giá khác, lần này, cô ta trực tiếp nâng thêm 350 tỷ để hù dọa đối phương.
Cách nghĩ của cô rất đơn giản. Giá này mà còn không giành được, thì coi như bỏ.
“875 tỷ.” Kurokawa Koro tiếp tục ra giá không hề có ý nhường bước.
Tần Thi nghe mức giá này thì lắc đầu, không ra giá nữa.
“875 tỷ lần thứ nhất.”
“875 tỷ lần thứ hai! Còn vị nào ra giá nữa không?”
Đấu giá viên trên sân khấu vừa nói vừa nhìn Tần Thi. Anh ta cũng biết chỉ có Tần Thi mới có thể tiếp tục ra giá.
Bên dưới.
“Tần Thi, cô không cần nó nữa sao?” Lâm Thiên hỏi.
“Không lấy nữa, món đồ chỉ đáng 9 10 tỷ, tiêu nhiều tiền như vậy thật không đáng.” Tần Thi lắc đầu.
Hàn An Nguyệt ngồi bên cạnh cười đắc ý.
“Tần Thi, cô xem bạn trai tôi tốt với tôi biết mấy. Chỉ cần là thứ tôi thích, chỉ cần tôi lên tiếng, cho dù ra giá bao nhiêu anh ấy cũng giành cho tôi.” Hàn An Nguyệt khoe mẽ.
Hàn An Nguyệt cười nói tiếp: "Còn tên bạn trai tệ hại của cô cũng chỉ biết im lặng ngồi đó. Đây chính là chênh lệch đẳng cấp đó!"
Tần Thi sắc mặt khẽ run, rốt cuộc không nói được lời nào.
Thấy Tần Thi im lặng, đấu giá viên trên sân khấu giơ búa lên đồng thời nói:
“875 tỷ lần thứ…”
“Tôi trả 1.750 tỷ.”
Đấu giá viên mới chỉ nói nửa câu, một tiếng nói hào sảng ở đâu đột nhiên vang lên.
“1.750 tỷ, ai mà ra giá cao dữ vậy?”
Sau tiếng kinh ngạc của mọi người, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Thiên.
“Tên nhóc này là ai vậy? Sao lại ngồi cùng với cô Tần Thi?”
"Cậu ta đang muốn ra mặt giùm cô Tần Thi à?"
"Nhìn quần áo của anh ta có vẻ rất xoàng xĩnh. Sao anh ta dám ra giá 1.750 tỷ? Có lấy ra được số tiền đó thật không?"