“Ồ? Vì sao lại như thế?” Ông Tần nghi hoặc hỏi.
“Ông Tần, ông xem tay của tôi còn đang bị còng. Người anh em này nói tôi liên quan đến chuyện mua bán thuốc giả nên chuẩn bị đưa tôi đi.” Lâm Thiên chỉ vào người đàn ông mặt chữ điền đứng bên cạnh.
Ông Tần nhìn sang người đàn ông mặt chữ điền rồi cau mày, lạnh lùng nói:
“Vô lý! Lâm Thiên làm sao có thể bán thuốc giả được? Các cậu nhất định nhầm lẫn rồi.”
Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền bị mắng nên sợ hãi run rẩy. Anh ta cũng biết rxo sự tồn tại của Tần Vĩ Dân là gì. Bình thường anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ thì đến cả tư cách gặp mặt cũng không có.
“Đúng, đúng, đúng. Ông nói rất đúng. Nhất định là chúng tôi nhầm rồi.” Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền run rẩy gật đầu liên tục, trán đổ mồ hôi lạnh, hai chân cũng run lên cầm cập.
Tần Thi cau mày nói: “Nếu đã làm sai thì còn không mau đi đi. Muốn ở đây để chờ xử tội sao?”
“Vâng, vâng! Tôi sẽ đi khỏi đây ngay! Tôi sẽ đi khỏi đây ngay!"
Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền gật đầu lia lịa rồi cởi còng cho Lâm Thiên.
Sau đó anh ta vẫy tay, thu người của mình lại rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi người đàn ông có khuôn mặt chữ điền đi khỏi, anh ta chỉ cảm thấy lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân cũng đã mềm nhũn cả ra.
Ở bên trong.
“Lâm Thiên, bây giờ họp báo tiếp tục được không?” Ông Tần cười nói.
“Đương nhiên, nhưng trước khi tiếp tục, tôi phải giải quyết một chút chuyện ân oán cá nhân.” Lâm Thiên cười.
“Được rồi, tùy cậu thôi.” Ông Tần cười gật đầu rồi trở lại xe lăn.
Lúc này Tần Thi nghiêng người tới trước mặt Lâm Thiên.
“Lâm Thiên, hôm nay ông nội tôi đã đến đây theo ý của anh, còn giúp anh giải quyết những việc này. Nếu như anh không chữa được khỏi bệnh cho ông nội của tôi thì tôi sẽ tính sổ với anh.” Tần Thi hung dữ nói với Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười, rồi nói nhỏ với cô: “Cô Thi cần gì phải hung dữ như vậy. Cô vốn dĩ cũng xinh đẹp nhưng dữ dằn như vậy thì sẽ không nữ tính đâu. Cẩn thận sau này không lấy được chồng.”
“Anh… anh!” Sắc mặt Tần Thi thay đổi sau khi nghe thấy những gì Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên có phải đang cố tình trêu cô không? Cô đường đường là cô chủ của nhà họ Tần, ở Hà Nội hình như chưa có ai từng dám nói với cô như vậy?
“Anh, anh muốn chết à?”
Tần Thi siết chặt nắm đấm rồi đấm vào ngực Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười: “Cô Thi, cô đang gãi ngứa cho tôi à?”
“Anh là đồ... đồ khốn nạn!”
Tần Thi tức giận đứng dậm chân tại chỗ. Cô không hiểu vì sao người đàn ông này lại không sợ cô, cô hẳn là cô chủ của nhà họ Tần!
Nếu không phải nghĩ tới bệnh của ông nội, hy vọng cuối cùng của ông nằm ở trong tay Long Thiên thì Tần Thi đã thực sự nổi điên.
Cảnh tượng này cũng đập vào mắt tất cả mọi người ở đó.
“Trời ạ, Tần Thi đang tán tỉnh Lâm Thiên!”
“Không lẽ Tần Thi gặp Lâm Thiên và có quan hệ gì đó bí mật?”
“Tần Thi nổi tiếng là người lạnh lùng, vậy mà lại bị Lâm Thiên bắt bài được sao? Trời ạ!”
Xung quanh đã có những lời bàn tán xì xào vang lên và trong mắt mọi người, Tần Thi và Lâm Thiên đang tán tỉnh nhau.
Sau khi Tần Thi nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, mặt cô hơi đỏ lên. Nhưng với tính cách của mình, Tần Thi cũng không muốn giải thích cho những người đang ở đây.
“Lâm Thiên, đừng nói nhảm nữa, nên làm gì thì làm đi, đừng lãng phí thời gian nữa!” Tần Thi nhìn chằm chằm Lâm Thiên oán trách.
Lâm Thiên gật đầu rồi xoay người nhìn về phía cậu chủ nhà họ Chu.
Trước khi cuộc họp báo tiếp tục, Lâm Thiên có một việc phải làm.
“Cậu chủ nhà họ Chu, những người lúc nãy có phải là do nhà họ Chu cậu gọi tới phải không?” Lâm Thiên nheo mắt nhìn cậu chủ nhà họ Chu.
“Ừ… phải, là do nhà họ Chu của tôi gọi tới đấy, thì làm sao?” Cậu chủ nhà họ Chu bắt đầu hoảng loạn.
Dù sao trong mắt anh ta, Lâm Thiên có quan hệ gì với Tần Vĩ Dân anh ta có thể không sợ sao?
“Làm sao à? Rất đơn giản. Đây là buổi họp báo do tôi tổ chức, vậy làm phiền cậu và cha cậu lập tức cút khỏi đây.” Lâm Thiên nói rất lạnh lùng.
“Anh... anh...” Chu Tuấn rất tức giận nhưng lại không có cách gì.
Đứng cách đó không xa, sắc mặt của gia chủ nhà họ Chu cũng vô cùng khó coi.
“Bảo vệ! Lập tức đuổi hai cha con này ra khỏi hội trường.” Lâm Thiên lớn tiếng nói.
Gia chủ nhà họ Chu bước đến.
Mặc dù trong lòng ông ta có một bụng tức nhưng trên mặt vẫn phải cố nặn ra một nụ cười.
“Lâm Thiên, không! Anh Lâm Thiên, gia đình nhà họ Chu chúng tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Anh hãy cho chúng tôi một cơ hội để làm lại!" Gia chủ nhà họ Chu cúi đầu, hạ thấp người, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xí.
Gia chủ nhà họ Chu biết nếu Lâm Thiên thật sự có quan hệ gì đó với Tần Vĩ Dân. Cộng thêm hiện tại Lâm Thiên có thể dựa vào chuyện bán nước tiên này có thêm nhiều mối quan hệ. Kết hợp nó với thực lực của Lâm Thiên thì Lâm Thiên hoàn toàn có thể đè bẹp nhà họ Chu trên cả hai phương diện và quyền lực và võ thuật.
Gia chủ nhà họ Chu trong lòng hiểu rõ Lâm Thiên nhận được nhiều sự ủng hộ của các ông chủ lớn như vậy thì nhà họ Chu của ông ta hiển nhiên là không thể đánh lại Lâm Thiên.
Bởi vậy, gia chủ nhà họ Chu chỉ có thể lựa chọn cách cúi đầu xin lỗi Lâm Thiên. Có lẽ đây là cách tốt nhất bây giờ.
“Cha, cha... cha...” Cậu chủ nhà họ Chu nhìn thấy cha mình xin lỗi Lâm Thiên thì vô cùng tức giận.
Lâm Thiên nhìn thấy ông ta cúi đầu xin lỗi, nói thật là anh cũng không ngừng cảm khái trong lòng.
Khi Lâm Thiên lần đầu tiên đến Hà Nội, chưa nói gì đến bát đại gia tộc, mà ngay cả nhà họ Tào nhỏ bé bên dưới họ Chu cũng có thể dựa vào thế lực của Hà Nội để khiến Lâm Thiên mắc bẫy.
Lúc đó nếu không phải Nam Cung Điệp lén giúp anh thì nói không chừng bây giờ anh đã ở dưới địa ngục rồi.
Vậy mà bây giờ anh đã có thể dùng sức mạnh của đám đông để buộc nhà họ Chu trong bát đại gia tộc phải cúi đầu xin lỗi anh.
Những ngày tháng ở Hà Nội, nhất định có người nói Lâm Thiên có lúc quá điên cuồng, không muốn cúi đầu nên nhiều lần gặp nguy hiểm.
Nếu như Lâm Thiên cúi đầu trước hiện thực, không dám mạo hiểm, thì anh tuyệt đối không thể đi đến ngày hôm nay. Nếu như Lâm Thiên cúi đầu thì e rằng anh sẽ phải khom lưng trong một gia tộc nào đó.
Lâm Thiên chắp hai tay sau lưng, nhìn gia chủ nhà họ Chu rồi bình tĩnh nói:
“Gia chủ nhà họ Chu, lời xin lỗi của một ông vẫn còn chưa đủ.”
Nghe vậy, gia chủ nhà họ Chu lập tức nhìn con trai của mình.
“Con trai, nhanh, mau xin lỗi Lâm Thiên, không đúng! Là anh Lâm Thiên.” Gia chủ nhà họ Chu nghiêm mặt ra lệnh.
“Cha, con... con...” Vẻ mặt anh ta cực kỳ bất đắc dĩ.
Trước khi Lâm Thiên đến Hà Nội, anh ta đã cùng Lâm Thiên đấu ngư, đấu liên tục cho tới bây giờ. Ngay từ đầu anh ta đã thắng rất nhiều lần, thậm chí có có lúc anh ta coi thường Lâm Thiên, không coi anh ra gì.
Bây giờ bắt anh ta xin lỗi Lâm Thiên nhận thua, anh ta đương nhiên không muốn.
Hơn nữa lại còn trước mặt rất nhiều nhân vật lớn như vậy nữa. Chuyện này nếu như bị truyền ra ngoài, sau này anh ta làm sao còn có thể sống được trong giới này nữa? Chẳng lẽ không gặp ai?”
“Chát!”
Gia chủ nhà họ Chu tát thẳng vào mặt con trai rồi tức giận nói:
“Sao mày lại lắm lời như vậy? Nếu không phải là do mày thì nhà họ Chu có kết thù với anh Lâm Thiên không? Lập tức xin lỗi anh Lâm Thiên, đây là mệnh lệnh của tao cho mày.”
Mặt anh ta đanh lại, anh ta che mặt, nghiến răng nghiến lợi rồi cuối cùng đành phải gật đầu.
Sau đó, anh ta nhìn Lâm Thiên.
“Lâm Thiên, tôi… Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi!” Cậu chủ nhà họ Chu cúi đầu, cuối cùng cũng phải nói câu này ra.
Anh ta còn tưởng rằng buổi họp báo hôm nay thì Lâm Thiên sẽ toi đời nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy.
“Ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi, đấu với Lâm Thiên tôi anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Đấu với tôi chỉ khiến nhà họ Chu của anh rơi xuống địa ngục thôi. Bây giờ anh đã tin chưa?” Lâm Thiên để hai tay sau lưng.
Anh ta nghe xong khuôn mặt rúm ró lại nhưng chỉ có thể im lặng.
Cậu ba nhà họ Chu làm sao có thể nghĩ đến chuyện Lâm Thiên sẽ làm chấn động cả gia tộc của anh ta như thế? Thậm chí còn ép anh ta và cha anh ta phải cúi đầu?
Anh ta từng cảm thấy Lâm Thiên không quyền không thế. Lúc trước anh ta thậm chí chỉ dùng thực lực của mình để đấu với Lâm Thiên chứ chưa từng nhờ tới cha anh ta giúp đỡ.
Lúc này, gia chủ nhà họ Chu bước lên trước một bước, cố cười:
“Anh Lâm Thiên, con trai tôi đã xin lỗi anh rồi. Anh xem liệu mối bất hòa giữa hai gia đình chúng ta có thể xóa bỏ được không? Gia tộc nhà họ Chu của tôi sẵn sàng ủng hộ toàn lực cho anh trong tương lai.”
“Gia chủ nhà họ Chu, nếu một lời xin lỗi có ích như vậy thì cần pháp luật làm gì nữa? Ông cho rằng một lời xin lỗi là có thể xóa sạch ân oán sao? Có phải ông đã suy nghĩ quá đơn giản rồi không?” Lâm Thiên cười lạnh.
Trước đây, cậu chủ nhà họ Chu từng tìm mọi cách để giết Lâm Thiên nếu Lâm Thiên không phải là một tu sĩ thì anh sớm đã bị một tay súng do anh ta phái đến giết chết rồi.
Mối thù lớn như vậy mà chỉ một lời xin lỗi là xong sao? Có thể như vậy sao?
“Vậy thì… anh còn muốn gì nữa?” Gia chủ nhà họ Chu nhìn Lâm Thiên bằng vẻ mặt đã tối sầm.
Lâm Thiên cười: “Nếu tôi tha thứ, ông hãy lên thứ gì có ích một chút, ví dụ như giao lại cho tôi một nửa gia sản của gia tộc nhà họ Chu để chuộc tội.”