Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 560




“Chuyện này… chuyện này......”

Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền nghe xong sắc mặt trở nên rất khó coi, đồng thời anh ta cũng bắt đầu do dự.

Anh ta chắc chắn biết rằng nếu nhiều người lớn viết đơn khiếu nại cùng một lúc, họ phải chịu trách nhiệm!

Anh ta lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Đừng nghe lời bọn họ, đưa anh ta về trước đi! Có chuyện gì nhà họ Chu chúng tôi chịu trách nhiệm.” Cậu chủ nhà họ Chu nghiêm mặt lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông có khuôn mặt chữ điền.

Lâm Thiên nhìn cậu chủ nhà họ Chu rồi cười lạnh:

“Nhà họ Chu chịu trách nhiệm sao? Nhiều ông chủ cùng kiện như vậy, nhà họ Chu có gánh nổi không?"

Lúc này, Các chủ của Bạch Vân Các cũng đứng lên.

“Trong chuyện này, Bạch Vân Các chúng tôi cũng ủng hộ Lâm Thiên.” Các chủ Bạch Vân Các cũng thể hiện thái độ.

“Cái gì?”

Khuôn mặt cậu chủ nhà họ Chu biến sắc, đến Các chủ của Bạch Vân Các cũng ủng hộ Lâm Thiên thì chuyện này càng khó xử lý hơn!

Người đàn ông mặt chữ điền dẫn thấy Các chủ của Bạch Vân Các lên tiếng, sắc mặt anh ta càng trở nên khó coi hơn.

Không khí ở hội trường càng trở nên kỳ lạ hơn.

Đúng lúc đó, người quản lý khách sạn vội vàng chạy vào rồi hét lên đầy kích động:

“Ông Tần đến rồi!”

Giọng nói lớn và sự kích động của người quản lý khiến âm thanh lạc cả đi.

Sau khi tiếng hét đó vang lên, mọi người ở đó bắt đầu thảo luận ồn ào.

“Ông Tần? Ông Tần nào?”

“Chẳng lẽ... chẳng lẽ là ông Tần Vĩ Dân sao?”

“Không phải chứ? Ông Tần Vĩ Dân chưa bao giờ tham gia những hoạt động như vậy. Ông ấy làm sao có thể đến một nơi như vậy chứ?”

“Hơn nữa, tôi nghe nói hai năm nay ông Tần không được khỏe. Đầu năm nay, có quốc vương Allah thăm Việt Nam, muốn đến thăm ông Tần Vĩ Dân mà còn bị từ chối. Ông ấy bảo cháu trai cháu gái ra gặp mặt thay, ông Tần làm sao có thể chạy đến đây tham gia một buổi ra mắt sản phẩm chứ? Có phải đang nói linh tinh không?”

“Nhưng ở Hà Nội ngoài ông Tần Vĩ Dân ra còn ai được gọi như thế nữa đâu?”

...

Không nói gì đến nhà Công Tôn, nhà Nam Cung, nhà họ Chu và mấy nhà trong bát đại gia tộc. Ngay cả Các chủ của Bạch Vân Các cũng thấy khó hiểu.

Lúc mọi người đang thảo luận, tự nhiên tất cả cùng đồng loạt nhìn về phía cửa.

Hàng chục vệ sĩ mặc vest đen, đầu cạo trọc, đeo tai nghe đi trước dẫn đường.

Ngay sau đó, một cô gái trẻ đoan trang, sang trọng đẩy xe lăn tiến vào tầm mắt của mọi người.

Lâm Thiên nhìn thoáng qua đã nhận ra bọn họ. Cô gái đẩy xe lăn là Tần Thi, người đàn ông ngồi trên xe lăn chính là ông Tần lúc trước đã được Lâm Thiên cứu.

“Hai người đến rồi sao?” Lâm Thiên không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy bọn họ.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đó cũng nhận ra Tần Vĩ Dân.

“Ông Tần! Trời ạ, thật sự là ông Tần!”

“Ông Tần bệnh nặng như vậy mà ngồi xe lăn tới đây, trời ạ, rốt cuộc là ai mà có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời được ông ấy tới?”

“Không lẽ là Lâm Thiên? Không thể nào chứ? Anh ta không có quan hệ gì ở Hà Nội, làm sao có thể mời được ông Tần Vĩ Dân tới.”

Sau khi nhìn thấy ông Tần, tất cả mọi người ở đó trở nên vô cùng náo động.

Sự xuất hiện bất ngờ của ông Tần ngay lập tức làm cả buổi họp báo bùng nổ cảm xúc.

Gia chủ của nhà Công Tôn và Công Tôn Phong Vân lập tức đứng dậy khỏi ghế, kinh ngạc nói:

“Tại sao ông Tần lại đến? Tại sao ông Tần lại đến?”

Khi ông Tần có mặt ở đây thì làm sao hai cha con Công Tôn còn dám ngồi nữa?

Gia chủ của nhà họ Chu cũng kinh ngạc đứng lên, ông ta cũng có cùng một sự nghi hoặc như vậy.

Kể cả Nam Công Chính cũng thốt lên kinh ngạc: “Trời ạ, tại sao ông Tần lại tới đây? Lâm Thiên, cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Đến người mạnh như Các chủ Bạch Vân Các sau khi thấy ông Tần đến, cũng không ngồi yên được nữa.

Các chủ Bạch Vân Các vội vàng tươi cười chạy đến chào hỏi ông Tần. Ông vừa chạy vừa cười nói:

“Anh Tần này, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy? Gần đây sức khỏe của anh thế nào?”

Mặc dù Các chủ Bạch Vân Các lớn tuổi hơn Tần Vĩ Dân nhưng vẫn phải gọi ông Tần là anh. Bạch Vân Các có được địa vị như vậy ở Hà Nội không thể thiếu được sự ủng hộ của Tần Vĩ Dân.

Hơn nữa trong lòng Các chủ Bạch Vân Các cũng cảm thấy rất khó hiểu. Vì sao Tần Vĩ Dân lại tới đây? Chuyện này ông thật sự nghĩ không thông.

Lúc Các chủ Bạch Vân Các nói câu này, câu đã chạy đến trước mặt Tần Vĩ Dân.

Tần Vĩ Dân đang ngồi trên xe lăn chỉ gật đầu với Các chủ Bạch Vân Các một cái coi như chào hỏi chứ cũng không nói gì cả.

“Các chủ, gần đây sức khỏe của ông nội tôi không được tốt, không tiện nói nhiều. Tôi thay mặt ông gửi lời hỏi thăm đến các chủ.” Tần Thi nói.

“Được được.” Các chủ Bạch Vân Các mỉm cười gật đầu với Tần Thi rồi không nói thêm gì nữa.

Các chủ Bạch Vân Các muốn hỏi vì sao hôm nay ông Tần lại tới đây nhưng rồi cũng không hỏi quá nhiều.

Tần Thi đẩy Tần Vĩ Dân đi tiếp về phía trước.

Mọi người có mặt ở đó đều đổ dồn ánh mắt vào Tần Thi và Tần Vĩ Dân. Sự xuất hiện của hai người bọn họ trở thành tâm điểm thu hút.

Tần Thi đẩy chiếc xe lăn do Tần Vĩ Dân tự làm đến trước mặt của Lâm Thiên dưới sự chú ý của tất cả mọi người.

Rồi Tần Thi đỡ ông Tần đứng từ trên xe lăn lên.

“Anh bạn Lâm Thiên, gặp lại cậu lần nữa tôi rất vui.” Tần Vĩ Dân gầy gò nở nụ cười, đưa tay ra bắt tay Lâm Thiên.

“Ông Tần, hoan nghênh đến dự buổi họp báo của tôi.” Lâm Thiên bắt tay ông Tần, khuôn mặt nở một nụ cười.

Im lặng!

Tại thời điểm đó, tất cả khán giả đều rơi vào một sự im lặng chết chóc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người ở đó đều hoang mang.

“Chuyện này… chuyện này…”

Hai cha con Công Tôn Phong Vân tròn xoe mắt, hai người ông ta chỉ cảm thấy một tiếng sét đánh giữa trời quang. Cả người như bị dội một gáo nước lạnh. Cả người đờ đẫn cả ra.

Gia chủ nhà họ Chu và cậu chủ nhà họ Chu đang đứng bên cạnh Lâm Thiên cũng biến sắc. Khuôn mặt càng lúc càng lộ rõ vẻ ngơ ngác không thể nắm bắt được.

Ngay cả Nam Cung Chính, người đang đứng bên cạnh Lâm Thiên cũng sửng sốt không kém, như thể đang có vô số sóng gió đang nổi lên trong lòng.

Trời ạ, Tần Vĩ Dân đột nhiên đến đây có phải vì Lâm Thiên không?

Bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ rằng Lâm Thiên sẽ quen biết Tần Vĩ Dân.

Bọn họ không bao giờ có thể ngờ được Tần Vĩ Dân sẽ vì Lâm Thiên mà tới đây.

Ngay cả Các chủ Bạch Vân Các cũng kinh ngạc sững sờ, trong lòng nổi lên từng đợt sóng gió.

Sau một lúc im lặng, mọi người ở đó giống như nổ tung.

“Trời ạ, Lâm Thiên có mặt mũi lớn như thế nào mà có thể khiến ông Tần đến buổi giới thiệu sản phẩm này?”

“Đầu năm nay, quốc vương Allah đến thăm Việt Nam, muốn gặp Tần Vĩ Dân mà còn không gặp được. Nói có thể nghĩa là mặt mũi của Lâm Thiên còn lớn hơn so với quốc vương Allah nữa sao?”

“Điều quan trọng nhất là ông Tần không chỉ đến đây mà còn đứng dậy khỏi xe lăn, bắt tay Lâm Thiên. Chuyện này... phải vinh dự như thế nào?”

Lúc Tần Vĩ Dân gặp Các chủ Bạch Vân Các, ông chỉ ngồi trên xe lăn để gật đầu, thậm chí còn không nói một câu nào nữa.

Vậy mà bây giờ nhìn thấy Lâm Thiên, ông ấy còn đứng dậy khỏi xe lăn để bắt tay nữa.

Đây là điều khiến mọi người sửng sốt nhất. Nhiều người vì kinh ngạc quá, tâm trạng quá kinh động mà khàn cả giọng.

Những người triệu phú, ông chủ lớn có mặt ở đó cảm thấy trái tim mình phải chịu một đả kích quá lớn.

Đặc biệt là hai cha con Công Tôn Phong Vân và cha con nhà họ Chu, trái tim của bốn người này hiện giờ đã rơi xuống vực thẳm...

“Làm sao anh ta có thể biết ông Tần? Làm sao có thể chứ?”

Khuôn mặt Công Tôn Phong Vân xuất hiện một cơn co giật đau đớn. Ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin được, không cam tâm và cả tuyệt vọng.

Trong mắt Công Tôn Phong Vân, Lâm Thiên chỉ là một nhân vật nhỏ ở bên ngoài.

Cho dù Lâm Thiên âm thầm đoạt chức vô địch quyền anh nhưng ông ta có thể tự an ủi mình rằng xã hội này là xã hội của quyền lực. Và ít nhất Lâm Thiên không có bất cứ quyền thế nào, bọn họ vẫn có thể dựa vào quyền thế của mình để khinh miệt Lâm Thiên.

Và bây giờ, phòng tuyến cuối cùng trong lòng ông ta đã sụp đổ!

Gia chủ nhà họ Chu cũng ngã ra ghế, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Hết rồi, hết rồi, hết rồi” trên mặt cũng viết rõ hai từ tuyệt vọng.

Hiện giờ nhà họ Chu vẫn đang chuẩn bị dùng quyền thế để giết Lâm Thiên nhưng cảnh tượng này xuất hiện thì ông ta biết mọi thứ đã chấm dứt thật rồi.

Nhất là cậu chủ nhà họ Chu, anh ta đứng bên cạnh Lâm Thiên nên chấn động trong lòng là mạnh nhất.

Mặt anh ta tím tái, tim gan co thắt, cả thế giới đang quay cuồng trước mắt anh ta và chuẩn bị sụp xuống. Hai mắt anh ta như không còn nhìn thấy ánh sáng và ngã bịch ra đất.

Gia chủ nhà Nam Cung đứng bên cạnh Lâm Thiên, trong lòng cũng nổi lên sóng gió. Ông ta phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp Lâm Thiên rất nhiều. Những gì mà ông nhìn thấy ở Lâm Thiên hình như chỉ là phần nổi của tảng băng chìm…

Ngay cả Các chủ Bạch Vân Các lúc này đang kinh ngạc nhìn Lâm Thiên chằm chằm, lẩm bẩm nói:

“Lâm Thiên này cuối cùng cũng biến thành rồng, bay thẳng lên trời…”

Lúc đó…

“Ông Tôn, thật vinh dự khi ông tham gia được buổi ra mắt sản phẩm của tôi nhưng tôi e rằng tôi không thể tiếp tục ở đây nữa.” Lâm Thiên nói.