Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 558




Lâm Thiên cũng nở nụ cười vui vẻ.

Nam Cung Chính đứng ở bên cạnh cũng cười và nói đùa: “Lâm Thiên, từ nay về sau trong giới thượng lưu ở Hà Nội quà tặng người ta tặng nhau sẽ là loại nước thần tiên này.”

“Ha Ha!”

Lưu Thân và Lâm Thiên cùng cười ha ha.

“Lâm Thiên, tôi không biết vì sao anh lại làm loại thần dược này nhưng với hiệu quả của loại thần dược này, tương lai của cậu nhất định sẽ rất rộng mở. Đến lúc đó thị trường của cậu không chỉ còn ở Hà Nội mà có thể là Việt Nam và cả thế giới.” Nam Cung Chính nói nghiêm túc.

Nam Cung Chính là một người làm ăn, đương nhiên hiểu được sự ra đời của loại thần dược này có nghĩa là gì, đương nhiên cũng hiểu lợi nhuận trong đó lớn như thế nào.

Nó giống như sự ra đời của mạng Internet, là một sản phẩm của thời đại hơn nữa loại sản phẩm này chỉ có một mình Lâm Thiên sản xuất. Vậy nên anh ta thấy trong tương lai, Lâm Thiên có thể dựa vào loại thần dược này để trở thành tỉ phú thế giới.

Cũng giống như cha đẻ của Microsoft, chỉ dựa vào một mình sản phẩm này mà có thể trở thành tỉ phú thế giới.

Lúc này Nam Cung Chính mới đột nhiên nhận ra Lâm Thiên mà anh ta đã từng coi thường trong tương lai sẽ trở thành một người đứng tít tắp trên cao mà ông ta không thể với tới.

Bên dưới.

99% ông chủ bên dưới đều chạy tới nơi bán hàng để mua. Những người ở đây làm sao có thể từ chối sức hấp dẫn của loại thần dược này chứ?

1% còn lại đương nhiên là con trai của nhà họ Chu và Công Tôn Phong Vân. Hai người bọn họ vẫn ngồi nguyên trên ghế, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Đáng chết, không ngờ loại thuốc này lại có hiệu quả! Tên này sẽ giàu to mất!” Cậu ấm nhà họ Chu nghiêm mặt lại.

“Mẹ nó, thằng đó làm sao làm ra được loại thần dược này vậy?” Sắc mặt Công Tôn Phong Vân trở nên âm u.

Bọn họ hiểu rõ cho dù giá bán của loại thần dược này là 900 triệu đi nữa thì cũng không ai quan tâm.Thậm chí nguồn hàng còn rất dễ bị đứt, tạo thành một cục diện khan hiếm trên thị trường.

Bọn họ cũng rất rõ tiềm lực thị trường của sản phẩm này đáng sợ như thế nào.

Đương nhiên trong lòng hai người bọn họ vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị lại vừa căm hận.

Gia chủ của nhà họ Chu và cậu ấm của nhà đó tái nhợt mặt đi.

“Tôi thật sự không thể hiểu nổi trên thế giới này làm sao có loại thuốc nào có thể chữa được tất cả các loại bệnh chứ? Nếu loại thuốc này được sản xuất với số lượng lớn thì thằng này không phải một bước lên trời sao?” Gia chủ nhà họ Chu lắc đầu cảm thán.

Chính ông ta cũng rất muốn thử hiệu quả của loại thuốc này.

“Cha yên tâm đi, có bọn con ở đây, bọn con nhất định không để cho nó có cơ hội một bước lên trời. Người mà cha đã sắp xếp tới chưa?” Cậu chủ nhà họ Chu nheo mắt lại nhìn.

“Có lẽ sắp đến rồi.” Gia chủ nhà họ Chu nhìn thời gian.

Đúng lúc đó, mấy ông chủ mua được và uống xong thuốc đi tới trước mặt hai cha con gia chủ của nhà họ Chu. Bọn họ trước đây cũng có quan hệ rất tốt với nhà họ Chu.

“Gia chủ nhà họ Chu, loại thuốc này đúng là thần kỳ quá. Tối hôm qua tôi ôm mấy cô người mẫu, đáng ra hôm nay đi đường còn rất yếu nhưng bây giờ tôi thấy mình lại chơi được thêm mười cô nữa.”

“Gia chủ nhà họ Chu, tôi uống xong loại thuốc này bệnh hen suyễn của tôi khỏi hẳn rồi. Ông cũng nên mua thử một ít.”



Mấy ông chủ đó ông nói một câu tôi nói một câu vô cùng kích động.

Hai cha con gia chủ nhà họ Chu nghe xong những gì họ nói đều cảm thấy hơi xao động…

Dù sao hai người bọn họ cũng thường say rượu, thân thể ở dưới mức khỏe mạnh nên vô cùng khát khao một thân thể cường tráng.



Phía trước là chỗ của Các chủ của Bạch Vân Các.

Người hầu già của Các chủ quan sát khung cảnh mua bán sôi động ở các điểm bán hàng không khỏi cảm thán nói:

“Các chủ, nếu loại thuốc này có thể sản xuất với số lượng lớn thì Lâm Thiên hoàn toàn có thể một bước bay thẳng lên trời.”

“Đến lúc đó ở Hà Nội này, địa vị của Lâm Thiên có lẽ sẽ lên một tầm cao mới. Bạch Vân Các của ta sợ không giữ được cậu ta nữa, thậm chí đến lúc đó Bạch Vân Các của chúng ta sẽ bị cậu ta hạ bệ. Lâm Thiên này không thể giữ lại được.”

“Không, cậu ta không đơn giản như vậy. Tôi vừa suy nghĩ kỹ càng lại một chút, uống loại thuốc tiên kia xong có cảm giác như vừa uống tiên đan. Thậm chí tôi còn nghi ngờ đan quang phát ra ở Hà Nội mấy ngày trước không biết có liên quan tới cậu ta hay không.” Các chủ Bạch Vân Các nheo mắt, ánh mắt dồn về một điểm.

“Cái gì? Không lẽ… ý của các chủ là, cậu ta chính là luyện đan sư mà phái Bạch Vân nhờ chúng ta tìm hay sao?” Ông hầu già kinh ngạc.

“Cũng có khả năng này nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi. Nếu như cậu ta thật sự là một luyện đan sư thì cậu ta chính là luyện đan sư duy nhất trên trái đất này.” Các chủ nói nhỏ.

Các chủ suy nghĩ rồi tiếp tục nói:

“Với thân phận này của cậu ra thì đừng nói là Bạch Vân Các chúng ta mà cả phái Bạch Vân e rằng cũng coi cậu ta là khách quý, tìm đủ mọi cách để có quan hệ tốt với cậu ta.

Trên sân khấu…

Lê Chí Thành và Thạch Hàn lúc này đã tới trước mặt của Lâm Thiên.

“Ha ha, Lâm Thiên, việc kinh doanh của cháu sẽ có một tương lai tươi sáng lắm. Trong tương lai, cháu có lẽ không chỉ là người giàu nhất Việt Nam mà còn có thể là người giàu nhất thế giới nữa. Sơ với ông ngoại, cháu giỏi hơn ông rất nhiều. Đúng là lúc đầu ông không nhìn nhầm cháu.” Lê Chí Thành nở nụ cười hài lòng.

Khi Lâm Thiên mới tiếp quản chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố này, sau mấy tháng, Lâm Thiên đã đưa công ty phát triển nhanh chóng, còn loại bỏ rất nhiều đối thủ địa phương ở đây.

Khi đó, Lưu Chí Thành cảm thấy đứa cháu trai này rất có triển vọng.

Nhưng Lưu Chí Thành không bao giờ tưởng tượng ra được Lâm Thiên sẽ nhanh chóng vượt qua ông, để trở nên xuất sắc như vậy.

“Ông ngoại, nếu ông không giúp cháu có lẽ bây giờ cháu vẫn chỉ là một thằng đi làm thuê. Vậy nên người mà cháu muốn cảm ơn nhất chính là ông.” Lâm Thiên cười tươi.

Ngay khi ngay nói xong, mười mấy ông chủ sau khi mua xong liền chạy nhanh tới.

Trong số mười mấy người đó, người có ít tài sản nhất cũng phải là 700 triệu đô, phần lớn đều trên 1,5 triệu đô.

“Anh Lâm Thiên, tôi là chủ tịch tập đoàn thương mại Kinh Dương. Đây là danh thiếp của tôi, về sau anh cần thì cứ liên lạc với tôi.”

“Anh Lâm Thiên, tôi là chủ tịch tập đoàn Thiên Hoa. Đây là danh thiếp của chúng tôi. Nếu anh cần tôi xin cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

“Anh Lâm Thiên, tôi là…”

...

Những ông chủ lớn này đua nhau đưa danh thiếp cho Lâm Thiên, thái độ vô cùng khách sáo.

Thái độ của bọn họ khi gọi anh Lâm Thiên bây giờ khác hẳn so với cách xưng hô trong trận đấu quyền anh ngày hôm qua.

Hôm qua bọn họ chỉ gọi cho chiếu lệ nhưng hôm nay bọn họ thật sự là hạ mình để muốn kết thân với Lâm Thiên.

Lâm Thiên không từ chối những người đến, anh mỉm cười nhận lấy tất cả danh thiếp.

Lúc này chủ tịch tập đoàn thương mại Kinh Dương gãi đầu cười:

“Ừm... Lâm Thiên, chuyện là thế này, vợ con của tôi đều ở nước ngoài nên không thể đến đây mua trực tiếp. Anh có thể bán cho tôi thêm một chút được không. Tôi cũng không cần nhiều, chỉ 100 liều thôi là được. Giá cả anh tăng thế nào là tùy ý, họ Trương đây tôi đây không thiếu tiền.”

“Chủ tịch Trương, đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là vấn đề quy tắc.” Lâm Thiên xua tay từ chối.

“Anh Lâm Thiên, chỉ cần anh bằng lòng bán cho tôi nhiều hơn một chút, tôi coi như nợ anh một ân tình. Anh nể mặt tôi chút được không, coi như tôi cầu xin anh đấy.” Chủ tịch Thương mại Kinh Dương hạ mình năn nỉ.

Dù sao hôm nay cũng chỉ bán 3000 liều, ông ta sợ để muộn hơn sẽ không mua được nữa.

Trong trường hợp giới hạn mỗi người mua 20 liều thì chỉ đủ thuốc cho 150 người.

Hôm nay có gần hai trăm người có mặt, nhất định có những người không mua được. Còn không kể đến những người đang gọi người thân, họ hàng đến cùng mua.

“Hôm nay số lượng thực sự có hạn, hay như vậy đi chủ tịch Trương, ngày mai ông tới cửa hàng của chúng tôi. Trước đợt bán thứ hai ngày mai, tôi sẽ bọn họ để phần cho ông 50 liều.” Lâm Thiên nói.

“Được được được, cảm ơn anh Lâm Thiên, cảm ơn anh Lâm Thiên. Từ nay về sau tôi sẽ nợ anh một ân tình.” Chủ tịch Tập đoàn Thương mại Kinh Dương gật đầu vô cùng vui mừng.

Ông ta rất hài lòng với 50 liều này.

Khóe miệng Lâm Thiên nở một nụ cười, hôm nay anh chỉ giới hạn bán 3.000 liều, giới hạn mỗi người chỉ được mua 20 liều là vì anh đang muốn lượng tiêu thụ luôn ở mức khan hiếm.

Bằng cách này Lâm Thiên hoàn toàn có thể khống chế những ông chủ này.

Những ông chủ muốn mua thì phải đến cầu xin Lâm Thiên.

Ví dụ như Chủ tịch Tập đoàn Thương mại Kinh Dương có tài sản trị giá gần 4,5 tỷ đô, ông ta cũng được coi là nhân vật lớn ở Hà Nội. Vậy mà để mua được loại thuốc này, ông ta phải tới nhờ Lâm Thiên và nợ anh một ân tình mới được.

Bán loại thuốc tiên này kiếm tiền chỉ là một mục đích, một mục đích khác là để Lâm Thiên tạo ra mạng lưới quan hệ của mình.

Và bây giờ Lâm Thiên đã bắt đầu dệt được mạng lưới này của mình.

Lâm Thiên muốn dùng quyền bán loại dược phẩm này để khống chế những ông chủ kia, để những người đó làm việc cho anh.

Những ông chủ đó muốn mua thêm? Vậy thì phải đến xin Lâm Thiên! Và còn phải xem Lâm Thiên có vui hay không.

Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, Chủ tịch Tập đoàn Thương mại Kinh Dương vui vẻ rời đi.

“Anh Lâm Thiên, tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!”

“Anh Lâm Thiên, xin anh bán thêm cho tôi một ít!”

...

Các ông chủ xung quanh Lâm Thiên đua nhau năn nỉ, xin xỏ anh.