Những người tài giỏi đều có tính cách kiêu ngạo như vậy đấy, hôm nay nếu như không có cậu ấy cứu ông thì có lẽ là ông đã chết rồi, ngày mai ông sẽ đến đó, cho dù không có thuốc chữa đi chăng nữa thì cũng coi như ông trả lại ân huệ hôm nay cho cậu ấy." Ông cụ Tần nói.
“Nhưng mà ông ơi, hôm nay sau khi ông bị bệnh, cơ thể đã trở nên yếu hơn nhiều, nếu như lại đi nữa thì có chút không thuận tiện.” Tần Thi lo lắng.
Tần Thi không ngờ ông nội sẽ đồng ý đi.
“Thi, đừng quá lo lắng, ông vẫn còn chịu được.” Âm thanh già nua của ông cụ Tần vang lên.
...
Ở một bên khác.
Bên trong nhà của Chu.
“Cha, ngày mai là họp báo của nhóc con đó, ba đã sắp xếp xong mọi chuyện chưa cha?” Chu Tuấn mở miệng hỏi.
"Đừng lo lắng, mọi chuyện đều đã được sắp xếp xong xuôi. Buổi họp báo ngày mai của tên nhóc đó nhất định sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Tên nhóc đó cũng sẽ bị bắt, sau đó sẽ bị buộc tội, chờ đợi nó sẽ chính là nhà giam." Trưởng tộc nhà họ Chu cười nói.
Chu Tuấn sau khi nghe xong cũng nở nụ cười hài lòng.
"Ha ha, tên tiểu tử này ngây thơ nghĩ rằng nếu thắng trận đấu lôi đài thì có thể có được chỗ đứng ở Hà Nội này hay sao? Thực sự là nực cười. Lần này sẽ hiểu được thế nào là quyền lực còn hơn cả nắm đấm." Chu Tuấn mỉm cười.
Chu Tuấn bây giờ rất hy vọng rằng Lâm Thiên sẽ biến mất.
...
Trong nháy mắt, thời gian ngày hôm sau đã đến.
Hôm nay là ngày đại hội tuyên bố nước thần Vân Tiên của Lâm Thiên.
Tám giờ sáng, khi Lâm Thiên vừa chuẩn bị rời khỏi biệt thự thì một vị “khách” đặc biệt đột nhiên đến biệt thự.
Sau khi cửa biệt thự được mở ra.
"Ông ngoại, Thạch Hàn!"
Lâm Thiên giật mình khi nhìn thấy hai người đang đứng ở cửa.
Đúng vậy, đó là ông ngoại của Lâm Thiên, Lê Chí Thành và Thạch Hàn đang đứng trước cửa nhà Lâm Thiên.
"Ông ngoại, Thạch Hàn, thực sự là hai người rồi!"
Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy bọn họ, liền vui vẻ chạy tới, ôm chặt lấy bọn họ một cái.
“Đúng vậy, là bọn ông đây.” Ông nội và Thạch Hàn cũng mỉm cười.
“Ông ngoại, Thạch Hàn, sao ông lại đột ngột đến đây vậy?” Lâm Thiên trông rất vui khi nhìn thấy bọn họ.
Trước khi giải quyết vấn đề của Tô Bảo Nhi, Thạch Hàn đã từng đến qua Hà Nội, nhưng sau khi mọi việc kết thúc, Thạch Hàn lại tiếp tục rời đi.
“Lâm Thiên, nghe nói hôm nay cháu chuẩn bị tuyên bố ra mắt sản phẩm mới cho nên bọn ta mới đi máy bay đến đây ủng hộ cháu.” Ông nội Lê Chí Thành cười hiền.
"Ông ngoại, cám ơn ông. Có ông ở đây, tâm tình cháu sẽ ổn định hơn." Lâm Thiên trên mặt lộ ra một tia xúc động.
Đối với Lâm Thiên, ông ngoại là người đã thay đổi cuộc đời mình, và Lâm Thiên rất biết ơn ông ngoại.
"Lâm Thiên, mấy ngày nay ở Hà Nội cháu sống như thế nào? Chúng ta ở Hà Nội chẳng có mạng lưới quan hệ gì. Tất cả mọi việc đều dựa vào cháu tự cố gắng, chắc là con phải rất vất vả rồi." Ông ngoại vỗ vỗ vai Lâm Thiên.
Lê Chí Thành thân là lão nhân trên thương trường, tất nhiên Lê Chí Thành biết được những khó khăn và vất vả như thế nào để phát triển ở một nơi không có cơ sở như Hà Nội này.
“Có chút khó khăn, nhưng cháu tin rằng không bao lâu nữa tôi có thể tạo ra một mạng lưới của riêng mình ở Hà Nội.” Giọng điệu của Lâm Thiên kiên định.
“Lâm Thiên, ông ngoại tin tưởng cháu!” Lê Chí Thành cười gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm.
Lê Chí Thành tiếp tục: "Nhân tiện, Lâm Thiên, Chu Tình và chị họ Lâm Mộc Thanh của cháu đã nhờ ông chuyển lời giúp. Gần đây bọn nó rất bận rộn với công việc và không thể đi được, vì vậy ông mới đến thăm cháu thay tụi nó." "
"Còn bạn gái nhỏ Phạm Minh Tú của cháu cũng nhờ ông nói chuyện. Con bé vừa rồi đã hoàn thành công việc, nên sẽ bay đến Hà Nội để gặp cháu."
Lâm Thiên mỉm cười gật đầu, Lâm Thiên thật sự rất vui vì phía sau có rất nhiều người âm thầm ủng hộ.
Thành thật mà nói, Lâm Thiên đã ở Hà Nội lâu như vậy, anh quả thực rất nhớ bọn họ.
Lâm Thiên lại nhìn về phía Thạch Hàn, cười nói: "Thạch Hàn, cậu hiện tại tu luyện thế nào? Có phải là lại lười biếng hay không?"
“Anh Thiên, anh biết đấy, chặng đường tu luyện còn rất dài. Tôi vẫn đang ở trong Hư Đan Cảnh, nhưng tôi vẫn đang tiến bộ mỗi ngày.” Thạch Hàn nói.
Lâm Thiên biết điểm này.
“Ông ngoại, Thạch Hàn, chúng ta đi đến địa điểm họp báo.” Lâm Thiên nói.
Trên đường đi, Lâm Thiên đã giới thiệu loại thuốc của chính mình cho ông nội của mình, thuốc này đã được cải thiện thông qua viên uống.
Ông tôi đã từng uống qua những viên khư bệnh đan, và ông cũng có hiểu biết nhất định về thuốc viên.
Khách sạn Hà Nội.
Trong bãi đỗ xe, những chiếc xe sang trọng ra vào tấp nập, hết xe sang hàng đầu như Bentley, Maybach, Lamborghini, Lausna, Ferrari..., trong đó có nhiều chiếc là phiên bản giới hạn, nhìn qua vô cùng chói mắt. Bắt mắt hơn là biển số con báo trên xe, tất cả đều thể hiện thân phận của chủ nhân chiếc xe.
Mọi người không biết chân tướng đi qua, đều bị đám đông xe sang trọng làm cho kinh hãi, không khỏi cảm thán, hôm nay là ngày gì vậy nhỉ?
Buổi họp báo trên tầng hai của khách sạn.
Nơi tổ chức được trang trí rất lộng lẫy và sang trọng.
Nhiều ông chủ lớn và các anh lớn của Hà Nội đều lần lượt tiến vào địa điểm tổ chức.
Những người này, chỉ cần nhắc đến tên một cái, cái nào không đáng tiền tỷ, thậm chí hàng chục tỷ?
Những người có giá trị tài sản hàng trăm triệu thậm chí không có đủ tư cách để bước vào cánh cửa này!
Nếu không nói trước, không ai có thể nghĩ hôm nay là hội nghị ra mắt sản phẩm, bởi vì ở Hà Nội hầu như không có hội nghị phát hành của công ty nào có thể mời nhiều cá sấu giàu có và khổng lồ đến như vậy từ Hà Nội.
Đây có thể là điều chưa từng có trong tất cả các đợt mở bán sản phẩm của Hà Nội.
Lưu Thân và Lâm Thiên, với tư cách là đại diện của tập đoàn y dược Vân Thiên đang đứng ở lối vào của địa điểm, thay cho Lâm Thiên, chào đón từng cự trọc phú bá hộ này.
Sau khi một số ông chủ bước vào, họ vẫn còn lẩm bẩm một cách khó chịu.
"Lâm Thiên kiêu ngạo quá rồi đấy. Hôm nay người tới đây ai mà không phải là những người có mặt mũi ở Hà Nội chứ? Là người chủ trì, cậu ta lại chỉ phái người tới chào hỏi ở cửa, còn không chịu tự mình đến tiếp đãi."
"Anh ta thực sự nghĩ rằng anh ta đã thắng trận đấu lôi đài ngày hôm qua là anh ta đã có thê trở thành một người có thể diện lớn ở Hà Nội ư? Mọi người đều ca ngợi anh ta và gọi anh ta là anh Lâm. Trên thực tế thì anh ta không có mối liên hệ nào ở Hà Nội, chỉ cần tùy tiện tìm đại một người có một chút quan hệ ở nơi này cũng đã đủ để tiêu diệt anh ta rồi."
"Cho dù là cây có mộc thành rừng đi chăng nữa thì khi bị gió thổi qua cũng phải bật rễ, nhìn cho rõ mà xem anh ta vừa cao ngạo khí phách lại không có lai lịch, trong thời gian ngắn nhất định sẽ bị tiêu diệt."
...
Trong lòng mọi người đều biết Lâm Thiên không có thế lực dựa vào, sẽ không tồm tại được bao lâu đâu.
Nhiều ông lớn có mặt tại hiện trường thực sự không muốn ủng hộ buổi họp báo này, họ chỉ đến đây vì chiến thắng của Lâm Thiên trong trận đấu lôi đài ngày hôm qua.
Ví dụ như nhà họ Công Tôn và nhà họ Chu, mặc dù bọn họ có mặt ở đây, nhưng chắc chắn là bọn họ không phải là đến đây để ủng hộ buổi họp báo này.
Cũng có những ông chủ cá biệt đã tham gia vào trận đấu lôi đài ngày hôm qua, mặc dù bọn họ đã hứa sẽ đến vào ngày hôm qua, nhưng mà hôm nay bọn họ lại không đến.
Đương nhiên, bát đại gia tộc đều lần lượt đến, không có nhà nào vắng mặt.
Lúc này, chủ của Bạch Vân Các cũng chậm rãi đi vào.
"Các chủ đến rồi!"
"Chào buổi sáng, các chủ!"
"Chào buổi sáng các chủ!"
Nơi mà các chủ của Bạch Vân Các đi qua, các ông chủ có mặt lần lượt chào đón ông ta, với một thái độ rất kính trọng.
Đây là thực lực và uy tín!
Các chủ của Bạch Vân Các đã đi hết con đường và đi đến trước mặt Lâm Thiên.
"Các chủ đã đến rồi, xin chào mừng! Hoan nghênh ngài!" Lâm Thiên bắt tay các chủ Bạch Vân Các với một nụ cười trên môi.
“Haha, buổi họp báo của Lâm Thiên đạo hữu, làm sao tôi không thể đến được chứ?” các chủ Bạch Vân Các cười nói.
Lâm Thiên biết các chủ của Bạch Vân Các khách sáo như vậy, nhưng con cáo già này chỉ là bề ngoài mà thôi.
Ông ta sợ Lâm Thiên có thể là đệ tử thiên tài của môn phái siêu cấp nào đó, cho nên mới đối với lễ phép, kính trọng như vậy Lâm Thiên.
Nếu như ông ta phát hiện Lâm Thiên không có hậu thuẫn, có thể ông ta sẽ trở mặt ngay, lập tức tìm cách thủ tiêu Lâm Thiên.
Tranh giành quyền lực cứ thế này, ngoài mặt có thể khách sáo với nhau, nhưng trong tối lại có sát ý khắp nơi.
“Các chủ, ngồi trước đi, mười phút nữa cuộc họp báo sẽ bắt đầu.” Lâm Thiên vẫy vẫy tay.
“Được rồi, hôm nay cậu rất bận, cho nên tôi sẽ không làm phiền cậu nhiều.” Bạch Vân Các đại sư mỉm cười nói.
Nói xong, các chủ Bạch Vân Các quay người ngồi vào ghế VIP ở hàng đầu tiên.
"Lâm Thiên, vừa rồi cháu gọi ông ấy là các chủ. Chẳng lẽ ông ấy chính là... Các chủ của Bạch Vân Các ở Hà Nội?" Lê Chí Thành ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, ông ngoại.” Lâm Thiên gật đầu.
“Ông ấy thực sự đến tham dự buổi họp báo của cháu sau?” Lê Chí Thành có chút nghi ngờ.
Trước khi Lê Chí Thành đến, ông đã biết sức mạnh của Hà Nội, ông biết là Bạch Vân Các tồn tại như thế nào trong Hà Nội mày.
"Hôm qua, trong cuộc thi đấu lôi đài ngầm của Hà Nội, cháu đã đánh bại bát đại gia tộc của Hà Nội, và cũng đánh bại luôn cả Bạch Vân Các. Vì vậy, Bạch Vân Các, Bát đại gia tộc, và những ông chủ lớn khác của Hà Nội, tất cả đều đến buổi họp báo của cháu ngày hôm nay. ”Lâm Thiên nói.
“Vậy à, ông đã nói tại sao hôm nay có nhiều người đến như vậy, Lâm Thiên, cháu thật tuyệt vời!” Lê Chí Thành giơ ngón tay cái lên.
Ngay sau đó, cuộc đối thoại của Lê Chí Thành chuyển sang: "Chẳng qua là cháu ở Hà Nội không có nền tảng, lại quá nổi bật ở trước mặt mọi người, có khả năng sẽ gây ra phiền phức rất lớn."