Nam Cung Thành Vinh là bác cả của Nam Dung Điệp, nhưng lúc đối xử với Nam Dung Điệp lại không hề nghĩ đến tình cảm ruột thịt. Ông ta thậm chí còn muốn cướp đi vị trí gia chủ. Vì thế Nam Dung Điệp cũng không nhất thiết phải nghĩ đến tình thân.
"Nam Dung Điệp, cô thật lớn gan! Tôi là bác cả của cô! Tôi là bậc cha chú của cô, sao cô dám chất vấn tôi như thế này? Dạy bảo tôi à?" Nam Cung Thành Vinh cả giận nói.
“Nếu bậc cha chú làm sai điều gì thì càng phải phạt nặng hơn, nếu không thì làm sao mọi người nể phục được!" Nam Dung Điệp cũng không chịu thua kém.
"Cô... cô... cô..." Khuôn mặt của Nam Cung Thành Vinh đen lại vì tức giận...
Cha của Nam Dung Điệp cũng là Nam Cung Chính mở miệng nói:
"Nam Cung Thành Vinh, Nam Dung Điệp nói đúng. Sai lầm lần này anh không thể chối bỏ trách nhiệm được. Tôi sẽ không giao vị trí gia chủ cho anh. Nếu anh không phục, chúng ta sẽ xem quyết định trong cuộc họp gia tộc!"
"Nam Cung Chính, chú... chú..." Nam Cung Thành Vinh sắp nôn ra máu vì tức giận
Trên đài cao.
"Người này thật sự đúng là luyện tới Hư Đan Cảnh. Cậu ta có thể đánh bại được cả thầy Nhâm, đúng là danh xứng với thực. Như vậy có thể nói, nhà vô địch ngày hôm nay không ai khác chính là cậu ta." Người hầu già nói.
Các chủ Bạch Vân Các cũng gật gù, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Thiên phía dưới, ánh mắt nghiêm nghị nói:
"Điều khiến tôi kinh ngạc nhất ở người này không phải cảnh giới của cậu ta, mà là cậu ta còn trẻ như vậy có thể đạt tới Hư Đan Cảnh. Trong số những người trẻ tuổi, đây nhất định là trường hợp duy nhất đạt được, tương lai có thể nói là vô cùng sáng sủa đấy. Cũng không biết cậu ta rốt cuộc là đệ tử của thế lực nào mà thành tài?"
Các chủ Bạch Vân Các cũng là Hư Đan Cảnh, nhưng thực tế tuổi của ông ta đã lên tới một trăm. Thế nhưng ông ta đã tu luyện cả một đời mới đạt tới cảnh giới này.
Khi ở độ tuổi của Lâm Thiên, ông ta chỉ luyện tới Cốt Cảnh mà thôi.
Trong lòng ông ta biết rõ, Lâm Thiên còn trẻ như vậy đã đạt tới Hư Đan Cảnh. Chờ đến khi Lâm Thiên tới độ tuổi của ông ta, cảnh giới so với ông ta sẽ cao hơn rất nhiều.
Từ góc độ này mà nói, Lâm Thiên quả thực so với ông ta mạnh hơn rất nhiều.
Người hầu già cũng gật đầu nói: "Tuổi còn trẻ như vậy đã có thể đạt tới Hư Đan Cảnh, đã không thể dùng từ thiên tài để miêu tả. Thực sự là quái vật. Dù là trong số những đệ tử trẻ tuổi của phái Bạch Vân, thực lực của cậu ta nhất định là có một không hai! "
Trên sàn đấu.
Lâm Thiên khoanh tay đứng, liếc nhìn dưới đài, rồi lớn tiếng nói:
"Còn ai muốn khiêu chiến với tôi không?"
Ngay khi Lâm Thiên nói ra câu này, phòng tập quyền anh vốn dĩ đang ồn ào huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh.
Không ai dám lên tiếng vào lúc này.
Những nơi ánh mắt của Lâm Thiên lướt qua, mọi người thi đấu trên khán đài đều đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn Lâm Thiên một cái.
Trong phút chốc không một ai hé răng!
Cả trường đấu im lặng như tờ!
Đùa à, ngay cả vị cao thủ nhà họ Chu kia cũng dễ dàng bị đánh bại, còn ai dám thách đấu chứ?
Sau khi Lâm Thiên quét mắt một vòng quanh ghế khán giả, ánh mắt dừng lại ở hàng đầu tiên nơi bát đại gia tộc của Hà Nội đang ngồi.
“Bát đại gia tộc các vị còn có ý kiến gì không? Có ai còn chưa phục không?” Lâm Thiên khoanh hai tay, ở trên cao nhìn xuống hỏi.
Người của bát đại gia tộc cúi đầu, không ai lên tiếng.
Lâm Thiên nhìn về phía gia chủ nhà họ Chu và hỏi:
"Gia chủ nhà họ Chu, nhà họ Chu các người có phục hay không?"
Gia chủ nhà họ Chu sau khi nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, ông ta cũng cắn răng không nói lời nào.
Lâm Thiên ánh mắt đanh lại, đồng thời quát lên:
"Gia chủ nhà họ Chu, tôi hỏi ông có phục hay không? Trả lời tôi! Nếu ông không phục tôi sẽ xuống đánh tới khi ông phục thì thôi!"
Tiếng quát này bùng nổ như sấm sét nổ ra trong phòng tập quyền anh yên tĩnh, làm cho rất nhiều người giàu có và quyền lực đều sợ run cả người.
Kể cả những người thuộc bát đại gia tộc ở hàng thứ nhất, vì ở gần võ đài nhất nên nghe thấy tiếng hô lớn nhất, vì vậy không ít người trong số họ đều bị chấn động.
Trước lời chất vấn dữ dội này, gia chủ nhà họ Chu cũng chỉ có thể trả lời:
"Tôi... Tôi phục!"
Sau khi Lâm Thiên nghe xong, lại nhìn về phía gia tộc Công Tôn.
“Gia tộc Công Tôn các người có phục hay không?” Lâm Thiên lạnh lùng hỏi.
"Phục... Phục..." Gia tộc Công Tôn cũng chỉ có thể cắn răng đáp.
Lâm Thiên liếc nhìn những gia tộc quyền quý khác, tất cả bọn họ đều cúi đầu xuống. Lâm Thiên cũng không hỏi nữa. Kết quả đã rõ ràng, bọn họ nhất định sẽ không thể thách thức Lâm Thiên được nữa.
Trước khi Lâm Thiên lên đài, đã có quá nhiều người coi thường anh.
Thế nhưng bây giờ, Lâm Thiên đã chứng tỏ bản thân bằng thực lực, dùng sức mạnh để làm cho tất cả mọi người câm miệng!
Toàn bộ trường đấu không còn ai dám cười nhạo Lâm Thiên, không còn ai dám nghi ngờ Lâm Thiên, không còn ai dám coi thường Lâm Thiên một chút nào nữa!
Lúc này, các chủ Bạch Vân Các đang ngồi trên đài cao lập tức đứng lên và nói:
"Trận đấu hôm nay thực sự diễn ra ngoài mong đợi. Song, quán quân của trận đấu này bây giờ cũng đã xuất..."
Các chủ Bạch Vân Các vừa nói được nửa chừng, Lâm Thiên đột nhiên cắt ngang lời ông ta.
“Các chủ Bạch Vân Các hãy khoan đã.” Lâm Thiên nhìn về phía các chủ Bạch Vân Các ở trên.
"Hửm? Không biết bạn nhỏ Lâm Thiên còn có chuyện gì nữa?" Các chủ Bạch Vân Các nhìn Lâm Thiên.
Toàn bộ trường đấu lúc này cũng nhìn Lâm Thiên, muốn biết Lâm Thiên còn muốn làm cái gì.
“Trận đấu hôm nay vẫn chưa kết thúc, còn có một thế lực tôi vẫn chưa thách đấu.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
"Ồ? Không biết bạn nhỏ Lâm Thiên đây còn muốn khiêu chiến với gia tộc nào?" Các chủ Bạch Vân Các hỏi.
"Tôi muốn khiêu chiến không phải là gia tộc nào cả, mà là... Bạch Vân Các các người!"
Lâm Thiên trực tiếp chỉ về phía các chủ Bạch Vân Các, đồng thời trên khóe miệng hiện lên một nụ cười điên cuồng.
Chà!
Khi Lâm Thiên vừa nói ra điều này, toàn bộ trường đấu đều rộ lên tiếng xôn xao.
"Trời ạ, anh ta thực sự muốn khiêu chiến với Bạch Vân Các?"
"Anh ta... anh ta đang thách thức quyền lực của Bạch Vân Các?"
"Cái tên này quá điên cuồng rồi!"
Trong khi tất cả mọi người đều đang khiếp sợ, cũng đều nhìn Lâm Thiên với ánh mắt khó tin và không tài nào hiểu được.
Từ trước tới giờ, Bạch Vân Các đã có địa vị cao ở Hà Nội, thậm chí bát đại gia tộc ở Hà Nội cũng phải cúi đầu trước Bạch Vân Các.
Hồi đó, khi Bạch Vân Các đang tạo dựng uy tín của mình ở Hà Nội, đã thẳng tay tiêu diệt hai gia tộc không phục cùng một lúc. Kể từ đó, từ thập đại gia tộc biến thành bát đại gia tộc.
Bởi vậy, trong lòng mọi người, địa vị của Bạch Vân Các là tối cao nhất, tuyệt đối không thể lay chuyển, cũng tuyệt đối không được phép khiêu khích!
Đã nhiều trận đấu ngầm dưới đất tới nay, đây là lần đầu tiên có người đề nghị khiêu chiến với Bạch Vân Các.
Trận đấu ngầm dưới lòng đất được Bạch Vân Các đứng ra tổ chức. Bây giờ tương tự như việc một nhân vật trong trò chơi đề nghị khiêu chiến với người chế tác trò chơi. Nhìn xem điều đó thật vô lý làm sao!
"Cậu ta... cậu ta vậy mà lại thách thức Bạch Vân Các?"
Chị Bạch rất kinh ngạc từ trên đài nhìn Lâm Thiên. Chị ta không ngờ người đàn ông này lại dám thách thức Bạch Vân Các, chuyện này thật là điên rồ!
Ngay cả bát đại gia tộc đều bị hành vi của Lâm Thiên làm cho chấn động.
"Cái tên này lại muốn thách đấu Bạch Vân Các cơ à, thằng điên! Cái thằng nhóc này đúng là một thằng điên! Điên rồi!" Cậu chủ Chu hét lên, ánh mắt khiếp sợ.
Công Tôn Phong Vân cũng hít sâu một hơi: "Hừ, cậu ta điên quá rồi. Cho dù cậu ta ở trong Hư Đan Cảnh, cũng không đủ để thách thức uy quyền của Bạch Vân Các! Cậu ta như vậy đúng là đi tìm cái chết! Đâm đầu vào chỗ chết! Điếc không sợ súng!"
Ngay sau đó, Công Tôn Phong Vân chuyển đề tài, nói với vẻ mặt dữ tợn:
"Nhưng như vậy cũng tốt, chúng ta hôm nay không trừng trị được cậu ta thì để cho Bạch Vân Các trừng trị cậu ta đi!"
Vị trí của gia tộc Nam Cung.
Sau một lúc sửng sốt, bác cả Nam Cung Thành Vinh cười lạnh nói:
"Thằng nhóc này ngông cuồng thật. Nó thật sự cho rằng đánh bại được nhà họ Chu là có thể muốn làm gì thì làm hả? Lại còn dám thách thức người uy quyền nhất của Bạch Vân Các. Chờ đến khi cậu ta bị Bạch Vân Các dạy cho một bài học, cậu ta sẽ biết trời cao bao nhiêu đất rộng bấy nhiêu rồi."
"Anh Lâm Thiên..." Nam Dung Điệp nhìn Lâm Thiên trên đài, trong lòng không khỏi lộ ra một chút lo lắng.
Dù sao trong lòng Nam Dung Điệp, Bạch Vân Các là không thể bị lay chuyển. Cô ấy lo lắng rằng Lâm Thiên sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Trên đài cao.
Các chủ Bạch Vân Các hơi nhướng mày, ông ta không bao giờ có thể ngờ rằng Lâm Thiên lại dám khiêu chiến với Bạch Vân Các.
Người hầu già bên cạnh các chủ hàng tiến lên một bước, khiển trách Lâm Thiên:
"Lâm Thiên, cậu thật đúng là gan to bằng trời. Người uy quyền nhất của Bạch Vân Các tôi sao có thể để cậu khiêu chiến chứ? Cậu có biết hậu quả của việc thách thức người uy quyền nhất của Bạch Vân Các nghiêm trọng đến mức nào không?"
"Hậu quả nghiêm trọng đến mức nào tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng nếu muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó. Bạch Vân Các các người nếu đã có thể ngồi vào vị trí cao nhất, giờ ngay đến việc bị khiêu chiến cũng không chịu đựng nổi thì thật quá tức cười, quá lố bịch." Lâm Thiên trông có vẻ rất bình tĩnh.
"Cậu..." Sau khi người hầu già bên cạnh các chủ nghe thấy lời nói của Lâm Thiên, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
“Ông Tông, lui ra.” Các chủ Bạch Vân Các vẫy tay với người hầu già.
“Chuyện này… là các chủ.” Người hầu già chỉ có thể gật đầu một cái, sau đó lùi lại.
Ngay sau đó, các chủ Bạch Vân Các chậm rãi đứng lên, nói:
"Anh bạn Lâm Thiên, cậu dám khiêu chiến Bạch Vân Các tôi. Tôi rất khâm phục lòng can đảm của cậu. Cậu nói không sai, Bạch Vân Các tôi nếu dám đạt được đến vị trí này, nhất định phải nhận lấy sự thách thức. Sự khiêu chiến của cậu, tôi đồng ý tiếp nhận."