Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 534: Một Giờ Trưa




Đối với ngày phát hành nước Thần Vân Thiên, Lâm Thiên chọn vào ngày thứ hai của cuộc thi đấu ngầm, Lâm Thiên chọn ngày này đương nhiên có chủ ý và cách nghĩ riêng của mình.

Trước khi trận thi đấu ngầm bắt đầu một ngày.

Cửa nhà họ Chu.

Chu Tuấn và cha anh ta, còn có mấy trưởng bối của nhà họ Chu, đều đứng ở cửa, dường như đang chào đón ai đó đến.

“Ba, vị cao thủ này thật sự thần thánh như cha nói sao?” Chu Tuấn nửa tin nửa ngờ.

“Đương nhiên, đây là một cao nhân ẩn sĩ tu đạo, vô cùng cao ngạo, bình thường dường như không ra khỏi núi, cha phải tốn rất nhiều công sức mới mời được ông ta đến đây giúp đỡ, thực lực của người này không kém hơn Độc Nhãn Long của gia tộc Công Tôn đâu.” Gia chủ nhà họ Chu nói.

“Còn lợi hại hơn Độc Nhãn Long của gia tộc Công Tôn sao? Nếu là như thế, chúng ta có thể thắng đuộc gia tộc Công Tôn trong trận thi đấu ngẫm lần này rồi?” Rõ ràng Chu Tuấn vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.

“Đó là đương nhiên rồi, con thật sự nghĩ rằng mục đính của cha chỉ là thắng được gia tộc Nam Cung thôi sao? Vậy con cũng quá xem thường cha rồi, bởi vì trận thi đấu lần này, cha chuẩn bị bao nhiêu năm, mục tiêu của cha chính là quét sạch bảy gia tộc, thắng lần thi đấu này, mượn cơ hội lần này để nhà họ Chu chúng ra lớn mạnh hơn.” Gia chủ nhà họ Chu tự hào nói.

Sau khi Chu Tuấn nghe đến đây, đương nhiên nhiệt huyết cũng sôi trào.

Lúc này, một chiếc xe thương vụ màu đen phóng đến trước cửa.

Xe dừng trước mặt mấy người Chu Tuấn, sau đó cửa xe mở ra.

Một ông cụ mặc áo đạo bào, tóc bạc phơ, thân hình gầy gò, chậm rãi bước xuống xe.

Phía sau ông cụ còn có một người đàn ông trung niên mặc áo đạo bào, giống như là học trò của ông cụ.

“Thầy Nhâm.” Gương mặt gia chủ nhà họ Chu tràn đầy nụ cười hành lễ với ông cụ.

“Chào đón thầy Nhâm.”

Chu Tuấn và những trưởng bối khác trong nhà họ Chu đều cùng hành lễ với ông cụ.

“Thầy Nhâm, cha cháu nói thầy rất lợi hại, thầy có thể cho bọn cháu xem một chút được không.” Chu Tuấn không nhịn được tò mò hỏi.

Chu Tuấn rất muốn biết, rốt cuộc thầy Nhâm lợi hại thế nào.

“Con nói lung tung gì đấy, thực lực của thầy Nhâm có thể tùy ý bộn lộ sao.” Gia chủ nhà họ Chu trừng mắt với Chu Tuấn.

“Gia chủ Chu, đây là con trai của anh sao? Nếu cậu ta đã không hiểu biết về đạo môn, vậy thì cho cậu ta mở mang tầm mắt một chút vậy.” Hai tay thầy Nhâm chắp sau lưng, hời hợt nói.

Sau đó, thầy Nhâm nhẹ nhàng hái một lá cây trên cây liễu bên cạnh.

“Đi.”

Thầy Nhâm trực tiếp giơ tay lên.

Vút.

Lá liễu trực tiếp bay ra ngoài, giống một một phi tiêu, trực tiếp đâm vào thân cây liễu, khiến trên thân liễu có một vết hằn, một phần năm của lá liễu đều cắm vào trong cây liễu.

“Cái này... cái này...”

Chu Tuấn và các trưởng lão của nhà họ Chu, đều trợn mắt há miệng ra nhìn.

Trời ơi, một chiếc lá ở trong tay ông ta có thể phát ra uy lực mạnh như vậy sao? Điều này thật sự đã làm bọn họ vô cùng chấn động.

Mặc dù bọn họ đã nghe nói về sự lợi hại của các tu sĩ, nhưng tu sĩ lợi hại nhất mà bọn họ từng tận mắt nhìn thấy chỉ có Độc Nhãn Long của gia tộc Công Tôn.

Gia chủ Chu vội vàng cảm thán: “Thầy Nhâm quả nhiên danh bất hư truyền. Phương pháp quả thật vô cùng kì diệu.”

“Lần thi đấu ngầm này, nhà họ Chu tôi, nhất định sẽ chiến thắng.” Chu Tuấn kích động hét lớn.

Cuối cùng, ngày thi đấu ngầm đã đến.

Trong biệt thự của Lâm Thiên.

Lâm Thiên vẫn chưa ra ngoài, Tô Bảo Nhi chạy vào trong.

Đoạn thời gian này bởi vì quá bận mà thời gian Tô Bảo Nhi gặp Lâm Thiên rất ít, nhưng Lâm Thiên vẫn có thể nhìn thấy cô ấy qua tivi, Tô Bảo Nhi trên tivi và trong hiện thực đều xinh đẹp, khí chất như vậy.

“Tô Bảo Nhi cô đến rồi sao, vậy cô uống viên nước thần Vân Thiên kia chưa?” Lâm Thiên hỏi.

Lúc trước khi Tô Bảo Nhi biết được hiệu quả của nước thần Vân Thiên, rõ ràng cũng không dám tin, nên Lâm Thiên đưa cho cô ấy hai mươi viên, để cô ấy thử là biết.

“Tôi uống hết rồi. Thuốc đó thật sự quá thần kỳ rồi, sau khi tôi uống, cả người đều tràn đầy tinh thần gấp mười lần, cảm thấy thân thể cũng tốt hơn lúc trước nhiều.” Rõ ràng Tô Bảo Nhi rất kích động.

Lâm Thiên nhếch mép cười, anh tin rằng mỗi một người khi thử nước thần Vân Thiên này xong sẽ đều kích động và kinh ngạc như vậy.

Không còn cách nào khác, thật sự thì hiệu quả này quá lợi hại so với người bình thường rồi.

“Lâm Thiên, thần dược thần kỳ này, thật... thật sự là do anh làm ra sao?” Tô Bảo Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.

Tô Bảo Nhi không ngờ Lâm Thiên còn có loại khả năng này, càng tiếp xúc sâu với Lâm Thiên, cô ấy càng ngày càng phát hiện Lâm Thiên có quá nhiều bản lĩnh rồi.

“Đương nhiên, cô nhìn xem trong phòng của tôi vẫn còn mùi thuốc này.” Lâm Thiên nhếch miệng cười.

“Lâm Thiên, với hiệu quả thần kỳ như vậy, sau khi loại thuốc này được tung ra, nhất định sẽ gây chấn động toàn thế giới.” Tô Bảo Nhi kích động nói.

“Chắc vậy.” Lâm Thiên cười gật đầu.

“Đúng rồi Lâm Thiên, nghe nói hôm nay anh muốn đến tham gia thi đấu, anh nhất định phải cẩn thận đấy. Tôi không muốn anh lấy được nhiều vinh quang trong trận đấu này, tôi chỉ mong anh an toàn trở về thôi.” Tô Bảo Nhi nghiêm túc nói.

Sau khi Lâm Thiên nghe thấy vậy, thì trực tiếp bước lên trước ôm Tô Bảo Nhi vào lòng.

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ an toàn trở về.” Lâm Thiên nói với Tô Bảo Nhi đang trong lòng mình.

Tô Bảo Nhi giãy nhẹ hai cái nhưng thấy không giãy ra được, cũng không giãy dụa nữa, mà nhìn Lâm Thiên, lẩm bẩm: “Lưu manh.”

Lâm Thiên cười, sau đó dựa vào trán Tô Bảo Nhi, hơi thở kế sát, mùi hương hấp dẫn trên người Tô Bảo Nhi xâm chiếm đại não Lâm Thiên.

Gương mặt của Tô Bảo Nhi thanh tú đến mức cho dù nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cũng không thể chê vào đâu được.

“Anh... anh làm gì vậy?”

Tô Bảo Nhi thấy Lâm Thiên tiến lại gần, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, hô hấp có chút gấp gáp.

“Tô Bảo Nhi, tôi biết trong lòng cô có tôi, cô đừng có cứng miệng không thừa nhận. Khi ở Bảo Thạch, tôi đã nói, tôi nhất định sẽ có trách nghiệm với cô, cô đã cho anh lần đầu tiên của tôi, tôi sẽ có trách nghiệm cả đời này với cô.” Giọng điệu Lâm Thiên kiên định.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên nhẹ nhàng hôn Tô Bảo Nhi.

Lúc này, ngay cả nhịp tim của Lâm Thiên cũng tăng nhanh, có một cảm giác vô cùng kích thích.

Lúc này Tô Bảo Nhi không phản kháng kịch liệt như lúc trước mà để cho Lâm Thiên hôn cô ấy.

Mươi giây sau, Lâm Thiên mới dừng lại.

Tô Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên, cắn môi nói nhỏ: “Nhưng... nhưng anh đã có bạn gái rồi, tôi không muốn làm người thứ ba.”

Nghe thấy lời này, trái tim Lâm Thiên cũng giật giật.

Lâm Thiên biết, trước mắt đây là lý do quan trọng nhất ngăn cản giữa mình và Tô Bảo Nhi.

Lần trước Lâm Thiên tỏ tình với Tô Bảo Nhi, Tô Bảo Nhi cũng nói nguyên nhân này.

Nếu Lâm Thiên không phát sinh bất kỳ quan hệ gì với Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên có thể kiên quyết từ chối đoạn tình cảm này, nhưng hai người đã giao lần đầu tiên cho nhau, điều này càng khiến Lâm Thiên nhận định, nhất định phải có trách nghiệm với Tô Bảo Nhi.

Sau khi im lặng một lúc.

“Tô Bảo Nhi, nếu Như Tuyết tiếp nhận cô, cô... cô có nguyện ý tiếp nhận cô ấy không?”

Rốt cuộc Lâm Thiên vẫn nói câu này ra.

Lâm Thiên biết, câu này có lẽ mình rất cặn bã, nhưng Lâm Thiên nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ cách này, chắc không thể có cách nào khác.

Sau khi Tô Bảo Nhi nghe thấy vậy, cũng ngẩn ra một lúc.

“Cho tôi chút thời gian suy nghĩ.” Tô Bảo Nhi cắn môi nói.

Nơi diễn ra trận đấu nằm trên đỉnh Cảnh Sơn của Hà Nội.

Từ sườn núi Thái Sơn trở lên đã được Bạch Vân Các mua lại, thuộc địa phận riêng nên những người khác hoàn toàn không thể đi lên núi được.

Trên đỉnh núi có một quyền quán, đây cũng nơi tổ chức thi đấu ngầm.

Gọi là “ngầm” chỉ là chỉ loại thi đấu này không được chính đáng, đương nhiên cũng sẽ không có bất kỳ truyền thông nào có thể lên núi quay, và tivi cũng sẽ không đưa tin về trận thi đấu này, thậm chí hầu hết người bình thường không hề biết đến.

Một giờ trưa.

Lâm Thiên lái xe lên Thái Sơn.

Trước khi xuất phát, Lâm Thiên đã gọi điện thoại cho Liễu Điệp, nhưng điện thoại vẫn luôn tắt, Lâm Thiên chỉ có thể lên núi trước.

Sau khi lái xe lên giữa núi, có một trạm kiểm soát trên đường, có mười mấy bảo vệ mặc đồng phục đứng ở trạm kiểm soát.

“Bên trên là địa phận tư nhân, đi xuống đi xuống.” Bảo vệ phất tay với Lâm Thiên.

“Tôi đến tham gia thi đấu, đây là ba tỷ năm trăm triệu tiền vé.” Lâm Thiên lấy ra một tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn.

Trận thi đấu này là một bữa tiệc đỉnh cao của Hà Nội, ngoài tám gia tộc, còn có rất nhiều gia tộc hạng nhất ở Hà Nội, và một số ông chủ lớn cũng sẽ đích thân đến xem trận thi đấu ngầm này.

Ngoại trừ tám gia tộc, những gia tộc hạng nhất ở Hà Nội và một số tập đoàn công ty, cũng sẽ nhân cơ hội này để kết thúc ân oán.

Các trận thi đấu ngầm này không hề hạn chế, về lý thuyết, chỉ cần có tiền là mua được vé vào xem trận đấu.