53: Giả Bộ Cho Trót
Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi lại một lần nữa lấy một xấp tiền từ trong túi ra, tiếp theo đưa tất cả cho Lâm Thiên.
"Đây là 70 triệu, đừng chê ít, đối với anh mà nói, chắc hẳn là một con số không nhỏ.
“Chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi à? Tôi không có hứng thú.
Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Sau khi nói xong, Lâm Thiên xoay người đi thẳng vào trong trường học.
“Anh.
Nhìn Lâm Thiên cứ thế rời đi, Tô Bảo Nhi tức đến mức giậm chân.
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, những nam sinh khác nhìn thấy cô ta đều không ngừng xum xoe, biết bao nhiêu nam sinh hy vọng có thể nói chuyện với cô ta, nhưng lại không có cơ hội.
Kết quả thì sao, Lâm Thiên lại lạnh nhạt với cô ta như vậy, thậm chí còn thẳng thắn nói không có hứng thú với cô ta?
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải một người đàn ông như thế.
Tô Bảo Nhi nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Thiên, cô ta giậm chân một cái.
“Hừ, tôi thấy anh chính là đang giả vờ, tôi xinh đẹp như thế, tôi không tin anh một xíu hứng thú cũng không có!” Một bên khác.
Đối với chuyện này, Lâm Thiên quả thật không nghĩ quá nhiều, đối với Lâm Thiên của hiện tại, đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Về phần anh Giang kia, Lâm Thiên căn bản không sợ anh ta.
Nếu như anh ta không đến tìm Lâm Thiên gây chuyện, đây là may mắn của anh ta, nếu như anh ta thật sự dám đến gây sự với Lâm Thiên, như vậy, anh ta chính là tự tìm đường chết.
Buổi chiều, sau khi tiết học đầu tiên vừa kết thúc.
“Anh Thiên, hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi tìm anh kìa, cô ấy đang đứng ở ngoài cửa.” Một nam sinh ngồi ở cửa ra vào nói với Lâm Thiên.
Lời này vừa nói ra, trong lúc nhất thời, tất cả học sinh trong lớp đều xôn xao.
“Wow, hoa hậu giảng đường tìm anh Thiên à?” “Anh Thiên may mắn thật đó!”
Ở trong mắt phần lớn nam sinh mà nói, Tô Bảo Nhi chính là người tình trong mộng, muốn mà không được.
Người tình trong mộng kiêu ngạo, lạnh lùng, nổi danh trong trường.
Hiện tại Tô Bảo Nhi thế mà chủ động đến tìm Lâm
Thiên? Chuyện này khiến bạn học trong lớp không ngừng hâm mộ.
Đương nhiên, các bạn học chỉ hâm mộ, không ai dám ghen ghét Lâm Thiên.
Bởi vì Lâm Thiên là ông chủ nhà hàng Sen Vàng, chỉ dựa vào điểm này, không biết Lâm Thiên đã mạnh hơn bạn họ gấp bao nhiêu lần.
Mập mạp vỗ vai Lâm Thiên, hưng phấn nói.
“Anh Thiên, chuyện này là sao vậy, hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi kia, thế mà lại chủ động đến tìm anh, tin này mà truyền đi, không biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ anh đâu.
“Anh cũng không biết.” Lâm Thiên bất đắc dĩ giang tay ra, nói.
Buổi trưa, anh bị Tô Bảo Nhi kéo đến làm bia đỡ đạn, chuyện này đã qua, cô ta còn đến tìm anh để làm gì?
Ngay sau đấy, Lâm Thiên đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Thiên cũng không biết cô ta đến tìm mình để làm gì, nhưng cô ta đã đến tận cửa phòng học rồi, dù sao Lâm
Thiên cũng phải đi ra gặp mặt một lần, để xem cô ta muốn làm gì.
Những lời này, Như Tuyết ngồi ở phía trước, đương nhiên là nghe thấy được rõ ràng.
“Hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi đến tìm cậu ấy ư?”
Như Tuyết nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy mất mát, chẳng lẽ giữa Lâm Thiên và hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi kia có gì đó?
Cô ấy có chút lo được lo mất, cô ấy tự biết mình căn bản kém Tô Bảo Nhi vừa xinh lại vừa giàu kia.
Ngay sau đó, Như Tuyết cười tự giễu: “Mình đâu phải là bạn gái của Lâm Thiên, mình dựa vào đâu mà nghĩ đến những chuyện này.
Bên ngoài phòng học.
“Cô tìm tôi có chuyện gì thế?”
Lâm Thiên dựa người vào tường, lạnh nhạt nhìn thoảng qua Tô Bảo Nhi.
“Anh...!Anh lại dám có thái độ này với tôi à, tôi là hoa hậu giảng đường đó!” Vẻ mặt Tô Bảo Nhi không vui.
Trong lòng Tô Bảo Nhi cảm thấy rất buồn bực, những nam sinh khác nhìn thấy cô ta đều sẽ kích động, dáng vẻ ngẩn ngơ, làm sao người này lại lạnh nhạt với cô ta như thế.
“Có việc gì thì nói, nếu như không có chuyện gì, tôi quay về lớp học đây
Sau khi nói xong, Lâm Thiên xoay người, đi thẳng về “Này, anh quay lại cho tôi!” Tô Bảo Nhi tức đến mức lớp.
giậm chân.
Tô Bảo Nhi cảm thấy mình sắp chết vì tức, chưa từng có nam sinh nào đối xử với cô ta như thế.
Lâm Thiên xoay người lại: “Nếu có chuyện thì nói nhanh lên.
“Tôi đến đây là vì muốn giúp đỡ anh, anh thế mà lại lấy thái độ này để đối xử với tôi!” Tô Bảo Nhi bĩu môi nhìn qua Lâm Thiên.
“Giúp tôi? Cô muốn giúp tôi cái gì?” Lâm Thiên khoanh tay trước ngực, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Đương nhiên là chuyện của anh Giang rồi, tôi đã suy nghĩ, buổi trưa ở trước cổng trường học, anh đóng giả làm bạn trai tôi, anh ta nhất định sẽ đến tìm anh để gây chuyện” Tô Bảo Nhi nói.
Dừng một lúc, Tô Bảo Nhi lại tiếp tục.
“Anh giúp tôi làm bia đỡ đạn, cho nên mới đắc tội đến anh Giang, rất có thể, anh ta sẽ tìm người đến để trả thù anh, tôi không thể để cho anh xảy ra chuyện, hay là như thể này đi, tôi sẽ sắp xếp mấy người vệ sĩ cho anh, để bọn họ bảo vệ anh một thời gian
Lâm Thiên cười, mặc dù hoa hậu giảng đường Tôn Bảo Nhi này có tính tình công chúa, chẳng qua thông qua việc này, có thể nhìn ra, cô gái này không phải người xấu.
“Ý tốt của cô, tôi xin nhận, chẳng qua chính tôi có thể tự bảo vệ tốt cho mình." Lâm Thiên thản nhiên nói.
Lâm Thiên có Thạch Hàn bảo vệ, chẳng lẽ còn sợ anh
Giang đến báo thù hay sao? Còn cần phải để Tô Bảo Nhi sắp xếp vệ sĩ à? Đương nhiên là không cần.
Lùi lại một bước để nói, cho dù Lâm Thiên cần vệ sĩ, chính bản thân Lâm Thiên có thể tùy tiện cầm tiền đi thuê.
“Anh có thể bảo vệ tốt chính mình ư? Hừ, nếu anh đã không cảm kích, vậy thì thôi, chờ đến lúc anh Giang kia trả thù anh, cũng đừng trách tôi không giúp." Tô Bảo Nhi bĩu môi nói.
Lấy tính tình của Tô Bảo Nhi, cô ta đương nhiên sẽ không đi thuyết phục nhiều lần, đây không phải là phong cách của cô ta.
“Không còn chuyện gì nữa, tôi đi đây” Lâm Thiên lại một lần nữa xoay người.
“Khoan đã, tôi còn chưa nói xong đâu!” Tô Bảo Nhi quát.
“Còn chuyện gì nữa, cô nói một lần cho xong" Lâm Thiên bất đắc dĩ, lại một lần nữa xoay người.
“Ngày mai là thứ bảy, có một buổi tụ hội nhỏ, anh Giang kia cũng sẽ đi, cả tôi cũng đến đó, hôm nay anh đã đóng giả làm bạn trai của tôi, anh cũng nên giả bộ cho trót ngày mai anh đi theo tôi đến đó, tránh cho anh Giang kia lại đến làm phiền tôi." Tô Bảo Nhì nói.
“Buổi tụ hội nhỏ? Có những ai ở đó?” Lâm Thiên hỏi.
“Đều là mấy cô cậu ấm gì đấy, khoảng hơn mười người.” Tô Bảo Nhi nói.
“Nhưng sao tôi phải giúp đỡ cô chứ? Cô cho tôi một lý do đi.” Lâm Thiên giang tay nói.
“Bởi vì tôi chính là hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi, có biết bao nhiêu người muốn giúp đỡ tôi còn không có cơ hội đầu” Tô Bảo Nhi tự tin trả lời.
“Xin lỗi nhé, tôi không phải là mấy người bọn họ, tôi không phải là chó đi theo cô, vì thế lý do này của cô, không cách nào đả động được tôi, cô tìm người khác đi.” Lâm Thiên khinh thường.
“Anh!”
Sắc mặt hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi thay đổi, cô ta đường đường là hoa hậu giảng đường, thế mà thằng ranh này lại chẳng nể mặt mình.
Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi lại đưa ra một lý do khác.
"Được rồi, như thế này đi, 1 tỷ 750 triệu! Tôi dùng 1 tỷ 750 triệu để thuê anh tiếp tục đóng giả làm bạn trai mình, dù sao hôm nay anh đã giúp tôi một lần, tôi đâu thể thay người.
“Cô cảm thấy tôi rất thiếu tiền à?” Lâm Thiên cười hỏi.
“Chẳng lẽ anh không thiếu? 1 tỷ 750 triệu, đây tuyệt đối là một khoản tiền lớn, thậm chí đủ để thay đổi cuộc sống của anh, chỉ cần đóng giả làm bạn trai của tôi là anh có thể cầm được nhiều tiền như vậy, cuộc giao dịch này, rất đáng giả.
Tô Bảo Nhi nói.
Lâm Thiên suy tư một lát, sau đó nói.
“Cô gửi địa chỉ buổi tụ họp cho tôi.
Nếu Lâm Thiên đã giúp cô ta một lần, vậy anh sẽ giúp cô ta thêm lần nữa.
Dù sao Lâm Thiên cũng rất chướng mắt anh Giang kia, hơn nữa, ngày mai là thứ bảy, đúng lúc Lâm Thiên rảnh rỗi không có việc gì làm, xem như đi chơi.
“Ý của anh là đồng ý hả? Hừ, tôi còn cho rằng anh có bao nhiêu thanh cao cơ đấy, chẳng phải vẫn khuất phục dưới tiền tài” Tô Bảo Nhi cười nói.
Tô Bảo Nhi dựa vào quần áo của Lâm Thiên, lập tức đưa ra nhận định, gia cảnh nhà Lâm Thiên không tốt, vì thế cô ta chắc chắn Lâm Thiên nhất định sẽ không từ chối được một khoản tiền lớn như thế.
“Bớt nói nhảm đi, nhanh nói địa chỉ, nếu không, tôi đổi ý đấy.” Lâm Thiên không nhịn được, nói.
Lâm Thiên anh đường đường là cháu ngoại của nhà giàu nhất Tây Nam, anh sẽ thiếu 1 tỷ 750 triệu này à? Lâm
Thiên đương nhiên không thể nào là vì tiền, chẳng qua
Lâm Thiên lười phải giải thích nhiều như thế.
Lâm Thiên cũng không dự định lấy 1 tỷ 750 triệu này của cô ta, bởi vì Lâm Thiên đầu cần.
“Anh đưa địa chỉ nhà mình cho tôi là được, sáng mai tôi lái xe đến đón anh." Tô Bảo Nhi nói.
Lâm Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó nói địa chỉ nhà mình cho Tô Bảo Nhi biết.
Sau khi quay lại phòng học.
“Anh Thiên, anh may mắn thật đó, đây chính hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi đấy!” Mập mạp hâm mộ nói.
“Quá rắc rối!” Lâm Thiên bất đắc dĩ nói.
“Đúng thế anh Thiên, rất dễ hiểu lầm, anh nhìn lớp trưởng Như Tuyết của chúng ta xem, hình như cô ấy hơi mất mát, chẳng lẽ cô ấy hiểu lầm gì?” Mập mạp nhỏ giọng nói.
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Như Tuyết đang ngồi ở phía trước, sau đó lộ ra nụ cười khổ.
Vốn dĩ Lâm Thiên muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, chính mình và Như Tuyết còn chưa phải bạn bè trai gái, cũng không tiện chủ động đi giải thích, đúng không?
Hơn nữa bản thân mình trong sạch, chủ động đi giải thích, ngược lại có loại cảm giác càng che càng lộ.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Thiên nhận được điện thoại của hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi, nói đã đến bên ngoài nhà Lâm Thiên.
Trước cửa nhà Lâm Thiên.
Một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang đỗ ở chỗ này.
Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, phong cách thời thượng, chỉ đơn giản dựa vào quần áo trên người cô ta đã có thể nhìn ra được, cô gái này là cô chủ nhà giàu.
Cô gái đó chính là hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi.
“Wow! Xinh thật đấy, xe cũng đẹp nữa!” Nam nữ đi qua nơi này đều không nhịn được phát ra những tiếng sợ hãi thán phục.
Tô Bảo Nhi và chiếc xe màu đỏ kia, tuyệt đối thu hút ánh mắt của người khác.
Đây chính đã xinh còn có cả siêu xe?.
Lúc này, Lâm Thiên đã đi tới.
Lâm Thiên phát hiện hôm nay Tô Bảo Nhi mặc một bộ lễ phục lộ vai màu trắng, khí chất hơn ngày thường rất nhiều. “Lâm Thiên, không ngờ tới hoàn cảnh của anh lại kém như vậy, nhà quá rách nát, tôi ở thành phố Bảo Thạnh nhiều năm như thế, vậy mà không biết thành phố Bảo
Thạnh còn có nơi cũ nát như vậy.” Tô Bảo Nhi nói. “Cô là cô chủ, đương nhiên là chưa từng tới xóm nghèo như này.” Lâm Thiên giang tay nói.
Tô Bảo Nhi này vừa nhìn là biết sống sung sướng quen rồi, chưa từng sống cuộc sống khổ sở. “Anh vẫn luôn ở nơi này sao? Tôi thực sự hoài nghi nhà cửa tồi tàn như vậy, có thể dành cho người ở hay không”
Tô Bảo Nhi nhìn những ngôi nhà này nói. “Cô là cô chủ, sao chúng tôi có thể so được với cô. Lâm Thiên cười nói, “Được rồi, lên xe đi." Tô Bảo Nhi kéo cửa xe Ferrari ra. “Xe này của cô đẹp thật” Lâm Thiên đánh giá xe Ferrari một lát. “Phí lời, xe này hơn bốn tỷ đấy, thế nào? Đẹp không?”
Tô Bảo Nhi cười nói. “Bình thường, so với xe của tôi, vẫn có chênh lệch không nhỏ.” Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói. "Xe của anh sao? Xe của anh là xe gì?” Tô Bảo Nhi hơi kinh ngạc hỏi.
Ở trong mắt Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên sống ở khu tồi tàn, nhà cửa cũng rách nát như vậy, hẳn là trong nhà rất nghèo? Sao có thể có xe được? “Đúng vậy, ở bên kia" Lâm Thiên chỉ chiếc xe cách đó không xa.
Tô Bảo Nhi nhìn theo ngón tay của Lâm Thiên, lọt vào tầm mắt là một chiếc xe đạp công cộng màu vàng. “Phốc!”
Tô Bảo Nhi nhìn thấy xe đạp công cộng màu vàng xong, lập tức không nhịn được che miệng cười. “Anh muốn nói tới chiếc xe đạp công cộng màu vàng kia à, tôi cảm thấy anh đúng là rất biết cách nói đùa. Tô Bảo Nhi cười nói. "Cô cảm thấy đây là đùa, thì cứ cho là vậy đi
Ngụ ý của Lâm Thiên, đương nhiên không phải là chiếc xe đạp công cộng kia, mà là xe Lamborghini Aventador ở chỗ rẽ.
Chẳng qua ở chỗ rẽ có tường cản mất, cho nên không nhìn thấy mà thôi.
Lâm Thiên cũng chẳng muốn giải thích thêm, “Được rồi, lên xe đi, hôm nay sẽ cho anh trải nghiệm cảm giác được ngồi xe thể thao.” Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong, cô ta ngồi lên vị trí ghế lái.
Lâm Thiên cũng đi tới bên cửa ghế lái phụ, mở cửa xe ngồi vào.
Cùng với tiếng động cơ gào rú, xe Ferrari đi mất. Một bên khác.
Khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu.
Khu du lịch suối nước nóng này tọa lạc ở chân núi Thanh Châu, nơi này vốn có một suối nước nóng tự nhiên, được một ông chủ nhận thầu và dùng số tiền khổng lồ cải tạo, tạo ra khu du lịch cao cấp nhất ở thành phố Bảo Thạnh
Nơi này là nơi tụ tập mà Tô Bảo Nhi nói.
Tô Bảo Nhì đi đỗ xe.
Trong bãi đỗ xe, BMW, Maserati, Porsche, Mercedes G cùng với một đám xe sang khác, chuyện này đủ để nói lên, hôm nay không ít kẻ có tiền tới đây. Lâm Thiên nhìn lướt qua phía sau, trong số những chiếc xe sang này, không có xe đắt như xe Lamborghini
Aventador của mình. “Oa, sao chiếc xe Cayenne Porsche kia nhìn quen thế?” Ánh mắt Lâm Thiên nhìn về phía chiếc xe Cayenne Porsche.
Ngay sau đó Lâm Thiên vỗ đầu, nghĩ ra được. “Đúng rồi, ngày đó mình giả làm bạn trai giúp Vương Mãn Linh, ở trong gara tầng ngầm, chiếc xe Cayenne Porsche suýt nữa đâm vào mình, là chiếc này!”
Hơn nữa tên kia còn muốn đùa giỡn Vương Mãn Linh, nhưng mà cuối cùng bị Lâm Thiên đuổi đi. “Hình như tên kia tên là Thiệu Ngọc Minh, chẳng lẽ anh ta cũng đang ở khu du lịch này?" Lâm Thiên nghi ngờ nói một câu.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Lúc này, Tô Bảo Nhi ngồi ở vị trí ghế lái, quay đầu nhìn
Lâm Thiên ở ghế phụ, nói: “Lâm Thiên, hôm nay anh phải biểu hiện thật tốt đấy, biểu hiện tốt tôi sẽ cho anh thêm tiền. Thù lao mà tôi trả cho anh, đủ để anh mua một căn hộ nhỏ mới rồi.” “Biểu hiện thật tốt sao? Được thôi.” Lâm Thiên nhếch miệng cười. “Được rồi, xuống xe thôi!” Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa mở cửa xe.
Sau khi xuống xe, anh Giang ngày hôm qua tỏ tình với Tô Bảo Nhi đã đứng ở bên cạnh. “Tô Bảo Nhi, cuối cùng em cũng tới, anh đã ở đây đợi em sắp nửa tiếng rồi.” Anh Giang vừa nói vừa cười nghênh đón. “Tôi đi đón bạn trai mình, cho nên tới hơi muộn” Tô
Bảo Nhi nói.
Anh Giang nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức âm u, sau đó nhìn về phía Lâm Thiên. “Lại là cậu.” Anh Giang nhìn chằm chằm Lâm Thiên, trong đôi mắt tràn ngập địch ý. “Sao thế? Có vấn đề gì à?” Lâm Thiên cười nói.
Lâm Thiên vừa nói, vừa đi tới bên cạnh Tô Bảo Nhi, thuận thế ôm lấy Tô Bảo Nhi.
Cơ thể mềm mại của Tô Bảo Nhi hơi run lên, cô ta không ngờ tới Lâm Thiên dám chủ động ôm cô ta? Cho đến bây giờ không ai dám táy máy tay chân với cô ta như vậy.
Nếu là bình thường, cô ta dám cam đoan, cô ta nhất định sẽ khiến Lâm Thiên rất thảm.
Nhưng nếu bây giờ tức giận với Lâm Thiên, như vậy chuyện cô ta và Lâm Thiên giả bộ là người yêu, không phải sẽ lộ sao?
Nghĩ tới đây, Tô Bảo Nhi đành phải nhịn xuống, đành phải âm thầm chịu đựng chuyện này. “Nhóc con, cậu dám ôm Tô Bảo Nhi!”
Anh Giang thấy Lâm Thiên chủ động ôm lấy Tô Bảo Nhi, anh ta lại càng tức tới mức đôi mắt phun lửa. “Bạn gái của tôi, vì sao tôi không thể ôm?” Lâm Thiên cười nói. Tô Bảo Nhi cũng lên tiếng nói: "Đúng vậy, anh ấy ôm tôi là chuyện rất bình thường, anh quản cái rầm gì.
Tuy trong lòng Tô Bảo Nhi cũng tức vì Lâm Thiên ôm cô ta, nhưng cô ta vẫn phải giả vờ một xíu. “Ranh con. Cậu nhớ kỹ cho tôi, cậu nhất định sẽ xong đời rồi!” Anh Giang tức giận nói.
Sau khi nói xong, anh Giang vô cùng tức giận xoay người rời đi.
Tô Bảo Nhi thấy anh Giang tức giận rời đi, cô ta không nhịn được che miệng bật cười. Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi quay đầu trừng mắt nhìn
Lâm Thiên. “Mọi người đi rồi, anh còn ôm tôi làm gì nữa? Còn chưa đủ táy máy tay chân với tôi à, buông ra!”
Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa đẩy Lâm Thiên.
Tô Bảo Nhi chưa từng bị đàn ông ôm chầm như vậy. Cô ta nằm mơ cũng không ngờ tới, mình lại bị bạn trai giả ôm lấy. “Hung dữ như vậy làm gì? Vừa rồi khi ở trên xe, không phải là cô bảo tôi phải biểu hiện thật tốt à? Tôi chỉ làm theo ý của cô mà thôi." Lâm Thiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. “Anh.
Tô Bảo Nhi lập tức nghẹn lời, muốn phản bác nhưng không biết nên phản bác thế nào. “Nhưng mà trái lại trên người cô rất thơm, rất mềm.
Lâm Thiên cười nói. “Anh... Anh khốn nạn!
Tô Bảo Nhi tức giận đá vào đùi Lâm Thiên một cái. “Được rồi, cô lại đá nữa thì không có ai giúp cô giả làm bạn trai nữa đâu.” Lâm Thiên cười khổ nói. “Nếu không vì chuyện này, tôi đã sớm băm vằm anh ra thành nghìn mảnh rồi!” Tô Bảo Nhi thở hổn hển nói. “Đi theo tôi.”
Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong câu đó thì trực tiếp đi về phía trước.
Dưới chỉ dẫn của Tô Bảo Nhi, hai người tới tầng hai của khu du lịch, đi tới bên ngoài một phòng VIP xa hoa. Tô Bảo Nhi không trực tiếp đẩy cửa vào, mà quay đầu nhìn Lâm Thiên. “Lâm Thiên, bên trong có rất nhiều cậu chủ nhà giàu có uy tín danh dự, nhất là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, người này có lai lịch không nhỏ, anh trăm ngàn lần đừng trêu chọc anh ta. Nếu không, tôi không có biện pháp giúp anh đâu.
Vẻ mặt Tô Bảo Nhi nghiêm túc. "Hả? Chủ nhân của bữa tiệc là ai? So với anh Giang kia thì thế nào?”
Tô Bảo Nhi cười nói: “Anh Giang sao? Anh Giang ở trong giới nhà giàu thành phố Bảo Thạnh này tuy có vẻ lợi hại, nhưng so với chính chủ ngày hôm nay, anh ta chỉ có thể tinh là cái răm. "Hả? Vậy có nói nghe xem, anh ta là ai?" Làm Thiên tà mô nói. “Tất cả mọi người đều gọi anh ta là anh Bình, cha anh ta là người ở Bảo Thạnh, nhưng làm ăn đã làm đến tính thành, tổng tài sản trong nhà ít nhất mười nghìn năm trăm tỷ. Ở trong giới nhà giàu thành phố Bảo Thạnh, gần như không có mấy người có thể so sánh được với anh Bình: Tô Bảo Nhi nói. “Anh Bình sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu. “Đúng vậy, ngay cả khu du lịch suối nước nóng này, cũng là nhà anh ta đầu tư. Nghe nói cha anh ta chuẩn bị giao khu du lịch này cho một mình anh Bình kinh doanh, rèn luyện năng lực buôn bán của anh Bình." Tô Bảo Nhi nói. “Được rồi, nói nhiều với anh như vậy cũng vô dụng, đi theo tôi vào thôi." Tô Bảo Nhi chuẩn bị đẩy cửa ra. “Chuyện đó, tôi muốn đi toilet một lúc, cô vào trước đi Lâm Thiên nói. “Đúng thật là, nhanh đi đi, lát nữa anh tự mình vào đấy.” Tô Bảo Nhi vẫy tay. Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi đẩy cửa phòng VIP ra, đi vào trong.
Trong phòng VIP đã tụ tập hơn mười nam nữ trẻ tuổi, bọn họ đều mặc hàng hiệu, ăn mặc rực rỡ chơi lại, đeo đồng hồ, trang sức có giá trị xa xỉ, bên trong treo chìa khóa sang.
Anh Giang cũng ngồi ở đó.
Ngôi ở ghế trung tâm là một người đàn ông tóc búi cua, anh ta là anh Bình mà Tô Bảo Nhi nói,
Tô Bảo Nhi đẩy cửa vào xong, mọi người đều dời mắt nhìn về phía Tô Bảo Nhi “Em gái Bảo Nhi, cuối cùng em cũng tới rồi, nhanh ngôi đi." Anh Bình dựa vào ghế, tràn ngập khi thể nói. “Em đi đón bạn trai, cho nên tới muộn một xíu. Tô Bảo Nhi cười nói. “Bạn trai? Không phải là cậu Giang đây luôn theo đuổi em sao? Em có bạn trai khác rồi à? Hơn nữa anh cũng không thấy bên cạnh em có người khác nha?” Người đàn ông tóc húi cua nghi ngờ nói.