Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 529: Cái Gì?




Một tên vệ sĩ nghe vậy đành quay bước vào phòng bệnh.

Khoảng chừng một phút sau.

Nam Cung Chính cha của Liễu Diệp từ trong phòng bệnh đi ra.

“Lâm Thiên, cậu tới làm gì?” Nam Cung Chính nhìn Lâm Thiên.

“Đương nhiên là đến thăm Liễu Diệp, Liễu Diệp thế nào rồi?” Lâm Thiên vội vàng hỏi.

“Thương thế không nặng lắm, nhưng mà…” Nam Cung Chính biểu tình nghiêm trọng.

“Nhưng mà cái gì?” Lâm Thiên sốt ruột tiếp lời.

Ngay lúc này, Công Tôn Phong Vân cũng hấp tấp chạy đến, xem bộ dáng này chắc là đến thăm Liễu Diệp.

“Phong Vân, cháu đến rồi.” Nam Cung Chính vừa nhìn thấy Công Tôn Phong Vân liền nhanh chóng chạy ra đón tiếp.

“Bác Chính, Liễu Diệp thế nào rồi ạ?” Công Tôn Phong Vân vừa đi vừa hỏi.

“Cái này… Phong Vân cháu tốt hơn hết là cứ cùng bác vào xem thử đi.” Nam Cung Chính ấp a ấp úng nói.

Ngay sau đó, Nam Cung Chính dẫn Công Tôn Phong Vân đi vào bên trong phòng bệnh, Lâm Thiên thấy vậy cũng gấp gáp đi theo phía sau.

Sau khi tiến vào phòng bệnh.

Bên trong phòng bệnh còn có vài người trung niên khác, đều là người của dòng họ Nam Cung.

Liễu Diệp đang nằm tựa trên giường bệnh.

Trên mặt Liễu Diệp vẫn còn quấn vải thưa, chỉ lộ ra đôi mắt, miệng và lỗ mũi, không thể thấy gương mặt.

Lâm Thiên phải nhìn xuống quần áo Liễu Diệp mặt trên người mới dám khẳng định đây là Liễu Diệp.

"Anh Lâm Thiên.”

Liễu Diệp thấy Lâm Thiên đi vào, vội vàng kích động kêu tên Lâm Thiên.

Công Tôn Phong Vân đi phía trước Lâm Thiên nghe vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

Anh ta và Lâm Thiên đi vào cùng lúc, trong mắt Liễu Diệp cũng chỉ có Lâm Thiên, điều này khiến cho trong lòng Công Tôn Phong Vân bùng lên lửa giận.

Nhưng mà Công Tôn Phong Vân vẫn nhịn xuống cục tức trong lòng, đi đến trước giường bệnh của cô ấy.

“Liễu Diệp, vết thương của em thế nào rồi?” Công Tôn Phong Vân mở miệng hỏi.

“Khá ổn rồi, nhưng mà mặt bị rạch rất nhiều nhát, bác sĩ nói khuôn mặt của tôi bị hủy rồi.” Liễu Diệp cúi đầu, lộ ra vẻ buồn bã ủ rũ.

“Cái gì cơ? Hủy rồi?” Công Tôn Phong Vân kinh ngạc.

Ngay sau đó, Công Tôn Phong Vân đứng dậy nhìn về phía Nam Cung Chính hỏi: “Bác Nam Cung, chuyện tai nạn xe cộ điều tra thế nào rồi?”

“Tai nạn xảy ra rất kỳ lạ, nếu như bác đoán không sai thì là có người cố ý làm vậy.” Nam Cung Chính nói.

Công Tôn Phong Vân nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, nếu tôi đoán không lầm, thì chuyện này là anh làm đúng không? Anh muốn ngăn cản Liễu Diệp gả đến nhà tôi, đúng không?” Công Tôn Phong Vân tức giận nhìn Lâm Thiên.

Đối với Công Tôn Phong Vân, tối nay vốn dĩ anh đã có thể gạo nấu thành cơm với Liễu Diệp rồi, nhưng giữa đường lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng anh ta dĩ nhiên vô cùng tức giận.

Mà người ở giữa gây chuyện anh có thể nghĩ ra được, chỉ có Lâm Thiên là có động cơ lớn nhất để làm chuyện này.

“Cậu nói là tôi làm? Xin lỗi, tôi không có hèn hạ như vậy, hơn nữa tôi sẽ không gây tổn thương cho Liễu Diệp.” Lâm Thiên híp mắt nói.

Lúc này, Nam Cung Chính cũng mở miệng: “Lâm Thiên, cậu đừng có cãi chày cãi cối, chuyện này tôi cũng có suy xét qua, động cơ gây án của cậu là đầy đủ nhất.”

Chú Hai của Liễu Diệp cũng hứng thú mở miệng khiển trách Lâm Thiên: “Nhóc con, cậu dám gây thương tổn cho người của gia tộc Nam Cung chúng ta chính là muốn tìm chết.”

“Cha, chú Hai, chắc chắn không phải anh Lâm Thiên làm đâu. Tuyệt đối không phải.” Liễu Diệp kích động nói.

“Liễu Diệp, con dính phải bùa mê thuốc lú gì của thằng nhóc này hả? Bây giờ còn ở đó nói đỡ cho nó? Chuyện này ngoại trừ nó còn ai dám làm nữa?” Nam Cung Chính lớn tiếng quát.

Lúc này, Công Tôn Phong Vân lưu loát lôi ra một cây súng lục, chĩa thẳng vào đầu của Lâm Thiên.

“Nhóc con, anh có chịu thừa nhận hay không cũng không quan trọng, bây giờ tôi phải đập chết anh.” Công Tôn Phong Vân giận dữ nói.

Công Tôn Phong Vân vừa dứt lời, Lâm Thiên đã nắm ngay cổ tay của Công Tôn Phong Vân, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lại khẩu súng chĩa vào đầu của Công Tôn Phong Vân.

Sức lực của Lâm Thiên rất lớn, tốc độ lại nhanh, Công Tôn Phong Vân căn bản chưa kịp phản ứng, súng đã nằm gọn trong tay Lâm Thiên rồi.

“Anh… Anh…”

Công Tôn Phong Vân cảm nhận được họng súng đặt trên đầu mình, sắc mặt phút chốc tái nhợt.

“Công Tôn Phong Vân, cậu có tin hay không bây giờ tôi một phát súng bắn chết cậu, trong tiệc rượu hôm nay cậu tôi cái mạng, vừa hay bây giờ tôi đến đòi về cũng được.” Lâm Thiên híp mắt lạnh giọng nói.

“Anh dám. Anh mà dám giết tôi, tôi đảm bảo dòng họ Công Tôn chắc chắn sẽ giết ngươi báo thù, tôi đảm bảo anh tuyệt đối không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.” Công Tôn Phong Vân cắn răng gào thét.

“Cho dù như vậy, thì cậu cũng đã chết trước mặt tôi rồi, cũng chẳng thấy được một màn kia.” Lâm Thiên lạnh lùng đáp trả.

Công Tôn Phong Vân nghe được những lời đó, bắp thịt trên mặt toàn bộ căng cứng.

Cậu đương nhiên hiểu rõ, nếu như Lâm Thiên thật sự giết cậu, mặc dù dòng họ Công Tôn sẽ đòi lại công đạo cho cậu, nhưng mà cậu sẽ mất mạng, Công Tôn Phong Vân không muốn chết.

“Rắc rắc.” Lâm Thiên trực tiếp lên nòng súng.

“Khoan. Khoan. Khoan nổ súng.” Công Tôn Phong Vân sắc mặt tái nhợt.

“Cậu đang cầu xin tôi đó hả? Nếu như đang cầu xin thì phải có dáng vẻ của một người đang cầu xin.” Lâm Thiên vẫn lạnh tanh.

“Anh… Anh…”

Công Tôn Phong Vân nghe vậy sắc mặt càng khó coi hơn.

“Tôi… Cầu xin anh đừng nổ súng… Được không?” Công Tôn Phong Vân khẽ cắn răng phun ra chữ cầu.

Mặc dù câu này hơi mất thể diện, nhưng vì bảo vệ tính mạng, Công Tôn Phong Vân cũng không còn cách nào khác.

Lâm Thiên nghe vậy lúc này mới thu súng về.

Lâm Thiênbiết, bây giờ còn chưa phải thời điểm thích hợp để giết Công Tôn Phong Vân.

Lúc này, một vị bác sĩ dẫn theo hai y tá tiến vào, đổi vải thưa băng trên mặt cho Liễu Diệp.

Sau khi bác sĩ tháo vải thưa ra.

Lâm Thiên nhìn được rõ ràng khuôn mặt của Liễu Diệp, nhìn đến mấy vết sẹo dữ tợn trên mặt cô, con ngươi Lâm Thiên co rút mạnh mẽ.

Ngay sau đó, Công Tôn Phong Vân cũng nhìn về phía Nam Cung Chính.

“Ông chủ Nam Cung Chính, nếu Liễu Diệp đã hủy dung đến mức này, hôn ước giữa tôi và cô ấy cũng nên kết thúc ở đây thôi.” Công Tôn Phong Vân lạnh giọng nói.

Công Tôn Phong Vân sau khi thấy khuôn mặt bị thương của Liễu Diệp, ngay lập tức mất đi hứng thú với cô.

“Cái gì?” Nam Cung Chính kinh ngạc.

Ngay sau đó, Nam Cung Chính vội vàng hỏi: “Vậy cuộc thi đấu quyền anh phía dưới lần này, dòng họ Công Tôn còn giúp chúng ta không?”

“Hử, hôn ước đã hủy bỏ rồi, nhà Công Tôn chúng tôi tại sao phải giúp các người?” Công Tôn Phong Vân cười lạnh nói.

Nam Cung Chính, Liễu Diệp, chú Hai và chú Ba nghe được tin tức này cứ như sét đánh ngang tai.

Bọn họ vô cùng rõ ràng, cuộc so tài quyền anh dưới lòng đất lần này mang ý nghĩa vô cùng to lớn đối với dòng họ Nam Cung bọn họ.

“Nam Cung Diệp, con đi3m thối tha này, tự mày thu xếp cho ổn thỏa đi. Còn có Lâm Thiên, cậu chờ đó cho tôi.”

Công Tôn Phong Vân bỏ lại những lời này rồi trực tiếp đi ra ngoài.

“Cậu chủ Phong Vân. Không thể như vậy được.”

Nam Cung Chính và chú Hai, chú Ba của Liễu Diệp đều vội vàng đuổi theo.

Bên trong phòng bệnh.

Liễu Diệp vội vàng cầm điện thoại di động lên, mở ra camera trước muốn tự mình nhìn một chút khuôn mặt mình đã biến thành bộ dạng gì, vậy mà khiến Công Tôn Phong Vân phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Khi Liễu Diệp nhìn thấy mặt mình

“Cái này… Đây là tôi sao?” Liễu Diệp nhìn đến những vết sẹo dữ tợn trên mặt mình thì bị dọa không nhẹ.

Mặc dù Liễu Diệp biết trước khuôn mặt của mình có lẽ bị hủy rồi, nhưng cô còn chưa chứng kiến tận mắt. Bây giờ nhìn thấy rồi, khuôn mặt biến thành bộ dáng như vầy, trong lòng như rơi xuống vực sâu vạn trượng.

“Liễu Diệp, đừng xem.”

Lâm Thiên tiến lên trực tiếp đoạt lấy di động của Liễu Diệp, Lâm Thiên hiểu rõ, cô ấy càng xem càng đau lòng.

Liễu Diệp vội vàng xoay đầu đi, khóc nói:

“Anh Lâm Thiên, Liễu Diệp bây giờ là một người phụ nữ dung mạo xấu xí, Liễu Diệp không có mặt mũi nào gặp anh Lâm Thiên nữa.”

“Liễu Diệp, cô nói bậy bạ cái gì vậy? Rõ ràng cô vẫn rất đẹp mà.” Lâm Thiên cố gắng an ủi.

Lâm Thiên rõ ràng, bây giờ Liễu Diệp khẳng định rất khổ sở, dù sao khuôn mặt đối với một người phụ nữ là quan trọng nhất mà.

Sau đó, Lâm Thiên ra hiệu cho bác sĩ ý bảo giúp Liễu Diệp thay thuốc.

Lúc này, Nam Cung Đang và chú Hai, chú Ba của Liễu Diệp cũng từ bên ngoài trở về phòng bệnh.

“Lâm Thiên, mày làm tất cả những chuyện này chỉ vì muốn Công Tôn Phong Vân hủy bỏ hôn ước đúng không? Chúc mừng mày toại nguyện. Mày là tên khốn khiếp.” Nam Cung Chính tức giận rống to.

Hiển nhiên, Nam Cung Chính đã nhận định chuyện này là do Lâm Thiên làm ra nên ông đem tất cả lỗi lầm đổ lên người Lâm Thiên.

“Anh hai, bây giờ em phải đập chết nó.”

Chú Ba của Liễu Diệp vừa dứt lời liền móc ra một khẩu súng nhắm vào Lâm Thiên.

“Đúng vậy, gi3t chết tên khốn này.”

Chú Hai của Liễu Diệp cũng móc súng lục ra nhắm vào Lâm Thiên.

“Chuyện này không phải tôi làm.” Lâm Thiên híp mắt nói.

“Mày cảm thấy bọn tao là ngươi ngu hả? Thử xem bọn tao có tin hay không?” Nam Cung Chính lớn tiến nói.’