“Anh Thiên, đừng nói là ra giá ba mươi lăm tỷ, dù anh có ra giá một trăm bảy mươi lăm tỷ, tôi cũng phải còn mạng mới cầm được.” Ông chủ bất đắc dĩ nói.
Lúc này, Công Tôn Phong Vân đã cấm lấy mảnh giáp.
“Ông chủ, đây là chi phiếu mười bảy tỷ rưỡi.” Công Tôn Phong Vân trực tiếp đưa chi phiếu cho ông chủ.
“Cảm ơn cậu chủ Phong Vân.
Cảm ơn cậu chủ Phong Vân.” Ông chủ liên tục cảm ơn.
Đối với ông chủ mà nói, trong mắt ông ta món đồ này chỉ là sắt vụn, có thể bán được với giá mười bảy tỷ rưỡi, ông ta đã vô cùng vui mừng.
Công Tôn Phong Vân cầm mảnh giáp.
Trên mặt nở nụ cười nhìn Lâm Thiên.
“Người anh em, nó là của tôi, đây là cạnh tranh công bằng, anh thua không oan chút nào.” Công Tôn Phong Vân vừa nói, vừa giơ mảnh giáp trong tay lên.
Lâm Thiên không khỏi cười lạnh một cái: “Ồ, cạnh tranh công bằng sao? Anh lấy oai danh của gia tộc Công Tôn ra áp bức ông chủ, đây mà là cạnh tranh công bằng sao?”
Trong lòng Lâm Thiên vô cùng rõ ràng, ông chủ không dám bán cho mình với giá tiền cao hơn, là bởi vì e ngại cái tên của gia tộc Công Tôn này
“Trên thế giới này, có tiền là trên hết, sau lưng tôi có gia tộc Công Tôn, chẳng lẽ đây không phải là một phần thực lực của tôi sao? Nếu như anh có bối cảnh mạnh hơn, thì tất nhiên anh sẽ thắng.” Công Tôn Phong Vân vừa cười vừa nói.
Trên mặt Công Tôn Phong Vân nở nụ cười nhìn Lâm Thiên, tiếp tục nói:
“Người anh em, may là hôm nay anh gặp phải tôi, nếu đổi lại là cậu của của gia tộc khác, anh dám dùng thái độ này nói chuyện với họ, chỉ sợ hôm nay anh không chết thì cũng bị lột da đó người anh em à.
Anh đó, vẫn còn quá trẻ tuổi, quá non nớt.”
Giọng điệu của Công Tôn Phong Vân như đang dạy dỗ.
Sau khi nói xong, Công Tôn Phong Vân lắc đầu cười, sau đó quay người rời đi.
“Công Tôn Phong Vân sao? Tôi nhớ kỹ anh.”
Hai mắt Lâm Thiên híp lại.
Nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Công Tôn Phong Vân.
Thông qua trò chuyện vừa rồi Lâm Thiên đã biết được, gia tộc Công Tôn này, là một trong tám gia tộc lớn của thủ đô.
Tám gia tộc lớn của Hà Nội, nhà nào cũng đều có quyền thế ngập trời ở Hà Nội, trong các ngành nghề ở Hà Nội, gần như đều có thể nhìn thấy bóng dáng của tám gia tộc lớn.
Nói một cách khác, toàn bộ giới kinh doanh ở thủ đô, chính là do tám gia tộc lớn cùng khống chế và phân chia.
Hơn nữa, năng lực của tám gia tộc lớn, không chỉ đơn giản như mặt ngoài này, khắp nơi sau lưng bọn họ cũng có các thế lực càng khủng bố và quyền lực hơn chống đỡ.
Sức ảnh hưởng của tám gia tộc lớn ở thủ đô, không cần nói cũng biết.
Mà tên Công Tôn Phong Vân này, lại là cậu cả của gia tộc Công Tôn, trong toàn bộ gia tộc Công Tôn, chỉ sợ địa vị cũng vô cùng cao.
Sau khi Công Tôn Phong Vân rời đi.
“Anh Thiên, thật vô cùng xin lỗi, không phải là tôi không muốn bán cho anh, thật sự tôi rất khó xử, tôi vẫn còn muốn sống, mong anh Thiên thông cảm cho.” Vẻ mặt ông chủ áy náy xin lỗi Lâm Thiên.
“Không có gì, chuyện này không trách ông được.” Lâm Thiên gật gật đầu.
Đương nhiên Lâm Thiên biết rõ, ông chủ làm như vậy là bị bắt buộc không còn cách nào khác, Lâm Thiên cũng chưa đến mức đổ hết lên đầu ông ta.
Ngay sau đó, Lâm Thiên dặn dò ông chủ, nhanh chóng giao dược đỉnh đến nhà cho mình.
Sau đó Lâm Thiên rời khỏi tiệm bán đồ cổ này.
Sau khi ra khỏi tiệm bán đồ cổ, Lâm Thiên lại dạo quanh cái tiệm đồ cổ trên đường một vòng, nhưng mà cũng không có tìm được bất cứ món đồ nào hợp ý.
Lúc Lâm Thiên vừa ra khỏi con phố đồ cổ, đã qua bốn giờ chiều.
Vừa ra khỏi con phố đồ cổ thì nhận được điện thoại của Chu Quốc Huy gọi đến.
Trước lúc Lâm Thiên lên máy bay đến thủ đô, Lâm Thiên và Chu Quốc Huy là hàng xóm với nhau, bạn gái của anh ta thay lòng đổi dạ, Lâm Thiên còn từng giúp anh ta dạy dỗ đối phương.
Sau này Chu Quốc Huy ở lại thủ đô, quyết định dốc sức làm việc ở thủ đô.
Sau khi điện thoại kết nối.
“Chấn Huy, công việc mới như thế nào?” Lâm Thiên mở miệng hỏi thăm.
“Công việc mới cũng không tệ lắm.” Chu Quốc Huy vừa cười vừa nói.
Một tuần trước Chu Quốc Huy đã tìm được công việc mới, chỉ là vì Lâm Thiên bận chuyện của Tô Bảo Nhi, nên vẫn không đi qua xem Chu Quốc Huy được.
“Được, vậy hôm nay tôi qua công ty của các cậu, đón cậu tan làm, nhân tiện nhìn xem thằng nhóc cậu làm việc như thế nào.” Lâm Thiên nói.
Trên người của Chu Quốc Huy, Lâm Thiên nhìn thấy bóng dáng của mình lúc trước.
Hơn nữa Lâm Thiên cũng xem anh ta là bạn bè, bây giờ đã giúp Tô Bảo Nhi giải quyết xong tâm bệnh trầm cảm, đã xong, cũng nên đi xem anh ta một chút, xem anh ta có chỗ nào cần giúp đỡ không.
Trong lòng Lâm Thiên biết rõ, Chu Quốc Huy xuất thân nghèo khổ như vậy, ở thủ đô cũng không có quan hệ, không có cửa nào, muốn tạo ra được thành tựu nào, có thể nói là khó như lên trời.
Nếu như có thể, đương nhiên Lâm Thiên cũng muốn nâng đỡ anh ta một chút.
“Được.” Chu Quốc Huy nghe thấy Lâm Thiên nói muốn đến thăm anh ta, đương nhiên anh ta vui vẻ đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên trực tiếp lái xe, lái thẳng đến chỗ làm việc của Chu Quốc Huy.
Bây giờ Chu Quốc Huy đang đi làm ở một công ty anime, chức vụ của anh ta là trợ lý.
Chủ yếu là làm chân chạy vặt.
Cổng công ty anime.
Bây giờ là năm giờ hai mươi phút, cách thời gian Chu Quốc Huy chính thức tan làm, còn tới bốn mươi phút.
“Anh Thiên, anh tới rồi.” Vẻ mặt Chu Quốc Huy tươi cười, từ bên trong chạy ra.
“Chu Quốc Huy, thằng nhóc cậu cũng không tệ đó.
Dựa vào thành công của bản thân mà nhận được lời mời vào công ty anime.” Lâm Thiên cười vỗ vỗ vai Chu Quốc Huy.
“Ha ha, cảm ơn anh Thiên đã khích lệ.” Chu Quốc Huy cười gãi gãi đầu.
“Một tuần này làm việc thuận lợi chứ? Ở trong công ty có bị khi dễ không?” Lâm Thiên mở miệng hỏi thăm.
“Cũng không tệ lắm, anh Thiên không cần lo lắng thay em đâu.” Chu Quốc Huy vừa cười vừa nói.
“Chu Quốc Huy, đang trong giờ làm việc, cậu làm gì ở chỗ này vậy?” Bỗng nhiên vang lên một giọng quát mắng.
Mà ngay lúc đó, một người đàn ông mặc tây trang, xuất hiện trước mặt hai người Lâm Thiên.
“Giám đốc, tôi ra gặp bạn của mình một chút, chỉ tốn thời gian mấy phút thôi, tôi đã xin nghỉ với anh Nhiên rồi.” Chu Quốc Huy gượng cười nói.
Đương nhiên người đàn ông mặc tây trang này, chính là giám đốc của công ty.
“Nực cười, Ngô Hạo Nhiên chỉ là một nhân viên phòng kế hoạch, cậu ta có tư cách gì phê duyệt chứ?” Giám đốc cười lạnh.
Chu Quốc Huy là trợ lý kế hoạch, Ngô Hạo Nhiên này, tất nhiên cùng ở phòng kế hoạch với Chu Quốc Huy.
“Chuyện này… Giám đốc.” Chu Quốc Huy nghe giám đốc nói như vậy, trong nhất thời anh ta cũng không biết phải giải thích như thế nào.
“Không cần nói nữa, cậu và Ngô Hạo Nhiên, đều bị trừ một triệu bảy trăm rưỡi vào tiền lương.” Giám đốc xụ mặt nói.
“Chuyện này… Giám đốc.
Anh trừ lương tôi cũng được, nhưng đừng trừ của anh Nhiên được không, tôi không muốn liên lụy đến anh ấy.” Chu Quốc Huy vội vàng nói.
“Cậu còn trả giá sao? Chu Quốc Huy, thằng nhóc cậu đừng có quên, bây giờ cậu vẫn đang trong thời gian thực tập thôi, cậu không muốn làm nữa sao?” Giám đốc lạnh lùng nói.
“Giám đốc, anh làm vậy cũng khinh người quá đáng rồi đó, thật là không có tình người mà?” Lâm Thiên đứng ở bên cạnh, không nhịn được mở miệng nói.
Sau khi giám đốc nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên.
“Cậu… Cậu là Lâm Thiên phải không?” Giám đốc kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.
Nghe thấy anh ta gọi tên mình, Lâm Thiên cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Anh là?” Lâm Vân nhìn anh ta.
“Tôi là Tả Anh Tuấn bạn học cấp ba của cậu nè, bây giờ mới tốt nghiệp cấp ba có bốn năm, mà cậu đã quên tôi rồi sao?” Giám đốc vừa cười vừa nói.
“Tạ… Anh… Tuấn, cậu thật sự là Tả Anh Tuấn sao?” Sau khi Lâm Thiên nghe được cái tên này, vỗ đầu một cái, nhớ ra.
Tả Anh Tuấn, một người bạn học cấp ba của Lâm Thiên, chỉ là anh ta thay đổi có chút nhiều, cho nên nhất thời Lâm Thiên không nhận ra được.
Trong trí nhớ của Lâm Thiên, lúc Tả Anh Tuấn học cấp ba, chính là một con chó trong đám lưu manh trong lớp, mỗi ngày đều đi theo sau mấy đứa lưu manh trong lớp, cáo mượn oai hùm, diễu võ giương oai, giúp những kẻ lưu manh kia làm chuyện xấu, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì thôi học.
Lúc đó, mặt mũi của Tả Anh Tuấn tràn đầy mụn thời dậy thì, nuôi tóc dài, lúc nào cũng mang dáng vẻ hèn mọn, so với bộ dạng bên ngoài bây giờ, quả thật có chút chênh lệch, cho nên vừa nãy Lâm Thiên không nhận ra.
Đương nhiên, lúc học cấp ba giữa Lâm Thiên và Tả Anh Tuấn, cũng không có gặp nhau quá nhiều, chỉ có vài lần, anh ta đi theo mấy đứa lưu manh trong lớp, cùng nhau khi dễ Lâm Thiên, nói thật, trong lòng Lâm Thiên rất phản cảm với anh ta.
“Thật không ngờ luôn đó, vậy mà có thể chạm mặt bạn học cũ ở cửa công ty, thế giới này cũng nhỏ thật đó.” Tả Anh Tuấn vừa cười vừa nói.
“Tả Anh Tuấn, xem ra bây giờ cậu làm ăn cũng không tệ nhỉ, vậy mà còn làm việc ở thủ đô, còn lên làm giám đốc nữa chứ?” Trên mặt Lâm Thiên nở nụ cười nhìn anh ta.
“Quá khen rồi, lăn lộn như bây giờ chỉ có thể gọi là tạm được, một tháng có thể kiếm chừng mấy chục triệu, cũng miễn cưỡng sống được.” Tả Anh Tuấn bày ra dáng vẻ khiêm tốn.
Mặc dù ngoài mặt anh ta tỏ ra khiêm tốn, nhưng từ giọng điệu và thái độ bên trong của anh ta, có thể thấy được, anh ta rất tự hào, rất có cảm giác thành công.
“Phải rồi Lâm Thiên, sao cậu lại ở đây? Hẳn là cậu mới tốt nghiệp đại học nhỉ, sao lại chạy đến thủ đô, cậu cũng chuẩn bị đến thủ đô để phát triển sao? Bây giờ cậu đang làm công việc gì ở Hà Nội vậy?” Trên mặt Tả Anh Tuấn nở nụ cười hỏi.
Lúc này, Chu Quốc Huy đứng ở bên cạnh, mở miệng nói: “Giám đốc, anh Thiên của tôi không cần phải tìm việc làm ở Hà Nội, anh ấy có tài sản mấy trăm tỷ, có sản nghiệp rất lớn ở Tây Nam.”
“Hì hì.” Sau khi Tả Anh Tuấn nghe thấy, lập tức nhịn không được che miệng nén cười.
Tả Anh Tuấn nhìn về phía Lâm Thiên, cười nói: “Lâm Thiên, thằng nhóc Chu Quốc Huy này là bạn của cậu sao? Cậu ta khoác lác thật đấy, còn nói cậu có tài sản mấy trăm tỷ nữa.”
“Giám đốc, tôi không có khoác lác mà, tôi nói sự thật mà.” Vẻ mặt Chu Quốc Huy thành thật.
“Chu Quốc Huy, cậu cũng đừng khoác lác ở chỗ của tôi nữa, Lâm Thiên là bạn học cũ của tôi, tình huống của cậu ấy, tôi vẫn biết một chút, hơn nữa nếu cậu ấy thật sự có mấy trăm tỷ, thì sao có thể ăn mặc ớn lạnh như vậy chứ?” Tả Anh Tuấn che miệng cười nói.
Ngay sau đó, Tả Anh Tuấn lại vội vàng nói với Lâm Thiên: “À Lâm Thiên, thật ngại quá, tôi không có ý mắng cậu ăn mặc ớn lạnh đâu, cậu đừng để bụng.”
“Không có gì.” Lâm Thiên khoát khoát tay.
Dừng một chút, Lâm Thiên tiếp tục nói: “Tả Anh Tuấn, nếu chúng ta đã là bạn học cũ, vậy chuyện xin nghỉ phép lúc nãy của Chu Quốc Huy, cậu xem như bỏ qua đi, có được không?”
“Cái này thì không được, việc nào ra việc đó, tuy rằng chúng ta là bạn học cũ, nhưng mà mình cũng không thể vì tình riêng mà làm việc trái quy tắc được, bạn học cũ Lâm Thiên, chắc cậu cũng hiểu được nỗi khổ của mình mà.” Tả Anh Tuấn làm bộ ra vẻ khó xử.
“Thôi vậy.” Lâm Thiên khoát khoát tay, không nói thêm nữa.
Lâm Thiên biết, chuyện này vốn là anh ta muốn làm khó Chu Quốc Huy, có phạt Chu Quốc Huy hay không, vốn chỉ cần một câu nói của anh ta, chỉ là anh ta cố ý không muốn giúp thôi.
Lúc này, Tả Anh Tuấn nhìn về phía Chu Quốc Huy, lớn tiếng khiển trách quát: “Chu Quốc Huy, cậu còn đứng ở chỗ này làm gì hả? Đứng ở đây nghe người ta nói chuyện phiếm rất nhàn đúng không? Còn không mau cút trở về tiếp tục làm việc đi.
Có phải không muốn làm nữa hay không?”
“Giám đốc, tôi… Tôi trở về liền.”
Đối mặt với Tả Anh Tuấn quát mắng, Chu Quốc Huy chỉ có thể gật đầu đồng ý, dù sao thân đang ở chỗ làm việc, đôi khi chính là như vậy.
Ngay sau đó, Chu Quốc Huy nói với Lâm Thiên: “Anh Thiên, còn nửa tiếng nữa em mới tan làm, anh chờ ở đây một chút được không?”
“Đi đi, tôi chờ cậu.” Lâm Thiên gật đầu.
Sau khi Chu Quốc Huy nghe vậy, lập tức chạy nhanh vào trong công ty.
“Lâm Thiên, bây giờ muốn tìm được một công việc không tệ ở thủ đô, cũng rất khó, là bạn học cũ, cũng đừng nói mình không giúp cậu, vừa lúc bây giờ công ty của mình đang thiếu một công nhân vệ sinh, nếu cậu đồng ý, thì có thể đến công ty của mình làm.” Tả Anh Tuấn vừa cười vừa nói.
“Không cần đâu.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Được thôi, tùy cậu, đây là danh thiếp của mình, trên đó có số di động của mình, nếu đã là bạn học cũ, cũng đều ở thủ đô, sau này có thể cùng nhau ăn cơm trò chuyện này nọ.” Tả Anh Tuấn vừa nói, vừa lấy ra một cái danh thiếp, đưa cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn thoáng qua nội dung trên danh thiếp.
Tả Anh Tuấn tiếp tục nói: “Lâm Thiên, tôi làm giám đốc của công ty, còn rất bận rộn, trước mắt không thể tiếp tục nói chuyện phiếm cậu được rồi.”
Sau khi Tả Anh Tuấn nói xong, lập tức xoay người đi vào trong công ty.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tả Anh Tuấn, Lâm Thiên không khỏi lắc đầu nói: “Đã từng là loại rác rưởi, bây giờ vẫn vậy, chỉ là một giám đốc thôi mà đã diễu võ giương oai như vậy rồi.”
Trong lúc trò chuyện vừa rồi, mặc dù Tả Anh Tuấn vẫn luôn làm ra vẻ khiêm tốn, nhưng anh ta vẫn luôn vô tình hay cố ý, khoe khoang với Lâm Thiên bây giờ mình đã là giám đốc, bây giờ anh ta rất trâu bò.
Lâm Thiên có tài sản mấy trăm tỷ, Lâm Thiên có kiêu ngạo chưa?
Ngay sau đó, Lâm Thiên thuận tay ném danh thiếp của Tả Anh Tuấn vào thùng rác bên cạnh.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh.
Vừa đến sáu giờ, nhân viên trong công ty, đã lục tục rời đi, phần lớn những nhân viên này đều còn tương đối trẻ.
Quy mô của cái công ty này cũng không phải là quá lớn, chắc là có chừng mấy chục nhân viên thôi.
Rất nhanh, Chu Quốc Huy cũng đi ra từ trong công ty.
“Anh Thiên, vừa nãy công ty thông báo tối nay tụ họp, địa điểm ở đối diện, em là nhân viên mới, không thể không đi, hay là anh Thiên cũng đi chung đi, đợi em tụ họp xong thì cùng nhau về, dù sao công ty cũng có nói là có thể dẫn theo bạn.” Chu Quốc Huy nói.
“Cái này… Được thôi.” Lâm Thiên nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý đi.
Cái gọi là tụ họp của công ty bọn họ, chính là đến KTV ở đối diện để ca hát.
Nhân viên trong công ty có tổng cộng mấy chục người, trực tiếp bao hết một cái phòng bao cực kỳ lớn, thật ra công ty ra tiền bao cái phòng bao lớn này, cộng thêm tiền kêu rượu và mấy món ăn vặt, thật ra cũng không có bao nhiêu.
So với việc mời những nhân viên này ăn một bữa tiệc, vẫn còn lời chán, Lâm Thiên không thể không nói, ông chủ công ty thật biết tính toán.
Bạn học cũ Tả Anh Tuấn của Lâm Thiên là giám đốc của công ty, cho nên trở thành người phụ trách buổi tụ họp này.
Trong phòng bao của KTV.
“Ấy, Lâm Thiên cậu cũng tới sao.” Tả Anh Tuấn đi đến trước mặt Lâm Thiên.
“Không sai, đi theo giúp bạn của tôi là Chu Quốc Huy.” Lâm Thiên nói hời hợt.
“Được, nếu đã đến rồi thì cứ ăn chơi cho thỏa thích.” Tả Anh Tuấn vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, Tả Anh Tuấn đi qua bên cạnh, ngồi cùng chỗ với mấy người nam nữ trẻ tuổi.
“Giám đốc, đó là ai vậy? Anh quen với anh ta sao?”
Sau khi Tả Anh Tuấn ngồi xuống, một cô gái tóc vàng ngồi bên cạnh anh ta lập tức mở miệng hỏi thăm.
“Là bạn của Chu Quốc Huy, cũng trùng hợp là bạn học cấp ba của tôi, nhưng mà cũng không có tiền đồ gì, chỉ là một kẻ nghèo túng.” Tả Anh Tuấn xem thường nói.
“Thì ra là vậy.”
Mọi người nghe Tả Anh Tuấn nói như vậy, bọn họ cũng không rảnh mắt mà nhìn đến Lâm Thiên.
Mặc dù lúc Tả Anh Tuấn nói những lời này giọng không lớn, nhưng Lâm Thiên vẫn nghe rõ từng câu từng chữ trong lời nói.
Ngay sau đó, Tả Anh Tuấn đứng dậy, sau khi phát biểu một phen, hoạt động tụ họp mới chính thức bắt đầu, có nhân viên xung phong nhận việc, bắt đầu ca hát, Tả Anh Tuấn thì tổ chức chơi đùa với một số người.
Chu Quốc Huy làm một trợ lý mới đến công ty, thì hoàn toàn bé nhỏ trong suốt, không có bất cứ ai để ý đến anh ta, may mắn là còn có Lâm Thiên ở bên cạnh anh ta, nên anh ta cũng không xấu hổ quá mức.
Tả Anh Tuấn thì khác, anh ta là giám đốc của công ty, chỗ mà anh ta ngồi, là nơi náo nhiệt nhất, một đống nhân viên vây quanh trước mặt anh ta nịnh bợ lấy lòng các kiểu.
Cứ như vậy, buổi tụ họp trôi qua được nửa tiếng.
Nửa tiếng sau, Tả Anh Tuấn đứng dậy, nói: “Ai đó, chọn cho tôi bài ‘Tình yêu phóng túng’ của Tô Bảo Nhi đi.”
Nhân viên đang ngồi chọn bài hát ở phía trước, tranh thủ thời gian chọn bài hát này cho Tả Anh Tuấn.
Độ hot lúc sau của bài hát “Tình yêu phóng túng” này của Tô Bảo Nhi, vậy mà trở thành bài hát nhất định được chọn ở KTV.
Sau khi Tả Anh Tuấn chọn bài hát này xong, các nhân viên trong phòng bao, cũng bàn luận qua đến chuyện của Tô Bảo Nhi.
“Chuyện của Tô Bảo Nhi, đúng là thay đổi bất ngờ, trải qua đầy đủ mấy lần lật kèo luôn.”
“Nhắc mới nhớ, Tô Bảo Nhi này đúng là chịu nỗi oan lớn, nếu không phải cuối cùng chân tướng được phơi bày, thì cô ấy phải gánh cái tiếng xấu và nỗi oan đó cả đời rồi.”
“Nghe nói lần trước Tô Bảo Nhi có thể trở mình, tất cả là nhờ có vị phú hào ở phía sau giúp đỡ.”
“Đúng đúng đúng, tin đồn đều nói như vậy, nghe nói vị phú hào này, vì giúp đỡ Tô Bảo Nhi, đặc biệt từ nơi khác chạy đến tận thủ đô, còn chi một món tiền khổng lồ mấy ngàn tỷ, thu mua tập đoàn Thành Đô, chỉ có duy nhất một mục đích, chính là giúp đỡ Tô Bảo Nhi.”
“Chậc chậc, vì giúp người thôi mà tùy tiện chi cả ngàn tỷ như vậy, vị phú hào này cũng giàu quá đi.”
Tất cả mọi người kinh ngạc cảm thán không thôi.
“Trong phòng FA, hình như Tô Bảo Nhi còn ôm ấp với vị phú hào kia, lúc đó tôi xem qua tin tức kia, còn xem được ảnh bọn họ ôm nhau.” Một nhân viên trong đó nói.
Mặc dù nhân viên này đã từng thấy tấm ảnh đó, nhưng anh ta cũng không có nhận ra Lâm Thiên, dù sao thì nhìn qua ảnh chụp và nhìn người thật, vẫn có chút chênh lệch, hơn nữa anh ta chỉ nhìn thấy một lần, tất nhiên cũng không nhớ rõ.
“Vận mệnh của Tô Bảo Nhi thật là tốt, có thể tìm được một phú hào như vậy, nếu như tôi cũng gặp được phú hào giống vậy, cả đời tôi đều lo âu.” Một nhân viên nữ dáng người cao gầy hâm mộ nói.
Đám người thật sự không biết.
Phú hào mà bọn họ đang bàn luận, cũng đang ở trong phòng bao này.
Lúc này, Tả Anh Tuấn đã hát xong bài “Tình yêu phóng túng”.
Tả Anh Tuấn trực tiếp cầm micro, đi đến trước mặt Chu Quốc Huy.
“Chu Quốc Huy, đến đây.
Cậu hát một bài cho mọi người nghe đi.” Tả Anh Tuấn đưa micro cho Chu Quốc Huy.
“Giám đốc, tôi bẩm sinh giọng không đầy đủ, không hát đâu, đỡ phải bị mọi người chê cười.” Chu Quốc Huy cười gượng nói.
“Ngũ âm không được đầy đủ sao? Vậy thì càng tốt, cậu hát ra, vừa đúng lúc có thể làm mọi người vui vẻ hơn, thật tốt biết bao.” Tả Anh Tuấn cười nói.
Ý của Tả Anh Tuấn rất đơn giản, đó chính là để Chu Quốc Huy đóng vai một thằng hề, mua vui cho mọi người.
“Giám đốc, vẫn là nên bỏ đi, hát khó nghe quá sẽ mất mặt lắm.” Dáng vẻ Chu Quốc Huy rất không tình nguyện.
Dù sao con người cũng đều sỉ diện, ai lại muốn xấu mặt trước cả đám đồng nghiệp của mình chứ? Cho dù là một kẻ hèn mọn thì cũng có mặt mũi và tôn nghiêm của riêng mình.
“Sao cậu con mẹ nó nói nhảm nhiều vậy? Bây giờ tôi dùng thân phận giám đốc, ra lệnh cho cậu hát một bài, hiểu không?” Giọng điệu của Tả Anh Tuấn lạnh buốt.
Bởi vì giọng của Tả Anh Tuấn rất lớn, trong phút chốc, ánh mắt của tất cả những người ở đây, đều tập trung qua bên này.
Sau khi Chu Quốc Huy cảm nhận được ánh mắt của mọi người, mặt của anh ta cũng trở nên nóng đỏ lên, dù sao bị trách mắng, bị sỉ nhục như vậy, thật sự rất mất mặt.
“Giám đốc, đừng… Đừng làm khó tôi như vậy mà, tôi thật sự không hát được.” Chu Quốc Huy lộ ra nụ cười hèn mọn.