Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 505: Tôi Hiểu






Không chỉ cậu chủ Chu rời khỏi tòa án mà ngay cả luật sư Ngô bên cạnh Vũ Ngọc Hiền cũng lắc đầu thở dài.
"Bị cáo còn gì muốn trình bày nữa không?" FG ngồi ở phía trước mở miệng hỏi.
"Không có." Luật sư Ngô trực tiếp lắc đầu.
Vũ Ngọc Hiền thấy luật sư Ngô nói như vậy, lại trở nên nóng nảy.
"Luật sư Ngô, ông không thể như vậy được!" Vũ Ngọc Hiền vội vàng nói.
Nhưng luật sư Ngô không để ý cô ta, dễ nhận thấy luật sư Ngô cũng không thể có gì để chống lại nữa rồi.
Ngay lúc này, FG đang ngồi ở giữa nói: "Tiếp đến là thời gian nghỉ ngơi, sau đó, sẽ đến phần tuyên án."
Sau khi nói xong, mấy người fg đều lần lượt rời khỏi.
Sau khi bọn họ rời đi, ngay tức khắc bên trong tòa án trở nên ồn ào.
Cho dù là phóng viên hay là những fan đến xem xét xử đều nhiệt tình thảo luận.
Sau khi mọi người nghe xong bản ghi âm, hiển nhiên đã có được kết quả trong lòng rồi.
Phía trước.
"Vũ Ngọc Hiền, thiện có thiện báo, ác giả ác báo, cô làm nhiều chuyện độc ác, hôm nay chính là ngày vạch trần bộ mặt thật của cô, hôm nay mọi người đều đã biết hết rồi.


Dưới lớp da mặt của cô kinh tởm đến nhường nào!" Tô Bảo Nhi nhìn thẳng vào Vũ Ngọc Hiền, giọng nói rất kiên quyết.
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, hận thù trong lòng cô đối với Vũ Ngọc Hiền đã chất chứa từ rất lâu!
"Tô Bảo Nhi, mày..

mày… mày đừng có mà ngậm máu phun người!" Mặt Vũ Ngọc Hiền tái mét.
"Vũ Ngọc Hiền, đã đi đến bước này rồi, chẳng lẽ cô không định nhận tội hay sao? Vậy cũng tốt, tôi sẽ đợi tuyên án, tôi tin tưởng rất nhanh thôi, chính nghĩa sẽ quay trở lại!" Ánh mắt Tô Bảo Nhi đầy kiên nghị.
Phía dưới.
"Sau khi hội thẩm nghỉ giữa giờ sẽ tuyên án, nếu như không sai thì Tô Bảo Nhi sẽ thắng kiện." Lưu Thân nói.
Lâm Thiên cũng gật đầu.
Nhưng mà chưa có kết quả cuối cùng, trong lòng Lâm Thiên vẫn khó tránh được có chút căng thẳng, hy vọng không xảy ra chuyện gì nữa.
Về phần trên mạng, lúc này số người đang xem đã lến đến năm nghin vạn người, cũng là nói, đang có năm nghìn vạn người đã xem thấy cảnh đó.
Ngay lúc này, Lâm Thiên nhận được một tin nhắ.
"Đến WC đi, chúng ta cần nói chuyện, nếu như cậu không ngu ngốc, chắc hẳn biết rõ tôi là ai."
Tin nhắn không có kí tên dưới.
Lâm Thiên nghĩ một lát, tám phần là cậu chủ Chu.
Vốn dĩ Lâm Thiên không muốn đi.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, đi gặp cậu ta chút cũng không sao, xem xem trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì, người Lâm Thiên có sức mạnh, cũng không có gì đáng sợ.
Dù sao bây giờ cách lúc tuyên án một đoạn thời gian, cũng chỉ ngồi nhàn tỗi.
Vì vậy, Lâm Thiên liền đứng dậy đi vào WC.
Sau khi vào WC.
Quả nhiên cậu chủ Chu và sáu người vệ sĩ của cậu ta cũng đang ở trong WC.
"Tên nhóc, cũng to gan đấy, vậy mà lại đến thật, hơn nữa còn đơn thương độc mã đến." cậu chủ Chu khoanh tay, mặt mang theo nụ cười lạnh mà nhìn Lâm Thiên.
Ngay sau đó, cậu chủ Chu vung tay lên, ra lệnh cho mấy người vệ sĩ đi ra ngoài WC, canh giữu ngoài của WC.
Bên trong WC.
Lâm Thiên và cậu chủ Chu có tác phong trái ngược nhau.
Mạc dù Lâm Thiên và cậu chủ Chu đã "quyết đấu" một trận trên mạng rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
"Vũ Ngọc Hiền nói cậu chính là gã fan Đấu Ngư lần trước, cũng là người tranh hạng nhất thần hào của tôi, "Cha của Lục công tử", nghe nói cậu tên là Lâm Thiên, là vua của vùng Tây Nam sao?" cậu chủ Chu khoanh tay, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Thiên, dễ nhận thấy không để ý Lâm Thiên lắm.
"Vua Tây Nam tôi không dám nhận, nhưng mà tôi thấy ở vùng Tây Nam không còn ai lợi hại hơn tôi nữa đâu." Lâm Thiên thản nhiên nói.
"Vùng Tây Nam chỉ là một vũng nước đục, còn đế đô lại là sông lớn, đương nhiên nước sẽ sâu hơn Tây Nam các người rồi, tôi nghĩ cậu không thể không biết chứ?" Cậu chủ Chu khinh thường mà nói.
Dừng một chút, cậu chủ Chu lại cười rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa địa bàn của cậu ở khu Tây Nam, anh chạy đến đây, ngay cả cái rắm cũng không phải."

"Cậu chủ Chu, cậu gọi tôi đến WC chỉ để nói những điều này thôi sao? Cậu chủ Chu, cậu có gì muốn nói cứ nói thẳng ra, không có chuyện gì thì tôi đi trước." Lâm Thiên thản nhiên nói.
"Được, vậy thì tôi nói thẳng, tôi biết là do cậu vẫn luôn giúp đô Tô Bảo Nhi, mục đích tôi tìm cậu rất đơn giản, trước khi tuyên án, cậu hãy bảo Tô Bảo Nhi rút cáo trạng đi." cậu chủ Chu khoanh tay, ngẩng đầu ngạo nghễ mà nói.
"Ha ha, bảo chúng tôi rút cáo trạng.

Cậu đang nằm mơ hả?" Lâm Thiên cười lạnh.
Bây giờ Lâm Thiên cũng hiểu rõ, vì sao cậu chủ Chu này lại gọi anh vào trong này.
Sau khi cậu chủ Chu nghe thấy vậy, ngay tức khắc sững sờ: "Tên nhóc, nếu như cậu không rút cái trạng, tôi đảm bảo cậu nhất định sẽ rất thảm! Ở thủ đô, nhà họ Chu tôi muốn giết chết anh, thì dễ như bóp chết một con kiến mà thôi, hiểu không?"
Giọng nói cậu chủ Chu lạnh lùng, sặc mùi uy hiếp.
"Ha ha, Lâm Thiên tôi không dễ bị dọa sợ như vậy đâu, cậu chủ Chu, cậu có chiêu gì, thì cứ giở ra hết đi, nếu như Lâm Thiên tôi thua cậu, tên tôi sẽ viết ngược lại." Lâm Thiên cười lớn.
Lâm Thiên sẽ thua cậu chủ Chu hay sao? Lâm Thiên sẽ rút đơn cáo trạng sao? Điều này tuyệt đối là không thể nào!
Sau khi Lâm Thiên cười lớn xong, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Rầm!
Bốn người vệ sĩ đứng phía sau cậu chủ Chu nháy mắt đã xông lên, chặn đường đi của Lâm Thiên.
Bố người vệ sĩ mặc đồ đen này mỗi người đều cao một mét tám mấy, cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn qua tuyệt đối sẽ có cảm giác vô cùng áo lực.
Nếu như đây là trước khi Lâm Thiên được truyền thụ lại võ công, thì e rằng bố người vệ sĩ này sẽ dễ dàng mà đánh bại Lâm Thiên.
Nhưng mà, Lâm Thiên của hiện tại, sớm đã khác với Lâm Thiên của ngày trước rồi.
Đối mắt với bốn người vệ sĩ cao lớn trước mắt, Lâm Thiên không thèm chớp mắt một cái.
Đồng thời, sau lưng truyền đến một giọng nói của cậu chủ Chu: "Này nhóc, nếu như cậu không đồng ý rút cáo trạng, hôm nay chỉ e rằng cậu không thể ra khỏi đây rồi!"
Lâm Thiên xoay người nhìn về phía cậu chủ Chu, lạnh lùng nói: "Cậu chủ Chu, cậu đang uy hiếp tôi hả? Nếu như cậu muốn ra lệnh cho vệ sĩ của cậu ra tay với tôi, tôi sẽ nhiệt tình tiếp nhận."
"Nhưng mà tôi muốn cậu hiểu rõ, đây là đâu? Một khi ra tay ở đây mà có âm thanh phát ra, truyền thông mà xông đến thì e rằng cậu chủ Chu cũng rất thảm đấy."
Sau khi cậu chủ Chu nghe thấy vậy, khuôn mặt nhăn nhó lại.
Mặc dù nhà họ Chu cậu ta lớn mạnh, nhưng ở đây là khu vực đặc thù, một khi gây náo loạn, chỉ sợ là cha cậu ta phải đứng ra giải quyết mới được, đến lúc đóc chắc chắn sẽ bị ăn một trận chửi của cha.
"Được lắm! Tên nhóc, cậu là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hả! Được, chúng ta đi, cậu đắc tội tôi, tôi sẽ ghi nhớ, kết cục của cậu nhất định sẽ rất thảm! Cậu cứ đợi đấy!" Sắc mặt cậu chủ Chu tái mét mà gầm nhẹ.
Lâm Thiên cười lạnh: "Cậu chủ Chu, tôi cũng sẽ ghi nhớ chuyện lần này và cả chuyện Đấu Ngư nữa, Lâm Thiên tôi cũng sẽ tính sổ với cậu!"
Sau khi cậu chủ Chu nghe thấy lời này, không nhịn được mà cười lớn: "Ha ha, cậu còn muốn tính sổ với tôi? Cậu đang ở đế đô đây, có tư cách gì mà tinhs ổ với tôi? Tên nhóc, tôi sẽ chống mắt lên xem, xem chúng ta ai chết dưới tay ai!"
Sau khi nói xong cậu chủ Chu trực tiếp khoát tay, đưa vệ sĩ của cậu ta đi ra bên ngoài.
Lâm Thiên biết rõ, cậu chủ Chu này chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để trả thù mình.
Nhưng cũng không làm sao được, Lâm Thiên sẽ tuyệt đối không vì sợ cậu chủ Chu muốn trả thù mà hủy cáo trạng của Vũ Ngọc Hiền.


Trong chuyện này không thể song toàn được.
Sau khi cậu chủ Chu rời đi, Lâm Thiên cũng quay lại bên trong phòng xét xử.
Trong phòng xét xử.
"Anh Lâm, sao thế?" Lưu Bá mở miệng hỏi.
"Không sao hết, đi gặp cậu chủ Chu một chút thôi." Lâm Thiên thản nhiên nói.
"Anh Lâm, nhà họ Chu là một trong tám nhà đứng đầu đế đô đấy, quyền thế của nhà họ Chu ở đế đô rất lớn, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút." Lưu Thân nghiêm túc nói.
"Tôi hiểu." Lâm Thiên gật đầu.
Nếu như toàn bộ nhà họ Chu dốc sức đối phó với Lâm Thiên, sức mạnh của Lâm Thiên ở Đế Đô yếu kém, chỉ sợ khó có thể đối phó được.
Nhưng mà, theo như trước mắt thì chỉ có cậu chủ Chu muốn đối đầu với Lâm Thiên.

Cậu ta sẽ không vì một Lâm Thiên mà huy động cả nhà họ Chu dốc sức đâu.

Dù sao sức mạnh của gia đình cũng không thể tùy tiện động vào được, dù sao cậu chủ Chu cũng chỉ là một thiếu gia, cũng không phải chủ nhà.
Ngay lúc này, những người phía trước quay vào phòng xét xử.
Những người hành pháp đang ngồi vào lại chỗ cũ.
Trong chốc lát, bên trong phòng xét xử đều trở nên yên tĩnh.
Toàn bộ các phóng viên ở đây và các fan đều đang ngồi chờ xét xử, đều tập trung nhìn lên phía trước.
Trong lòng bọn họ biết rõ, bây giờ sẽ lập tức tuyên bố kết quả.
Ánh mắt Tô Bảo Nhi trở nên căng thẳng, lại đặc biệt chờ mong mà nhìn về phía trước.
Suốt quãng thời gian này, Tô Bảo Nhi lúc nào cũng mong ngóng đến giây phút này.
Lúc Tô Bảo Nhi bị Vũ Ngọc Hiền hãm hại, không những bị cướp mất tác phẩm, còn bị Vũ Ngọc Hiền vu cáo, làm cho cô phải chịu bạo lực mạng, phải chịu không ít tổn thương.
Tô Bảo Nhi chịu nhiều oan uổng như vậy.
Bây giờ cuối cùng cũng đến lúc được rửa sạch oan khuất rồi!