Ở bên kia.
Trong một trang viên ở ngoại ô của Hà Nội.
Người giúp việc già vội vã đi nhanh vào toà nhà mài trắng sang trọng nơi Vân Điệp đang ở.
“Bác Phúc, việc đó làm đến đâu rồi?” Vân Điệp hỏi.
“Tiểu thư yên tâm, tôi đã liên hệ với cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Thành Đô rồi, anh ta rất thức thời, chắc hẳn bây giờ ông ta đã ở cùng ngài Lâm Thiên ký kết hiệp định rồi,” người giúp việc già nói.
“Thế thì tốt.” Vân Điệp mỉm cười.
Rõ ràng sự việc vừa rồi vẫn là nhờ Vân Điệp đứng đằng sau giúp đỡ Lâm Thiên.
“Tiểu thư, cô giúp đỡ cậu Lâm Thiên nhiều lần như vậy, chắc là cô… thích cậu ta mất rồi?” Người giúp việc già cười nói.
Vân Điệp nghe thấy câu nói này mặt đột nhiên đỏ lên.
“Bác Phúc, bác đừng đoán linh tinh, không phải như thế đâu, chỉ là lúc đầu anh Lâm Thiên đã từng cứu cháu, cháu chỉ là đang trả ơn cho anh ta thôi.” Vân Điệp đáp.
“Tiểu thư, tốt nhất là nên như vậy, tiểu thư cô phải hiểu rõ, cô là người đã có hôn ước.
Nếu cô nhiều lần giúp đỡ cậu Lâm Thiên nữa và bị ông chủ
biết được, e rằng ông chủ sẽ không hài lòng đâu.” Người giúp việc già nói.
Vân Điệp nghe đến đây không khỏi cúi thấp đầu, hiện rõ sự chán nản.
“Tiểu thư, lão nô biết cô không hề hứng thú gì với hôn ước này.
Nhưng ông chủ làm như thế đều là vì cô với cả dòng họ Phùng.” Người hầu già tiếp tục nói.
“Tôi… tôi biết.” Vân Điệp cúi thấp gật nhẹ.
Đợi sau khi người hầu già ấy rời khỏi,
Vân Điệp đỏ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh Lâm Thiên, trước khi đính hôn hoàn thành, em thực sự rất muốn gặp anh…thực sự rất muốn…”
……
Ở phía bên kia.
Tập đoàn Thành Đô, trong phòng làm việc của chủ tịch.
Chủ tịch Lưu đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế chủ tịch.
Lúc này, tổng giám đốc vội vàng đi vào.
“Chủ tịch, cổ phiếu của công ty chúng ta trong mấy ngày gần đây có nhiều biến động bất thường, tôi nghi ngờ rằng có ai đó đang giở trò với công ty của chúng ta.” Tổng giám đốc nói.
“Tôi biết, nếu tôi đoán không sai, chính là thằng nhóc tên Lâm Thiên đó giở trò, thân phận của anh ta tôi cũng đã điều tra ra, anh ta còn sở hữu Tập đoàn Tỉnh Xuyên và Tập đoàn Vân Thiên, anh ta rất có thế lực ở khu vực phía Tây Nam, biệt danh là Vua Tây Nam.” Chủ tịch Lưu nói.
Ngay sau đó, chủ tịch Lưu thay đổi tông giọng cười lạnh:
“Nhưng đáng tiếc, đây là Hà Nội chứ không phải khu vực phía Tây Nam, lần trước anh ta chạy đến đây khoe khoang thế lực, còn nói cái gì mà đi thị sát, đi lâu như thế lại làm ra mấy cái trò này, thật đúng là còn quá non nớt.”
Chủ tịch Lưu nói xong liền đứng dậy, thong thả đi đến giá đồ cổ, tiếp tục nghịch đống đồ cổ mình đã thu thập được.
“Chủ tịch, ngài không lo lắng chút gì sao? Chúng, chúng ta… không làm gì ứng phó sao?” Tổng giám đốc hỏi.
“Yên tâm đi, cổ phần của tôi với cổ phần của chú hai tôi đã hơn 51% rồi, ngay cả khi anh ta gộp lại tất cả các cổ phần còn lại cũng không thể nào thành công.
Anh ta thực sự nghĩ có thể dễ dàng đoạt được nó sao? Thật là ngây thơ.” chủ tịch Lưu cười lạnh.
“Tuy nhiên…, nhỡ anh ta thuyết phục được chú hai của ngài bán cổ phần với giá cao thì sao?” Tổng giám đốc nói.
“Yên tâm, chú hai của tôi tuyệt đối không thể nào bán cho anh ta được, trước đây chú hai còn gọi điện cho tôi, anh ta còn chạy đến tìm chú hai, muốn dùng ba mươi nghìn tỷ mua lại cổ phần của chú hai, thế nhưng chú hai của tôi không bán.” chủ tịch Lưu đắc ý nói.
“Chủ tịch đã nói như thế, tôi cũng yên tâm được phần nào.
Vậy tôi không cần phải chuẩn bị bất kỳ biện pháp đối phó nào nữa rồi.” Tổng giám đốc nói.
Nói chung, đối diện với việc thâu tóm độc ác này, công ty bị mua lại đều sẽ thực hiện một số biện pháp đối phó.
Chiến thuật điển hình nhất là chiếc ô vàng, điều khoản chống cá mập, trở mình là viên thuốc độc, còn có hình thành các liên minh và xây dựng cổ phần chéo.
Tuy nhiên chủ tịch Lưu mang một niềm tin tuyệt đối, tự nhiên không cần phải chuẩn bị bất cứ biện pháp đối phó nào.
Đúng lúc này một tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” chủ tịch Lưu nói vọng ra cửa.
Sau đó cửa bị đẩy ra.
Xuất hiện trước tầm mắt chủ tịch Lưu lại là hai người Lâm Thiên và Lưu Thân.
“Yo, là cậu, sao lại đến đây?” chủ tịch Lưu nhìn Lâm Thiên cười nói.
“Làm sao? chủ tịch Lưu không hoan nghênh tối tới sao?”
Lâm Thiên cừa nói vừa đi đến bên chiếc sofa, không cần mời mà tự nhiên trực tiếp ngồi xuống.
“Lâm Thiên, nghe nói cậu gần đây đang thu mua tập đoàn Thành Đô của tôi? Sở thích của cậu đúng thật là rộng đấy.” chủ tịch Lưu cười nói.
“Có vẻ chủ tịch Lâm thu thập tin tức khá là đầy đủ đấy.
Đúng vậy, tôi đang thu mua lại tập đoàn Thành Đô của ông.
Tiến hành thu mua một cách ác ý, lần trước trước khi rời đi tôi có nói qua rồi, ông không biết tốt xấu vậy đừng trách tôi không khách khí!” Khoé miệng Lâm Thiên khẽ nhếch lên.
“Không khách khí? Ha ha, cậu có biết không.
Tất cả những gì cậu làm đều vô ích cả, cậu tuyệt đối sẽ không thể nào thành công, những cổ phiếu rải rác cậu mua từ thị trường chứng khoán với giá cao chắc chắn sẽ khiến cậu thiệt hại rất nhiều tiền, người trẻ tuổi à.
Cậu ấy à, vẫn là còn non quá.” chủ tịch Lưu ha ha cười lớn.
Chủ tịch Lưu tiếp tục cười lớn: “Cậu thu mua cổ phiếu rải rác với giá cao như thế, ngược lại mang lại cho tập đoàn chúng tôi lợi nhuận lớn.
Sự cống hiến quên mình, tinh thần hy sinh quên mình của cậu thật sự làm tôi phải ngưỡng mộ! Ha ha!
Tổng giám đốc ở bên cạnh cũng che miệng cười.
“Những gì chủ tịch Lưu nói rất có lý, nhưng tôi muốn nói với chủ tịch Lưu rằng ai mới là người làm ăn thua lỗ cũng không dễ nói trước.
Tôi đang giữ đến 46% cổ phần của công ty Thành Đô.” Lâm Thiên cười.
“Cậu nói cái gì?” chủ tịch Lưu kinh ngạc hỏi, nụ cười trên khuôn mặt ông ta ngay lập tức trở nên cứng nhắc.
Chủ tịch Lưu biết rất rõ số cổ phần trong tay anh ta.
Tổng cộng là 38%, là cổ đông lớn nhất của tập đoàn.
Nếu nắm giữ đến 46% chắc chắn Lâm Thiên đã vượt qua anh ta.
“Cậu đùa gì vậy, sao cậu lại có nhiều cổ phần như thế được! Cậu nghĩ tôi dễ lừa sao?” chủ tịch Lưu lớn tiếng nói.
“Vì tôi mua được cổ phần của chú hai anh đấy.” Lâm Thiên cười đáp.
“Cậu nói dối, chú hai tôi làm sao có thể bán cổ phần cho cậu được! Tôi thấy cậu chỉ muốn làm tôi căng thẳng thôi!” Giọng chủ tịch Lưu đanh lại.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra, phó giám đốc tập đoàn vội vã chạy vào.
Chủ tịch Lưu cau mày nói: “Anh Gia, làm gì mà vội vội vàng vàng vậy?”
“Chủ tịch, không tốt rồi, ban nãy cố phần của tập đoàn chúng ta xảy ra biến cố, cổ phần của chú hai chủ tịch đã bị chuyển nhượng.
Bây giờ cổ đông to nhất của tập đoàn tên là Lâm Thiên, chiếm 46% số cổ phần!” Phó giám đốc lo lắng nói.
“Ầm!”
Sau khi chủ tịch Lưu nghe được tin tức, chiếc bình hoa cổ trong tay ngay lập tức bị đập xuống đất thành từng mảnh.
“Sao, sao có thể như thế!” chủ tịch Lưu không dám tin vào tai mình.
Ngay sau đó, chủ tịch Lưu lập tức chạy đến chỗ máy tính kiểm tra về sự thay đổi của cổ phần.
Sau khi tra ra kết quả, sắc mặt anh ta liền trở nên tái nhợt.
“Sao lại như thế này! Tại sao!” chủ tịch Lưu hét lên điên cuồng.
Chủ tịch Lưu hoàn toàn không nghĩ ra làm sao Lâm Thiên có thể mua cổ phần công ty từ tay chú hai được.
Lâm Thiên đi đến trước mặt chủ tịch Lưu bình thản nói:
“Chủ tịch Lưu, cuộc chiến thương mại giữa chúng ta ông đã thua rồi.
Thua vì ông đã quá kiêu ngạo.”
“Cậu… làm sao thuyết phục được chú hai của tôi!” chủ tịch Lưu nhìn Lâm Thiên với ánh mắt hung hãn.
“Nếu ông muốn biết thì tự đi hỏi ông ta.” Lâm Thiên điềm nhiên trả lời.
Ngập ngừng một chút, Lâm Thiên nói tiếp: “À đúng rồi, vị trí bây giờ ông đang ngồi về sau thuộc về tôi rồi.
Mời ông đứng dậy!”
Sau khi chủ tịch Lưu nghe xong, cơ mặt đột nhiên co giật.
Có nằm mơ chủ tịch Lưu cũng không nghĩ tới những lời lần trước mà Lâm Thiên nói ở đây thực sự lại trở thành sự thật.
“Chủ tịch Lưu sao vậy? Không muốn nhường chỗ sao? Nếu ông không muốn tự mình đứng dậy, vậy tôi đành phải gọi bảo vệ lên giúp ông rời đi rồi.” Lâm Thiên nheo mắt nói.
Chủ tịch Lưu sau khi nghe xong liền đứng dậy, cứng nhắc rời khỏi vị trí của mình.
Lâm Thiên ngay lập tức ngồi vào vị trí chủ tịch.
“Chủ tịch Lưu, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là chủ tịch của tập đoàn Thành Đô, ông nắm giữ 37% cổ phần của tập đoàn, cho nên ông là một thành viên của hội đồng quản trị.
Tuy nhiên ông không được tham gia vào bất cứ quyết định nào của công ty.
Nếu như không chấp nhận, ông có thể rút cổ phần.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Lúc này tổng giám đốc của tập đoàn Thành Đô bước tới trước mặt Lâm Thiên.
“Chủ tịch Lâm, tôi là Trương Thành - tổng giám đốc tập đoàn Thành Đô.
Từ bây giờ tôi - Trương Thành sẵn sàng thịt nát xương tan đi theo chủ tịch Lâm!” Tổng giám đốc tỏ rõ quyết tâm của mình với Lâm Thiên.
Rõ ràng tổng giám đốc thấy Lâm Thiên đã nắm được quyền lực của công ty, cho nên trở mặt với chủ tịch Lưu.
“Trương Thành, anh… đồ khốn nạn!” chủ tịch Lưu nhìn thấy cảnh này bắt đầu nghiến răng mắng chửi.