490: Sau Khi Cúp Máy
Những bình luận khiếm nhã này không ngừng tăng lên, trong đó lời lẽ ngày càng khó nghe, thậm chí có những thành phần còn mắng nhiếc cả dòng họ nhà Tô Bảo Nhi.
Đông đảo công chúng đều quay lưng, fan ruột từ trước đến giờ cũng trở thành anti, sự nghiệp trở nên sa sút.
Dưới tình hình này, buổi livestream của Caqi Live cũng bị ảnh hưởng, một lượng lớn cư dân mạng đều chĩa mũi dùi vào buổi phát sóng trực tiếp của Caqi Live, đòi Caqi Live dừng buổi livestream giải quyết chuyện của Tô Bảo Nhi, cho mọi người một lời giải thích.
Tuy nhiên Caqi Live lại phát sóng trực tiếp trên Facebook rằng, hãy để cư dân mạng bình tĩnh lại, chân tướng cuối cùng cũng sẽ được sáng tỏ với mọi người, đồng thời còn tung ra tin hoả mù.
Tin này trên Facebook đã khiến cho cư dân mạng bùng nổ, mọi bình luận toàn bộ đều là về buổi livestream của Caqi Live, mắng nhiếc buổi phát sóng trực tiếp của Caqi Live rằng lúc này mà vẫn đang tẩy tội cho Tô Bảo Nhi, kèm theo đó là những lời lẽ chửi bới khó nghe.
Vũ Ngọc Hiền còn công khai đăng Facebook, chống lại kênh livestream Caqi Live, kèm theo giấy bản quyền chứng minh rằng cô sở hữu bản quyền của bài hát “Tình yêu phóng túng” này và yêu cầu kênh livestream Caqi Live xin lỗi cô trong vòng ba ngày, nếu không cô sẽ gửi cho kênh livestream Caqi Live thư luật sư.
Dưới bài đăng Facebook này có vô số tài khoản mạng dồn dập bày tỏ sự ủng hộ đối với Vũ Ngọc Hiền.
Đối với những việc này, kênh livestream Caqi Live cũng không còn đưa ra bất kì phản ứng nào.
……
Sáng sớm, Lâm Thiên đã gặp Lưu Thân ở một nhà hàng.
Trong nhà hàng.
“Anh Lâm, cổ đông thứ hai của tập đoàn Thành Đô, cũng chính là bác hai của chủ tịch tập đoàn Thành Đô, hôm qua tôi đã nói chuyện với ông ta tận bốn tiếng đồng hồ, thậm chí còn ra giá sáu tỷ nhưng vẫn không thuyết phục được ông ta, không lấy được cổ phần trong tay ông ta thì chúng ta không thể kiểm soát tập đoàn Thành Đô.
” Lưu Thân nói.
“Anh dẫn đường, đích thân tôi đi thương lượng với ông ta.
” Lâm Thiên nói.
“Anh Lâm, anh chuẩn bị dùng cách gì thuyết phục ông ta?” Lưu Thân hỏi.
“Thế tiến công bằng tiền thôi.
” Lâm Thiên nói.
“Anh Lâm, e rằng rất khó, lúc trước tôi cũng từng nghĩ như như thế, nhưng mà không thuyết phục được ông ta, hơn nữa người này rất tham lam, muốn thỏa mãn ông ta để ông ta phản bội đứa cháu của mình, không dễ đâu.
” Lưu Thân lo lắng nói.
“Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể thử, nếu được thì tốt, nếu không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác.
” Lâm Thiên nói.
Sau khi dùng xong bữa sáng tại nhà hàng, Lâm Thiên theo Lưu Thân đến nhà của cổ đông thứ hai tập đoàn Thành Đô.
……
Tại nhà của cổ đông thứ hai tập đoàn Thành Đô.
Một ông già với mái tóc hoa râm ngồi nhấp một ngụm trà rồi hờ hững nói:
“Hai vị, nếu như hai người đến vẫn là vì cổ phần trong tay tôi vậy thì xin mời về cho, tôi tuyệt đối sẽ không thể bán tập đoàn Thành Đô cho hai người được.
”
Rò ràng ông già này là cổ đông thứ hai của tập đoàn Thành Đô.
“Ông còn chưa nghe chúng tôi ra giá nữa mà, chỉ cần ông đồng ý nhượng cổ phần trong tay ông cho tôi thì tôi sẽ trả ông hai mươi bốn nghìn tỷ.
” Lâm Thiên nói.
“Người trẻ tuổi bây giờ khẩu khí thật lớn, vừa lên đã muốn bỏ tiền ra thu mua công ty của người khác rồi? Cho rằng chuyện gì cũng mua được bằng tiền sao?” Ông già cười lạnh nói.
“Hai mươi lăm!” Lâm Thiên trực tiếp tăng giá.
“Hai người làm vậy chẳng qua là muốn có được tập đoàn Thành Đô, nhưng chủ tịch tập đoàn Thành Đô là cháu tôi, tôi sẽ không phản bội cháu tôi đâu.
” Ông già nói.
“Hai mươi sáu!” Lâm Thiên tiếp tục tăng giá lên.
“Chậc chậc, cậu ra giá này quả thực rất hấp dẫn, nhưng vẫn chưa đến mức để tôi hoàn toàn đánh mất lý trí.
” Ông già nói.
Lâm Thiên mạnh mẽ thở dài một hơi rồi đưa ra một ngón tay, đồng thời nói:
“Như vậy đi, tôi ra ba mươi! Ông có thể kiếm được bao nhiêu từ trong đây, tôi nghĩ chắc ông biết rõ.
”
Ông già đứng dậy, nói với giọng nặng nề:
“Cậu Lâm, tôi và cháu tôi là người thân có quan hệ huyết thống, chúng tôi máu nồng hơn nước, tình như anh em vậy! Cậu muốn tôi phản bội nó thì phải thêm tiền, ít nhất cũng phải sáu mươi!”
Mí mắt Lâm Thiên khẽ co giật.
Cổ phần trong tay ông ta chỉ đáng giá hơn mười nghìn tỷ, thế mà ông ta muốn sáu mươi nghìn tỷ ư?
Tổng tài sản của tổng giám đốc Lâm Thiên là bao nhiêu chứ?
Vậy mà giờ đây ông ta muốn trực tiếp lấy hai phần năm tổng tài sản của mình?
Trên đường đến đây, Lưu Thân đã báo cáo với Lâm Thiên, trước kia đối phó với Bigo Live và tìm người tạo ra kênh livestream Caqi Live đã bỏ ra số tiền lớn, ngay cả lần ác ý thu mua tập đoàn Thành Đô này cũng đã tốn không ít tiền rồi.
Tuy Caqi Live có thể tạo ra lợi nhuận, nhưng vẫn cần thời gian, e rằng Caqi Live cần đưa ra thị trường mới có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Cho nên tình hình tài chính bây giờ không được tốt lắm.
Số tiền Lâm Thiên có thể bỏ ra có hạn, ba mươi nghìn tỷ đã là giới hạn lớn nhất của Lâm Thiên rồi.
Nếu không phải vì sửa lại án sai cho Tô Bảo Nhi, thì ngay cả mười nghìn tỷ cũng không có để anh ra giá.
Trừ khi Lâm Thiên bán đi một số công ty, nếu không anh cũng không thể lấy ra được số tiền sáu mươi nghìn tỷ này.
“Lưu Thân, chúng ta đi!”
Lâm Thiên trực tiếp đứng lên đi ra ngoài.
Lâm Thiên quyết định nghĩ cách khác, đã không thể quang minh chính đại dùng tiền mua, vậy thì dùng một vài mánh khóe.
“Này, tôi giảm cho các người một nghìn tỷ, năm mươi chín được không?” Ông già hét lên với bóng lưng của Lâm Thiên.
Nhưng mà Lâm Thiên không hề dùng bước.
Sau khi Lâm Thiên và Lưu Thân rời đi.
“Hừ, muốn thu mua tập đoàn Thành Đô sao? Làm gì dễ dàng như vậy?” Ông già cười lạnh nói.
Ngay sau đó, ông già gọi điện cho chủ tịch tập đoàn Thành Đô, kể chuyện này cho anh ta.
Trong điện thoại.
“Cháu à, đối phương ra giá tận ba mươi nghìn tỷ bác cũng không đồng ý, đều là vì cháu, cháu phải nhớ đến bác đấy.
” Ông già nói.
491: Đi, Về Thôi!
Ông già không hề nói chuyện ông ta ra giá sáu mươi nghìn tỷ.
“Cảm ơn bác hai! Công ơn của bác hai đối với cháu, cháu nhất định sẽ khắc ghi trong tim.” Trong điện thoại truyền ra giọng của chủ tịch tập đoàn Thành Đô.
Ông già vừa cúp máy, điện thoại của ông ta liền vang lên lần nữa.
Sau khi ông nhìn thấy số điện thoại, sắc mặt ông ta liền thay đổi, cả người bật dậy từ ghế ngồi.
Sau đó, ông già cẩn thận ấn nút nghe.
“Gì cơ? Muốn tôi đem bán toàn bộ cổ phần cho Lâm Thiên kia? Này…… này……” Sau khi nghe yêu cầu trong điện thoại, sắc mặt ông già trở nên khó coi.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Nếu ông làm không được, vậy thì chúng tôi chỉ có thể xử ông.”
Ông già bị dọa đến toàn thân run rẩy.
“Làm được! Tôi làm được!” Ông già không ngừng gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại.
Ông già trực tiếp ngồi trên ghế sofa, sắc mặt tái nhợt, tay ông ta cầm lấy điện thoại vẫn run lẩy bẩy không ngừng, rõ ràng là vẫn còn đang sợ hãi.
Ông ta rất rõ thế lực của đối phương lớn bao nhiêu.
……
Một bên khác.
Sau khi Lâm Thiên và Lưu Thân rời biệt thự.
“Anh Lâm, chuyện này rất khó làm.” Lưu Thân tỏ vẻ bất lực.
“Nếu đã không thể dùng tiền, vậy chỉ có thể chơi chút mánh khóe rồi.” Lâm Thiên híp mắt nói.
Trong lòng Lâm Thiên đã có kế hoạch cho nước đi đầu tiên, mặc dù kế hoạch này hơi nham hiểm, nhưng bây giờ quả thực không còn cách nào khác nữa.
Chính trong lúc này, điện thoại Lưu Thân vang lên.
“Anh Lâm, cổ đông thứ hai của tập đoàn Thành Đô gọi đến cho tôi rồi!” Lưu Thân ngạc nhiên nói.
“Lẽ nào……, ông ta đã nghĩ thông suốt rồi? Muốn bán cho chúng ta với giá ba mươi nghìn tỷ sao?” Lâm Thiên hơi mong chờ.
“Thực sự có khả năng này. Ba mươi nghìn tỷ không phải là một số tiền nhỏ, ông ta đã kiếm được một khoản kếch xù.” Lưu Thân nói.
“Cậu mau nghe điện thoại đi, xem ông ta nói như thế nào.” Lâm Thiên nhanh chóng nói.
Lưu Thân gật đầu rồi bắt máy.
“A lô, còn muốn thương lượng không? Được, chúng tôi sẽ quay lại.” Lưu Thân nói với điện thoại.
Sau khi cúp máy.
“Lưu Thân, ông ta nói sao?” Lâm Thiên không ngừng hỏi.
“Anh Lâm, ông ta nói đồng ý muốn thương lượng với chúng ta thêm lần nữa, muốn chúng ta quay lại đó.” Lưu Thân vui vẻ nói.
“Nếu nói như vậy thì chuyện này tám mươi phần trăm là thành công rồi!” Lâm Thiên vui vẻ nói.
Thật sự thì thu mua tập đoàn Thành Đô là một phần vô cùng quan trọng góp phần giúp Tô Bảo Nhi sửa lại án sai.
Mà muốn ác ý thu mua thành công thì phần quan trọng nhất lại là cố đông thứ hai, cho nên Lâm Thiên mới vui vẻ như thế.
“Xem ra thế tiến công bằng tiền có hiệu quả rồi.” Lưu Thân cũng vô cùng vui mừng.
“Đi, về thôi!” Lâm Thiên vẫy tay.
Ngay sau đó hai người liền quay lại đó.
Sau khi quay lại nhà của cổ đông thứ hai tập đoàn Thành Đô.
“Hai vị khách quý mời vào trong!” Ông già mặt đầy nét cười đứng dậy nghênh đón.
Thái độ như thế này khiến cho Lâm Thiên cảm thấy hơi bất ngờ.
Lúc trước Lâm Thiên đến, ông già này luôn ngồi trên ghế sofa, mông không nhích lên chút nào. Thái độ cũng vô cùng lạnh nhạt, nào có nhiệt tình niềm nở như bây giờ?
Thái độ thay đổi lớn như vậy khiến Lâm Thiên cảm thấy rất không bình thường.
Ông già mời Lâm Thiên hai người vào trong phòng khách ngồi.
“Quản gia, mau pha trà cho hai vị, đem trà quý mà tôi cất giấu kĩ ra.” Ông già quay người dặn dò.
“Bác à, không cần uống trà nữa, chúng ta nói đến chính sự đi, về việc thu mua cổ phần.” Lâm Thiên nói.
Sau khi nói xong, Lâm Thiên liền cảm thấy hơi căng thẳng mà nhìn ông già, xem ông ta trả lời như thế nào.
“Ngài Lâm, giá ba mươi nghìn tỷ này không thỏa đáng!” Ông già nói.
Sau khi Lâm Thiên nghe những lời này, lập tức tim thắt lại.
“Ba mươi nghìn tỷ là giá cao nhất tôi có thể đưa ra rồi, tôi hy vọng ông có thế cân nhắc kỹ lưỡng, ba mươi lăm nghìn tỷthật sự không ít đâu.” Lâm Thiên nói.
“Ngài Lâm hiểu lầm ý của tôi rồi, ý của tôi là……, ba mươi nghìn tỷ quá nhiều rồi! Cổ phần trong tay tôi đáng giá mười ba nghìn tỷ, tôi bán với giá gốc cho Ngài Lâm.” Ông già cười nói.
Nghe xong những lời này, trên mặt Lâm Thiên và Lưu Thân đều hiện lên vẻ khó tin.
“Tôi…… tôi không nghe nhầm chứ? Ông không đùa phải không? Bán cho tôi với giá mười ba nghìn tỷ?” Giọng của Lâm Thiên cũng bởi vì sự kinh hãi trong lòng mà trở nên chói tai.
Lúc trước tên cố đông thứ hai xảo quyệt này ra giá sáu mươi nghìn tỷ, bây giờ ông ta lại muốn bán cho mình với giá mười ba nghìn tỷ ư? Cho dù ông ta muốn bán cũng hoàn toàn có thể bán với giá ba mươi nghìn tỷ cơ mà!
492: Làm Sao Vậy?
“Ngài Lâm, tôi không đùa, tôi nào dám đùa anh chứ, mười ba nghìn tỷ, nhiều hơn một phần tôi cũng không lấy!” Ông già cười gượng nói.
Nghe đến đây, Lâm Thiên và Lưu Thân ngơ ngác nhìn nhau.
Trong lòng hai người đều đang nghĩ, quá vớ vẩn rồi, trên đời này còn có chuyện như thế này hay sao? Cho ba mươi nghìn tỷ cũng không nhận, chỉ muốn mười ba nghìn tỷ?
“Bác à, bác có thể nói cho tôi biết tại sao không?” Lâm Thiên nhịn không được hỏi.
Thái độ của ông già biến đổi, cùng với sự thay đổi giá cả, khiến cho Lâm Thiên cảm thấy bất thường, thậm chí Lâm Thiên còn nghĩ, có lẽ trong chuyện này không có bẫy đâu nhỉ?
Dù sao một lợi ích lớn như thế này, Lâm Thiên cũng khó có thể tin được.
“Ngài Lâm, bản thân cậu chẳng lẽ không rõ sao? Cậu đã dùng đến mối quan hệ lớn mạnh như thế này rồi, cậu còn giả bộ mơ hồ!” Ông già bất lực nói.
“Dùng mối quan hệ?” Lâm Thiên càng biểu hiện ngờ vực hơn, đây đều là chuyện gì với chuyện gì cơ chứ.
Nghe giọng của ông ta giống như mình đã dùng mối quan hệ lớn mạnh ép buộc ông ta bán cổ phần cho mình vậy. Nhưng Lâm Thiên ở Hà Nội làm gì có quan hệ lớn mạnh nào?
“Ngài Lâm, cậu đừng vờ mơ hồ nữa, nếu cậu sớm nói ra cậu có quan hệ với gia tộc Phùng, thì tôi đã sớm bán cổ phần cho cậu rồi, nào dám nâng giá nữa chứ.” Ông già nói.
Trong lòng của ông già hiểu rõ, dựa vào sự lớn mạnh của gia tộc Phùng, cho dù muốn ông ta miễn phí giao cổ phần cho Lâm Thiên, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý, dù sao ông ta ở Hà Nội chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường.
Mà gia tộc Phùng là một trong tám thế gia lớn rung chuyển trời đất ở Hà Nội, nếu gia tộc Phùng muốn diệt một nhân vật nhỏ như ông ta thì cứ đơn giản như nghiền nát một con kiến vậy.
“Gia tộc Phùng?” Lâm Thiên vừa nghe đến tên này, cả người đều đơ ra.
Lâm Thiên căn bản không biết cái gì gia tộc Phùng cả, càng không nhắc đến có quan hệ gì với gia tộc Phùng.
Trong lòng Lâm Thiên nghĩ: ‘Chẳng lẽ ông ta cho rằng mình có quan hệ gì với gia tộc Phùng? Cho nên mới quyết định bán cổ phần với giá thấp cho mình?’
Mặc dù Lâm Thiên không thể làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Lâm Thiên vẫn tiếp tục nói:
“Nếu bác đã nói như thế này, vậy bây giờ chúng ta hãy kí bản thỏa thuận nhượng cổ phần đi.”
Lâm Thiên cũng không để ý nhiều như vậy nữa, chỉ cần ông già này đồng ý kí tên trên bản thỏa thuận vậy thì sẽ có hiệu lực, Lâm Thiên cũng không còn sợ ông ta chơi trò gì nữa.
Hơn nữa Lâm Thiên nhìn ánh mắt của ông già, ông ta giống như rất kiêng dè mình?
Lúc này, Lưu Thân đang ngồi bên cạnh nhanh chóng lấy ra một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, điền số tiền vào.
“Bác, bản thỏa thuận tôi đã sắp xếp từ lâu, bác kí tên bên trên là được rồi.” Lưu Thân nói xong liền đưa bản thỏa thuận cho ông.
Sau đó, Lâm Thiên và Lưu Thân đều có chút căng thẳng nhìn ông già, trong lòng hai người đều rõ, mặc kệ vừa nãy ông già nói như thế nào, cũng chỉ là đồng ý bằng miệng, chỉ khi ông ta kí bản thỏa thuận thì mới chính thức có hiệu lực.
Sau khi ông già cầm bản thỏa thuận và bút lên, đem bút để ở chỗ kí tên lại có chút do dự, trong chốc lát không đặt bút xuống.
Rõ ràng ông ta vẫn còn chút đau lòng.
“Làm sao vậy? Còn vấn đề gì nữa sao?” Lâm Thiên nhìn ông ta.
“Không…… không vấn đề gì!”
Ông già cười gượng một tiếng, sau đó căng da đầu, kí tên trên bản thỏa thuận.
Mặc dù trong lòng ông ta rất không cam tâm, nhưng nghĩ đến gia tộc Phùng, ngay lập tức ông ta không còn nóng nảy nữa, tất cả sự không cam tâm đều hóa hư vô, chỉ có thể ngoan ngoãn kí tên chấp thuận.
Dù sao ông ta kí tên bán đi, vẫn còn có thể lấy mười ba nghìn tỷ, đủ để ông ta an hưởng tuổi già, nếu ông ta không bán, rất có thể ngày mai ông ta sẽ phơi xác nơi hoang vu.
“Cậu Lâm, ký xong rồi!” Ông già đem bản thỏa thuận đã ký đưa cho Lâm Thiên.
Khi Lâm Thiên nhìn thấy bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đã ký xong, tảng đá trong lòng cũng hoàn toàn rơi xuống.
Chỉ cần bản thỏa thuận đã được kí, vậy thì Lâm Thiên cũng không còn cần sợ ông ta sẽ giở trò gì nữa.
Lúc này, quản gia mang trà đã pha xong đến.
“Ngài Lâm, đây là loại trà cao cấp mà tôi cất giấu kĩ, Ngài Lâm dùng thử xem.” Ông già cười nói.
“Tôi còn việc phải làm, trà thì không cần dùng nữa đâu, còn về khoản tiền mười ba nghìn tỷ, tôi sẽ thông báo ngân hàng chuyển cho ông, trong vòng mười hai tiếng sẽ đến tài khoản của ông.” Lâm Thiên nói.
Đối với Lâm Thiên mà nói, lấy ba mươi lăm nghìn tỷthì vô cùng đau đớn, nhưng lấy mười ba nghìn tỷ thì lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hơn nữa bỏ tiền ra mua cổ phần, cũng tính là một phần tài sản riêng của bản thân mình.
“Cũng đúng, Ngài Lâm là người bận rộn. Vậy thì tôi không giữ Ngài Lâm lại nữa.” Ông già đứng dậy tiễn Lâm Thiên và Lưu Thân.
……
Sau khi hai người Lâm Thiên đi ra khỏi biệt thự.
“Phù……, cổ phần cuối cùng cũng đến tay rồi.” Lâm Thiên thở dài một hơi, đồng thời khóe miệng còn hiện ra nụ cười.
Vốn dĩ Lâm Thiên tốn ba mươi nghìn tỷ cũng mua không được cổ phần, bây giờ lại chỉ cần tốn mười ba nghìn tỷ là thành công mua được, tất nhiên Lâm Thiên vô cùng vui mừng.
Điều khiến cho Lâm Thiên càng vui mừng hơn đó là sau khi mua được cổ phần trong tay ông ta, cộng thêm cổ phần trước đó Lưu Thân mua được ở cổ đông thứ ba và số cổ phần lẻ tẻ đã trắng trợn mua trên thị trường chứng khoán. Tổng số cổ phần đã vượt qua cả chủ tịch của tập đoàn Thành Đô.
Đổi cách nói khác, tiếp theo đây Lâm Thiên sẽ trở thành người kiểm soát thực tế của tập đoàn Thành Đô!
“Anh Lâm, tôi thật không ngờ đến, thì ra anh còn mối quan hệ ghê gớm như vậy ở Hà Nội, thế mà lại trực tiếp ép ông già đó thỏa hiệp, bán cổ phần cho chúng ta với giá mười ba nghìn tỷ.” Lưu Thân kích động nói.
Lưu Thân cười tiếp tục nói: “Anh Lâm có mối quan hệ ghê gớm như này, nên sớm tiết lộ ra mới phải.”
“Lưu Thân, tôi nói tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, cậu tin không?” Lâm Thiên cười khổ buông xuôi tay.
“Anh Lâm, anh đừng giấu diếm nữa, tôi cũng không phải người ngoài, nhìn thái độ ban nãy ông ta cung kính anh như thế, đủ để nói rõ người Anh Lâm tìm chắc chắn rất ghê gớm, ông già chỉ có thể bán với giá gốc cho anh, bằng không với lão cáo già như ông ta, tuyệt đối không thể nào bán cổ phần cho chúng ta với giá mười ba nghìn tỷ.” Lưu Thân nói.
Lâm Thiên không khỏi gật đầu.
Lâm Thiên cũng cảm thấy chuyện này hình như có người đang âm thầm giúp mình, nếu không ông già đó không thể bán cho mình cổ phần với giá mười ba nghìn tỷ được, điều này không hợp lý!
Chỉ là Lâm Thiên không nghĩ ra, rốt cuộc là ai đang giúp mình?
“Anh Lâm, tối qua anh bị bắt, chắc chắn cũng là bọn họ cứu Anh Lâm ra ngoài phải không?” Lưu Thân cười nói.
“Tối hôm qua……” Lâm Thiên không khỏi lẩm bẩm một câu.
Vốn dĩ Lâm Thiên vẫn không liên hệ chuyện tối qua với chuyện này, nhưng bây giờ nghe Lưu Thân nhắc như thế.
Nghe Lưu Thân nhắc như thế, quả thực Lâm Thiên cảm thấy chính là như vậy.
Cả hai lần này, Lâm Thiên đều cảm thấy có người đang ở sau lưng giúp mình, hơn nữa người giúp mình có lẽ có một nguồn lực nhất định ở Hà Nội.
Nói không chừng hai lần giúp mình là cùng một người?
“Rốt cuộc là ai nhỉ? Gia tộc Phùng? Gia tộc Phùng này lại là chuyện gì nữa?” Lâm Thiên tự lẩm bẩm.
Vừa nãy Lâm Thiên nghe ông già nhắc đến tên ‘gia tộc Phùng’ này.
Nhưng Lâm Thiên tự hỏi, trước ngày hôm nay, bản thân anh chưa từng nghe qua tên ‘gia tộc Phùng’ này, càng không thể có quan hệ gì với người của gia tộc Phùng!
“Anh Lâm, nghe ý của ông già kia vừa nãy nói, mối quan hệ mà anh tìm có lẽ là gia tộc Phùng.” Lưu Thân nói.
Dừng một chút, Lưu Thân tiếp tục nói:
“Anh Lâm, theo như tôi biết thì gia tộc Phùng này là một trong tám đại thế gia của Hà Nội, tình hình bên trong của gia tộc vô cùng hùng mạnh, về lịch sử có thể bắt nguồn từ hơn hai trăm năm trước. Vào hơn hai trăm năm trước đã xuất đầu lộ diện ở phía bắc Hoa Trung, không ngờ anh lại có quan hệ với gia tộc lớn như vậy.”
“Lưu Thân, nói thật, tôi thực sự không quen biết gia tộc Phùng cái gì cả, nếu không sao tôi lại đợi đến bây giờ mới dùng quan hệ chứ?” Lâm Thiên bất lực nói.
“Anh Lâm anh quả thực không có quan hệ gì với gia tộc Phùng ư? Vậy…… vậy chuyện này là như thế nào? Có phải anh đã tình cờ kết duyên với người nào đó trong gia tộc Phùng hay không?” Lưu Thân nói.
“Chắc là không có đâu nhỉ? Hơn nữa người này đã giúp tôi đến như vậy, tại sao lại không xuất hiện nhỉ?” Lâm Thiên lẩm bẩm nói.
Lâm Thiên thực sự rất muốn biết, rốt cuộc là ai đang âm thầm giúp mình, tại sao người này lại giúp mình?
Bây giờ Lâm Thiên chỉ có thể suy đoán rằng người giúp mình có thể là một người nào đó trong gia tộc Phùng.
Nhưng Lâm Thiên lại không nhớ ra được mình có tiếp xúc với người nào của gia tộc Phùng. Bản thân mình trước kia còn không nghe qua gia tộc Phùng nữa.
“Thôi kệ, chuyện này tạm gác qua một bên đã, chúng ta làm chuyện chính, đi thôi Lưu Thân, chúng ta đến công thương giải quyết thay đổi sở hữu cổ phần.” Lâm Thiên nói.
Người giúp mình không xuất hiện, Lâm Thiên cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể tạm gác chuyện này sang một bên, tiếp tục làm việc của mình.
Bây giờ Lâm Thiên đã nắm đủ số cổ phần, chỉ cần làm xong thủ tục thay đổi cổ phần thì có thể tổ chức lại hội đồng quản trị, kiểm soát tập đoàn Thành Đô.