462: Hai Mươi Nghìn Tỷ
Lâm Thiên tiếp tục nói: “Vậy tôi sẽ thêm một phần nữa, tổng cộng là chín nghìn tỷ, mua hết cổ phần của tập đoàn Thành Đô trong tay của ông, Chủ tịch Lưu, tôi hi vọng ông cảm thấy tốt liền mua.
“
Tổng vốn chủ sở hữu của Tập đoàn Thành Đô do Chủ tịch Lưu sở hữu trị giá một trăm bảy đến hai trăm tỷ, và mức giá mà Lâm Thiên đưa ra gần như gấp đôi.
“Cảm thấy được giá thì bán? Haha, cậu đang uy hiếp tôi sao? Vậy thì tôi cũng nói rõ ở đây, ít hơn hai mươi nghìn tỷ.
Tôi cũng sẽ không bán đâu.” Chủ tịch Lưu ngạo nghễ nói.
“Hai mươi nghìn tỷ? Ông thật sự là tham lam quá độ.
Bất quá đã không thành thật như vậy thì hôm nay cũng không cần tiếp tục bàn bạc nữa!” Lâm Thiên trực tiếp đứng lên.
“Thư ký Chu, tiễn khách.” Chủ tịch Lưu nghịch nghịch món đồ cổ.
Thư ký cũng làm động tác mời’ ra hiệu Lâm Thiên rời đi.
“Chủ tịch Lưu, tôi tin rằng ông sẽ hối hận.
Nhớ những gì tôi đã nói.
Hơn nữa, đây là danh thiếp của tôi.” Lâm Thiên lấy ra một danh thiếp, đặt lên bàn.
Sau khi nói xong.
Lâm Thiên xoay người bước ra ngoài.
Khi Chủ tịch Lưu nhìn thấy Lâm Thiên rời đi, không khỏi chế nhạo nói:
“Hừ, không biết chó hoang từ đâu chui ra.
Lại còn mở miệng đòi mua tập đoàn Thành Đô, thật là nực cười.”
Sau đó, ông ta tiếp tục nghịch món đồ cổ hoàn toàn không để ý đến chuyện hồi nãy của Lâm Thiên.
………..
Sau khi Lâm Thiên rời khỏi tập đoàn Thành Đô.
“Vốn dĩ tôi muốn nói đến chuyện thu mua lại, nhưng ông lại có thái độ như vậy, cho nên tôi chỉ có thể đổi chiêu.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên gọi điện thoại cho Lưu Thân.
Sau khi cuộc gọi được kết nối.
“Lưu Thân, anh liên hợp với thị chứng khoán, ra tay với tập đoàn Thành Đô của Hà Nội, triển khai thu mua.” Lâm Thiên phân phó nói.
Thu mua với ý dụng xấu là mua lại công ty mà không có sự cho phép của ban giám đốc công ty mục tiêu.
Bất kể bên kia có đồng ý hay không cũng tiến hành hoạt động thu mua lại.
Nói một cách đơn giản, chính là tìm cách mua lại cổ phần của tập đoàn Thành Đô trên thị trường, chỉ cần số lượng cổ phần vượt quá số cổ phần của Chủ tịch Lưu, anh sẽ có quyền cổ phiếu tuyệt đối, sau đó có thể thay đổi một chủ tịch và tiếp quản tập đoàn Thành Đô!
Nói thì dễ nhưng làm vẫn khó, thu mua với dụng ý xấu không phải là việc dễ dàng, để thực hiện nó trên thực tế không chỉ đốt tiền mà còn phải thông minh biết cách chèo lái.
Lấy một cái ví dụ, năm đó Thịnh Đại muốn thâu tóm Tân Lãng, nhưng kết cục là thất bại.
“Tập đoàn Thành Đô sao? Được rồi Chủ tịch Lâm, tôi sẽ chuẩn bị tốt cho việc này.” Lưu Thân đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, từ phía trước đi tới tập đoàn Thành Đô.
Cô ấy là Vũ Ngọc Hiền , chị cả của Bigo Live
Trong nháy mắt, Vũ Ngọc Hiền bước tới trước mặt Lâm Thiên.
“Cậu nhóc, tránh ra!” Các vệ sĩ xung quanh Vũ Ngọc Hiền hét vào mặt Lâm Thiên.
“Chỉ là một streamer mà thôi, có nhiều vệ sĩ như vậy, thật sự cho rằng mình là một ngôi sao lớn sao.” Lâm Thiên chế nhạo chế nhạo, lắc đầu.
Vũ Ngọc Hiền ngay lập tức không vui khi cô ta nghe được điều này.
Cô ta dừng lại và nhìn Lâm Thiên.
“Anh này, anh là cái gì mà dám cười tôi.” Vũ Ngọc Hiền nhìn Lâm Thiên với vẻ khinh thường.
Vũ Ngọc Hiền cũng không biết, người trước mặt chính là chủ nick name thần thành “Cha mày Lục công tử.”
“Tôi xầu?” Vũ Ngọc Hiền lạnh lùng nói.
“Nói nữa ngày, thì ra là fan cứng của Tô Bảo Nhi, thoạt nhìn đã bị cô ta tẩy não.
Cô ta mới là kẻ bắt chước, hiểu không!”
Nói xong, Vũ Ngọc Hiền trực tiếp đi tới tập đoàn Thành Đô.
Lâm Thiên nhìn theo bóng lưng của Vũ Ngọc Hiền, lạnh giọng nói: “Vũ Ngọc Hiền, cô cứ đợi đó sẽ không lâu đâu, tôi sẽ cho cô thân bại danh liệt!”
Nếu như Lâm Thiên chỉ muốn giết cô ta, mà thủ đoạn hiện tại và khả năng nhẫn nhịn của Lâm Thiên, thực không phải là chuyện khó cô ta cũng chỉ là một streamer.
Tuy nhiên, điều mà Lâm Thiên muốn không phải là giết cô ta, mà là thông qua cô ta và trả lại cho Tô Bảo Nhi sự trong sạch, Lâm Thiên muốn cho cả thế giới biết rằng người bắt chước không phải Tô Bảo Nhi , mà là Vũ Ngọc Hiền!
Vũ Ngọc Hiền sau bước vào cổng tập đoàn Thành Đô.
“Hừ, không ngờ lại gặp mặt tên đó ở đây.
Thật sự là xui xẻo gặp phải fan cứng đầu của Tô Bảo Nhi.” Vũ Ngọc Hiền vẻ mặt khó chịu.
“Đúng.
Ngày mai! Tôi sẽ để Tô Bảo Nhi hoàn toàn rơi xuống vực sâu, không bao giờ có thể trở lại.
“Vũ Ngọc Hiền nở một nụ cười lạnh lùng.
Lúc này, một vị quản lí của tập đoàn Thành Đô đến đón tiếp Vũ Ngọc Hiền.
“Giám đốc Ngô, anh đã liên hệ với giới truyền thông chưa? “Vũ Ngọc Hiền thăm dò hỏi.
“Chị Vũ, đừng lo lắng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ cần đợi đến ngày mai là được.” giám đốc Ngô cười nói.
Ở bên kia.
Vừa lúc Lâm Thiên gọi được một chiếc taxi thì chuông điện thoại vang lên.
Lâm Thiên nhìn thấy là cuộc gọi của Chu Quốc Huy, người ngồi cạnh Lâm Thiên trên máy bay ngày hôm qua.
“Quốc Huy, có chuyện gì không? “Lâm Thiên nghe điện thoại.
“Tôi... tôi bị lừa mất tiền của mình, bây giờ tiền đu taxi cũng không có. Tôi ở Hà Nội cũng không có người quen nên chỉ có thể gọi điện cầu xin anh, anh ... Anh có thể cho tôi mượn một ít tiền được không? Tôi sẽ trả lại tiền cho anh khi về lại tỉnh Tây Nguyên.” Chu Quốc Huy có chút khó nói.
“Bị lừa sao? Bây giờ cậu đang ở đâu.” Lâm Thiên lo lắng hỏi.
“Tôi…tôi không biết nữa, tôi gửi cho anh địa chỉ của em” Chu Quốc Huy trả lời.
“Được, vậy cậu ở đó đợi đi.” Lâm Thiên trầm giọng đáp.
Thông qua định vị điện thoại di động do Chu Quốc Huy gửi đến, không lâu sau Lâm Thiên đã tới vị trí của anh ấy.
Dù sao Chu Quốc Huy cũng là đồng hương, lại cảm giác anh ấy là một người bình thường đơn giản giống như anh của lúc trước cho nên nếu anh ấy gặp phải bất kỳ rắc rối nào, Lâm Thiên đều sẵn sàng giúp đỡ anh ấy.
Ở lối vào của khu trung tâm mua sắm, Lâm Thiên nhìn thấy Chu Quốc Huy.
“Anh thực sự tới rồi. Tôi rất vui khi gặp anh.”Chu Quốc Huy nhìn Lâm Thiên nhất thời kích động.
Đúng vậy, cuộc sống ở đây anh ấy không quen ai, lúc bất lực gặp được người quen là Lâm Thiên, đương nhiên sẽ rất kích động.
“Quốc Huy, làm sao vậy? Tiền của cậu sao lại bị lừa hết rồi? “Lâm Thiên hỏi.
Chu Quốc Huy nói:” Vừa mới ở cổng siêu thị. Có người kêu cứu nói rằng con gái anh ta đang lên bàn mổ ở bệnh viện đối diện cần tiền mổ gấp, anh ta nói khi nào vợ gửi tiền sẽ trả lại tiền.
“Tôi thấy anh ta khóc rất tội nghiệp, tôi nghĩ mình có thể giúp được gì nên đã cho anh ta mượn hết mười tám triệu đồng mang theo. “Chu Quốc Huy nói.
“Sau đó thì sao?” Lâm Thiên hỏi.
“Anh ta nói nhiều nhất một tiếng sẽ trở lại, sau đó trả lại tiền cho tôi. Nhưng ... tôi đã đợi ba tiếng đồng hồ, anh ta vẫn chưa quay lại, lúc đó em nhận ra ... có lẽ tôi đã bị lừa.”
Chu Quốc Huy cúi đầu nói nhỏ.
“Haizz, quả nhiên người lương thiện rất dễ bị lừa.” Lâm Thiên không khỏi thở dài.
Điều này không khỏi khiến Lâm Thiên bất giác nghĩ đến một câu chuyện rất nổi tiếng trên mạng mấy năm trước, khi một bà cụ bị ngã, giúp đỡ hay là không giúp đỡ?
Tại sao bây giờ không ai dám tới giúp đỡ ? Chính là quá nhiều kẻ lừa gạt. Để những người tử tế phải chịu tổn thất, cuối cùng con người nản lòng, để rồi xã hội này ngày càng thờ ơ!
“Loại lừa gạt này đừng để tôi gặp được, gặp được đứa nào thì phế đứa đó!” Lâm Thiên trong mắt lóe lên tia tức giận.
Lâm Thiên ghét nhất loại bịp bợp lừa đảo này.
“Âiya, đều trách tôi ngốc. Tôi sẽ không bao giờ tin người như vậy nữa.” Chu Quốc Huy lắc đầu thở dài.
Sau đó, Chu Quốc Huy ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên bất lực nói: “Hiện tại tôi không có tiền. Anh cho tôi mượn một ít tiền được không?”
“Anh cần bao nhiêu.” Lâm Thiên hỏi.
“Một ba triệu rưỡi có lẽ sẽ đủ. Một nửa là tiền vé tàu tôi đi về, nửa còn lại mua quà cho bạn gái. Nếu anh không đủ tiền anh có thể cho tôi mượn hai triệu rưỡi cũng được, tôi về nhất định sẽ trả lại anh!” Chu Quốc Huy lo lắng nhìn Lâm Thiên .
Lâm Thiên trực tiếp mở ví tiền, lấy ra mười tám triệu.
“Đây là mười tám triệu, anh cầm đi, vì hôm nay là mừng sinh nhật bạn gái, cũng đừng thiếu quá.” Lâm Thiên trực tiếp đưa tiền cho Chu Quốc Huy.
“Nhiều như vậy? “Chu Quốc Huy sửng sốt.
Dù sao trong mắt Chu Quốc Huy, Lâm Thiên là sinh viên đại học, không có thu nhập tài chính. Anh ấy nghĩ vay hai triệu rưỡi sẽ khiến Lâm Thiên khó xử.
“Đây có lẽ là quá nhiều rồi. Tôi chỉ muốn vay ba triệu rưỡi thôi.” Chu Quốc Huy vội xua tay.
“Đừng khách sáo với tôi, anh cứ cầm đi! “Lâm Thiên trực tiếp nhét tiền vào tay Chu Quốc Huy.
464: “Được.”
“Thật vui khi được gặp lại anh. Khi trở về Kim Đô, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh!” Chu Quốc Huy hứa.
Ngừng một chút, Chu Quốc Huy nói tiếp: “Hôm nay là sinh nhật của bạn gái tôi. Lát nữa tôi sẽ đến chỗ cô ấy đưa cô ấy ăn tối. Anh có muốn đi cùng tôi không?”
“Được.”
Lâm Thiên sau khi nghĩ ngợi liền lập tức trả lời.
Hiện tại Lâm Thiên đang chờ kết quả thu mua của Lưu Thân, trong khi chờ đợi kết quả thì Lâm Thiên cũng không có việc gì làm.
Còn Tô Bảo Nhi ngày mai sẽ phát hành ca khúc mới, hôm nay cô ấy bận, Lâm Thiên nhất định không thể quấy rầy cô ấy.
Cho nên, hôm nay Lâm Thiên thật sự rất rảnh, nên muốn cùng Chu Quốc Huy đi dạo một lúc, Lâm Thiên luôn cảm thấy bản thân người này này rất dễ bị bắt nạt, nếu gặp phải phiền phức gì, Lâm Thiên đều có thể giúp đỡ anh ấy.
Ngay sau đó, khi cả hai vào siêu thị, Chu Quốc Huy đã mua một sợi dây chuyền bạc gần hai triệu để làm quà sinh nhật cho bạn gái.
Tiếp sau đó, cả hai bắt taxi đến một cửa hàng hoa.
“Bạn gái tôi làm ở cửa hàng hoa.”
Chu Quốc Huy chỉ vào cửa hàng hoa trước mặt, tiệm hoa này khá là lớn.
“Chuẩn bị gặp lại bạn gái của anh rồi, cảm thấy vui không?” Lâm Thiên cười hỏi.
“Hehe, tất nhiên là rất vui rồi. Hai năm rồi tôi không gặp cô ấy. Chúng tôi chỉ liên lạc với nhau qua mạng. Lần này tôi đến cũng không nói cho cô ấy biết, vì vậy tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.” Chu Quốc Huy cười vui vẻ nói.
“Được rồi, chúng ta vào đi.” Lâm Thiên nói.
Ngay sau đó, hai người bước tới cửa hàng hoa, Chu Quốc Huy vừa rất phấn khích vừa hồi hộp.
Sau khi vào cửa hàng hoa. “Xin chào quý khách, hai người có cần gì không?” Một người phục vụ tiến tới tươi cười chào hỏi.
“Tôi muốn tìm Vương Ngọc Mai.” Chu Quốc Huy cười đáp.
“Ngọc Mai, có người đang tìm cô!” Người phục vụ lập tức hét vọng vào cửa hàng hoa.
Chẳng mấy chốc, một cô gái trẻ mặc quần áo làm việc ở cửa hàng hoa bước ra.
“Quốc Huy, anh… sao anh lại ở đây?” Vương Ngọc Mai ngây người nhìn Chu Quốc Huy, nét mặt rất đỗi kinh ngạc .
“Anh đến để tổ chức sinh nhật cho em, như thể nào Ngọc Mai, có bất ngờ không? Hehe!” Chu Quốc Huy cười hạnh phúc.
“Anh… sao anh không nói trước với em một tiếng, đợi em chuẩn bị một chút.” Vương Ngọc Mai bĩu môi.
“Anh đến đây để làm em ngạc nhiên đó.” Chu Quốc Huy nở một nụ cười giản dị.
Ngay sau đó, Chu Quốc Huy lấy ra món quà đã mua. “Ngọc Mai, đây là quà sinh nhật anh mua cho em, em nhất định sẽ thích nó!” Chu Quốc Huy vừa nói vừa mở quà ra.
Thứ đập vào mắt là một sợi dây chuyền bạc.
“Lúc trước khi ở quê em từng nói với anh là muốn có một sợi dây chuyền thuộc về riêng mình, như thế nào, có bất ngờ không?” Chu Quốc Huy cười một cách hạnh phúc nói.
Mà trên mặt Vương Ngọc Mai ngay một chút ngạc nhiên cũng không có, ngược lại là rất lạ.
Điều này làm cho Lâm Thiên đứng ở một bên có chút kỳ quái, theo lý mà nói. Vương Ngọc Mai nên tỏ vẻ ngạc nhiên mới đúng.
Đúng lúc này, cửa kính của tiệm hoa bị đẩy ra. Một thanh niên sáng láng, ăn mặc chải chuốc bóng bẩy bước vào cửa hàng hoa.
Sau khi vào cửa hàng hoa, cậu ta đi thẳng đến chỗ Vương Ngọc Mai.
“Vương Ngọc Mai, đây là quà sinh nhật cho em. Chúc sinh nhật vui vẻ!” Người đàn ông đưa một hộp quà tinh xảo cho Vương Ngọc Mai.
Tiếp sau đó, người đàn ông mở hộp quà ra , đập vào mắt thì cũng là một chiếc vòng cổ.
“Woa, đây không phải là chiếc vòng cổ kim cương lần trước sao?” Vương Ngọc Mai tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, lần trước khi chúng ta đi mua sắm, không phải em đã nói thích sợi dây chuyền này sao? Hôm nay sinh nhật em nên anh đã mua cho em. Nó không tốn bao nhiêu hết, chỉ hơn một trăm triệu đồng.” Người đàn ông nói.
“Tào Kim, cảm ơn anh.” Vương Ngọc Mai mỉm cười nhận món quà.
Chu Quốc Huy, người đứng bên cạnh từ nãy đến giờ, dường như đã chết lặng.
“Ngọc Mai, chuyện này ... chuyện gì xảy ra vậy? Anh ta là ai!” Chu Quốc Huy hỏi gấp.
“Quốc Huy, anh ấy ...” Vương Ngọc Mai nghẹn lời, không biết phải giải thích thế nào.
Người thanh niên này cũng để ý đến Chu Quốc Huy và Lâm Thiên.
“Ngọc Mai, hai người họ là ai?” Người đàn ông hỏi.
“Anh ấy ..., anh ấy là người em đã từng kể với anh, bạn trai ở quê của em, hôm nay anh ấy đến để chúc mừng sinh nhật của em.” Vương Ngọc Mai nói.
“Thì ra là anh ấy, bạn trai ở quê của em.” Người đàn ông đột ngột gật đầu.
Ngay sau đó, người đàn ông nhìn Chu Quốc Huy.
“Em trai, đây là quà sinh nhật cậu em tặng cho Ngọc Mai sao? Nó làm bằng chất liệu gì vậy, bạc?”
Người đàn ông vừa nói, vừa cầm sợi dây chuyền lên xem xét
“Sợi dây chuyền rẻ tiền có mấy triệu đồng. Cậu em có xấu hổ khi tặng cho cô ấy không? Chậc chậc, cậu em không nghĩ tới việc Ngọc Mai ra ngoài với chiếc vòng cổ rẻ tiền này sẽ thấy xấu hổ như thế nào sao?”