Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 439: “không Quen”






“Không quen.


“Chưa gặp bao giờ.


Mọi người lần lượt gật đầu.

“Cậu chủ nhà họ Thẩm, anh bạn này ăn mặc mình thường, quà tặng cũng chẳng có giá trị, chắc không phải con nhà giàu, có thể là con của một gia đình bình thường.


“Đúng vậy, tám mươi phần trăm là như vậy.


Mọi người lần lượt phát biểu.

“Con nhà bình thường mà dám tới đây? Còn muốn cướp Triệu Linh của tôi?” Thẩm Thiệu nheo mắt, trong ánh mắt hiện rõ một tia ớn lạnh.


Rõ ràng, Lâm Thiên đã trở thành cái gai trong mắt cậu chủ nhà họ Thẩm.

Cái gai nhức nhối trong lòng, chỉ hận không thể rút ra được!
“Mọi người vào phòng khách ngồi trước đi.


Triệu Linh mời mọi người vào phòng khách.

Phòng khách đã được trang hoàng thành một bữa tiệc sinh nhật lộng lẫy.

Khi Lâm Thiên bước vào phòng khách, trong phòng khách đã có hai mươi, ba mươi người đang ngồi chờ.

Lâm Thiên liếc mắt nhìn một lượt, hình như không có ai quen, họ đều là cậu ấm cô chiêu con nhà giàu.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Triệu Linh, những người đến dự đương nhiên là những người cùng trang lứa, nếu là sinh nhật của ba hay ông nội Triệu Linh thì chắc chắn là những người giàu có khác.

Lâm Thiên tìm một chỗ khá xa ngồi xuống, rồi lấy một ly rượu vang đỏ từ người phục vụ.

Cậu chủ nhà họ Thẩm và những người khác cũng bước vào.

“Cậu chủ nhà họ Thẩm đến rồi à!”
“Cậu chủ nhà họ Thẩm là người bận rộn, năm nay mới du học về, đã lâu không gặp!”
Sau khi cậu chủ nhà họ Thẩm bước vào, rất nhiều cậu ấm cô chiêu khác tiến lại chào hỏi cậu chủ nhà họ Thẩm, thậm chí còn có chút nịnh nọt.

“Ha ha, đã lâu không gặp!” Cậu chủ nhà họ Thẩm đáp lại với nụ cười tươi trên mặt.

Những người này vừa nói, vừa mời cậu chủ nhà họ Thẩm ngồi xuống cùng cả đám.

Rõ ràng, cậu chủ nhà họ Thẩm là nhân vật khá có tiếng trong hội con nhà giàu ở Kim Đô.

Nếu bữa tiệc hôm nay là của các ông to bà lớn thì tâm điểm không ai khác ngoài Lâm Thiên, họ nhất định sẽ lần lượt đến chào hỏi, nâng ly chúc mừng Lâm Thiên.

Nhưng, những người đến dự tiệc hôm nay là hội con nhà giàu, vậy thì đương nhiên không có ai để ý đến Lâm Thiên, họ coi Lâm Thiên giống như không khí.

Đây là khoảng cách giữa hội nhóm và thứ bậc địa vị.


Bởi vì địa vị của những người này chưa đủ để chạm đến Lâm Thiên.

Như vậy cũng tốt, đối với Lâm Thiên, như vậy càng yên tĩnh.

Lâm Thiên không thấy ông nội của Triệu Linh, có lẽ ông đã tránh mặt đi chỗ khác, vì sợ có ông sẽ là áp lực cho đám thanh niên.

Lâm Thiên một mình ở đây khá yên tĩnh, trong khi cậu chủ nhà họ Thẩm đang nói chuyện rôm rả.

Sau khi nói chuyện một hồi, họ nói về Tập đoàn Tỉnh Xuyên, nói về những việc hỗn loạn ở Kim Đô vài ngày trước.

“Nhắc mới nhớ, thế lực nhà họ Phạm thực sự rất lớn mạnh, kêu gọi được sự trợ giúp của các thế lực lớn, và gần như xóa sổ Nhà họ Triệu và Tập đoàn Tỉnh Xuyên.


“Theo lý mà nói, cả Nhà họ Triệu và Tỉnh Xuyên đều sẽ bị xóa sổ, nhưng cháu ngoại của Lê Chí Thành, đã dựa vào chính thực lực của mình để tiêu diệt nhà họ Phạm và đảo ngược tình thế.

“Cậu chủ Lâm này đúng là lợi hại, ông ngoại là Lâm Chí Trung, lại thêm ông cụ Triệu cũng không đối phó được với nhà họ Phạm, mà anh ta lại có thể tiêu diệt được nhà họ Phạm, nghe nói Lý Trạch Lương cũng giúp anh ta một tay.


Mọi người tôi một câu, anh một câu, nói chuyện rất sôi nổi, dù sao chuyện này cũng được lên tin tức truyền hình, cho dù chuyện xảy ra đã rất lâu rồi, nhưng khi nhắc lại vẫn khiến họ rất hưng phấn.

Cậu chủ nhà họ Thẩm cũng nói: “Tôi nghe nói, vị cậu chủ Lâm bằng tuổi chúng ta, tuổi trẻ mà đã đạt được thành tựu cao như vậy, tôi nghĩ thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ rồi!”
“Ha ha, cậu chủ nhà họ Thẩm, anh thật khiêm tốn, tuy không thể so sánh với cậu chủ Lâm, nhưng trong hội chúng ta cũng được coi là xuất sắc rồi!”
“Đúng vậy, anh Thẩm, anh khiêm tốn quá, chúng ta không thể so bì với cậu chủ Lâm, anh ta đã vượt ra khỏi hội chúng ta từ lâu rồi.

Bây giờ, anh ta đã là vua của vùng phía Tây Nguyên, Tây Nguyên thậm chí cả ba tỉnh Tây Nam, ai có thể sánh với anh ta? Lại càng không đến lượt chúng ta.


“Đúng vậy, chúng ta không so với cậu chủ Lâm được, chúng ta không cùng đẳng cấp với anh ta, chúng ta thậm chì còn không có tư cách gặp mặt anh ta, chỉ cha mẹ chúng ta mới đủ tư cách.


Mọi người đều thở dài.

“Aigu, nếu tôi lấy được cậu chủ Lâm thì cả đời này chẳng phải lo lắng gì nữa.

” Một cô gái trang điểm đậm thở dài.


“Ha ha, Ôn Ninh Đồng, cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, với tài sản vài trăm tỷ đồng như nhà cô cũng đòi kết hôn với cậu chủ Lâm.

” Mọi người hùa vào nói.

“Người đẳng cấp như cậu chủ Lâm, lấy vợ cũng phải xem tài sản sao? Dù sao cả miền Tây Nam này không ai giàu bằng anh ta.

Chỉ cần đẹp là được.

” Cô chủ Ôn Ninh Đồng nói.

“Ôn Ninh Đồng, cô cũng đâu có xinh đẹp lắm đâu, nhìn cũng gọi là tạm được, so với Triệu Linh thì cô còn kém xa.

” Cậu chủ nhà họ Thẩm cười nói.

“Ha ha ha.


Mọi người cười ồ lên.

Lâm Thiên lắc đầu cười khi nghe thấy mọi người nhắc tới mình.

Nhưng họ không biết rằng, cậu chủ Lâm mà họ nhắc tới đang ngồi chình ình ở đây, ngay trước mặt họ.

Lúc này, khách khứa đã đến gần hết, Triệu Linh từ ngoài cửa bước vào.

Nhìn Triệu Linh đi vào, Lâm Thiên hơi thất thần.