343
“Giải hết đi!”
Lệnh của Lục Thành vừa đưa xuống, toàn bộ những ông lớn này đều được đưa khỏi biệt thư.
Đúng lúc này, ông chủ Chu cũng nhận được cuộc gọi, tất cả tài sản dưới quyền đều bị điều tra, khiến ông ta vô cùng hoang mang.
Còn chưa dừng lại tại đó, điện thoại của Phạm Quang Đức cũng đột nhiên réo rắt vang lên, đó là cuộc gọi từ tổng giám đốc dưới quyền.
“Các người đang nói cái gì vậy? Tất cả các công ty con của tập đoàn đều đã bị phong tỏa? Trụ sở chính cũng bị phong tỏa, tài khoản công ty cũng bị phong tỏa, cả người cũng bị bắt đi? Làm sao có chuyện này! Làm sao có thể?” Phạm Quang Đức tức giận rống lên.
Ông ta vừa cúp máy, lại lập twccs có người gọi đến.
Phía ngân hàng thông báo, tài khoản ngân hàng của ông ta hiện đã bị đóng băng vì các cáo buộc vi phạm cần được điều tra làm rõ.
Công ty bị phong tỏa, tài khoản bị đóng băng, và hệ thống mạng bị tàn phá.
Tập đoàn Phạm Gia đang phải đối mặt với sự sụp đổ tức thời.
“Là ai? Ai đã làm trò quỷ này?” Phạm Quang Đức một lần nữa gầm lên vì tức giận.
“Ông vẫn còn chưa nhận ra sao? Chính tôi là người làm tất cả những chuyện này.” Lâm Thiên nãy giờ chỉ đứng quan sát, lúc này mới lên tiếng.
“Mày? Tao không tin.
Mày không có khả năng để làm những việc này.” Phạm Nhật Long mắt long sòng sọc, nhìn Lâm Thiên đầy hoài nghi.
“Ngoài tôi ra còn có ai khác sao? Hôm nay tôi dám tới tận đây báo thù, ông cho rằng tôi lại ngu ngốc đến vậy, dẫn xác tới mà không có chuẩn bị gì sao? Tôi lúc trước đã nói, hôm nay tới đây để tiêu diệt nhà họ Phạm của ông.” Lâm Thiên nói một cách hung dữ.
Dù Phạm Nhật Long không muốn tin nhưng ông ta biết, ngoại trừ Lâm Thiên, ông thật sự không thể nghĩ tới một cái tên nào khác.
Chỉ là Phạm Quang Đức không thể ngờ rằng Lâm Thiên có thể gây dựng được mối quan hệ với Lý Trạch Lương, điều mà chính họ cũng không thể làm được.
Lâm Thiên cười lạnh nói tiếp:
“Phạm Nhật Long, ngày Tỉnh Xuyên bị phong tỏa, ông đã tới xem chuyện vui của tôi.
Hôm nay tôi ở đây, là để xem chuyện vui của ông.”
“Mày ...!mày ...” Sắc mặt Phạm Nhật Long trở nên tái mét.
“Làm sao nào? Rất tức giận phải không? Rất muốn đánh tôi phải không? Cứ xông tới đi.
Nếu đánh, anh chắc chắn sẽ thua.” Lâm Thiên cười.
Phạm Nhật Long siết chặt nắm đấm của mình, nhưng anh ta bất lực vì không thể đánh bại Lâm Thiên.
“Đừng lo lắng Phạm Nhật Long, tất cả những gì tôi đã chịu đựng, tôi sẽ trả lại cho anh một nghìn, một vạn lần.” Lâm Thiên nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng.
Sau đó Lâm Thiên xua tay: “Bạch Hổ, mang Phạm Quang Đức lại đây!”
Bạch Hổ gật đầu, sau đó trực tiếp đi về phía Phạm Quang Đức.
Anh ta đi tới đâu, không một ai dám ngăn cản.
Phạm Quang Đức cũng đương nhiên không có khả năng phản kháng.
Vì đã có Trần Thất Thuyết luôn bên cạnh, ông ta thậm chí còn không thèm mang súng bên cạnh.
Nghĩ tới cây súng đang để trong lòng lúc này, ông ta không khỏi thở dài.
Hai cha con ông ta nhanh chóng được đưa tới Lâm Thiên.
Phạm Quang Đức lúc này sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Ông ta biết rõ, nếu tham mưu trưởng Lý Trạch Lương đã đứng về phía Lâm Thiên, đồng nghĩa với việc ông ta đã bị đánh bại hoàn toàn.
“Lâm Thiên, phía sau nhà họ Phạm còn có nhà họ Trần.
Nếu cậu dám động đến con trai tôi và tôi, nhà họ Trần sẽ không bao giờ buông tha cho cậu.
Thực lực của cậu không thể cạnh tranh với toàn bộ gia tộc họ Trần.” Phạm Quang Đức vẫn mạnh miệng nói.
Chỉ như vậy, Phạm Nhật Long mới có thể hù dọa Lâm Thiên.
Lâm Thiên chế nhạo: “Nói đùa gì vậy, tôi còn vừa mới giết Trần Thất Thuyết, còn sợ nhà họ Trần báo thù sao? Nói thật, sau khi tiêu diệt nhà họ Phạm của ông, mục tiêu tiếp theo của tôi là tiêu diệt nhà họ Trần của ông ta.”
Sau khi Phạm Quang Đức nghe lời này, cơ mặt đột nhiên giật giật, ngay cả danh tiếng của nhà họ Trần cũng không thể kiềm chế Lâm Thiên, hiện tại ông ta không tìm được cách nào khác để đấu với Lâm Thiên.
“Lâm Thiên.
Cậu có thể để cho tôi và con trai tôi tiếp tục sống không? Tập đoàn Tỉnh Xuyên sẽ trả lại ngay cho cậu, ngay cả Tập đoàn Phạm Gia cũng giao cho cậu.
Hơn nữa, cậu còn cần chuyện gì, cứ nói, chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ làm.” Phạm Quang Đức nghiến răn chịu đựng, cố gắng tìm một con đường sống
Phạm Quang Đức vừa tận mắt nhìn thấy thực lực của Lâm Thiên, bây giờ cậu ta còn có Lý Trạch Lương giúp đỡ, ông ta biết Lâm Thiên hiện tại hoàn toàn có thể giết trên ông và con trai.
Bởi vậy, cách cuối cùng của ông ta chính là cúi đầu trước Lâm Thiên cầu xin thương xót, ngoài ra, ông thật sự không còn cách nào khác.
“Nếu là cầu xin tôi, ông quỳ xuống trước đã.” Lâm Thiên khoanh hai tay trước ngực, cười ngạo mạn.
“Tôi...!Tôi quỳ!”
Phạm Quang Đức sau khi suy nghĩ giây lát, chỉ có thể nghiến răng đồng ý.
Ông ta biết hiện tại mạng lưới quan hệ đã bị phá hủy, Trần Thất Thuyết cũng đã chết, tuy rằng còn có nhà họ Trần để dựa vào, nhưng họ cũn không thể tới đây cứu viện trong thời gian ngắn.
Bây giờ họ chính là con cá nằm trên thớt của Lâm Thiên, để anh muốn giết lúc nào thì giết.
Vừa dứt lời, ông ta liền quỳ trên mặt đất trước mặt Lâm Thiên.
“Cha!”
Phạm Nhật Long hét lên khi nhìn thấy cha mình quỳ gối, gia đình họ Phạm của anh phải chịu sự sỉ nhục như vậy từ khi nào?
“Lâm Thiên, tôi đã quỳ xuống cầu xin cậu đúng như cậu yêu cầu.” Phạm Quang Đức đưa mắt nhìn Lâm Thiên.
“Ông còn chưa đủ, con trai ông, Phạm Nhật Long cũng phải quỳ xuống.” Lâm Thiên vừa nói vừa nhìn Phạm Nhật Long.
Phạm Nhật Long cơ mặt co giật kịch liệt, hắn ta trước nay chưa từng quỳ xuống với ai, bắt hắn quỳ xuống vì Lâm Thiên, kẻ thù của hắn, khác nào bắt hắn chết.
“Nhật Long, quỳ xuống!” Phạm Quang Đức mắng con tria.
“Không! Con không quỳ!” Phạm Nhật Long nghiến răng.
Mặt anh ta đã tái mét.
“Anh không quỳ sao? Vậy tôi sẽ giết cha anh trước, sau đó giết anh.” Lâm Thiên nói rồi lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Đợi đã.”
“Quỳ.
Ta quỳ.”
Cuối cùng thì Phạm Nhật Long cũng đã chọn cách nhượng bộ.
Ngay sau đó, Phạm Nhật Long nghiến răng, gồng mình, quỳ xuống trước Lâm Thiên một cái.
Phạm Nhật Long được ca ngợi là người con đáng tự hào của thế hệ trẻ Kim Đô, từng đoạt được vô số danh hiệu.
Bản thân hắn ta cũng có lòng tự tôn rất cao, không bao giờ để người khác dám coi thường.
Nhưng vào lúc này, tất cả hào quang của hắn đều mờ đi, nhân phẩm của hắn đã bị Lâm Thiên tước đoạt nghiêm trọng.
Những ông chủ có mặt.
Nhìn thấy Phạm Quang Đức cùng con trai quỳ xuống, tất cả đều chỉ có thể thở dài.
Trước ngày hôm nay, cha con nhà họ Phạm đã lên tới đỉnh Kim Đô, dường như không ai có thể lay chuyển được một chút nên chỉ có thể ngẩng đầu bái phục.
Nhưng bây giờ, cha con nhà họ Phạm đã quỳ trên mặt đất một cách đáng xấu hổ và trở thành món đồ chơi của Lâm Thiên.
“Lâm Thiên, chúng tôi đã quỳ xuống, thả chúng tôi ra được không?” Diệp Quảng Đức nói với giọng điệu khẩn cầu.
“Không!” Lâm Thiên cười lắc đầu.
Lâm Thiên vừa trả lời, sắc mặt Phạm Quang Đức và Phạm Nhật Long đột nhiên thay đổi.
“Mày, mày chơi chúng tao à?” Phạm Nhật Long gầm lên với Lâm Thiên.
“Đúng vậy, tôi vừa mới chơi đùa một chút với anh, có chuyện gì sao? Tôi vừa rồi không hề nói, nếu anh quỳ xuống tôi sẽ tha cho anh.” Lâm Thiên chế nhạo.
“Mày.
Tao giết mày!”
Phạm Nhật Long đã trở nên tức giận vì xấu hổ, hai tay nắm chặt xông lên đánh Lâm Thiên.
Trong cơn tức giận, nắm đấm của hắn gần như phát huy hết toàn lực.
Nếu cú đấm này đánh trúng Lâm Thiên trước kia, Lâm Thiên tuy không chết nhưng cũng sẽ bị thương nặng.
Chỉ tiếc rằng, Lâm Thiên của ngày hôm này là hồi sinh từ đống tro tàn, không còn là Lâm Thiên yếu đuối một thời.
“Bùm!”
Ngay khi nắm đấm của hắn đến trước mặt Lâm Thiên, Lâm Thiên đã siết chặt nó, khiến nắm đấm này chỉ có thể bất động.
“Anh muốn đánh tôi cũng không đủ tư cách.” Lâm Thiên chế nhạo.
Ngay sau đó, Lâm Thiên liền dùng một chút lực, nhẹ nhàng xoay tay.
“A!”
Một tiếng hét thất thanh, xương cổ tay của Phạm Nhật Long trực tiếp bị Lâm Thiên đánh gãy.
Ngay sau đó, Lâm Thiên dùng lòng bàn tay đẩy hắn xuống đất, sau đó dùng chân đạp lên lưng hắn, trực tiếp giẫm hắn dưới chân.
Phạm Nhật Long muốn chống lại, nhưng với sức của hắn ta, căn bản không thể phản kháng.
“Phạm Nhật Long, ngươi bây giờ là con kiến trong mắt ta, hiểu không? Chỉ cần ta muốn giết ngươi, lập tức có thể giết.” Lâm Thiên trầm mặc nhìn Phạm Nhật Long.
Thật vậy, Lâm Thiên có thể giẫm chết Phạm Nhật Long, chỉ cần dùng chút sức lực.
“Chết tiệt!”
Phạm Nhật Long tức giận gầm lên, Lâm Thiên sỉ nhục hắn khiến hắn tràn đầy lửa giận, cả người sắp nổ tung, nhưng quan trọng nhất chính là, hắn bây giờ bất lực, không thể làm gì ngoài gào thét vô vọng.
“Lâm Thiên, tôi biết mình đã sai, tôi xin lỗi vậu, tôi cầu xin vậu cho tôi và con trai tôi được sống.” Phạm Quang Đức chua xót cầu xin.
“Để ông được sống? Được rồi, vậy sau khi ông ký hợp đồng này, tôi sẽ để cho ông được sống.” Lâm Thiên lấy ra một bản hợp đồng cùng một cây bút, ném về phía Phạm Quang Đức.
Phạm Quảng Đức nhìn một cái, là hợp đồng chuyển nhượng tài sản. Nội dung bản hợp đồng là đem toàn bộ tài sản nhà họ Phạm, bao gồm cả tập đoàn nhà họ Phạm toàn bộ chuyển nhượng hết cho Lâm Thiên.
"Ký hợp đồng xong thì tao và con trai sẽ được thả? Mày chắc chứ?" Phạm Quảng Đức xác nhận lại một lần nữa với Lâm Thiên.
"Đúng. Lâm Thiên tôi nói được làm được." Lâm Thiên gật đầu.
"Được, tao kí!"
Phạm Quảng Đức chỉ có thể gật đầu, sau đó cầm bút lên kí tên đồng ý lên bản hợp đồng nọ. Hôm nay họ đã vào đường cùng rồi, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.
"Lâm Thiên, hợp đồng kí cũng kí xong rồi. Tao với con trai tao đã đi được chưa?"
Phạm Quảng Đức vừa nói, vừa đưa hợp đồng đã kí xong lại cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhận hợp đồng nhìn một cái, chắc chắn hợp đồng không vấn đề gì mới nói: "Được, thả ông trước."
"Canh!"
Vừa nói dứt câu, Lâm Thiên đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Chớp mắt một cái, Xích Huyết Kiếm đã đâm vào trước ngực của phạm Quảng Đức.
"Mày...mày...mày không giữ lời. Mày...mày nói không tính toán gì hết mà!" Phạm Quảng Đức tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên.
"Đối với bạn bè, Lâm Thiên tôi nói một không nói hai. Đối với kẻ thù, không cần giữ chữ tín làm gì." Lâm Thiên bình tĩnh nói. Anh híp mắt nhìn, lại tiếp: "Ông yên tâm. Người của nhà họ Phạm rất nhanh sẽ cùng đoàn tụ dưới địa ngục với ông thôi. Từ ngày ông diệt Tỉnh Xuyên, tôi đã nói sẽ có ngày diệt trừ cả nhà họ Phạm!"
Sau nghi nghe như vậy, Phạm Quảng Đức lộ ra vẻ tuyệt vọng. Ông ta và nhà họ Phạm, cứ như vậy tàn lụi? Một loại hối hận cùng tuyệt vọng dâng lên trong lòng Phạm Quảng Đức.
Lâm Thiên rút bảo kiếm ra, Phạm Quảng Đức cũng theo đó mà ngã về trước, không còn hơi thở, chỉ còn hai con mắt trừng trừng không nhắm. Tựa như đang cho thấy ông ta không hề cam lòng biết bao. Gia chủ nhà họ Phạm uy chấn tứ phương, lúc này toi mạng.
Người giết ông ta chính là Lâm Thiên!
Ở chỗ những vị ông chủ kia thấy Phạm Quảng Đức chết đi, trong lòng bọn họ cũng không yên.
Đây rõ ràng chính là gia chủ của nhà họ Phạm. Nhà họ Phạm cũng xem như là nhà đứng đầu Tứ đại gia tộc. Gần đây sau khi đạp đổ nhà họ Triệu cùng với Tỉnh Xuyên lại càng trở thành độc tôn. Hơn nữa sau lưng họ còn có nhà họ Trần. Ở trong mắt những người đó, sự tồn tại của nhà họ Phạm kinh khủng đến thế nào chứ!
Trong lòng bọn họ đầy khiếp sợ. Đồng thời ánh mắt nhìn Lâm Thiên cũng thêm vài phần kính sợ.
"Cha!!"
Phạm Nhật Long thấy cha mình bị giết. Hắn cuồng loạn gào thét ầm ĩ. Gân xanh nổi đầy trên trán. Mặt cũng đỏ phừng phừng.
Phạm Nhật Long vọt tới trước mặt cha hắn. Đỡ ông ta dậy, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi đầm đìa.
Có điều, Lâm Thiên không tỏ ra thương hại hắn chút nào.
Nếu như ông ngoại của Lâm Thiên không trốn đến chùa thì có khi đã bị giết từ lâu rồi. Còn Thạch Hàn, còn bản thân Lâm Thiên, Phạm Nhật Long hắn sẽ thương hại mình sao? Tuyệt đối sẽ không!
"Phạm Nhật Long, có phải là rất đau lòng hay không? Đúng rồi đấy. Tao muốn giết cha mày trước mặt mày, để cho mày phải chịu đau khổ như tao đã từng!" Lâm Thiên mặt mũi dữ tợn.
"Mày là thằng khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!" Phạm Nhật Long tức giận gào thét.
Phạm Nhật Long hận không giết được Lâm Thiên. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn không thể đánh lại được Lâm Thiên.
Lâm Thiên tóm lấy cổ áo của Phạm Nhật Long, giọng lạnh như băng mà chất vấn hắn: "Phạm Nhật Long, nói cho tao biết thi thể của Thạch Hàn đang ở đâu?"
Thạch Hàn chết, Lâm Thiên nhất định phải chôn cất anh ta rồi hàng năm cúng bái. Bởi vậy cho nên Lâm Thiên phải tìm được thi thể của Thạch Hàn.
"Mày muốn biết hả? Mày nằm mơ đi! Ha ha! Có chết tao cũng không nói cho mày biết đâu!" Phạm Nhật Long ha ha cười lớn.
"Mẹ nó!"
Lâm Thiên tức giận, đấm cho Phạm Nhật Long một cái vào mặt, xô ngã hắn xuống đất.
"Mày không nói đúng không? Vậy để tao hành hạ mày ra bã!"
Lâm Thiên mang kiếm tới, thẳng tay đâm vào trên lòng bàn tay của Phạm Nhật Long, ghim hắn xuống đất.
"A! A! A!"
Phạm Nhật Long gào thảm một tiếng.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lại lấy ra một cây chủy thủ.
"Phạm Nhật Long tao sẽ dùng con dao này cắt từng miếng từng miếng trên người mày! Đây gọi là thiên đao vạn quả, cho đến khi mày chịu nói ra thì thôi!" ánh mắt Lâm Thiên lạnh đi.
Với thực lực của Lâm Thiên, thì sớm đã có thể giết được Phạm Nhật Long rồi. Nhưng anh không giết hắn ngay. Bởi một đao giết chết hắn thì quá dễ dàng cho hắn rồi. Lâm Thiên muốn hành hạ hắn tới khi hắn không chịu được mà chết. Còn nữa chính là, Lâm Thiên muốn biết tung tích thi thể của Thạch Hàn.
"Thiên đao vạn quả?" Phạm Nhật Long căng cứng người.
Thiên đao vạn quả hay còn gọi là lăng trì, là thập đại hình tra tấn tàn khốc thời cổ đại. Lại còn là loại tàn nhẫn nhất. Cắt hơn ngàn dao, đến dao cuối cùng mới đâm vào tim người bị tra tấn. Mỗi một dao chỉ cắt đi một miếng bé bằng đầu móng tay, cho đến khi lộ xương trắng thì thôi. Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc sẽ cần khoảng một ngày. Người bị tra tấn phải chịu nỗi đau đến chết không được sống không xong.
Những điều này, Phạm Nhật Long đều rõ ràng vô cùng.
"Bạch Hổ, ra tay."
Lâm Thiên đưa dao cho Bạch Hổ.
Bạch Hổ gật đầu một cái. Sau đó bước lên bắt đầu hành hình với Phạm Nhật Long.
Từng miếng bị cắt đi là từng tiếng kêu thảm thiết của Phạm Nhật Long không ngừng vang lên.
Quan trọng nhất chính là, trong lòng Phạm Nhật Long đã hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn không nghĩ tới người này có thể nghịch chuyển được cục diện. Hắn biết, hắn thua Lâm Thiên rồi. Hơn nữa đến tính mạng cũng bị Lâm Thiên đùa bỡn trong lòng bàn tay.
"Tao nói! Tao nói!" Phạm Nhật Long chịu không được quát lớn.
"Nói!" Lâm Thiên nhìn Phạm Nhật Long.
"Ngày đó sau khi mày nhảy xuống vách, chúng tao trở lại nơi đã đánh bại Thạch Hàn. Nhưng không thấy tăm hơi của nó ở đây hết!" Phạm Nhật Long cắn răng nói.
"Không thấy?!" Lâm Thiên nhướn mày, vội hỏi: "Trước khi chúng mày đuổi theo tao, cậu ấy còn thở hay không?"
"Còn...con thoi thóp." Phạm Nhật Long nói.
"Nói như vậy, Thạch Hàn rất có khả năng vẫn còn sống?" Lâm Thiên mừng rỡ.
Nếu nói theo cách của Phạm Nhật Long thì Thạch Hàn rất có cơ mày còn sống! Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiên liền mừng rỡ khôn cùng. Tuy chỉ là có khả năng thôi, nhưng ít nhất đây cũng là hy vọng! Nếu như Thạch Hàn không chết, vậy thì anh ta đang ở đâu? Tình trạng thế nào rồi?
"Lâm Thiên, mày hỏi tao cũng nói rồi, xin mày...xin mày đừng lăng trì tao nữa!" Phạm Nhật Long nằm trên đất, mở miệng cầu xin.
"Vậy thì đổi cách khác, chém eo!" Lâm Thiên nói xong, liền ngay lập tức huơ kiếm chém về phía Phạm Nhật Long.
"Phập!"
Một kiếm hạ xuống, Phạm Nhật Long bị chém thành hai nửa, chia ra từ vùng eo hông.
Chém eo cũng là một trong thập đại hình tàn khốc. Bộ phận quan trọng của con người đều tập trung ở nửa thân trên. Vậy nên sua khi bị chém thành hai khúc, thần trí vẫn còn tỉnh táo, qua một thời gian mới ngừng thở.
Trong giai đoạn trước khi tắt thở, lại phải chịu nỗi đau đớn khi cơ thể không còn lành lặn hành hạ.
"A a a! A a a!"
Phạm Nhật Long kêu thảm thiết đau đớn, thanh âm thê lương truyền khắp sảnh.
Phạm Nhật Long nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình cuối cùng lại có kết quả thế này, chết thảm đến thế. Nghĩ mình sắp chết, trong lòng Phạm Nhật Long sinh ra chút ý hối hận. Nếu sớm biết đây là kết quả, thì ngay từ đầu, hắn sẽ chẳng làm gì Lâm Thiên hết. Chỉ tiếc, chuyện đã làm, không có cách nào thay đổi được.
Tại chỗ các vị ông chủ kia, sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Phạm Nhật Long, cũng tê dại ở da đầu, sắc mặt trắng bệch. Có người nhát gan không nhịn được nôn mửa liên hồi.
Lâm Thiên xoay người, từ từ đi đến trước bàn.
Những vị này ai nấy nhất tề cúi đầu xuống. Rất nhiều người đang phát run. Hiển nhiên là bị dọa sợ xanh mặt. Lâm Thiên quét mắt nhìn một vòng, sau đó lạnh giọng hỏi: "Các ngươi, có ai không phục tôi? Có ai muốn ra mặt thay cho nhà họ Phạm không?"
Giọng nói của Lâm Thiên không lớn, nhưng mang mười phần ngang ngược. Một chữ của anh cũng đủ làm các vị đây trong lòng run rẩy không thôi.
Một ông mập mạp đứng dậy, cúi người chào với Lâm Thiên, nói: "Từ nay về sau, nhà họ Ngô tôi nguyện theo cậu chủ Lâm Thiên!"
"Từ nay về sau, Vương Vĩnh Bân tôi chỉ biết cậu chủ Lâm Thiên!" Một người khác cũng vội vàng đứng lên tỏ thái độ.
"Tập đoàn Vân Nhuận đi theo cậu chủ Lâm Thiên!"
...
Nhất thời, tất cả những người ở đây đều mau chóng đứng dậy, giọng vang vang, thái độ cung kính hướng về phía Lâm Thiên.
Bọn họ biết, lần này, Kim Đô có chuyện lớn. Sau này Kim Đô không thuộc họ Phạm, mà là họ Lâm!
Hơn nữa thủ đoạn tiêu diệt cha con Phạm Quảng Đức cùng Phạm Nhật Long mới nãy của Lâm Thiên thật gây ám ảnh cho bọn họ.
Tất thảy những điều này đều được Phạm Nhật Long bấy giờ vẫn còn thoi thóp nhìn thấy hết. Trước khi chết hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thiên leo lên đỉnh của Kim Đô.
Sau khi Lâm Thiên đảo mắt nhìn một vòng, thì dừng lại trên người một người: ông chủ nhà họ Chu.
Lâm Thiên biết, nhà họ Chu một mực giúp nhà họ Phạm, là tay sai của nhà họ Phạm. Ông chủ nhà họ Chu cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên, sợ đến cả người run bắn lên.
"Cậu chủ Lâm Thiên, tha mạng cho tôi!" Ông chủ nhà họ Chu vội vàng quỳ xuống đất xin tha thứ.
"Giúp nhà họ Phạm hại Tỉnh Xuyên của tôi. Con trai ông cũng nhiều lần muốn giết tôi. Ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Chu các người sao?" Lâm Thiên híp mắt lạnh giọng nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên vung tay lên: "Bạch hổ, giết!"
Qua được một lần này, Lâm Thiên biết được một đạo lý, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Chuyện lần trước ở thành phố Bảo Thạch là một ví dụ. Lúc ấy Lâm Thiên đối với người kia quá mức nhân từ. Kết quả khi Lâm Thiên vừa gặp nạn, hắn liền kéo tới báo thù.
Ông chủ của nhà họ Chu này, trong lòng nhất định oán hận Lâm Thiên. Nếu không giết ông ta thì một khi có cơ hội, ông ta nhất định trả thủ Lâm Thiên!
345: Thanh Toán
Bạch Hổ lừng lững đi tới trước mặt ông chủ nhà họ Chu.
"Không! Không! Tha cho tôi đi!" Ông chủ nhà họ Chu mặt mày vô cùng sợ hãi, cả người run lẩy bẩy.
"Chết đi!"
Bạch Hổ nắm được cổ của ông chủ nhà họ Chu, sau đó dùng lực bóp một cái.
"Rắc!"
Cổ của ông chủ nhà họ Chu bị Bạch Hổ bóp gãy, sau đó bất động té ra đất.
Một màn này khiến mọi người ở đây ai nấy nhìn thấy đều sợ khiếp vía. Đặc biệt là người ngồi cạnh ông chủ nhà họ Chu, càng bị dọa sợ tới muốn điên.
Ông chủ Chu, nằm trong Tứ đại gia tộc cũng cứ như vậy mà bị giết chết?
Đối với mọi người ở đây mà nói, chuyện này quả thực khó mà chấp nhận nổi. Lúc này, Lâm Thiên lại đảo mắt. Ánh mắt của anh lúc này rớt lại trên người Thiết Chân tên phản đồ.
Lúc đầu Tỉnh Xuyên gặp rắc rối, Thiết Chân liền phản bội Lâm Vân, đến cậy nhờ nhà họ Phạm. Bấy giờ Lâm Thiên mới để ý, Thiết Chân dường như là hộ vệ ở nhà họ Phạm, vẫn luôn đứng ở trong lòng.
Ngay sau đó, Lâm Thiên chắp hai tay lại sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt Thiết Chân.
Thiết Chân sau khi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên, liền vội vàng cầu xin tha thứ: "Anh Thiên, em biết sai rồi! Lúc đó em bị nhà họ Phạm làm cho lung lay. Bây giờ em tỉnh ngộ rồi. Em nguyện dốc sức giúp đỡ anh Thiên từ đây về sau!"
"Chát!"
Lâm Thiên tát cho Thiết Chân một cái.
"Bị lung lay? Mày thấy tao có tin được hay không? Lúc tao chán nản, mày không muốn theo tao thì tao có thể hiểu, nhưng mày lại đi theo kẻ thù của tao. Như vậy mày cũng tự biến mình thành kẻ thù của tao rồi!" Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Mình lâm vào cảnh khó, nếu Thiết Chân không theo mình nữa thì Lâm Vân có thể hiểu được. Nhiều nhất cũng chỉ thất vọng với hắn thôi, không đến mức tìm hắn thanh toán nợ nần làm gì. Nhưng hắn lại dựa vào nhà họ Phạm, đây là điều mà Lâm Thiên tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
"Nể tình cảm trước kia, tao cho mày một con đường sống. Tự chọn gân tay mà cắt, sau đó đừngđể tao thấy mặt mày nữa!" Lâm Thiên lạnh giọng nói.
Gương mặt Thiết Chân cứng ngắc lại. Chọn gân tay mà cắt? Thế vậy thì hắn sẽ thành tàn phế mất!
Lâm Thiên gườm gườm nhìn hắn: "Sao? Không muốn ra tay à? Nếu để cho tao ra tay thì tao sẽ không chỉ cắt gân tay mày đâu, mà là cái mạng mày đấy!"
Sau khi Thiết Chân nghe vậy, chỉ có thể gật đầu. Sau đó cầm con dao trên bàn, hướng về phía cổ tay phải, cắt đứt gân bàn tay đó.
"Cút! Sau này đừng để tao thấy mặt mày nữa!" Lâm Thiên khoát tay.
Thiết Chân cắn răng gật đầu một cái, sau đó vội vàng xoay người, ảo não rời đi. Sau khi hắn đi rồi, Lâm Thiên lại tiến về phía trước.
"Theo tôi biết, đám hỏi của Phạm Nhật Long và nhà họ Trần không biết là với tiểu thư nào của nhà họ Trần thế?" Lâm Thiên mở miệng hỏi.
Lời này của Lâm Thiên vừa nói ra, các ông chủ lớn đều nhất loạt nhìn về phía Trần Mỹ.
Trần Mỹ ngồi trên bàn, giờ phút này cũng trốn phía dưới từ lúc nào. Khi cô ta nhìn thấy Lâm Thiên chém chết Trần Thất Thuyết đã sợ đến muốn chết. Lúc sau Lâm Thiên giết Phạm Nhật Long, cô ta cũng không dám ra mặt. Bởi cô ta sợ. Cô ta biết hôm nay đã không ai còn có thể đối phó với Lâm Thiên nữa. Vậy cho nên cô luôn tránh trong đám người này, chỉ hy vọng Lâm Thiên không biết đến sự tồn tại của cô. Chờ sau khi Lâm Thiên rời khỏi, sẽ mau chóng trốn về nhà họ Trần.
Bấy giờ bị gọi đến tên, Trần Mỹ tất nhiên sợ muốn chết.
"Bạch Hổ dẫn người tới đây!" Lâm Thiên nói.
Bạch Hổ gật đầu một cái, sau đó xông lên bắt Trần Mỹ kéo đến trước mặt Lâm Thiên.
Lâm Thiên định thần nhìn lại. Cô gái tên Trần Mỹ này mập mạp không ưa nhìn chút nào.
"Dáng dấp như thế này mà Phạm Nhật Long cũng chịu à?" Lâm Thiên không khỏi ngạc nhiên nói một câu.
"Đại ca, cầu xin anh tha cho tôi!" Trần Mỹ cầu khẩn Lâm Thiên.
Trần Mỹ lúc nói chuyện, mùi hôi miệng của cô ta nhất thời xộc đến chỗ Lâm Thiên.
"Ôi trời, mùi này!"
"Ói!"
Sau khi Lâm Thiên ngửi được mùi hôi miệng của Trần Mỹ, không khỏi bịt miệng muốn nôn. Mùi này thực sự là quá nặng. Ngay sau đó, Lâm Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Phạm Nhật Long vẫn còn thoi thóp, nói: "Phạm Nhật Long, đây là vợ của mày à? Mày có thể chịu được một bà già thế này thì phục đấy!"
Phạm Nhật Long thoi thóp trên đất há miệng ra nhưng nói không thành tiếng.
Lúc này, Trần Mỹ xán tới ôm tay Lâm Thiên, nói: "Anh, chỉ cần anh tha cho em. Em sẽ hầu hạ anh một đêm. Đàn ông các người ai lại chê thịt dâng đến miệng chứ."
Trần Mỹ biết, có lấy nhà họ Trần ra cũng không dọa được Lâm Thiên. Dẫu sao nhà họ Phạm cũng tiêu tùng rồi, cô phải nghĩ cách khác.
Lâm Thiên bịt mũi nói: "Tôi thấy, hay là thôi cô cứ chết trước đi vậy. Tôi nói rồi, tôi muốn diệt nhà họ Trần. Cô là người nhà họ Trần, tất nhiên là bao gồm cả cô rồi."
Lời vừa dứt, Lâm Thiên đã tóm được cổ của Trần Mỹ.
"Rắc!"
Cổ Trần Mỹ trong nháy mắt bị bẻ gãy, cô ta té xuống không còn hơi thở.
Lâm Thiên quay đầu nhìn. Phạm Nhật Long lúc này cũng chẳng còn sống nữa.
Lần đầu tiên gặp Phạm Nhật Long ở thành phố Bảo Thạnh, hắn đã tựa như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lâm Thiên, khiến Lâm Thiên cảm thấy bị kiềm chế. Nhìn thi thể của Phạm Nhật Long, thì tảng đá đè trong lòng Lâm Thiên rốt cuộc cũng biến mất, có thể thở phào một cái.
Loại cảm giác này, sung sướng đến không nói ra được!
"Các vị, ông nhà họ Phạm ở đâu?" Lâm Thiên nhìn về phía những ông chủ kia.
Lâm Thiên mặc dù đã giết Phạm Quảng Đức và Phạm Nhật Long, nhưng vẫn còn ông nội của Phạm Nhật Long nữa. Lâm Thiên tất phải diệt trừ. Lâm Thiên nói muốn diệt cả nhà họ Phạm thì tất nhiên sẽ làm đến cùng. Huống chi ông nội nhà họ Phạm, hay là người có địa vị cao quý nhất nhà họ Phạm. Hậu hoạn thế này thì giữ lại thế nào được?
Một người trong số những ông chủ kia đứng dậy nói: "Cậu chủ Lâm, theo như tôi biết thì từ sau khi ông Phạm về hưu đã mê mệt luyện công. Sau đám hỏi của nhà họ Trần và nhà họ Phạm, ông Phạm đã sống ở trong nhà họ Trần để luyện công, không ở Kim Đô nữa."
"Ở trong nhà họ Trần à?" Lâm Thiên lẩm bẩm, "Nói như vậy, thì cho ông ta sống thêm mấy ngày nữa. Ngày tôi đi diệt nhà họ Trần, chính là ngày tàn của ông ta!"
Tỉnh Xuyên bị đánh bại, nhà họ Trần là đồng lõa phía sau. Lâm Thiên đã thề, mình phải diệt luôn cả nhà họ Trần, Lâm Thiên nói được làm được!
Chẳng qua bây giờ thực lực của Lâm Thiên mới dừng ở cảnh giới hư đan. Bây giờ đi đòi nợ nhà họ Trần thì vẫn chưa được. Sau khi cảnh giới của mình lại lên một cấp nữa thì Lâm Thiên mới đến tìm nhà họ Trần đòi nợ được.
"Bạch Hổ, chúng ta đi thôi." Lâm Thiên nói.
Tiếp theo, có người của Tham mưu Lý xử lý hiện trường, không cần Lâm Thiên lo lắng.
Các ông chủ lớn ở đó nhìn bóng lưng Lâm Thiên rời đi. Bọn họ trong lòng ai nấy đều rõ ràng, lần tới, Kim Đô sẽ lại có chấn động lớn. Cục diện ở Kim Đô, sẽ lại một lần nữa xáo trộn.
...
Sau khi rời khỏi nhà họ Phạm, Lâm Thiên nhận được điện thoại của ngân hàng, nói tài khoản ngân hàng của anh đã được khôi phục lại. Còn tập đoàn cũng được giải phóng. Công ty an ninh, công ty ngành mỏ của nhà họ Phạm cũng có thể tùy thời kinh doanh lại.
Tập đoàn Tỉnh Xuyên, Tập đoàn nhà họ Triệu hai cái này đã được nhà họ Phạm giải phong từ sớm, hơn nữa còn được chuyển đến dưới danh nghĩa nhà họ Phạm. Có điều, Phạm Quảng Đức trước khi chết đã kí hợp đồng với Lâm Thiên. Chuyển nhượng toàn bộ tài sản của nhà họ Phạm qua cho Lâm Thiên.
Nói cách khác, tập đoàn Tỉnh Xuyên, tập đoàn Triệu thị, tập đoàn nhà họ Phạm, cả ba cái này bây giờ đều là của Lâm Thiên.
Vốn là tứ đại gia tộc ở Kim Đô, sản nghiệp của cả ba đại gia tộc, cuối cùng toàn bộ nằm gọn trong tay Lâm Thiên.
Còn thừa lại nhà họ Chu, cũng bị Lâm Thiên diệt rồi. Tiếp theo cũng nhất định phải cướp lại sản nghiệp của nhà họ Chu. Giờ phút này thì có thể nói, sản nghiệp của tứ đại gia tộc, toàn bộ đều nằm trong tay Lâm Thiên rồi.
Đến khi ấy, ở thương giới Kim Đô hay thậm chí là cả đất nước này, thế lực của Lâm Thiên không người nào có thể rung chuyển nổi. Nói là chúa tể một phương cũng không có gì là quá lời.
Sau khi rời khỏi nhà họ Phạm, Lâm Thiên liền gọi một đội xe sang trọng, chạy thẳng tới trại tạm giam Kim Đô.
Những người vì mình mà chịu liên đới, Lâm Thiên sẽ đón bọn họ ra.
Tin tức nhà họ Phạm bị diệt rất nhanh đã truyền ra ngoài.
Cửa trại tạm giam.
Sau khi chờ ở đây một lát, Lâm Thiên đã thấy Độc Nha cùng Lý Tông Đế từ bên trong đi ra.
"Độc Nha!"
Lâm Thiên chạy đến ôm Độc Nha một cái. Độc Nha tỏ ra kích động không thôi.
Trước đó Độc Nha đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc chi nhánh công ty an ninh Vân Diệu ở Kim Đô cho nên mới bị bắt bớ.
"Anh Thiên, lúc tôi ở bên trong nghe nói anh bị người nhà họ Phạm giết. Mới nãy nghe quản ngục nói là anh tới đón tôi, tôi vui mừng không tả nổi!" Độc Nha vui mừng nói.
Đối với Độc Nha mà nói, Lâm Thiên là ân nhân của anh ta, giúp anh ta giữ được nhà cũ. Anh ta thề sẽ trở thành tay chân của Lâm Thiên cả đời. Lúc trước nghe tin Lâm Thiên bị giết, Độc Nha thương tâm không dứt.