340: Tới Nhà Họ Phạm
Sự thần kỳ của viên thuốc đã thuyết phục được Frank.
Thấy Frank chủ động cúi người nói xin lỗi thì Lâm Thiên cũng không so đo với ông ta nữa.
"Cậu Lâm, cậu có được viên thần dược như vậy sao không bán ra bên ngoài? Nếu như cậu bán cái này ra ngoài, nhất định có thể gây chấn động toàn thế giới.
Nói không chừng còn có thể trở thành người giàu nhất thế giới nữa.
Hơn nữa còn có thể cứu được vô số sinh mạng." Frank kích động nói.
Lý Trạch Lương cũng gật gù: "Đúng vậy cậu Lâm Thiên.
Sao lại không bán ra ngoài? Cứ cho là có bán đắt đến đâu cũng chắc chắn có người mua."
Lâm Thiên lắc đầu, cười nói: "Tham mưu Lý, viên Khư bệnh đan này điều chế rất khó.
Mỗi một viên có được đều vô cùng quý giá, không thể sản xuất số lượng lớn được.
Tôi chỉ cho bạn của mình, hay là người nhà thôi.
Tuyệt không bán ra bên ngoài, cũng không mảy may có ý định đó."
Lý Trạch Lương bừng tỉnh gật đầu.
"Ha ha, nói như vậy thì là tôi thực sự có phúc.
Thế mà cũng được một viên.
Có điều trước đó không tin cậu Lâm, lãng phí mất một viên rồi.
Thật là xấu hổ, xấu hổ!" Lý Trạch Lương cười khan nói.
"Chỉ cần Tham mưu Lý giúp tôi giải quyết nhà họ Phạm thì cũng chẳng coi là lãng phí gì." Lâm Thiên mỉm cười nói.
"Ha ha, đây là chuyện tất nhiên.
Yên tâm đi, tôi sẽ đích thân làm chuyện này cho cậu.
Giải quyết triệt để.
Hơn nữa tôi còn muốn kết giao bạn bè với cậu Lâm Thiên đây.
Không biết cậu Lâm Thiên có bằng lòng hay là không?" Lý Trạch Lương híp mắt cười nói.
Trong lòng Lý Trạch Lương đây không phải chuyện đùa.
Lâm Thiên là một bậc thầy luyện đan, sợ rằng ở khắp cái đất nước này không tìm được người thứ hai.
Chỉ cần giao hảo tốt với Lâm Thiên, sau này Lý Trạch Lương nếu lại có bệnh gì đau ốm, hoặc là con cháu gặp nạn cũng có thể cầu thuốc một lần nữa!
Cho nên tình huống bây giờ không phải là Lâm Thiên muốn kết nối quan hệ với Lý Trạch Lương mà là Lý Trạch Lương muốn kết giao với Lâm Thiên!
"Dĩ nhiên!" Lâm Thiên gật đầu.
Lâm Thiên tất nhiên muốn cùng giao hảo với Lý Trạch Lương rồi.
Có người bạn như ông ta, cũng tức là có một chỗ dựa lớn!
Ở khu Tây Nam, có ai đức cao vọng trọng hơn Lý Trạch Lương nữa? Chẳng có người thứ hai đâu!
Lâm Thiên tìm đến Lý Trạch Lương còn chẳng phải là vì mối quan hệ này sao?
"Cậu Lâm đây là danh thiếp riêng của tôi.
Phía trên có số điện thoại cá nhân.
Cậu Lâm lúc nào muốn tôi giúp cũng đều có thể gọi điện thoại cho tôi." Lý Trạch Lương đưa cho Lâm Thiên một tấm danh thiếp.
"Được." Lâm Thiên nhận lấy tấm danh thiếp nọ.
"Tham mưu Lý, tôi còn có chút chuyện phải giải quyết, xin phép đi trước." Lâm Thiên nói.
"Được.
Tôi đích thân tiễn cậu Lâm." Lý Trạch Lương cười nói.
Người thư kí cùng hộ lý đứng bên cạnh cũng ngầm ngạc nhiên.
Bình thường những người nổi tiếng có địa vị đến thăm Lý Trạch Lương, bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên đều để cho thư kí của mình tiễn bọn họ.
Hôm nay, Lý Trạch Lương lại tự mình muốn tiễn Lâm Thiên, đủ để thấy Lý Trạch Lương xem trọng Lâm Thiên đến mức nào.
Cứ như vậy, Lý Trạch Lương tiễn Lâm Thiên ra đến cửa.
"Tham mưu Lý, tới đây được rồi." Lâm Thiên xoay người nói.
"Cậu Lâm, chuyện mà cậu nhờ cậy, tôi bây giờ sẽ đi giải quyết giúp cậu.
Việc khác cứ liên lạc qua điện thoại." Lý Trạch Lương híp mắt cười nói.
Sau khi tạm biệt Lý Trạch Lương đã thấy Bạch Hổ đứng chờ ở cửa, vội chạy đến hỏi: "Anh Thiên, thế nào rồi? Thành công chứ?"
Bạch Hổ vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài cửa, chờ Lâm Thiên cho nên anh ta không biết sự tình bên trong thế nào.
"Dĩ nhiên." Lâm Thiên cười gật đầu một cái.
"Tốt quá! Có quyền thế của Lý Trạch Lương chống đỡ sau lưng, giải quyết nhà họ Phạm chỉ là chuyện cỏn con." Bạch Hổ hưng phấn đến mức nhảy cẩng lên.
Lâm Thiên cười cười gật đầu, sau đó ngẩng lên nhìn bầu trời, vui vẻ nói: "Không sai.
Lần này nhà họ Phạm tiêu đời rồi."
Lời cuối vừa nói xong, trong con mắt của Lâm Thiên, sát ý đã kéo đến nồng nặc.
Sau đó, Lâm Thiên cung tay lên: "Đi, đến nhà họ Phạm! Mối thù của tôi và nhà họ Phạm phải thanh toán trong hôm nay thôi!"
Từ sau khi nhà họ Phạm diệt Tỉnh Xuyên, chưa lúc nào mà anh không nghĩ đến chuyện trả đòn cho nhà họ phạm, tiếc là thực lực không đủ.
Nhưng hôm nay, Lâm Thiên đã có đủ thực lực rồi.
Hơn nữa còn lôi kéo được chỗ dựa quyền thế lớn.
Thời coa báo thù đã đến!
Bạch Hổ gật đầu một cái, sau đó xoay người cùng Lâm Thiên lên xe, hướng về phía nhà họ Phạm mà phóng nhanh đến.
Bên trong phòng khách biệt thự nhà họ Phạm.
Hơn mười vị doanh nhân đứng đầu giới thương gia tập trung đại sảnh.
Nhà họ Phạm hôm nay tổ chức tiệc gia đình, mời những người này đến dùng cơm.
Phòng khách vô cùng đông vui náo nhiệt.
Cha của Chu Tuấn cũng có mặt ở đây.
Còn có cả cục quản lý đất đai, Cục trưởng Quách cục Công thương.
Thậm chí ngay cả nhân vật quyền thế bậc nhất Kim Đô Trịnh Thư Kỳ cũng có mặt ở đây.
Phải biết rằng, Trịnh Thư Kỳ là nhân vật quyền thế ở thành phố Kim Đô.
Lần trước đánh vào Tỉnh Xuyên cũng là nhà họ Trần nhờ Trịnh Thư Kỳ hỗ trợ mà thành.
"Các vị, tôi đề nghị mời Phạm tổng một ly.
Chúc mừng ông ấy thống nhất thương giới Kim Đô." Trịnh Thư Kỳ đứng dậy nói.
Các vị ông lớn rộn ràng đứng dậy, nhấc ly rượu lên, mời Phạm Quang Đức một ly rượu.
Mọi người đều biết, sau khi nhà họ Phạm hợp nhất tập đoàn nhà họ Triệu cùng tập đoàn Tỉnh Xuyên đã trở thành con sói duy nhất trên thương trường.
Hơn nữa quyền thế sau lưng nhà họ Phạm chỉ khiến bọn họ càng tôn sùng nhà họ Phạm hơn.
"Mọi người quá khen.
Chuyện dẹp Tỉnh Xuyên, Trịnh Thư Kỳ cũng giúp sức không ít.
Tôi một mình kính Trịnh Thư Kỳ một ly." Phạm Quảng Đức nâng ly, nói.
Phạm Nhật Long cũng cầm ly rượu đứng dậy, cùng với cha mình mời rượu.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang trời truyền đến.
Mọi người vội vã nghiêng đầu nhìn, phát hiện cửa biệt thự bị người ta đa 1va8ng ra.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hai bóng người từ từ đi tới.
Chính là Lâm Thiên cùng Bạch Hổ!
"Kia...không phải là cháu ngoại của Lê Chính Thành, Lâm Thiên hay sao?"
"Đúng đúng đúng! Chính là Lâm Thiên! Tôi đã thấy anh ta một lần từ bữa tiệc rượu trước rồi!"
"Anh ta không phải chết rồi sao? Sao lại xuất hiện thế này?"
....
Sau khi các vị đại nhân vật thấy Lâm Thiên, nhất thời như bị bom oanh tạc, chấn động không thôi.
Bọn họ ai cũng nghĩ là Lâm Thiên chết rồi.
Ông chủ nhà họ Chu sau khi thấy Lâm Thiên, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Đây chính là người đã giết chết con trai ông ta!
"Lâm Thiên!"
Sau khi Phạm Nhật Long và Phạm Quảng Đức nhìn thấy Lâm Thiên như nhìn thấy ma, mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Đặc biệt là Phạm Nhật Long.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy Lâm Thiên nhảy xuống vách đá.
Ngày hôm nay lại trông thấy bóng dáng Lâm Thiên ở đây.
Trong lòng hắn không khỏi nổi sóng gió kinh hoàng.
"Lâm Thiên, mày...mày là người hay là quỷ?!" Phạm Nhật Long đứng dậy thét lớn một tiếng.
Sau khi tiếng quát của Phạm Nhật Long vang lên, cả gian phòng khách chợt tĩnh lặng.
Mọi người ai nấy đều nhìn vào Lâm Thiên.
Lúc bấy giờ, Lâm Thiên đã vào đến giữa đại sảnh, dừng bước lại.
"Tất nhiên tao là người rồi.
Phạm Nhật Long, chắc mày chẳng ngờ tới nhỉ? Tao rớt xuống vách đá thế mà lại còn sống." Lâm Thiên để lộ một nụ cười lạnh.
Nhìn thấy Phạm Nhật Long, trong lồng ngực Lâm Thiên đã lại nảy sinh sát ý ngùn ngụt.
"Hừ, thế vậy thì lá gan mày cũng lớn thật.
Thoát được cửa tử không tìm một xó xỉnh nào đấy chui rúc vào mà sống nốt những ngày tháng còn lại đi, lại vẫn dám mò về Kim Đô? Lại còn chủ động tìm tới cửa?" Phạm Nhật Long cười lạnh nói.
Mặc dù Phạm Nhật Long cảm thấy Lâm Thiên nhảy từ trên cao như vậy xuống mà không hề hấn gì đúng thực có chút không tưởng tượng nổi.
Nhưng sự thật lại đang ở trước mặt.
Lâm Thiên đôi mắt hơi híp, lạnh giọng nói: "Tham sống sợ chết à? Xin lỗi, đấy không phải phong cách của Lâm Thiên này.
Tao phải về Kim Đô, diệt nhà họ Phạm, lấy lại hết thảy những thứ thuộc về tao!"
"Gì? Diệt nhà họ Phạm? Lấy lại cái thuộc về mày? Dựa vào hai người chúng mày hả? Thật là làm trò cười cho thiên hạ mà, ha ha ha!" Phạm Nhật Long cười lớn.
Không chỉ có Phạm Nhật Long và cha của hắn, mà những người có mặt ở sảnh đều phá ra cười rộ.
Trong mắt mọi người, Tỉnh Xuyên sụp đổ, Lâm Thiên chỉ là một tên phế vật.
Hơn nữa nhà họ Phạm còn có nhà họ Trần cơ mà? Muốn diệt nhà họ Phạm thì phải trả một cái giá rất đắt!
"Người đâu, bắt hai người kia lại!" Phạm Quảng Đức vung tay lên.
"Cha, chờ một chút!" Phạm Nhật Long khoát tay.
Ngay sau đó, Phạm Nhật Long đứng dậy, cười nói: "Lâm Thiên, nếu mày không biết tự lượng sức mình, tự đưa mình tới cửa thì hôm nay tao thành toàn cho mày.
Tao sẽ tự tay giết mày!"
Đối với Phạm Nhật Long mà nói, lần trước hắn đã muốn tự tay giết Lâm Thiên.
Nhưng anh lại nhảy xuống vực, làm hắn mất cơ hội.
Lần này Lâm Thiên tự đưa mình đến cửa, đối với Phạm Nhật Long mà nói là cái may để hắn có thể tự tay giết Lâm Thiên.
"Phạm Nhật Long, mày muốn động thủ với tao à?" Lâm Thiên cười lạnh một tiếng.
"Mày thấy sao?" Phạm Nhật Long tràn đầy tự tin, vừa nói vừa đi về phía Lâm Thiên.
"Được.
Vậy hôm nay chúng ta một đấu một.
Tao sẽ cho mày thua tâm phục khẩu phục!" Lâm Thiên tràn đầy tự tin giống hệt Phạm Nhật Long.
Lúc trước, Lâm Thiên không thể một mình đấu lại Phạm Nhật Long, dù sao Phạm Nhật Long cũng xuất thân từ đội đặc nhiệm, còn giành được giải hạng nhất trong thi đấu quân khu, thân thủ rất giỏi.
Nhưng hôm nay đã khác hôm qua rồi!
“Muốn thách đấu tôi sao? Thua như vậy mà vẫn chưa phục hả? Haha, đúng là một trò vui đấy. Anh nói xem, anh có tư cách gì? Lâm Thiên? Tư cách gì để thách đấu tôi đây?” Phạm Nhật Long cười chế nhạo.
Mọi người có mặt tại đó cũng không ngừng cười lớn, ra chừng rất thích thú.
“Haha, Lâm Thiên này thật là nực cười. Phạm Nhật Long là lính đặc công, từng đoạt chức vô địch Giải đấu cấp quân khu, thân thủ vô cùng dũng mãnh. Không cần biết tên Lâm Thiên này thế nào, nhưng hắn dám quyết đấu với Phạm Nhật Long, chính là tự tìm lấy cái chết.”
“Có lẽ Lâm Thiên cũng không còn cách nào khác đối phó với Phạm Nhật Long, đành phải lấy thân mình ra làm bao cát cho anh ta. Hahaha.”
“Lần trước tại buổi tiếp nhận từ thiện, tôi còn nghĩ Lâm Thiên có đầu óc rất lợi hại. Bây giờ có vẻ như chúng tôi đã đánh giá anh ta quá cao.”
“Nhìn xem, Lâm Thiên hôm nay chết chắc.”
...
Trong mắt mọi người, Lâm Thiên đơn giản chỉ là một người không biết lượng sức.
Lâm Thiên trước những bình luận này, ngoài cười trừ ra thì cũng chẳng biết phải làm sao. Bởi vì anh nhất định sẽ sớm chứng minh cho họ thấy bằng như gì thực sự diễn ra. Rằng ai mới là kẻ mạnh đích thực.
Lúc này, Phạm Nhật Long đã cởi áo khoác, bước tới khoảng trống ở giữa. Lâm Thiên cũng theo anh ta bước tới.
“Phạm Nhật Long, tôi sẽ tự tay đánh bại anh, đem anh đạp dưới chân mình.”
Lâm Thiên nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương đôi mắt hơi híp lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
“Haha, vậy anh còn đợi gì nữa. Mau tới đây.”
Phạm Nhật Long cười, anh ta thậm chí không coi Lâm Thiên là đối thủ, bởi vì trong mắt anh ta, một nắm đấm cũng có thể tiêu diệt Lâm Thiên.
“Đỡ lấy.”
Không chút do dự, Lâm Thiên trực tiếp đấm Phạm Nhật Long.
Lâm Thiên dồn toàn lực vào nắm đấm, tốc độ đấm nhanh đến kinh ngạc.
“Cái gì?!”
Sau khi Phạm Nhật Long cảm nhận được sức mạnh chứa đựng trong nắm đấm của Lâm Thiên, nụ cười trên mặt anh ta lập tức đông lại, đồng tử đột nhiên co giật.
Bởi vì sức mạnh đáng sợ chứa trong nắm đấm của Lâm Thiên đã khiến trái tim của hắn run lên.
Hắn không thể tin được, chỉ một nắm đấm của Lâm Thiên lại có thể chưa một sức mạnh lớn đến như vậy.
“bùm!”
Trong nháy mắt, nắm đấm đã chạm tới Phạm Nhật Long, đương nhiên hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giơ tay ra đỡ.
“Bùm!”
Ngay lập tức, dưới uy lực ghê gớm từ nắm đấm của Lâm Thiên, Phạm Nhật Long bị đánh bay về phía sau, đập vào chiếc bàn đằng xa, khiến chiếc bàn gãy làm hai.
“Ọc!”
Cơ thể Phạm Nhật Long đập xuống đất, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Trời đất. Hắn ta mạnh vậy sao?”
“Làm sao Lâm Thiên lại có được sức mạnh ghê gớm như thế?”
Khi mọi người nhìn thấy Phạm Nhật Long bị Lâm Thiên đấm đến hộc máu, ai nấy đều náo loạn. Khỏi phải nói, tất cả đề bàng hoàng
Không ai nghĩ rằng Lâm Thiên lại có năng lực mạnh mẽ như vậy.
Lâm Thiên nhìn chằm chằm Phạm Nhật Long hoảng sợ ngã trên mặt đất, chế nhạo nói:
“Phạm Nhật Long, anh thật yếu đuối, còn không đỡ được cú đấm của tôi!”
Cảm giác có thể đánh bại kẻ thù bằng nắm đấm của mình thật vô cùng thú vị.
Tất nhiên, với sức mạnh hiện tại của Lâm Thiên, anh ta thực sự có thể giết chết Phạm Nhật Long bằng một cú đấm.
Chỉ là, Lâm Thiên không muốn để Phạm Nhật Long cứ thế mà chết như vậy. Lâm Thiên muốn hắn phải chết một cách thảm hại.
“Nội lực! Chết tiệt, chết tiệt! Làm sao hắn ta lại có thể đột nhiên có nội lực!”
Phạm Nhật Long nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Thiên với, vẻ mặt vẫn chưa hết ngờ vực. Anh ta đã biết Lâm Thiên từ lâu, thừa hiểu rằng Lâm Thiên chỉ là một sinh viên đại học bình thường, và hoàn toàn không biết võ thuật.
Nhưng anh ta vừa mới được tự mình cảm nhận, có thể thấy rõ ràng nắm đấm của Lâm Thiên ẩn chứa nội lực.
“Tại sao ư? Tôi không nghĩ mình cần báo cáo với anh.” Lâm Thiên cười.
Lúc này, Phạm Nhật Long chỉ có thể ôm chặt ngực mình và gần như không đứng dậy được.
Phạm Nhật Long phun ra đờm máu, sau đó vẻ mặt kinh hãi hét lên:
“Hừ, có nội công thì sao? Ta nghĩ ngươi nhiều nhất đang ở cảnh giới hư đan, muốn báo thù ư, ngươi còn xa mới đạt được mục đích. Còn không có năng lực trợ giúp, muốn dùng vũ lực tiêu diệt nhà họ Phạm của ta, thật là quá sức viển vông.”
Lúc này, cha của Phạm Nhật Long là Phạm Quang Đức cũng đã đứng lên.
“Anh Thuyết, phiền anh phải ra tay để giải quyết thằng nhóc này.” Phạm Quang Đức nói.
Trần Thất Thuyết đang uống rượu chậm rãi đứng lên.
“Ông Đức, cậu chủ Long, hai người không cần hoảng loạn, tôi sẽ giải quyết việc này.” Trần Thất Thuyết bình tĩnh nói.
Khi Lâm Thiên vừa ra tay, Trần Thất Thuyết đã có thể cảm thấy cảnh giới của Lâm Thiên chính là hư đan thiên phú, ông ta thấy Lâm Thiên còn trẻ như vậy, chắc chắn thời gian tu luyện cũng chưa được bao lâu.
Mà Trần Thất Thuyết vốn đã tới cảnh giới hư đan này được sáu năm rồi, thực lực vô cùng vững chắc, cùng một cảnh giới, đương nhiên có thể coi là mạnh hơn, ông ta hoàn toàn tự tin, đối phó với Lâm Thiên không phải là vấn đề.
Ngay sau đó, Trần Thất Thuyết đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Thiên.
“Chính ông đã giết Thạch Hàn đúng không? Hôm nay tôi sẽ dùng tính mạng của ông để tế linh hồn Thạch Hàn đang cô độc trên thiên đường.”
Lâm Thiên giọng điệu biến sắc, hai bàn tay nắm chặt, mi mắt giật giật đầy sát ý.
Nghĩ đến cái chết của Thạch Hàn, Lâm Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu và tức giận.
“Muốn báo thù sao? Thiếu gia, ta sợ ngươi còn chưa có được khả năng này đâu.” Trần Thất Thuyết khinh bỉ mỉm cười.”
Lúc này, Bạch Hổ cũng vừa tới.
“Anh Thiên, Trần Thất Thuyết này cũng thuộc cảnh giới hư đan. Xét theo tuổi tác, nhìn ông ta cũng đã phải bốn mươi tuổi, thời gian tu luyện không hề ngắn, chắc chắn ông ta rất mạnh. Một mình anh có thể khó đối phó, nhưng hai chúng ta, em tin là có thể đánh bại ông ta.” Bạch Hổ nói.
Ngay trong cùng một cảnh giới, thực lực nhất định có chênh lệch, một người vừa bước vào cảnh giới hư đan, một người lại ở trong cảnh giới hư đan đã lâu, sắp bước vào cảnh giới tiếp theo, thực lực đương nhiên cũng phải chênh lệch không ít.
Bạch Hổ vừa nói vừa lên đồ, chuẩn bị hợp lực cùng Lâm Thiên đối phó Trần Thất Thuyết.
“Bạch Hổ, trước tiên cứ để tôi đấu một mình với ông ta, cậu giúp tôi quét vòng ngoài, nếu như tôi không đối phó được, cậu ra tay cũng không muộn.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên từ khi tu luyện, đây là lần đầu tiên đấu với đạo sĩ, cảnh giới của ông ta lại vẫn giống của anh, cho nên Lâm Thiên rất mong chờ. Anh muốn chiến đấu một mình với ông ta, để có thể đo lường khả năng của mình so với một kẻ thuộc cùng cảnh giới.
“Được.” Bạch Hổ gật đầu đồng thuận.
Trong mắt Bạch Hổ, Lâm Thiên và Trần Thất Thuyết dù sao cũng ở cùng một cảnh giới, cho dù Lâm Thiên kém hơn, anh cũng không thể bị đánh quá nặng. Hơn nữa, chỉ cần tình huống không ổn, Bạch Hổ có thể tham chiến, hỗ trợ Lâm Thiên bất cứ lúc nào.
“Trần Thất Thuyết, chết đi!”
Lâm Thiên hét lên, sau đó vung nắm đấm về phía Trần Thất Thuyết.
Trần Thất Thuyết cũng lập tức vung tay đấm trả.
“Bùm!”
Sau khi hai nắm đấm va chạm, Trần Thất Thuyết vừa rồi lại lùi về phía sau, đi được năm bước thì dừng lại.
“Có sức mạnh đấy.”
Cánh tay Trần Thất Thuyết khẽ run lên, ông ta cảm thấy toàn bộ cánh tay có chút tê dại.
“Oa, anh Thiên mạnh quá!”
Sau khi nhìn thấy tình huống này, Bạch Hổ vui vẻ hét lên.
Trái ngược với phản ứng đó, sau khi Phạm Quang Đức và Phạm Nhật Long nhìn thấy cảnh này, cơ mặt của họ đột nhiên co giật, họ vốn dĩ cho rằng Trần Thất Thuyết mạnh hơn Lâm Thiên rất nhiều, không thể ngờ ngay trong chiêu đầu tiên, ông ta đã bị rơi vào thế bất lợi.
Phạm Nhật Long và Phạm Quang Đức, cũng như Trần Mỹ, tất cả đều đổ mồ hôi, cảm thấy rất lo lắng cho Trần Thất Thuyết.
Rốt cuộc, Trần Thất Thuyết chính là cao thủ do nhà họ Trần phái đến để giúp nhà họ Phạm, nếu đến ngay cả Trần Thất Thuyết cũng thua, họ hiện tại càng không thể tìm được người mạnh hơn để đối phó với Lâm Thiên.
“Anh Kỳ, anh mau gọi đội cảnh sát đặc nhiệm đến, nếu không sẽ không ổn mất.” Phạm Quang Đức sốt sắng nói với Trịnh Thư Kỳ.
“Tôi đã gọi đường dây khẩn cấp rồi, đội cảnh sát đặc nhiệm sẽ đến đây trong năm phút nữa, đừng lo lắng.” Trịnh Thư Kỳ bình tĩnh nói.
Phạm Quang Đức cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe điều này. Chỉ cần đội cảnh sát đặc biệt tới, cho dù Lâm Thiên là người tu luyện đạt tới cảnh giới hư đan, hắn cũng sẽ nhanh chóng bị hạ gục.
“Hừ, tên Lâm Thiên có tu vi thì sao? Không cần quyền thế trợ giúp cũng đòi báo thù, chính là ôm một giấc mộng ngu xuẩn.” Phạm Quang Đức chế nhạo.
Giữa sân.
“Không hổ là Kiếm Tôn công pháp bí thuật, thật quá lợi hại.” Lâm Thiên nở một nụ cười mãn nguyện.
Kỹ thuật tu luyện mà Lâm Thiên tu luyện là do Huyền Minh Kiếm Chủ truyền lại, người lúc đó đã nói rằng nó mạnh hơn nhiều lần so với những kỹ thuật tu luyện trên trái đất.
Hiện tại xem ra những điều sư phụ nói đều chuẩn xác.
Tu luyện tuyệt kỹ này khiến thực lực của Lâm Thiên mạnh hơn nhiều so với những đạo sĩ cùng cảnh giới trên trái đất.
“Trần Thất Thuyết, hôm nay là ngày chết của ngươi!” Lâm Thiên nở nụ cười lạnh.
Nói xong, Lâm Thiên lại bắt đầu động thủ
“Bùm bùm!”
Hai người lại ngay lập tức lao vào đánh nhau.
Lâm Thiên không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, nhưng sau khi anh bùng nổ hoàn toàn sức mạnh và tốc độ, hai phương diện này hiển nhiên đủ để bù đắp cho phần thiếu hụt của Lâm Thiên về kinh nghiệm.
Có một câu nói rất đúng, đó là chỉ cần dốc hết sức, thì không thể không đạt được.
Dưới công kích mạnh mẽ của Lâm Thiên, Trần Thất Thuyết chỉ có thể tiếp tục lui về phía sau.
“Mẹ kiếp, sức mạnh và tốc độ này có thể so sánh với cảnh giới thật đan, làm sao có thể? Hắn rõ ràng đang ở cảnh giới hư đan kia mà.” Trần Thất Thuyết liên tục lui ra ngoài, vẻ mặt rất không cam lòng.
Tuy rằng Lâm Thiên chỉ là cảnh giới hư đan, nhưng sức mạnh, tốc độ và các khía cạnh khác bộc phát hoàn toàn ngang bằng với cảnh giới thật đan.
“Bùm!”
Lại một cú đấm khác.
Trần Thất Thuyết sắc mặt tái nhợt, từ trong miệng phun ra một ngụm máu.
Lúc này Trần Thất Thuyết đã bị thương, tối đa chỉ có thể phát huy được bảy phần thực lực.
“Ngươi thua.” Lâm Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm Trần Thất Thuyết rồi nói.
Chương 342
“Cậu nhóc, nếu cậu đánh bại tôi thì sao? Phía sau tôi là toàn bộ gia tộc nhà họ Trần. Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng cút đi. Nếu cậu dám giết tôi hoặc bất cứ ai trong nhà họ Phạm, chính là cậu đang thách thức cả nhà họ Trần đấy. Cậu nhất định sẽ tiêu đời.” Trần Thất Thuyết hung ác nói.
"Xin lỗi, số phận của ngươi và nhà họ Phạm, ta phải quyết định, có là ông trời cũng không thể thay đổi được. Ta nói các ngươi đều phải chết.” Đôi mắt Lâm Thiên lóe ra sát khí vô tận.
“Muốn giết ta? Nằm mơ đi.” Trên mặt Trần Thất Thuyết lộ ra nụ cười gớm ghiếc.
“Sinh mệnh cấm thuật, triển khai.”
Trần Thất Thuyết quát lớn một tiếng.
Dưới làn khói mờ ảo, hơi thở của Trần Thất Thuyết đột ngột bốc lên.
‘Sinh mệnh cấm thuật’ phải trả giá bằng việc đốt cháy sinh lực, sau khi triển khai có thể giúp người tu luyện cải thiện được sức mạnh trong thời gian ngắn. Nhưng hậu quả lại rất khôn lường, chính là khiến cho mạng sống của mình bị rút ngắn. Chỉ dùng một lần, thì không thể tránh khỏi số phận sẽ chết sau mười năm nữa.
Thủ thuật này rất dễ học. Nhưng những đạo sĩ bình thường sẽ không bao giờ sử dụng thủ thuật này trừ khi họ bị buộc phải chiến đấu trong tuyệt vọng.
Trần Thất Thuyết lúc này đã phải dùng tới cấm thuật không mấy tốt đẹp này, rõ ràng ông ta đã bị đẩy vào ngõ cụt.
“Thằng nhóc kia, chết đi!”
Trần Thất Thuyết chủ động lao về phía Lâm Thiên sau khi ông ta thi triển ‘sinh mệnh cấm thuật’.
Hai cha con Phạm Quang Đức và Phạm Nhật Long thầm cầu nguyện trong lòng rằng Trần Thất Thuyết có thể cầm cự cho tới khi đội SWAT tới. Chỉ cần đội SWAT xuất hiện, mọi chuyện có thể trở nên tươi sáng hơn.
“Bùm bùm!”
Trần Thất Thuyết và Lâm Thiên lại cùng nhau chiến đấu.
Sau khi Trần Thất Thuyết sử dụng ‘cấm thuật sinh mệnh’, thực lực của hắn lúc này đã có thể so với cảnh giới thật đan, cho nên hắn cùng Lâm Thiên liên tiếp xuất chiêu, nhưng rất khó để phân biệt giữa cao và thấp.
“Haha, hay lăm!” Lâm Thiên cười không chút hoảng sợ.
Đối với Lâm Thiên, thứ anh ta thiếu nhất bây giờ là kinh nghiệm thực chiến, lần này đấu với Trần Thất Thuyết mới có thể nâng cao kinh nghiệm thực chiến, đương nhiên anh không muốn chiến thắng quá dễ dàng.
Đúng lúc này, Trần Thất Thuyết nắm được sơ hở trong động tác của Lâm Thiên, liền tát Lâm Thiên một cái.
“Bùm!”
Lâm Thiên lùi lại vài bước.
Bạch Hổ vẫn đang đứng phía sau theo dõi trận chiến, nhanh chóng bước tới hỗ trợ Lâm Thiên.
“Anh Thiên, để tôi hỗ trợ anh. Hai người hợp lại, nhất định có thể đánh bại ông ta.” Bạch Hổ nói.
“Không cần đâu, tôi còn có quân át chủ bài chưa dùng đến.” Lâm Thiên cười cười, nét mặt không có chút nào căng thẳng.
Ngay sau đó, Lâm Thiên đưa tay gỡ lấy Huyết Kiếm trên lưng.
"Đinh!"
Thanh kiếm đã được tháo vỏ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên sử dụng Huyết Kiếm trong trận chiến thực tế.
“Trần Thất Thuyết, nếu ngươi có thể chết bởi Huyết Ma Kiếm của ta, thì cái chết của ngươi cũng đáng giá lắm.” Lâm Thiên híp mắt nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên dùng kiếm trực tiếp xông lên.
Con ngươi của Trần Thất Thuyết co giật dữ dội, ông ta trước giờ đều không giỏi dùng binh khí.
Nhưng kiếm đã đâm tới rồi, Trần Thất Thuyết không còn cách nào khác, đành lui về phía sau, đồng thời nhặt lấy một cây gậy bóng chày trên kệ bên cạnh, muốn dùng để cản thanh kiếm này.
“Đinh!”
Bóng chày và Huyết Kiếm tiếp xúc, cây gậy không mất bao lâu đã bị cắt làm hai. Nhưng Huyết Kiếm vẫn không dừng lại, nó tiếp tục tiến lên, xuyên thẳng tuyến phòng ngự của Trần Thất Thuyết, xuyên thằng vào ngực ông ta.
vào ngực hắn.
Trong tích tắc, máu chảy ra.
“Làm sao ... sao có thể sắc bén như vậy?”
Trần Thất Thuyết tròn mắt, không ngờ thanh kiếm trong tay Lâm Thiên lại có thể chém một cây gậy bóng chày dễ dàng như vậy. Sức mạnh lại còn chẳng khó khăn gì đã có thể phá vỡ lớp phòng thủ của cơ thể ông.
Ngay sau đó, Trần Thất Thuyết cúi đầu, lập tức thở dốc, thanh kiếm đã đâm thẳng vào tim của ông
Trần Thất Thuyết, cứ vậy đã mất mạng.
Lâm Thiên, phút chốc hóa kẻ giết người.
Lâm Thiên rút Huyết Kiếm ra, Trần Thất Thuyết cũng theo đó mà ngã xuống đất, máu chảy khắp nơi.
Điều kỳ lạ là không có bất kỳ vết máu nào lưu lại trên chiếc Huyết Kiếm này, đây thực sự là một thanh bảo kiếm
Lâm Thiên ngẩng đầu lẩm bẩm: “Thạch Hàn, kẻ hại chết anh đã phải đền mạng rồi. Bây giờ anh cũng đã có thể yên nghỉ.”
Lúc này, cả khán phòng đều rơi vào sự im lặng chết chóc.
Phạm Nhật Long, Phạm Quang Đức, Trần Mỹ, và thậm chí cả những ông lớn đang có mặt ở đó cũng tái mét mặt mày.
“Chết tiệt, chú Thuyết mạnh như vậy, bị anh ta giết rồi. Sao tên ác ma này lại mạnh như vậy!” Phạm Nhật Long vừa ghen tị vừa căm hận.
Trong mắt Phạm Nhật Long, Lâm Thiên đã từng là một tên con nhà giàu ba đời rác rưởi, không có năng lực và hắn ta chưa bao giờ hết coi thường Lâm Thiên.
Nhưng hiện tại, thực lực của Lâm Thiên đã vượt xa hắn, bắt hắn phải nhìn lên, mà thậm chí là còn không nhìn theo kịp.
Điều này khiến Phạm Nhật Long cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa, về mặt vũ lực, Trần Thất Thuyết là chỗ dựa mạnh nhất của họ. Bây giờ Trần Thất Thuyết đã chết, chính là họ cũng đã không còn nơi để dựa dẫm nữa rồi.
“Đội SWAT sao còn chưa tới!” Phạm Quang Đức cũng rất sốt ruột.
Điểm tựa của họ là Trần Thất Thuyết đã chết, theo tình hình hiện tại, họ chỉ còn có thể trông vậy vào đội SWAT.
Chỉ cần đội cảnh sát đặc nhiệm tới, họ có thể giết chết Lâm Thiên, đảo ngược tình thế.
Tuy rằng tu vi có cao thế nào, nhưng một người tu luyện ở cảnh giới hư đan sẽ không bao giờ có khả năng đối phó với một đột cảnh sát được trang bị kĩ càng. Uy lực của vũ khí hạng nặng càng không thể coi thường.
Lý do tại sao có rất ít đạo sĩ có thể thống trị thời đại này, chính là vì sức mạnh của vũ khí nhiệt, và việc tu luyện không khí giới chẳng còn hiệu quả nữa.
Một người tu luyện dùng hơn mười năm cuộc đời, luyện tới cảnh giới hư đan, nhưng một người bình thường có thể dùng súng trường để tiêu diệt anh ta.
“Ông chủ đừng lo lắng, chắc họ sẽ tới đây sớm thôi.” Trịnh Thư Kỳ kiểm tra đồng hồ.
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa biệt thự bị đóng sầm lại.
“Tiếp viện tới rồi! Hẳn là quân tiếp viện!” Phạm Quang Đức hưng phấn nhìn về phía cửa.
Trịnh Thư Kỳ và những người khác cũng lần lượt nhìn ra ngoài, khuôn mặt đầy vẻ mong đợi.
Không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, một đoàn người mặc quân phục, trên tay trang bị súng trường, bao vây và xông vào trong nhà.
“Thế này là sao? Tôi chỉ gọi cảnh sát đặc nhiệm, vì sao lại là người của quân đội?” Trịnh Thư Kỳ bối rối nhìn quanh.
Trịnh Thư Kỳ biết rõ, ông ra chỉ có khả năng điều động cảnh sát đặc nhiệm, còn quân đội ư, ông ta không thể làm được điều đó.
“Ông Đức, đây là người mà ông gọi sao?” Trịnh Thư Kỳ lo lắng nhìn Phạm Quang Đức.
Tuy lúc này là chủ tịch tập đoàn, nhưng Phạm Quang Đức có xuất thân quân sự. Ấy vậy mà lúc này, ông ta cũng chỉ biết ngẩn người, ấp úng:
“Tôi … tôi không gọi.”
Nhà họ Phạm có xuất thân trong quân ngũ, nhưng cũng đâu dám tùy tiện điều động quân đội, hơn nữa bọn họ cũng không có thế lực lớn, nếu tùy ý điều động, một khi đối phương báo cáo lại, nhất định sẽ gặp rắc rối lớn, phải chịu trách nhiệm không nhỏ.
Lúc này, một trung tá đi đầu bước nhanh về phía Lâm Thiên.
“Anh Thiên!” Trung tá giơ tay chào Lâm Thiên
“Được.”
Sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ những người này là do Lâm Thiên gọi tới?
Đặc biệt, Phạm Nhật Long và con trai ông ta đều rất ngạc nhiên và khó hiểu.
“Lâm Thiên đâu có xuất thân trong quân ngũ. Tại sao lại có thể điều động cả một đội quân? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Phạm Nhật Long nghiến răng, vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu được tình hình.
Đúng lúc này, một nhóm người khác mặc vest, đeo phù hiệu từ cửa bước vào.
“Người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật!”
Trinh Thư Kỳ lập tức nhận ra đây đều là thành viên của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, dẫu đầu là thư ký Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, Lục Thành.
“Anh Thành, điều gì đã đưa anh tới đây?” Trịnh Thư Kỳ đứng lên, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo.
“Anh Kỳ, tôi mời anh tới Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật uống trà.” Lục Thành vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Anh Thành, anh đùa cái gì vậy? Chúng ta đều là anh em mà.”
“Anh cho rằng tôi nói đùa sao?” Lục Thành giọng nói đanh lại, lạnh lùng nhìn đối phương.
Vừa nói xong, ông ta lập tức xua tay: “Bắt lại.”
Những người đứng phía sau Lục Thành, vội vàng còng tay Trịnh Thư Kỳ, áp giải đi.
Lục Thành vẫn còn chưa ngừng lại, tiếp tục nói: “Còn có ông Lục ở cục tài nguyên đất đai, ông Quách cục công thương, cùng với Trương Quân, Ngô Văn Đường … tất cả bọn họ đều có lệnh bắt giữ để điều tra.”
Bảy tám nhân vật quan trọng trên bàn đều lập tức bị trấn áp.
Mỗi nhân vật này đều là một con hổ lớn có thể khiến Kim Đô run sợ chỉ bằng một cú dậm chân.
Nhìn thấy Lục Thành thực sự hành động, vẻ mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
“Lục Thành, anh làm sao vậy! Cùng một lúc bắt giữ nhiều nhân vật quan trọng như vậy ở Kim Đô, anh định cho Kim Đô này chết hẳn hay sao? Anh cũng can đảm quá nhỉ. Ai đã cho anh lá gan này?”
“Anh Kỳ, ngay cả quân đội cũng đươc cử tới, anh cón không thấy sao? Chính là ngài tham mưu trưởng Lý Trạch Lương.” Lục Thành cười, nói.
“Cái gì? Lý Trạch Lương?” Trịnh thư Kỳ sửng sốt.
Nghe xong lời này, tất cả mọi người có mặt đều thất kinh, hóa ra đội bộ binh vừa xông vào là do tham mưu trưởng Lý Trạch Lương cử tới.
Trời đất, sao ông ta đột nhiên lại can thiệp vào chuyện này?
“Sao có thể xảy ra chuyện này!” Phạm Quang Đức và Phạm Nhật Long cũng nôn nóng không thôi.
Những người này đều có quan hệ với nhà họ Phạm, còn Trịnh Thư Kỳ có dây dưa không nhỏ với nhà họ Trần.
Tất cả bọn họ bị bắt đi, đồng nghĩa với việc mạng của nhà họ Phạm, thậm chí cả số phận của nhà họ Trần cũng trực tiếp bị hủy diệt.