334: Để Anh Mở Cửa
Ngay sau đó, Lâm Thiên ấn nhẹ vào động mạnh cảnh trên cổ Giang, Giang Vũ trực tiếp ngất đi.
Tác động vào động mạch cảnh khiến người ta ngất xỉu là một nguyên tắc rất đơn giản.
Nguyên lý cũng không có gì cao siêu, động mạch cảnh bị tác động sẽ khiến lượng máu cung cấp cho não không đủ, ngất xỉu là điều đương nhiên.
Sau đó, Lâm Thiên cùng Hoàng Luân đeo lại mặt nạ, ôm Giang Vũ, chọn lối cửa sau mà đi ra ngoài.
Hai tên vệ sĩ đang canh ở cửa sau muốn ngăn cản Lâm Thiên, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên, lại bị Lâm Thiên làm cho choáng váng.
...
Một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố Bảo Thạnh.
Nhà kho bị bỏ hoang này từng đứng tên Công ty An ninh Vân Thiên, nhưng hiện nó đã bị niêm phong.
Lâm Thiên đưa Giang Vũ tới đây, trói hắn lại bằng dây thừng, sau đó tạt nước cho hắn tỉnh lại.
“Đây là đâu!” Giang Vũ nhìn quanh.
“Anh không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần biết, kế tiếp anh sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Vừa nói, Lâm Thiên trực tiếp lấy ra một con dao găm cắt đứt mạch máu trên tay Giang Vũ, máu lập tức không ngừng chảy ra.
“Giang Vũ, trong một giờ nữa, anh sẽ mất máu mà chết.”
“Và bây giờ anh cũng có thể bắt đầu cảm nhận được, nỗi sợ hãi khi đứng trước cái chết, rốt cuộc sẽ kinh khủng tới mức nào.
Anh sẽ biết thế nào là tuyệt vọng, thế nào là tận cùng hoảng hốt.
Đây nhất định sẽ là giờ phút đen tối và thê thảm nhất trong cuộc đời của anh.” Lâm Thiên nở một nụ cười độc ác, nheo mắt nhìn Giang Vũ.
"Ah! Lâm Thiên mau cứu mạng, mau thả ta ra! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Ta không thể chết lúc này được.”
Giang Vũ hét lên một tiếng, hiển nhiên hắn đã cảm nhận được nỗi sợ mà Lâm Thiên vừa nhắc đến.
“Cứu anh? Anh cho rằng tôi sẽ cứu anh sao?” Lâm Thiên cười lạnh.
Anh nói tiếp: “Hơn nữa đây là vùng ngoại ô vắng vẻ, gần đây cũng không có người sinh sống.
Cho dù anh có gọi như thế nào cũng không một ai có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của anh đâu.”
“Ah!”
Giang Vũ vẫn không ngừng la hét, hắn ta bị bao trùm trong cảm giác sợ hãi và đau khổ, xen lẫn cùng nỗi tuyệt vọng không có lối thoát.
“Giang Vũ, đây là do anh cố tình làm khó Như Tuyết và tôi mà ra.
Tự trách bản thân mình thì hơn.”
Lúc này Giang Vũ rốt cuộc cũng cảm thấy hối hận, nếu hắn biết được sẽ có ngày này, trước kia dẫu ép chết hắn, hắn cũng không dám động đến Hoàng Luân và Như Tuyết.
“Anh nên bình thản hưởng thụ nốt những giây phút cuối cùng trong cuộc đời mình đi.”
Lâm Thiên nói xong liền xoay người rời đi, bước ra bên ngoài liền quay lại khóa cửa, một lần nữa cả nhà kho chìm trong không gian chết chóc.
Lâm Thiên thề rằng từ hôm nay, tất cả những ai đối tốt với anh, Lâm Thiên sẽ ngàn lần báo đáp, nhưng tất cả những kẻ có thù với anh, Lâm Thiên sẽ cho bọn chúng chết hết.
Lối vào nhà kho.
“Anh Thiên, nếu nhà họ Giang không tìm được Giang Vũ, bọn họ nhất định sẽ tìm, như vậy anh sẽ không gặp rắc rối chứ?” Hoàng Luân nói.
“Đừng lo lắng, không bao lâu nữa tôi sẽ vực lại Tỉnh Xuyên.
Khi đó, mọi phiền phức đều sẽ không còn.
Sau đó, tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ gia tộc họ Giang." Lâm Thiên nói.
Hoàng Luân gật đầu, hắn rất tin tưởng Lâm Thiên.
Về phần Giang Vũ, hắn chỉ có thể tuyệt vọng nhìn máu chảy ròng ròng ướt đẫm cánh tay, cảm giác được tử thần đang tới gần.
...
Sau khi Lâm Thiên lái xe đưa Hoàng Luân về nhà, anh đến nhà Như Tuyết.
Trước cửa nhà Như Tuyết.
Lâm Thiên vừa gõ, cửa đã lập tức mở ra
“Như Tuyết.”
Lâm Thiên nhìn Như Tuyết trước mặt khẽ cười.
“Lâm ...!Lâm Thiên!”
Như Tuyết sững sờ trong hai giây, sau đó trong niềm phấn khích, cô vui mừng lao vào vòng tay anh.
“Lâm Thiên, anh … Anh rốt cục trở lại, bọn họ nói anh đã chết, em biết chắc chắn là người ta bịa ra.
Em biết anh nhất định không thể chết dễ dàng thế được.” Như Tuyết khóc.
“Một tháng này khiến em lo lắng cho anh, nhất định em đã khóc rất nhiều phải không.
Anh xin lỗi, là lỗi tại anh.
Từ bây giờ sẽ không để em phải khóc nữa.” Lâm Thiên ôm chặt lấy Như Tuyết.
“Anh đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó.
Em không trách anh.
Anh quay trở lại là được rồi.
Chỉ cần có thể bình an quay về là đã rất tốt rồi.” Như Tuyết bật cười.
Ngay sau đó, Như Tuyết kích động hôn Lâm Thiên, sau đó cả hai nắm tay nhau đi vào trong nhà.
“Như Tuyết, Hoàng Luân nói rằng Giang Vũ đã tới làm phiền em phải không.
Đừng lo lắng, anh đã giải quyết hắn rồi”, Lâm Thiên nói.
Như Tuyết gật đầu, sau đó khoác tay Lâm Thiên nói:
“Lâm Thiên, đừng rời đi nữa được không, bên ngoài nguy hiểm như vậy, em thật sự rất sợ sẽ mất anh.”
Kể từ khi Như Tuyết biết tin Lâm Thiên mất mạng, cả tháng nay, Như Tuyết đều gặp ác mộng hàng đêm.
“Như Tuyết, anh vẫn còn chuyện phải làm.
Nhưng anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ để tính mạng mình gặp phải nguy hiểm nữa.” Lâm Thiên vung tay lên thề.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Để anh mở cửa.”
Lâm Thiên đứng dậy bước về phía cửa.
Người vừa tới là Lôi Chấn Vũ, chính là người trước đây đã từng giúp đỡ Như Tuyết.
“Anh Thiên!” Lôi Chấn Vũ nhìn thấy Lâm Thiên liền cúi đầu chào.
“Chào anh Thiên!”, nhóm người đứng phía sau Lôi Chân Vũ cũng cúi đầu chào, tiếng nói vang cả một góc trời.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Thiên có chút cảm động. Công ty An ninh Vân Thiên đã bị giải tán, nhân sự cũng đều đã bị sa thải.
Ngay cả Lâm Thiên lúc này, trong mắt người khác cũng chỉ là một tên vô tích sự lâm vào hoàn cảnh khó khăn, không ai muốn dính dáng tới.
Vậy mà Lôi Chấn Vũ vẫn tôn Lâm Thiên như anh cả, không những thế còn không ngân ngại giúp Lâm Thiên bảo vệ Như Tuyết.
“Anh Thiên, từ khi tên Giang Vũ đó dám cả gan quấy rối chị dâu, em đã phái người tới đây bảo vệ chị dâu mỗi ngày. Họ vừa báo tin nhìn thấy anh tới đây, em trong lòng vẫn còn ngờ vực liền lập tức chạy tới. Không ngờ, quả thực là anh. Anh Thiên, anh vẫn còn sống, thật là quá tốt rồi. Anh em chúng ta còn có cơ hội gặp lại.” Lôi Chấn Vũ hưng phấn nói.
“Lôi Chấn Vũ, hiện tại tôi không có gì trong tay, cậu vẫn còn gọi ta là Anh Thiên sao?” Lâm Thiên nói.
“Anh Thiên, anh nói gì vậy, anh sẽ mãi là anh cả của Lôi Chấn Vũ em.” Lôi Chấn Vũ cao giọng nói.
“Lôi Chấn Vũ, được lắm, lúc đầu tôi đã không nhìn nhầm cậu. Nhưng các cậu giúp tôi chờ thêm một thời gian nữa, sớm thôi, nhất định Công ty an ninh Vân Thiên sẽ quay lại.” Lâm Thiên vỗ vai Lôi Chấn Vũ.
Khi một người rơi vào bước đường cùng, chính những người vẫn sẵn sàng trung thành bên cạnh anh ta mới là người bạn quý giá đáng trân trọng nhất.
“Anh Thiên, anh thậm chí có thể giết Khương Hùng Dũng. Em tin chắc chắn rằng anh có khả năng đó, Anh Thiên, anh có cần em làm gì, anh cứ nói.” Lôi Chấn Vũ nói.
“Vậy cậu ở lại thành phố Bảo Thạnh, bảo vệ thật tốt bản thân, cũng giúp tôi bảo vệ bạn của tôi là Hoàng Luân và Như Tuyết, chờ tin tốt là được.” Lâm Thiên nói.
“Được, em nghe anh.” Lôi Chấn Vũ gật đầu.
“Còn nữa, tin tức tôi chưa chết, cậu cũng đừng để lộ ra lúc này.” Lâm Thiên nói.
“Anh Thiên, em hiểu rồi.” Lôi Chấn Vũ lại gật đầu.
...
Vì trời đã khuya, nên buổi tối Lâm Thiên ở nhà Như Tuyết.
Bởi vì Lưu Thân và anh Long vẫn còn bị bắt giữ nên Lâm Thiên hiện tại không có cách nào để có thể tìm gặp họ.
Nhất định sau khi cứu được họ ra, Lâm Thiên sẽ đích thân đến đón họ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiên lái xe đến Chùa Vân Nam ở thành phố Hải Phong. Lâm Thiên tin rằng ông ngoại và Bạch Hổ chắc chắn sẽ rất vui khi thấy anh vẫn còn sống.
Đợi sau khi đến thăm ông ngoại và Bạch Hổ, Lâm Thiên sẽ chuẩn bị bắt đầu kế hoạch trả thù nhà họ Phạm.
Thành thật mà nói, Lâm Thiên khá lo lắng về tình hình hiện tại của ông ngoại.
Dù sao thì trước khi Lâm Thiên rơi xuống vực, anh được biết rằng ông ngoại đã mắc ung thư gan giai đoạn cuối.
Sau khi xe đến thành phố Hải Phong, Lâm Thiên trực tiếp lái xe hướng đến núi Vân Nam.
Giám đốc Giang cũng đang ở Hải Phòng. Tuy nhiên, với tư cách là tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cô vẫn bị bắt giữ, Lâm Thiên không thể gặp cô nên cũng chỉ có thể tự hứa sẽ đến đón cô sau khi sự việc xong xuôi.
Chùa Vân Nam.
Lâm Thiên đỗ xe dưới một mái đình, sau đó sải bước hướng về phía chính điện.
Trong khuôn viên, Lê Chí Thành đang tập Thái Cực Quyền.
Nhìn thấy ông ngoại vẫn có thể di chuyển và tập Thái Cực Quyền, Lâm Thiên trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Ông ngoại!”
Lâm Thiên đứng ở cửa và hét lên với Lê Chí Thành.
Lê Chí Thành, lúc này vẫn đang tập Thái Cực Quyền, vừa nghe thấy tiếng gọi liền giật mình run rẩy.
Sau đó, ông nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Lê Chí Thành sững sờ vài giây, rồi liền vội vàng dụi mắt.
Sau khi xác nhận rằng mình đúng, một nụ cười phấn khích và vui mừng xuất hiện trên khuôn mặt ông.
“Lâm Thiên. Ta ... Ta không nhầm! Thực sự là Thiên nhi của ta!”
Lê Chí Thành vẫn chưa hết run rẩy vì vui mừng.
“Ông ngoại, là cháu, cháu không chết!”
Lâm Thiên hào hứng chạy vào sân, lao vào vòng tay của ông ngoại.
“Thiên nhi, đúng là cháu rồi! Cháu thật sự chưa chết, haha, thực sự chưa chết.”
Lê Chí Thành cười vui vẻ. Âm thanh mừng vui lan khắp phòng tập.
“Lâm Thiên, có thể nhìn thấy cháu vẫn còn sống khỏe mạnh như này, ông chết cũng có thể an lòng nhắm mắt rồi.” Lê Chí Thành cười nói.
“Ông ngoại, ông đang nói cái gì vậy? Cháu sẽ không cho phép ông chết.” Lâm Thiên nói.
“Haha. Được rồi! Ông không nói. Ông sẽ không nói thế nữa.” Lê Chí Thành cười.
Lúc này, Bạch Hổ nghe thấy tiếng động cũng đã lao ra khỏi phòng tập.
“Anh ... Anh Thiên, thật sự là anh!”
Bạch Hổ nhìn thấy Lâm Thiên, nước mắt cũng cứ vậy mà tuôn trào.
Ngay sau đó, Bạch Hổ lao tới Lâm Thiên.
“Anh Thiên, anh vẫn còn sống!” Bạch Hổ cũng run lên vì phấn khích.
“Bạch Hổ!”
Lâm Thiên cũng kích động, ôm chặt Bạch Hổ.
“Lâm Thiên, cháu không biết đâu, tên Bạch Hổ này liều mạng luyện tập suốt cả tháng qua, ngày nào cũng mong mỏi có thể nâng cao thực lực càng sớm càng tốt, mau chóng xuống núi báo thù cho cháu. Hắn ta sợ rằng sắp phát điên vì tập luyện rồi, ông rất lo lắng cho hắn nhưng nói thế nào cũng không cản nổi tên nhóc cứng đầu này.” Lê Chí Thành nói.
336: Tôi Cũng Là Tu Sĩ
Sau khi Lâm Thiên nghe đến đây, không khỏi có chút cay mũi.
"Bạch Hổ, sao ông liều mạng như vậy làm gì! Tẩu hỏa nhập ma thì làm thế nào?" Lâm Thiên đấm nhẹ vào ngực Bạch Hổ một cái.
"Anh Thiên, tôi...tôi cũng chỉ là muốn sớm ngày diệt trừ gia tộc nhà họ Phạm, thay anh Thiên báo thù." Bạch Hổ cười khan nói.
Sau khi nghe như vậy, khóe mắt Lâm Thiên ươn ướt.
Cuộc đời này có thể làm quen với người anh em như vậy. Lâm Thiên chết cũng không tiếc!
"Đúng rồi, anh Vân còn Thạch Hàn thì sao? Sao lại không thấy anh ta?"
Nhắc đến Thạch Hàn, Lâm Thiên trong lòng nhói đau.
"Thạch Hàn anh ta...chết rồi." Lâm Thiên cắn răng nói.
"Cái gì? Thạch Hàn chết rồi?!" Bạch Hổ cả kinh.
Lê Chí Thành ở bên cạnh, khuôn mặt cũng khiếp sợ.
"Thạch Hàn vì muốn giúp tôi kéo thời gian, nên đã ở lại cản đường Phạm Nhật Long cùng Trần Thất Thuyết. Sau đó Phạm Nhật Long đuổi kịp tôi, nói là Thạch Hàn đã bị họ giết rồi." Giọng của Lâm Thiên có chút nghẹn ngào.
Cái chết của Thạch Hàn sẽ là nỗi đau cả đời của Lâm Thiên.
"Anh Thiên, Thạch Hàn không làm sai. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm giống như Thạch Hàn mà thôi." Bạch Hổ nói, siết chặt tya thành đấm, tiếp tục nói: "Tất cả mọi lỗi lầm đều là do nhà họ Phạm và nhà họ Trần! Bọn họ hãm hại từng người một bên cạnh anh Thiên, còn giết chết Thạch Hàn. Nếu có một ngày, tôi nhất định phải giết bọn họ."
"Lần này tôi trở lại, chính là báo thù." Lâm Thiên híp mắt nói.
Bạch Hổ nghe vậy, vội vàng nói:
"Anh Thiên, bây giờ nhà họ Phạm mạnh như vậy. Trước mắt cậu cứ ở yên trên núi đi, chờ ngày tôi tu luyện thành công sẽ xuống núi thay anh Vân báo thù cho Thạch Hàn."
Bạch Hổ không nghĩ Lâm Thiên không màng nguy hiểm xuống núi. Bởi anh ta không tưởng tượng nổi bây giờ Lâm Thiên còn biện pháp gì để mà báo thù nữa.
Ông ngoại cũng vội vàng nói: "Đúng đó, Thiên à, cháu đừng đi mạo hiểm nữa. Bây giờ đã không thể lật ngược tình thế rồi. Bây giờ hoặc là cháu ở yên trên núi, hoặc là đến thủ đô để phát triển, không thể mạo hiểm về lại thành phố Kim Đô được đâu."
Lâm Thiên mở miệng cười: "Bạch Hổ, ông ngoại, hôm nay cháu đã không còn là cháu trước đây rồi."
Bạch Hổ cùng Lê Chí Thành nghe xong đầu óc mơ hồ, không hiểu được ý của Lâm Thiên.
"Xem đây!"
Lâm Thiên khẽ mỉm cười, sau đó hướng về phía phiến đá giậm chân một cái.
"Ầm!"
Phiến đá dưới chân trong nháy mắt bị đạp bể.
"Đây...đây là nội lực! Anh Vân, sao anh lại có nội lực?" Bạch Hổ mặt đầy kinh hãi.
Bạch Hổ thân là tu sĩ, anh ta biết rõ mười mươi, có nội lực nghĩa là gì!
"Cái gì? Nội lực? Thiên, cháu cũng có nội lực?" Lê Chí Thành ở bên cạnh, cũng lại khiếp sợ không thôi.
Lúc này, trụ trì chùa Vân Nam cũng đi ra.
"Có một luồng nội lực khá lạ xuất hiện, có chuyện gì vậy?' Trụ trì chùa Vân Nam vừa nói, vừa đi vào trong sân.
"Chào trụ trì." Lâm Thiên chắp tay chào hỏi trụ trì.
"Lâm Thiên?" Trụ trì lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong lòng trụ trì ắt hẳn rất nghi ngờ, Lâm Thiên không phải đã chết rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện? Đã vậy lại còn có nội lực?
Có điều, trụ trì tu đạo đã lâu, tư tưởng xa hơn người thường, cho nên rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Anh Thiên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên anh lại có nội lực rồi?" Bạch Hổ có chút không dám tin.
Chỉ mới có một tháng không gặp, cớ gì mà Lâm Thiên lại đột nhiên có nội lực?
Bạch Hổ cũng là người tu luyện. Anh ta biết, phải đạt đến cảnh giới Tiên thiên hư đan mới có thể có nội lực.
Từ một người bình thường luyện đến cảnh giới Tiên thiên hư đan. Theo như Bạch Hổ biết, giới tu luyện ở nước Hoa, người tu luyện vốn ít, nhưng có thể lên được đến cảnh giới Tiên thiênlại đã ít còn ít hơn.
Trong một trăm người tu luyện, chỉ có một, hai người có thể đột phá đến Tiên thiên. Chín mươi tám người còn lại, cũng sẽ kẹt mãi ở Luyện khí, không cách nào đột phá lên Tiên thiên, không cách nào sinh ra nội lực.
Cho nên, ở trong giới tu luyện nước Hoa, có nội lực thì chính là cao thủ.
Có điều, dù là có hai trên một trăm người tu luyện thành công thì bọn họ cũng phải mất rất nhiều thời gian mới tu luyện thành công kể từ khi bắt đầu đến cảnh giới Tiên thiên, đoán chửng cũng phải tốn đến mười mấy năm.
Thậm chí có người khựng lại ở giới Luyện khí đến mấy thập niên mới hiểu được.
Bạch Hổ là người có thể chất đặc thù, vô cùng thích hợp để tu luyện. Lại thêm Bạch Hổ đã có căn cơ nhất định, ước chừng trong vòng mấy tháng đã bước hẳn lên đến cảnh giới Tiên thiên hư đan, có được nội lực. Nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là thể chất đặc thù của Bạch Hổ, đây cũng là lý do trụ trì muốn nhận anh ta làm đồ đệ.
Nhưng Lâm Thiên thì không có đặc thù về mặt thể chất, lại có thể trong vòng một tháng biến từ người bình thường thành cao thủ cảnh giới Tiên thiên hư đan, sao có thể không làm người khác khiếp sợ cho được?
Ngay cả trụ trì cũng tò mò nhìn Lâm Thiên, muốn biết tại sao.
"Tôi bị Phạm Nhật Long ép nhảy xuống vách núi. Có điều may mắn không chết, còn tình cờ được một vị lão tu sĩ tiền bối dạy dỗ truyền đạo. Sau đó một bước lên hàng cảnh giới Tiên thiên hư đan." Lâm Thiên nói.
"Thì ra là như vậy." Bạch Hổ bừng tỉnh hiểu ra, gục gặc gật đầu.
"Thí chủ Lâm Thiên, không biết người truyền đạo cho cậu tên gì?" Trụ trì hiếu kỳ hỏi.
"Ông ấy là Huyền Minh Kiếm Chủ." Lâm Thiên nói.
Trụ trì suy nghĩ một chốc. Ông không nghĩ ra, trong giới tu luyện nước Hoa lại có người mang danh hiệu này hay có turye62n thuyết truyện kể nào về nhân vật này. Chẳng lẽ là ẩn tu?
Dĩ nhiên, trụ trì không hề biết, Huyền Minh Kiếm Chủ này cũng không phải là người tu luyện ở Trái đất.
Bạch Hổ vui mừng nói: "Ha ha, không nghĩ tới anh Thiên lại có cơ duyên như vậy. Anh Thiên bây giờ cũng là tu sĩ rồi, tôi thật sự rất vui mừng!"
Lê Chí Thành cũng kích động nói: "Cái này thật đúng là trong rủi có may đó! Thiên sau này có nội lực rồi, không cần ông già này phải lo lắng cho cháu bị khi dễ nữa. Ông chết cũng có thể nhắm mắt rồi."
"Ông ngoại, không phải cháu mới nói à? Ông không chết được đâu. Lần này trở lại, cháu muốn giúp ông trị bệnh ung thư." Lâm Thiên nói.
"Trị bệnh ung thư? Thiên à cháu đừng chọc cười ông nữa. Có thể được trụ trì giúp đỡ sống thêm một hai năm nữa, ông cũng đủ hài lòng rồi." Lê Chí Thành lộ ra nụ cười hiền lành.
"Ông ngoại, cháu không có chọc cười ông đâu. Cháu thật sự có cách mà." Lâm Thiên bày ra vẻ mặt thành thật.
Lâm Thiên ở dưới vách núi kia một tháng. Nửa tháng đầu tu luyện, nửa tháng sau luyện kiếm. Khi luyện kiếm mệt mà nghỉ ngơi, Lâm Thiên sẽ xem sách dược mà sư phụ để lại trong hòm. Với những đan dược mà sư phụ anh để lại kia, Lâm Thiên cơ bản có thể phân biệt được, cũng biết cách dùng của nó.
Dựa theo ghi chép trong sách, viên thuốc trong tay Lâm Thiên gọi là Khư bệnh đan, thuốc trừ bỏ bệnh tật.
Đan dược không thể đem so cùng với thuốc thang bình thường. Viên đan do sư phụ anh luyện chế, trải qua quá trình phức tạp, hao phí rất nhiều cho nên vô cùng quý hiếm. Không hề nói quá nếu như nói trên Trái đất, món đan dược này thậm chí có thể gọi là bảo vật vô giá! Nhưng chỉ cần có thể trị khỏi hết được bệnh ung thư gan của ông ngoại, thì coi như có ăn sạch hết đan dược, cũng vẫn xứng đáng!
"Đan dược?" Trụ trì đứng bên cạnh cả kinh.
"Có chuyện gì sao trụ trì?" Lâm Thiên ngờ vực hỏi.
"Thuật luyện đan từ trăm năm trước đã thất truyền. Đan dược còn tồn trữ lại đến bây giờ càng lúc càng ít ỏi. Cậu lại có đan dược trong tay, xem ra sư phụ cậu quả thực không phải là tu sĩ bình thường." Trụ trì thở dài nói.
Dẫu sao bây giờ cũng là thời đại mạt pháp, người tu luyện cũng đốt đuốc tìm không ra một mống. Rất nhiều công pháp cũng khiếm khuyết đi, thậm chí là thất truyền. Thuật luyện đan dược là một môn kỹ thuật cao siêu. Thế mà cũng đã thất truyền trong lúc hỗn loạn từ trăm năm trước.
Thậm chí chín mươi chín người trong số một trăm người ngày hôm nay, cũng chẳng biết đến sự tồn tại của người tu luyện. Họ đều cho là truyền thuyết thần thoại mà thôi.
"Trụ trì quá khen." Lâm Thiên khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó, Lâm Thiên đưa viên đan dược cho ông ngoại mình.
"Được, để ông thử xem sao." Ông ngoại gật đầu một cái. Ông ấy lựa chọn tin tưởng Lâm Thiên.
Sau khi đan dược xuống bụng, ông ngoại chỉ cảm thấy một luồng năng lượng cực lớn tràn đến chỗ có bệnh trong nháy mắt. Khi luồng năng lượng cực đại đó có tác dụng, tế bào ung thư trong lá gan bị hủy diệt. Năng lượng này cũng tu bổ lại lá gan của ông. Ông ngoại trừ bệnh ung thư gan ra thì còn có bệnh tiểu đường, chứng bệnh không ít người lớn tuổi mắc phải. Nhưng năng lượng mà đan dược chuyển hóa được kia đều chữa hết những chỗ bị bệnh phát ra làm hư nhược.
Mấy phút sau.
"Cảm giác rất thoải mái. Ông thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như trẻ ra mười tuổi." Ông ngoại tỏ ra hết sức kích động. Bởi vì cảm giác này quá sức tuyệt vời!
"Xem ra là đan dược phát huy hiệu quả tốt!" Lâm Thiên lộ ra vẻ vui mừng.
"Tôi bắt mạch xem nào."
Trụ trì vừa nói, vừa tiến tới bắt mạch cho Lê Chí Thành.