Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 315: Người Đàn Ông Phải Biết Cúi Đầu






“Sao ông lại nói như vậy? Nếu không phải ông hết lòng giúp đỡ thì tôi cùng cháu vân sao có thể đứng ở đây được?” Ông ngoại nói.
Bây giờ Lâm Thiên cùng ông ngoại có thể giữ được mạng, hơn nữa còn có thể bình an vô sự ở ngoài này chính là nhờ ông Dương dùng hết sức lực để bảo vệ.
“Tỉnh Xuyên mà tôi cống hiến cả đời để xây dựng đã không còn.

Nói thật, tôi…” Ông ngoại nói tới đây liền nghẹn ngào.
Lâm Thiên biết, so với anh, ông ngoại còn khổ sở hơn nhiều.

Nguyên nhân rất đơn giản, ông ngoại đã mang tâm huyết cả đời để xây dựng Tỉnh Xuyên, chẳng khác gì đó là một đứa trẻ do chính ông nuôi lớn.
“Ông Lê, tôi cũng không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.

Nếu tôi đi rồi, nhà họ Phạm nhất định sẽ lấn tới.

Lúc đó tình mạng của ông và Lâm Thiên đều sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi nghĩ hai người nên đi đến phía bắc đi, hoặc là ra nước ngoài.” Ông Dương nói.
“Tôi sẽ nghĩ đến chuyện này.” Ông ngoại gật đầu.
Sau khi thăm hỏi ông Dương xong, Lâm Thiên cùng ông ngoại liền đi ra phía ngoài bệnh viện.
Ở cổng bệnh viện Nhân Ái.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ đang đi đến bệnh viện, cũng đối diện với Lâm Thiên và Lê Chí Thành.
“Ơ hay, đây không phải là chủ tịch Lê sao?” Người đàn ông bụng béo tươi cười nói với Lê Chí Thành.
“Giám đốc Ngô, trùng hợp quá.” Ông ngoại cũng nở một nụ cười.
“Mọi người, mau đến xem chủ tịch Lê Chí Thành của Tỉnh Xuyên này.” Lão béo đột nhiên kêu to lên.
Chỉ chốc lát, tất cả mọi người trong sảnh chờ đều nhìn lại.

“Hóa ra đó là chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao? Nghe nói lão ta trốn thuế, còn làm nhiều giao dịch phi pháp.

Như vậy thì chắc cũng sớm xong đời thôi.”
“Đúng, người như vậy chẳng ai thèm thương.”
...
Chỉ một lát, trong sảnh bắt đầu xuất hiện đầy những lời bàn tán khó nghe, thậm chí còn có nhiều lời công kích thô tục.
Lão béo bụng cũng cười, nói: “Chủ tịch Lê, không phải hiện tại ông đang không một xu dính túi đó chứ? Có muốn tôi cho mượn chút tiền mà tiêu xài không? Nếu ông quỳ xuống đất, kêu lên như chó thì tôi liền cho ông ba triệu.

Thế nào?”
“Ngô Chí Cương, lúc trước mày nhìn thấy tao liền chẳng khác gì một con chó vẫy đuôi, xum xoe nịnh nọt.

Giờ mày dám nói chuyện như vậy với tao?” Ông ngoại giận tái mặt.
“Lão già kia, bây giờ còn dám lên giọng à? Vẫn còn sĩ diện sao? Tin ông đây đá chết lão không?” Ngô Chí Cương trợn mắt nói.
“Mày… Mày…” Ông ngoại đã tức giận tức ngực, cả người cũng run lên.
“Ông ngoại.” Lâm Thiên vội chạy đến đỡ không ngoại.
Anh biết ông ngoại tuổi đã cao, hôm qua trải qua chuyện lớn như vậy, sao có thể chịu được sự đả kích này được.
“Lão già này có vẻ đang tức chết nhỉ? Nhưng lão có thể làm gì đây? Nhìn thấy lão khổ sở như vậy, ông đây cảm thấy rất sung sướng, ha ha ha!” Ngô Chí Cương cười ha hả.
“Ông im đi.” Lâm Thiên nổi giận, kêu lên.
“Mày là Lâm Thiên đúng không? Sao mày dám quát vào mặt tao? Mày cho rằng mình vẫn là công tử nhà giàu như trước à? Giờ mày vẫn còn ảo tưởng đúng không?” Ngô Chí Cương nhìn Lâm Thiên đầy khinh thường.
“Ngô Chí Cương, nếu ông dám nói một câu nữa, có tin tôi sẽ xử ông không?” Lâm Thiên nheo mắt, mặt đầy sự lạnh lùng, tức giận.
Trước đây, khi Ngô Chí Cương còn hợp tác với Tỉnh Xuyên, mỗi lần hắn thấy ông ngoại đều làm ra vẻ đáng thương.

Không ngờ khi Tỉnh Xuyên gặp chuyện, hắn liền trở thành một kẻ dậu đổ bìm leo.
Có lẽ trước đây hắn phải giả bộ đáng thương trước mặt Lê Chí Thành.

Giờ thấy Lê Chí Thành gặp chuyện, hắn liền thể hiện một chút để giữ lại lòng tự tôn giẻ rách của hắn.
“Ha ha, mày có giỏi thì thử đi.

Mày có tin tao chỉ cần nói một câu, cả nhà mày liền gặp xúi quẩy không?”
Ngô Chí Cương liền tự lấy tay vỗ mặt mình, như thể khiêu khích Lâm Thiên xông tới đánh hắn.
“Bình tĩnh đi cháu.

Hắn là chủ tịch của tập đoàn Thiên Nga.

Bây giờ chúng ta không để đụng vào hắn, không thể tự rước thêm phiền toái cho mình.

Nếu hắn căm hận mà trả thù người nhà chúng ta, chúng ta không thể chống được đâu.” ông ngoại giữ chặt tay của Lâm Thiên.
Lâm Thiên đang giơ lên nắm đấm, như khi nghe ông ngoại nói vậy liền đành cắn răng, gật đầu, hạ tay xuống.
Tuy rằng Lâm Thiên đang rất giận dữ, nhưng anh cũng không muốn gây thêm phiền phức cho ông ngoại.
Những gì ông ngoại nói, Lâm Thiên cũng hiểu rõ.
Tập đoàn Thiên Nga đang chị giá tận mấy trăm tỉ, người chủ tịch này tất nhiên cũng có nhiều thủ đoạn, không thể đụng vào.
Hơn nữa, Lâm Thiên vẫn còn nhớ anh từng có một lần đi tìm Lâm Mộc Thanh thì có một tên công tử mượn chuyện đầu tư để tiếp cận với Lâm Mộc Thanh, muốn gây chú ý với lâm thanh.

Mà người nọ lại đúng là thiếu gia của tập đoàn Thiên Nga.
“Lê Chí Thành, nếu ông muốn tôi tha cho ông cũng được.

Nhưng ông phải xin lỗi đi.” Ngô Chí Cương nói ngạo nghễ.
“Được, tôi… tôi xin lỗi.


Vừa nãy là tôi làm chuyện không phải với chủ tịch Ngô Chí Cương, xin chủ tịch thứ lỗi.” Ông ngoại liền nói.
“Ông ngoại.”
Lâm Thiên thấy ông ngoại của mình phải hạ mình xuống xin lỗi một kẻ vô liêm sỉ như Ngô Chí Cương, tim anh như bị dao chém.
Từ trước đến nay, với Lâm Thiên, ông ngoại là người được người khác tôn kính, ngưỡng vọng, là người đứng trên cao mà ngẩng đầu.
Nhưng hiện tại, ông ngoại lại bị ép phải cúi đầu.
Hơn nữa, xung quanh còn có rất nhiều người đứng xem.
“Lê Chí Thành, tôi nói ông phải cúi đầu xin lỗi.

Ông nói mà không hề chịu cúi.” Ngô Chí Cương cười nói.
“Ông…” Mặt Lâm Thiên biến sắc.
“Được, tôi cúi.” Ông ngoại gật đầu.
Sau đó, Lê Chí Thành liền bước lên phía trước.
“Ông ngoại, không được.

Ông không được cúi đầu trước hắn.” Lâm Thiên giữ chặt ông ngoại.
“Cháu à, Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật, Tướng quân Hàn Tín còn cắn răng chịu cảnh khổ nhục.

Nếu lúc đó bọn họ không chịu cúi đầu cũng không giữ được mạng sống.

Nếu không sống thì có làm được chuyện sau này nữa không? Người đàn ông biết lúc nào nên cúi đầu mới có thể làm được chuyện lớn.

Con quên ông đã dạy con những gì rồi sao? Lê Chí Thành tận tình nói.
“Cháu… Cháu hiểu rồi.” Lâm Thiên cắn răng, gật đầu.
“Ông già rồi, cũng không sống được bao lâu nữa.

Nhưng cháu còn trẻ, còn có nhiều cơ hội.

Ông hi vọng cháu hiểu được đạo lý này.” Lê Chí Thành nói đầy xúc động.
Lê Chí Thành nói xong liền bước lên, cúi đầu trước Ngô Chí Cương.
“Ha ha, người như ông rồi cũng có lúc phải cúi đầu trước tôi.

Mọi người mau nhìn này, Lê Chí Thành cũng có ngày phải cúi đầu.” Ngô Chí Cương vừa cười vừa nói.
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu lớn tiếng bàn luận, cũng có những câu nói đáng đời vang lên không dứt.
“Chủ tịch tập đoàn Thiên Nga, Ngô Chí Cương, chờ đấy.

Nếu một ngày Lâm Thiên này có thể trở lại đỉnh cao một lần nữa, nhất định sẽ hủy diệt tập đoàn Thiên Nga.” Lâm Thiên nheo mắt, lai tay nắm lại đến nổi cả gân xanh.
Cái tên của chủ tịch tập đoàn Thiên Nga, Ngô Chí Cương, Lâm Thiên nhất định sẽ nhớ kĩ hắn.
“Mày còn mơ chuyện có thể quay lại sao? Ha ha, thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Có nhà họ Phạm ở đó, mày còn mơ chuyện có thể thay đổi mọi chuyện sao? Nhà họ Phạm chịu để mày giãy dụa sao? Đừng nói nhảm nữa.” Ngô Chí Cương cười ha hả.
“Đừng nói nữa cháu.

Đi thôi.” Ông ngoại đưa tay kéo Lâm Thiên ra ngoài.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lê Chí Thành bước đi loạng choạng rồi bất ngờ ngất xỉu.
“Ông ngoại!” Lâm Thiên vội vàng vươn tay đỡ lấy ông ngoại.

Nếu không có anh nhanh nhẹn đỡ lấy, chỉ sợ ông ngoại đã ngã nhào xuống đất.

Lâm Thiên nhìn mặt ông ngoại, thấy mặt ông đã trắng bệch đi, không còn chút huyết sắc, đôi môi cũng nhợt nhạt.
“Ông ngoại, ông sao vậy?” Lâm Thiên thấy ông ngoại như vậy liền lo lắng đến phát khóc.
Từ khi Lâm Thiên còn nhỏ, cha anh đã không còn.

Chỉ có hai mẹ con anh sống lương tựa lẫn nhau.

Cũng chỉ có mẹ thương yêu anh, những người bên nhà họ nội đều xa lánh, dè bỉu anh.
Ông ngoại Lê Chí Thành chính là người thứ hai cho anh biết cảm giác tình thân gia đình.
Ngoài vấn đề tiền bạc, ông ngoại còn dạy cho anh rất nhiều đạo lý, cùng luôn ở bên anh những lúc anh cần, luôn hết mình giúp đỡ anh,
Dù đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ngoại cũng chưa từng buông lời trách móc anh một lần.
Ông ngoại chính là cây cao bóng cả, là ngọn núi vững chãi luôn che chở Lâm Thiên.
Lâm Thiên luôn miệng gọi ông nội.

Nhưng ông ngoại a đã không còn phản ứng nữa.
“Thạch Hàn… Mau… Mau cùng tôi đỡ ông ngoại vào bệnh viện!” Lâm Thiên run rẩy nói.

Hai mắt anh cũng đã đỏ hoe.
Lâm Thiên và Thạch Hàn vội vàng đưa ông ngoại vào bệnh viện, tiến thẳng đến phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Lâm Thiên và Thạch Hàn đã ngồi đây đợi một tiếng đồng hồ.
Hai tay Lâm Thiên vẫn nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, trên tay cũng đã nhuộm màu đỏ của máu.
“Nhất định… nhất định ông ngoại đã bị đả kích quá lớn.

Hơn nữa tuổi già sức yếu nên mới ngất xỉu như vậy.” Lâm Thiên cắn răng, tự thì thầm nói với mình.
Lúc Lâm Thiên nói, giọng anh vì lo lắng mà nghe đầy run rẩy.

Lâm Thiên rất sợ ông ngoại sẽ xảy ra chuyện, sẽ không còn ở bên anh nữa.

Mãi ah mới có thể có một người thân.
Lâm Thiên không mong gì, chỉ mong ông ngoại có thể tai qua nạn khỏi.
Lúc này, đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ cũng bước ra ngoài.
“Bác sĩ, ông ngoại của tôi sao rồi?” Lâm Thiên xông lên, vội vã tóm lấy tay bác sĩ mà hỏi đầy lo lắng.
“Bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy hiểm.” Bác sĩ trả lời.
Lâm Thiên nghe đến đó liền thở dài nhẹ nhõm, lòng như trút được một hòn đá đang đè lên trái tim.
“Tôi biết… biết ông ngoại nhất định sẽ không có việc gì.” Lâm Thiên run rẩy nói, nụ cười cũng trở nên méo xệch.
“Nhưng…” Bác sĩ bỗng nói tiếp.
“Nhưng sao cơ?” Lâm Thiên nghe thấy liền giật mình.
“Cậu là người nhà bệnh nhân sao? Theo tôi đi đến phòng làm việc, tôi sẽ nói rõ với cậu.” Bác sĩ nói.