294: Quan Hệ Thông Gia Nhà Họ Phạm
Như Tuyết cũng che miệng lén cười, bởi vì cô biết, Lâm Thiên chắc chắn sẽ không thể quẹt thẻ thành công.
Lúc này, em gái bán hàng dẫn theo quản lý cửa hàng, vội vàng chạy tới bên này, hơn nữa trên mặt còn kèm theo nụ cười rất tươi tắn.
“Thưa ngài, quẹt thẻ thành công, đây là hóa đơn ngân hàng.”
Em gái bán hàng, lễ phép đưa thẻ cho Lâm Thiên.
“Két?”
Sau khi bác Như Tuyết và Lưu Yến nghe được lời này, nụ cười trên mặt hai người, lập tức cứng ngắc lại, thay vào đó, là tràn ngập vẻ khiếp sợ.
“Quẹt thẻ thành công? Sao có thể! Anh ta chỉ là một thằng nhãi nghèo, sao có thể mua được xe Ferrari chứ, lại còn là bốn chiếc xe! Các người có nhầm gì không? Các người đang nói đùa phải không?!”
Khuôn mặt Lưu Yến không dám tin kéo cô bán hàng hỏi, giọng nói cô ta đều là vì kinh hãi trong lòng, mà trở nên chói tai dị thường.
“Thưa quý cô, cửa hàng 4s của chúng tôi, không thể nói đùa được, tổng cộng là mười sáu triệu bảy trăm hai mươi ngàn.
Hóa đơn quẹt thẻ, đang ở trong tay quý ngài này.” Cô gái bán hàng nói.
“Mười sáu triệu bảy trăm hai mươi ngàn, anh … anh ta lại thực sự mua được?”
Khuôn mặt Lưu Yến trắng bệch, suýt nữa té xỉu.
Bác của Như Tuyết, nghe thấy tin Lâm Thiên quẹt thẻ thành công, thì lại khiếp sợ ngồi liệt ở dưới đất.
Trời ơi, Lâm Thiên lại thực sự dùng tiền, mua bốn chiếc xe Ferrari?
Bọn họ không dám tưởng tượng, Lâm Thiên lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Không lẽ, những điều trước kia Lâm Thiên nói, đều là thật sao?
Lúc này, quản lý lễ phép đi tới nói: “Ngài Lâm, tôi có thể hỏi anh một câu hỏi không?”
“Nói đi.” Lâm Thiên gật đầu.
“Vì sao ngài lại chọn, một lúc mua bốn chiếc xe Ferrari 488 màu sắc khác nhau vậy? Đây cũng thật là quá xa xỉ!” Quản lý nói.
Lâm Thiên thản nhiên cười: “Thực ra cũng không có gì, mua thêm mấy màu.
Khi ra ngoài, lái xe kết hợp với phối quần áo màu sắc khác nhau, chuyện này cũng giống như cô mua thêm mấy đôi giày màu sắc khác nhau, phối với các loại quần áo để mặc, cùng một kiểu.”
“Ừng ực! Ừng ực!”
Sau khi quản lý và cô gái bán hàng nghe xong câu trả lời của Lâm Thiên, không nén được mà nuốt nước miếng.
Trời ạ, mua thêm mấy chiếc Ferrari khác màu, chỉ là để ra ngoài phối với quần áo? Đây đúng là không còn tính người!
Cho dù là người có rất nhiều tiền, mua một chiếc xe bốn triệu, cũng là chuyện rất xa xỉ, thế nhưng Lâm Thiên dường như lại hoàn toàn không đặt nặng những chiếc xe này…
“Trực tiếp đóng gói bốn chiếc xe gửi đến, khu nhà ven hồ Đông Hồ của tôi là được.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
“Chính là căn nhà sang trọng ở ven hồ Đông Hồ?” Quản lý kinh ngạc.
Ngay sau đó, quản lý vội vàng nói: “Đó chính là căn nhà cao cấp phong thủy cực kỳ đẹp, trị giá hai mươi tư nghìn tỉ năm trăm triệu VNĐ, nghe nói là của người giàu nhất là Lê Chí Thành, vậy mà thực tế lại dưới tên của ngài sao? Không biết ngài là?”
“Lê Chí Thành là ông ngoại tôi.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
“Hóa ra cậu chủ Thiên là cháu ngoại của tỉ phú Liễu, bảo sao tôi thấy tiêu tiền hào phóng như vậy.” Quản lý bừng tỉnh hiểu ra.
Sau khi biết được thân phận của Lâm Thiên, quản lý lại càng lễ phép.
Lâm Thiên lại quay đầu nhìn bác của Như Tuyết, và con gái bà ta Lưu Yến.
“Hai người, tôi nói tôi có nhà đẹp, xe sang, cùng với tài khoản mấy tỉ, tôi nói tôi là cháu ngoại của tỉ phú, không biết bây giờ hai người tin hay không tin?” Lâm Thiên cười như không cười.
“Chúng tôi… Chúng tôi..”
Sắc mặt hai người họ lúc xanh lúc đỏ, muốn khó coi như nào thì khó coi như thế.
Chỉ dựa vào việc Lâm Thiên có thể ung dung tiêu hơn mười triệu để mua xe.
Sao bọn họ còn dám nghi ngờ?
Hai người bọn họ nhớ lại, trước đây họ còn từng châm biếm giễu cợt, xem thường cháu ngoại của tỉ phú, bọn họ thực sự xấu hổ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
“Lưu Yến, nếu tôi nhớ không nhầm thì, ban nãy cô nói, nếu tôi quẹt thẻ thành công, thì cô sẽ livestream ăn cứt đúng không?”
“Không biết cô dự định livestream trên nền tảng xã hội nào? Tôi tặng quà cho cô, chắc chắn sẽ tặng quà đến mức khiến cho phân nửa người xem của nền tảng đó, đều sẽ đến xem cô livestream ăn cứt!” Lâm Thiên cười nói.
“Tôi… tôi…” Lưu Yến cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Nụ cười Lâm Thiên cứng ngắc, giọng nói lạnh như băng tiếp tục hỏi: “Du học nước ngoài giỏi lắm sao? Nhà có tiền giỏi lắm sao? Giả bộ tỏ vẻ tài giỏi ở trước mặt tôi và Như Tuyết? Cô là cái thá gì chứ?”
Lưu Yến vẫn cúi đầu, xấu hổ đến mức một chữ cũng không nói được.
Lâm Thiên lại quay đầu nhìn sang bác của Như Tuyết.
“Bác gái, nếu như tôi nhớ không nhầm, ban nãy bác cũng nói, nếu tôi quẹt thẻ thành công, bác sẽ nhảy sông Kim Đô đúng không, lát nữa tôi sẽ lái xe đưa bác tới cầu Kim Đô, thế nào?” Lâm Thiên nheo mắt nói.
“Cháu trai, bác… Bác đấy là đang nói đùa, cháu nể tình bác là bác ruột của Như Tuyết, hãy tha cho tụi bác đi.” Bác của Như Tuyết gắng gượng nặn ra nụ cười khó coi.
Lâm Thiên cười lạnh lùng: “Ha, bây giờ đã biết nhắc tới quan hệ thân thiết rồi? Nếu đã là người nhà, bác còn ra sức hạ thấp Như Tuyết, đề cao con gái bác, mẹ kiếp bác là người nhà cái gì chứ? Khi mẹ của Như Tuyết bệnh nặng sắp chết, đến một trăm ngàn mà nhà các người còn không cho vay, bây giờ biết nhắc đến người nhà sao?”
“Bác… bác…” Bác của Như Tuyết đỏ mặt.
“Đúng rồi, không phải là chồng bác mở xưởng sao? Là nhà xưởng nào? Nói tên ra, tôi đảm bảo, trong vòng ba ngày, khiến cho xưởng của chồng bác phải đóng cửa!” Giọng nói Lâm Thiên không lớn, nhưng lại đầy ngang ngược.
“A!” Bác sợ hãi đến mức thay đổi sắc mặt.
“Như Tuyết, cháu nhất định phải giúp bác, tuyệt đối đừng để xưởng của bác trai bị đóng cửa! Bác quỳ gối cầu xin cháu! Cầu xin bạn trai cháu giúp bác đi.”
Bác gái vội vàng chạy tới trước mặt Như Tuyết, quỳ xuống van xin Như Tuyết.
Trong lòng bác gái hiểu rõ, dựa vào thân phận cháu ngoại tỉ phú của Lâm Thiên, muốn đánh sập công xưởng của chống bà ta, thực sự là quá dễ dàng!
Mặc dù trong lòng Như Tuyết cũng có phần chán ghét bác gái, thế nhưng ban nãy cũng coi như là trút được giận.
“Lâm Thiên, dù sao thì bà ấy cũng là bác của em, hãy bỏ qua đi.” Như Tuyết nói.
Lâm Thiên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn bác và Lưu Yến, lạnh lùng nói: “Nói thật cho các người biết, nếu như không phải nể mặt Như Tuyết, những lời trước kia các người châm biếm tôi, thì tôi sớm đã trở mặt rồi, còn có thể cùng các người đến đây sao?”
“Như Tuyết, chúng ta đi thôi!”
Sau khi Lâm Thiên nói xong, trực tiếp kéo Như Tuyết, đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa hàng 4s.
“Lâm Thiên, bây giờ em thoải mái hơn nhiều rồi.” Như Tuyết nở nụ cười vui vẻ.
Trước kia Như Tuyết và Lâm Thiên, luôn bị xem thường, thực ra cũng khiến cho Như Tuyết rất ấm ức trong lòng.
Bản thân cô bị xem thường, cô còn có thể chịu đựng được.
Thế nhưng nhìn thấy Lâm Thiên bị bác và chị họ xem thường, cùng với đủ các kiểu chế nhạo, trong lòng cô thực sự rất khó chịu.
Lâm Thiên khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Như Tuyết, loại người nhà này, em không nên qua lại nhiều.”
“Ừm!” Như Tuyết ra sức gật đầu.
…
Ở bên kia.
Bên trong vườn nhà họ Phạm .
“Cái gì?”
Sau khi chủ nhà họ Phạm nghe thấy lời của Phạm Nhật Long, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Ban nãy, Phạm Nhật Long đã kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay ở bữa tiệc rượu cho bố anh ta là chủ nhà họ Phạm .
Bao gồm cả việc anh ta đã quan hệ với bác gái dọn dẹp, ngoài ra còn việc bị chụp lại, tất cả đều kể hết ra.
Chủ nhà họ Phạm , cũng chính là chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, chịu trách nhiệm quản lý mọi chuyện trong nhà họ Phạm .
Đương nhiên, phía trên ông ta còn có ông cụ Diệp, đó mới là chỗ dựa vững chắc nhất của nhà họ Phạm .
Tuy nhiên ông cụ Diệp rất yêu thích võ thuật, ông ta đã về hưu, bình thường nếu không có chuyện gì lớn sẽ không tùy tiện ra mặt hỏi tới.
“Bố, những phóng viên truyền thông kia, con đã sai người đi xóa và hủy bỏ clip, thế nhưng… thế nhưng trong tay thằng nhãi Lâm Thiên kia cũng có clip, nếu anh ta mà truyền ra ngoài, vậy thì danh tiếng của con sẽ xong đời.” Mặt Phạm Nhật Long trắng bệch.
Anh ta không dám tưởng tượng, một khi clip được truyền đi, danh tiếng của anh ta sẽ gặp phải đả kích lớn như thế nào.
Cho nên anh ta mới phải tìm đến ông nội nhờ giúp đỡ.
“Nhật Long à Nhật Long, sao con có thể ngu xuẩn như vậy chứ!” Sắc mặt chủ nhà họ Phạm u ám.
“Bố, con cũng là người bị hại, ai biết được thuốc mà thằng ngu Chu Tuấn kia đưa, lại lợi hại đến vậy! Còn có, đáng ghét nhất chính là Lâm Thiên!” Phạm Nhật Long nghiến răng nghiến lợi.
Phạm Nhật Long nghĩ lại chuyện ngày hôm nay liền tức giận, anh ta vẫn luôn tự cho mình là tài giỏi, cho rằng bản thân là con trời, kết quả là trong buổi tiệc rượu hôm nay, anh ta lại thua Lâm Thiên thảm hại trong cuộc đấu trí đấu dũng.
“Tên Lâm Thiên này, chúng ta đã đánh giá thấp anh ta, còn về chuyện đoạn clip, bố sẽ tự mình đi gặp anh ta, tự mình đi nói giúp con, xem liệu có thể dùng tiền, để mưa lại đoạn clip từ trong tay anh ta không.” gia chủ Quang Đức nói.
“Bố, tên Lâm Thiên này, còn cả lão già phế vật Lê Chí Thành kia, chắc chắn phải tìm cách tiêu diệt!” Phạm Nhật Long nghiến răng nghiến lợi nói.
“Yên tâm đi, bố và ông nội con, vẫn luôn âm thầm hành động, tiến hành tiêu diệt Lê Chí Thành và tập đoàn Tỉnh Xuyên.” gia chủ Quang Đức nói.
Ngay sau đó, chủ nhà họ Phạm ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Nhật Long, hỏi: “Ngoài ra, chuyện thông gia với con gái của chủ nhà Mộ Dung Gia, con suy nghĩ đến đâu rồi? Chỉ cần làm thông gia thành công, sẽ giúp đỡ cực nhiều cho nhà họ Phạm chúng ta, chắc chắn có thể tiêu diệt Lê Chí Thành, thống trị cả khu vực Hoa Nam.
Con hãy suy nghĩ kĩ đi.”
“Được! Con… Con đồng ý!” Phạm Nhật Long nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn chấp nhận.
Thực ra trong lòng Phạm Nhật Long rất mâu thuẫn.
Bởi vì con gái của Mộ Dung Gia vừa béo vừa xấu, nhìn cô ta đã cảm thấy buồn nôn, trước kia anh ta vẫn luôn từ chối.
Thế nhưng lần này, anh ta đã gặp phải nỗi nhục nhã vô cùng lớn ở buổi tiệc rượu, để có thể mau chóng giết chết Lâm Thiên, tiêu diệt Lê Chí Thành và tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ta chỉ có thể chấp nhận!
Ở một nơi khác.
Bởi vì Như Tuyết tới nhân dịp cuối tuần, ngày mai vẫn phải lên lớp, Lâm Thiên liền lái xe đưa cô về thành phố Bảo Thạnh.
Khi đến thành phố Bảo Thạnh, đã là tám giờ tối.
Sau khi đưa Như Tuyết về nhà, Lâm Thiên trực tiếp lái xe đi đến nhà thư ký An Tiểu Ngọc.
Bây giờ Lâm Thiên chủ yếu làm việc ở Kim Đô, thế nên An Tiểu Ngọc ở lại thành phố Bảo Thạnh, cũng lãng phí.
Lâm Thiên quyết định đưa cô đến Kim Đô, bản thân mình ở bên Kim Đô, cũng không cần phải tìm thêm thư ký nữa.
Cửa nhà An Tiểu Ngọc.
Sau khi Lâm Thiên gõ cửa, rất nhanh chóng cửa đã được mở.
Tuy nhiên, đập vào mắt, lại không phải là An Tiểu Ngọc, mà là An Tiểu Mai em gái cô ấy.
Mặc dù An Tiểu Mai không trang điểm, thế nhưng so với kiểu trang điểm khói hồi trước của cô ấy, lại xinh đẹp hơn rất nhiều, dù sao thì dáng vẻ cô ấy chính là kiểu em gái nhà bên, người đẹp nhỏ đáng yêu.
Có lẽ là bởi vì đang ở nhà, An Tiểu Mai chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ nhỏ, có thể nhìn thấp thoáng thấy hai chấm nhỏ đỏ.
“Cậu chủ Thiên là anh sao, em nhớ anh chết đi được!”
Sau khi An Tiểu Mai nhìn thấy Lâm Thiên, liền vui mừng nhào vào trong ngực Lâm Thiên.
Lâm Thiên chỉ cảm thấy mềm mại dịu dàng.
“An Tiểu Mai, em… em đừng như vậy. Để chị em thấy thì không hay.” Lâm Thiên hơi đỏ mặt.
“Chị em không ở nhà, cậu chủ Thiên anh vào nhà trước đi đã.”
An Tiểu Mai vừa nói, vừa kéo Lâm Thiên vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.
“Chị gái em không ở nhà? Cô ấy đi đâu mất rồi.” Lâm Thiên lên tiếng hỏi.
“Chị gái em đi hẹn hò rồi.” An Tiểu Mai cười hì hì nói.
“Hẹn hò? Chị gái em có bạn trai rồi sao?” Lâm Thiên tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Chị gái em có bạn trai. Cậu chủ Thiên anh ngạc nhiên gì chứ? Không lẽ là… cậu chủ Thiên anh thích chị gái em sao?” An Tiểu Mai nói.
Lâm Thiên trợn mắt nhìn cô: “Nói lung tung, anh và chị gái em, là quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ vậy mà thôi, em cũng mau chóng tìm một người bạn trai tốt đi, đỡ phải suốt ngày suy nghĩ bậy bạ.”
“Hi hi, thực ra em đùa anh đấy, chị gái em ra ngoài mua đồ rồi.” An Tiểu Mai cười nói.
Ngừng một lát, An Tiểu Mai tiếp tục nói: “Còn nữa cậu chủ Thiên, em sẽ không kiếm bạn trai, An Tiểu Mai em cả đời này, đã nhận anh rồi!”
An Tiểu Mai vừa nói, vừa tới ôm cô Mộc Thanh Thiên.
Mùi thơm thoang thoảng trên người An Tiểu Mai, Lâm Thiên có thể ngửi thấy rõ ràng.
“An Tiểu Mai, quậy phá! Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh có bạn gái rồi.”
Lâm Thiên vừa nói, vừa gỡ tay An Tiểu Mai ra.
Tuy nhiên An Tiểu Mai hoàn toàn không có ý từ bỏ.
“Cậu chủ Thiên, người có tiếng tăm như anh, ba thê bảy thiếp cũng rất bình thường. Anh có bạn gái, vậy em sẽ làm người tình của anh!”
Sau khi An Tiểu Mai nói xong, thì trực tiếp phi tới chỗ Lâm Thiên.
“Rầm!”
Lâm Thiên trực tiếp bị An Tiểu Mai té ngã vào trên ghế sô pha.
“Lâm Thiên, anh không đồng ý với em, vậy thì em sẽ gạo nấu thành cơm với anh!”
An Tiểu Mai vừa nói, vừa hôn về phía Lâm Thiên.
“Lại nữa!”
Khuôn mặt Lâm Thiên câm nín, Lâm Thiên nhớ đến lần trước, ở trong phòng ngủ của An Tiểu Mai, cũng cưỡng hôn Lâm Thiên như này.
Lúc đó Lâm Thiên ra sức chống cự, suýt thì không nhịn được.
Là một người đàn ông, bị một người đẹp đẩy mạnh như này, nói thật ra bản thân Lâm Thiên rất mất mặt…
Hơn nữa, bản thân còn phải từ chối!
“An Tiểu Mai, em đừng như vậy.” Lâm Thiên không ngừng chống cự.
“Cậu chủ Thiên, anh… không lẽ là trong chuyện đó không ổn sao?” An Tiểu Mai bĩu môi nói.
“Sao có thể chứ!”
Là một người đàn ông, lại bị phụ nữ cười nhạo không được, đây chính là nỗi nhục lớn nhất!
Ngoài ra, là một người đàn ông nhiệt huyết thể lực dồi dào, hành động ban nãy của An Tiểu Mai, vốn đã khiến cho Lâm Thiên có phản ứng.
Bây giờ lại bị lời nói của An Tiểu Mai kích động, trong đầu Lâm Thiên bùng nổ, thực sự sắp không nhịn được nữa rồi.
Vào đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.
“Chị em về rồi!”
An Tiểu Mai sợ hãi vội vàng đứng dậy ngồi ngay ngắn, Lâm Thiên vội vàng ngồi lại trên ghế sô pha.
Dù sao thì bọn họ cũng đang ở phòng khách.
Lúc nàu, cửa được mở ra, An Tiểu Ngọc bước vào.
“Ui…”
Lâm Thiên thở dài, may mà bản thân ban nãy đã nhịn được, cho nên quần áo vẫn đang ăn mặc chỉnh tề.
Nếu mà bản thân thực sự không nhịn được, bị An Tiểu Ngọc về nhà bắt gặp, mình và em gái cô ấy đang làm chuyện đó, thì Lâm Thiên thực sự không biết nên ăn nói như thế nào.
“Chủ tịch Thiên, anh về thành phố Bảo Thạnh rồi!”
Sau khi An Tiểu Ngọc nhìn thấy Lâm Thiên ở trong nhà, khuôn mặt lập tức nở nụ cười đầy vui vẻ.
“À. Đúng, hôm nay vừa về.” Lâm Thiên có hơi ngại ngùng gật đầu.
Nghĩ đến chuyện ban nãy, lại nhìn thấy chị gái An Tiểu Ngọc của An Tiểu Mai, Lâm Thiên chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác tội lỗi.
“chủ tịch Thiên, lần này anh trở về, dự định ở thành phố Bảo Thạnh bao laai.” An Tiểu Ngọc vùa nói, mặt vừa tươi cười đi tới.
“Phía Kim Đô vẫn còn rất nhiều việc, sáng sớm mai sẽ về Kim Đô.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên đã đánh chiếm được cả thành phố Bảo Thạnh, hơn nữa chuyện làm ăn ở bên thành phố Bảo Thạnh này, cũng đã hoàn toàn vào nề nếp, không cần Lâm Thiên phải hao tốn nhiều thể lực.
Vì thế, bây giờ Lâm Thiên dự định dồn thể lực và trọng tâm vào Kim Đô.
Đương nhiên thành phố Bảo Thạnh là quê nhà của Lâm Thiên, chắc chắn sẽ có cảm tình đặc biệt, Lâm Thiên chắc chắn sẽ thường xuyên trở lại.
“A, sáng mai đã phải đi sao.”
Sau khi An Tiểu Ngọc nghe thấy tin này, hai con ngươi thoáng hiện lên vẻ mất mát.
“An Tiểu Ngọc, tôi muốn đưa cô đến Kim Đô, tiếp tục làm thư ký cho tôi ở Kim Đô, hỗ trợ tôi làm việc, không biết cô bằng lòng không?” Lâm Thiên hỏi.
“Bằng lòng bằng lòng! Tôi đương nhiên bằng lòng!”
An Tiểu Ngọc liên tục gật đầu, trên mặt cũng lần nữa nở nụ cười vui mừng.
“Được, vậy tối nay cô thu xếp đi, sáng mai tôi lái xe đến nhà cô đón cô.” Lâm Thiên nói.
“Ừ ừ!” An Tiểu Ngọc ra sức gật đầu.
“Wow, chị gái thật là ngưỡng mộ chị, em cũng muốn đi Kim Đô.” Mặt An Tiểu Mai đầy ngưỡng mộ.
“Chị là đi làm việc, cũng không phải là đi chơi, em ngoan ngoãn ở nhà đi học biết chưa. Chị không ở thành phố Bảo Thạnh, thì em phải học cách tự chăm sóc cho bản thân.” An Tiểu Ngọc nói.
“Cũng đã thông báo xong cho cô rồi, vậy thì tôi đi trước đây.” Lâm Thiên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lâm Thiên cảm thấy, tiếp tục ở lại, sẽ chỉ càng khó xử.
“chủ tịch Thiên, tôi tiễn anh.” An Tiểu Ngọc nói.
“Chị, để em tiễn cậu chủ Thiên.” An Tiểu Mai vội vàng đứng dậy.
An Tiểu Ngọc đương nhiên sẽ không trành giành với em gái cô, chỉ dặn dò một câu phải lễ phép với chủ tịch Thiên.
Thế là, An Tiểu Mai tiễn Lâm Thiên đi xuống nhà.
Ở dưới nhà.
“Cậu chủ Thiên, anh cũng đưa em đi Kim Đô đi, cầu xin anh đấy!” An Tiểu Mai nũng nịu kéo cánh tay Lâm Thiên.
“An Tiểu Mai, em còn phải đi học nữa. Bây giờ không phải em đang học lớp mười hai sao, nếu muốn đến Kim Đô, vậy thì kỳ thi đại học em phải cố gắng thi được vào đại học Kim Đô.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
Đại học Kim Đô, là trường đại học cao cấp nhất của tỉnh Tây Xuyên, đã có danh tiếc nhất định trên toàn đất nước.
“Ừm ừm! Em chắc chắn sẽ làm được!” An Tiểu Mai ra sức gật đầu, trong ánh mắt lóe lên vẻ kiên nghị.
Đây là ba mươi lăm triệu VNĐ, cầm lấy tiêu vặt, bình thường ăn ngon vào, mua vài bộ quần áo yêu thích, nhớ không được tiêu lung tung.” Lâm Thiên lấy ra một xấp tiền.
Mặc dù Lâm Thiên có thể thoải mái cho cô vài triệu tệ.
Thế nhưng Lâm Thiên suy nghĩ, bây giờ cô đang học lớp mười hai, cô có quá nhiều tiền tiêu vặt thì cũng không nên. Dù sao thì bây giờ trọng tâm của cô, chính là phải học hành.
“Không cần đâu! Em muốn ở bên cạnh anh, cũng không phải là vì tiền của anh.” An Tiểu Mai bĩu môi nói.
“Con nhóc này đừng có cả ngày suy nghĩ bậy bạ, anh cho em tiền tiêu vặt, là vì muốn coi em là bạn, chỉ thế mà thôi.”
Lâm Thiên vừa nói, vừa nhét tiền vào trong tay cô.
Sau đó, Lâm Thiên quay người lên xe, sau đó lái xe rời khỏi.
An Tiểu Mai nhìn ba mươi lăm triệu VNĐ ở trong tay, trong lòng thấy ấm áp.
Mặc dù An Tiểu Mai không phải vì tiền, thế nhưng theo cô thấy, Lâm Thiên có thể cho cô tiền tiêu vặt, tức là Lâm Thiên vẫn để ý đến cô!
An Tiểu Mai nhìn đèn ở phía sau xe của Lâm Thiên, nói lẩm bẩm: “Cậu chủ Thiên, em chính là muốn làm người phụ nữ của anh!”
…
Sau khi Lâm Thiên rời khỏi nhà của An Tiểu Ngọc, trực tiếp gọi điện thoại cho Hoàng Luânmạp, gọi anh ta đi uống rượu.
Dù sao thì Lâm Thiên không về thành phố Bảo Thạnh đã một khoảng thời gian rồi, trở về rồi sao có thể không gặp người bạn tốt Hoàng Luânmạp của mình chứ?
Cho dù có bận thế nào, cũng không được quên anh em tốt!
Trong điện thoại.
“Cái gì? Anh Thiên anh về thành phố Bảo Thạnh rồi, được được được, bây giờ em sẽ tới, tối nay hai anh em chúng ta không say không về!” Hoàng LuânHoàng Luânmừng rỡ nói.
Trước cửa quán rượu nào đó ở thành phố Bảo Thạnh.
“Anh Thiên, em nhớ anh chết đi được.”
Sau khi mập mạp gặp Lâm Thiên, liền lao đến ôm chặt Lâm Thiên.
“Đừng có làm buồn nôn như này, người ta lại tưởng chúng ta là cong đấy.” Lâm Thiên cười nói.
“Ha ha.” Hoàng Luânmạp cười ha ha.
Sau đó, hai người vịn vai nhau, cùng đi vào trong quán rượu, sau đó đến bàn ngồi xuống, đồng thời còn gọi thêm mấy chai rượu tây.
“Nào anh Thiên, cạn ly!”
Hai người rót rượu, liên tục uống cạn mấy ly.
296: Cuộc Điện Thoại Lạ
Sau khi qua ba lần rượu.
"Hoàng Luângần đây thế nào, vẫn thuận lợi chứ ?" Lâm Thiên hỏi thăm.
"Cũng không tệ lắm, cha tôi vừa mới xuất viện, chúng tôi đã dùng số tiền mà lần trước anh cho để mua một căn nhà chúng tôi vừa mới dọn nhà xong, cha tôi lại chuẩn bị dùng tiền của anb cho để mở siêu thị lớn." Hoàng Luânnói.
"Vậy là tốt rồi." Lâm Thiên gật đầu.
Nhìn thấy người anh em của mình bây giờ sống rất tốt nên trong lòng Lâm Thiên cũng vui mừng.
"Hắc hắc, tôi còn phải cảm ơn anh Thiên, nếu không có anh Thiên thì cả đời này có thể tôi và ba tôi vẫn sẽ là cá muối, tôi lại càng không thể lái xe Ferrari, nào, tôi kính anh một ly!"
Hoàng Luânbưng ly rượu lên.
Hoàng Luâncảm ơn Lâm Thiên từ tận đáy lòng.
Lâm Thiên cũng bưng ly rượu lên chạm ly với mập.
Sau khi để ly rượu xuống Lâm Thiên cười hỏi: "Anh lái chiếc xe Ferrari kia cảm thấy thế nào?"
Lần trước sau khi thắng chiếc xe Ferrari từ tay Lâm Lang Thiên thì Lâm Thiên đã đưa cho mập.
"Chiếc Ferrari kia khỏi phải nói là khỏe như thế nào, hắc hắc!" Hoàng Luânlộ ra nụ cười vui vẻ.
"Ha ha, nào cạn ly."
Hai người lại lần nữa chạm cốc.
"Đúng rồi, anh và bạn gái anh phát triển tới đâu rồi?" Lâm Thiên tiếp tục hỏi thăm.
Lần trước Lâm Thiên gặp bạn gái của mập thì cảm thấy cô gái kia cũng không tệ lắm nên bảo mập phải cố mà quý trọng.
"Anh Thiên, tình cảm của chung tôi rất tốt." Hoàng Luâncười nói.
"Vậy là tốt rồi, nào nào nào, chúng ta tiếp tục uống."
Lâm Thiên tiếp tục chạm cốc với mập.
"Ầm."
Đột nhiên lưng Lâm Thiên bị va mạnh vào.
Lâm Thiên quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông mặc áo trắng say khướt đang thân mật với một cô gái của quán bar.
Anh ta đang ngồi ở bên cạnh Lâm Thiên, lúc thân mật thì đụng phải Lâm Thiên.
Sau khi Lâm Thiên nhìn thoáng qua thì cũng không nói thêm gì mà tiếp tục uống rượu với mập.
"Ầm!"
Kết quả khi Lâm Thiên vừa mới muốn chạm cốc với mập, Lâm Thiên lại bị va vào một phát nên ly rượu của Lưu Vân đổ vào tay mập.
Lâm Thiên thấy thế thì quay đầu nhắc nhở:
"Người anh em, làm phiền anh chú ý một chút, anh đụng vào tôi rồi."
Sau khi người đàn ông mặc áo trắng này nghe thấy thì lúc này đứng dậy, vẻ mặt hung ác nhìn Lâm Thiên.
"Thằng nhóc, mày vừa mới nói cái gì? Có gan thì lặp lại lần nữa xem?" Giọng điệu của người đàn áo trắng hung hăng càn quấy.
Lâm Thiên đánh giá, trên cổ tay người đàn ông mặc áo trắng này đeo một cái đồng hồ Vacheron Constantin trị giá mấy chục nghìn, hẳn là trong nhà có một ít tiền cho nên mới hung hăng càn quấy như vậy.
"Tôi nói làm phiền anh cẩn thận một chút, anh đụng vào tôi rồi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
"Ông nội đây đụng vào mày đấy thì sao nào." Người đàn ông mặc áo trắng ngẩng đầu, vẻ mặt tùy tiện.
"Ha ha, anh rất hung hăng càn quấy đấy." Lâm Thiên cười giễu.
"Ông nội đây tên Cổ Trương, Trương trong hung hăng càn quấy đấy, tao hung hăng càn quấy như vậy đấy thì sao!" Người đàn ông mặc áo trắng lớn tiếng nói.
"Vậy sao? Vậy tôi sẽ tiêu diệt sự hung hăng càn quấy đó của anh!"
Lâm Thiên nhíu hai mắt p đồng thời cầm chai rượu ở trên bàn lên.
Một lúc sau.
Lâm Thiên đứng dậy mạnh mẽ đập cái chai vào đầu người đàn ông mặc áo trắng.
"Ầm!"
Chai rượu trực tiếp vỡ nát ở trên đầu người đàn ông mặc áo trắng, máu tươi trong nháy mắt từ trên đầu của anh ta chảy xuôi xuống.
Hôm nay anh và mập gặp nhau uống rượu, Vốn dĩ là một ngày tốt lành nên Lâm Thiên không muốn xảy ra chuyện làm ảnh hưởng tới tâm trạng.
Lâm Thiên liên tục hai lần có ý tốt nhắc nhở anh ta, nếu như anh ta thức thời không còn tiếp tục đụng vào Lâm Thiên thì hiển nhiên là không có việc gì, nhưng anh ta cũng không biết nắm bắt cơ hội mà Lâm Thiên cho.
"A a!"
Sau khi người đàn ông mặc áo trắng bị vỡ đầu thì ôm cái đầu đau nhức kêu lên.
Chỉ một thoáng khách hàng ở xung quanh quầy rượu nhao nhao dời ánh mắt nhìn về phía này.
"Đây không phải là cậu Cổ sao? Mẹ kiếp, lại có người dám đập vỡ đầu cậu Cổ."
"Chỉ sợ là thằng nhóc kia sẽ gặp phải tai ương."
......
Những khách hàng này đều khẽ bàn luận.
Cô gái của quán bar ngồi bên cạnh người đàn ông mặc áo trắng lại hét lớn với Lâm Thiên:
"Thằng nhóc, mày cũng dám đánh cậu Cổ sao, mày xong đời rồi!"
"Vậy sao? Tôi xong đời sao?" Lâm Thiên lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Mặc dù Lâm Thiên không biết cậu Cổ này là ai.
Nhưng mà Lâm Thiên tuyệt đối là bá chủ của một phần ba đất trong thành phố Bảo Thạnh, ai có thể rung chuyển Lâm Thiên chút nào chứ?
Hoàn toàn không có!
Lúc này anh lớn đầu trọc vạm vỡ trông chừng quán bar đã dẫn người chạy tới đây.
"Ai ăn gan hùm mật gấu dám đánh người ở nơi có bảo vệ trị an của công ty bảo vệ Vân Diệu chúng tôi!" Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vừa đi tới vừa quát tháo.
"Anh Cửu, tôi bị đánh nên anh chắc chắn phải giúp tôi báo thù!"
Người đàn ông mặc áo trắng bị đánh ôm đầu xông tới trước mặt người đàn ông đầu trọc vạm vỡ cầu xin.
"Chuyện này...Đây không phải là cậu Cổ sao? Ai đánh anh vậy." Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vội vàng hỏi.
"Chính là do thằng nhóc kia!"
Người đàn ông mặc áo trắng thuận tay chỉ về phía Lâm Thiên.
"Ôi con mẹ nó chứ..."
Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vừa quát tháo vừa ngẩng đầu nhìn lại.
Khi người đàn ông đầu trọc vạm vỡ nhìn thấy Lâm Thiên thì anh ta nói được một nửa rồi im bặt, vẻ mặt của anh ta cũng trong nháy mắt xuất hiện vẻ hết sức kinh hãi.
Ngay sau đó người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vội vàng xông tới trước mặt Lâm Thiên.
"Kính chào anh Lâm." Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ cúi người chào, giọng nói vô cùng vang dội!
Những em trai nhỏ ở sau lưng người đàn ông đầu trọc vạm vỡ cũng trong nháy mắt kịp phản ứng, sau đó cùng nhau cúi người chào Lâm Thiên:
"Kính chào anh Lâm!"
Mọi người làm rung chuyển bầu trời.
Cảnh tượng này làm cho những người ở xung quanh nhìn thấy thì hoàn toàn sững sờ, bao gồm cả người đàn ông mặc áo trắng kia.
"Anh nhận ra tôi?" Lâm Thiên nhìn người đàn ông đầu trọc vạm vỡ.
"Anh Lâm, tôi là cựu binh của công ty bảo vệ trị an Vân Diệu, lúc trước tôi cũng đã từng tham gia tiến đánh thành phố Khánh Quang và Kim Cương, hơn nữa tôi còn lập công cho nên mới được đề bạt thăng chức thành đội trưởng của công ty, tôi đương nhiên nhận ra anh Lâm." Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ vừa cười vừa nói.
"Thì ra là thế." Lâm Thiên giật mình gật đầu.
Lúc này người đàn ông mặc áo trắng xông tới.
"Anh Cửu, nó chính là người đã đánh tôi." Người đàn ông mặc áo trắng vội vàng nói với người đàn ông đầu trọc vạm vỡ.
Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ nắm chặt cổ áo của anh ta hung hãn nói:
"Mẹ kiếp, cậu còn kêu to cái gì chứ, cậu có biết đây là ai không? Người này là chủ tịch tập đoàn Vân Diệu và chủ tịch công ty chi nhánh Bảo Thạnh của Tỉnh Xuyên, chủ tịch hội thương mại nhiệm kỳ tiếp theo của Bảo Thạnh! Chỉ một câu nói của anh Lâm thì cả nhà cậu đều sẽ con mẹ nó xong đời, cậu có biết hay không!"
"Cái gì? Anh ta...Anh ta chính là người đó của nhà họ Lâm sao?"
Người đàn ông mặc áo trắng bị dọa đến nỗi tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Cô gái trong quán bar ngồi bên cạnh người đàn ông mặc áo trắng cũng sợ choáng váng.
Người này lại chính là người của nhà họ Lâm?
Tên của nhà họ Lâm vô cùng vang dội ở thành phố Bảo Thạnh nên họ đều đã từng nghe nói qua!
"Cửu, người này là cậu chủ của nhà nào vậy?" Lâm Thiên mở miệng hỏi.
"Thưa anh Lâm, đây là con trai ông chủ của thương mại Quảng Lợi." Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ nói.
"Giúp tôi truyền lời tới ông ta bảo ông ta dạy dỗ con trai ông ta cho tốt, sau này nếu như còn để cho tôi nghe thấy con trai của ông ta làm chuyện xấu xa gì thì tôi sẽ làm cho công ty thương mại Quảng Lợi của ông ta đóng cửa." Lâm Thiên hời hợt nói.
"Vâng thưa anh Lâm, lát nữa tôi sẽ đi truyền đạt." Người đàn ông đầu trọc vạm vỡ trả lời..
"Được rồi, tôi không muốn nhìn thấy thằng ngốc này nữa nên ném ra khỏi quán bar đi, sau đó lại giúp tôi làm cho anh ta tỉnh rượu, tôi muốn uống rượu với người anh em của tôi, vì vậy đừng có quấy rầy tôi." Lâm Thiên lạnh nhạt xua tay.
"Vâng vâng vâng!"
Sau khi người đàn ông đầu trọc vạm vỡ trả lời thì dặn dò cấp dưới dựng người đàn ông mặc áo trắng kia lên kéo ra bên ngoài quán bar, sau đó hành hung một trận.
Về phần những khách hàng vây xem ở xung quanh nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thiên thì tràn đầy kính sợ.
Trời ạ, đây chính là anh Lâm trong truyền thuyết đó!
Trước bàn.
"Anh Thiên, anh thật là tuyệt!" Vẻ mặt Hoàng Luân tươi cười giơ ngón tay cái lên.
"Tôi vốn dĩ định khiêm tốn nhưng sao lại luôn có chó đến cắn tôi nên không còn cách nào, nào, chúng ta tiếp tục uống rượu." Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
Lâm Thiên và mập uống đến nỗi hai người đều say mèm mới được người đàn ông đầu trọc vạm vỡ hộ tống rời khỏi quán bar.
Bởi vì hôm qua uống quá nhiều nên ngày hôm sau khi Lâm Thiên tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Lâm Thiên lái xe đến nhà của An Tiểu Ngọc nhà, sau khi đón an Tiểu Nhã thì lái xe đi về Kim Đô.
Sau khi đến Kim Đô Lâm Thiên lái xe đi thẳng tới dinh thự ven hồ.
Lâm Thiên chuẩn bị để An Tiểu Ngọc tạm thời ở trong khu nhà cao cấp ven hồ của mình.
Dù sao thì dinh thự kka vô cùng lớn, dù sao cũng có rất nhiều phòng trống, hơn nữa Lâm Thiên ở một mình trong dinh thự lớn như vậy thì quá quạnh quẽ, để cô ấy tạm thời ở đây cũng sẽ không còn lạnh tanh nữa.
Lâm Thiên cũng đã hỏi cô ấy, khi nghe thấy được ở cùng Lâm Thiên cô ấy rất vui mừng vì vậy đồng ý còn nói có thể giúp Lâm Thiên nấu cơm.
Sau khi đi vào dinh thự.
"Oa, căn nhà này thật là lớn lại quá hào hoa, chủ tịch Thiên tôi chưa từng nhìn thấy căn phòng nào xa hoa như thế lại càng không ngờ có thể ở đây." An Tiểu Ngọc che cái miệng nhỏ, kinh ngạc tán thán không thôi.
Lâm Thiên mỉm cười: "Sau này cứ xem đây như là nhà của mình nên không cần phải gò bó, cô hẳn là biết con người của tôi rất tùy tiện."
Đúng lúc này điện thoại di động của Lâm Thiên vang lên.
Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra xem thì thấy là số lạ.