"Trịnh Khả, đã có hơn 400 bình luận cho bài viết, và còn đang tăng nhanh chóng.
Tôi sợ..., tôi sợ toàn trường sẽ biết về chuyện này sớm cho mà xem" Cậu bạn cùng phòng lúc này lại nói.
"Câm miệng! Câm miệng!" Trịnh Khả quát cậu ta.
Lúc này hai mắt Trịnh Khả trở nên đỏ bừng, cả người sắp nổ tung, nếu như toàn trường đều biết chuyện, hắn làm sao có mặt mũi nhìn người?
Trịnh Khả cảm thấy chính mình sắp phát điên.
"Đồ khốn kiếp! Lâm Thiên và Như Tuyết, nhất định là chúng mày! Nhất định là chúng mày làm! Nếu chúng mày hủy hoại tao, tao nhất định sẽ khiến chúng mày phải trả giá!" Trịnh Khả điên cuồng hét lên.
Hơn sáu giờ tối ở cổng trường đại học Bảo Thạnh.
“Lâm Thiên, đây!” Đứng ở cửa, Như Tuyết vẫy tay với Lâm Thiên với nụ cười ngọt ngào.
“Cậu đến sớm như vậy?” Lâm Thiên vừa nói vừa đi tới chỗ Như Tuyết.
Họ thống nhất với nhau rằng sáu giờ rưỡi chiều mới gặp nhau ở đây, bây giờ vẫn còn mười phút nữa mới đến thời gian đã đã định.
Lâm Thiên vẫn nhớ, nhưng cậu vẫn đến sớm hơn mười phút.
Lâm Thiên không ngờ Như Tuyết còn đến sớm hơn mình.
“Tôi sợ cậu đợi lâu” Như Tuyết cười dịu dàng, nói.
Lâm Thiên nghe nghe thấy liền không khỏi sửng sốt.
Lời nói của cô ấy khiến trái tim Lâm Thiên như rung lên một nhịp.
“Như Tuyết, thật sự có rất ít cô gái đối với con trai quan tâm, ân cần như vậy.” Lâm Thiên không khỏi nói.
Khi Lâm Thiên yêu Thanh Mai, trong mọi buổi hẹn hò, Lâm Thiên đều đến sớm.
Nhưng hầu như lần nào cũng vậy, Thanh Mai luôn đến muộn, thậm chí có lúc còn tới trễ cả nửa tiếng đồng hồ.
Nhưng cô cũng tuyên bố rằng con gái đến trễ nửa tiếng là chuyện bình thường, con trai nên đợi.
Lâm Thiên bây giờ nghĩ lại, Thanh Mai và Như Tuyết đơn giản là không thể so sánh được với nhau.
Như Tuyết sợ cậu phải đợi lâu nên đến trước.
Cô ấy thật sự là một cô gái chu đáo.
Như Tuyết nghe Lâm Thiên nói cô là người ân cần, liền đỏ mặt.
“Đi thôi, tôi rất mong đợi được thưởng thức tài nấu nướng của cậu” Lâm Thiên cười nói.
Như Tuyết thường về nhà bằng xe buýt, đây là phương tiện đi lại tiết kiệm chi phí nhất, Lâm Thiên đi theo Như Tuyết và cùng nhau bắt xe buýt về nhà.
Lâm Thiên từng là một sinh viên nghèo nên xe buýt với cậu đương nhiên cũng là phương tiện quen thuộc hàng ngày.
Trên xe buýt.
Như Tuyết đột nhiên vươn bàn tay trắng trẻo của mình ra, kéo góc áo của Lâm Thiên, sau đó che miệng cười hỏi:
"Lâm Thiên, bài phát trực tiếp hôm nay trên diễn đàn của trường không liên quan đến cậu đúng không?"
Đương nhiên Như Tuyết biết rằng ăn phân trên Chương trình phát sóng trực tiếp là cá cược của Lâm Thiên và Trịnh Khả.
Trịnh Khả thua nhưng không tình nguyện thực hiện lời hứa của mình.
Vậy mà hôm nay video trực tiếp ấy lại đột nhiên xuất hiện trên Post Bar.
Vì vậy Như Tuyết nghĩ, việc này hẳn có liên quan tới Lâm Thiên.
Chứ đương nhiên làm gì có chuyện Trịnh Khả lại chịu giữ lời hứa của hắn ta như thế!
Như vậy, ai có thể buộc Trịnh Khả phát sóng trực tiếp? Như Tuyết chỉ có thể nghĩ đến Lâm Thiên.
“Đã xem chưa?” Lâm Thiên cười.
"Tôi không muốn xem loại video đó.
Tôi sợ mình sẽ không thể ăn tối được mất.
Những video này đã làm điên đảo cả trường học.
Tất nhiên tôi biết điều đó.
Như Tuyết nói.
Sau một lúc dừng lại, Như Tuyết tò mò nói: "Lâm Thiên, tôi thực sự rất tò mò, chính xác thì cậu đã làm gì để Trịnh Khả thực sự phát sóng trực tiếp video ấy như vậy? Chuyện này hẳn là khó"
“Thôi, giữ bí mật” Lâm Thiên cười bí hiểm.
Lâm Thiên vẫn không muốn bại lộ thân phận thật sự của mình với Như Tuyết, cho nên cậu ta đương nhiên không thể nói cậu ta dùng phương pháp gì để làm việc đó.
Về phần tại sao Lâm Thiên không muốn tiết lộ thân phận thì thật ra rất đơn giản, Lâm Thiên sợ sau khi Như Tuyết biết được thân phận thực sự của mình, sẽ vì kinh hãi mà trở nên xa cách.
Quan trọng hơn, Lâm Thiên muốn kết thân với Như Tuyết trong một hoàn cảnh rất bình thường, tình bạn trong hoàn cảnh này là mới là tình bạn thực nhất và có giá trị nhất.
"Được rồi."
Thấy Lâm Thiên không nói gì, Như Tuyết cũng không hỏi nữa, nhưng cô càng cảm thấy Lâm Thiên có thể có bí mật gì đó.
Xe buýt chạy rất chậm, lắc lư hơn một tiếng đồng hồ mới đến nhà Như Tuyết.
Nhà của Như Tuyết nằm trong một khu dân cư cũ từ những năm 90.
mai Như Tuyết.
“Đúng vậy” Người phụ nữ trung niên gật đầu.
Tạ Nguyên nhìn Như Tuyết một lần nữa và nói với một nụ cười khinh thường:
"Như Tuyết, dù sao chúng ta cũng là bạn.
Là bạn, tôi khuyên em không nên tìm một cậu bé đáng thương như vậy làm bạn trai.
Không có tương lai"