Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 272: Biện Pháp Của Lâm Thiên






“Cô Lang, tôi có chủ ý này, chúng ta đi!”
Lâm Thiên đứng lên, rất nhanh nhưng không bước ra ngoài.

Rất dễ nhận thấy, Lâm Thiên trong lòng đã nghĩ ra một biện pháp.
Lâm Thiên phát hiện Lê Văn Hải có một vài người tình, một trong số người tình mà Lê Văn Hải thích nhất, là nữ quản lý của một quán bar, nghe nói Lê Văn Hải bị cô ta mê hoặc say đắm.
Biện pháp của Lâm Thiên chính là.

Khiến nữ quản lý này nghĩ cách dụ Lê Văn Hải nói ra, khiến Lê Văn Hải tự mình nói ra, tai nạn xe là do anh ta làm ra, sau đó lén ghi âm cuộc đối thoại đó lại.
Đây, có thẻ làm bằng chứng!
Tất nhiên, tiền đề của cách này chính là, làm thế nào để nữ quản lý này sẵn sàng nghĩ cách giúp mình trong chuyện này.
Quán bar Hero.
Lâm Thiên và Cô Lang đi đến quán bar.
“Chào mừng quý khách!”
Nhân viên lễ tân đứng ở cửa, hoan nghênh đón chào.
Lâm Thiên tiện tay rút ra vài trăm nghìn, đưa cho bọn họ, đồng thời nói:
“Sắp xếp cho tôi một phòng.”
“Cám ơn anh! Chúng tôi sẽ đi sắp xếp!”
Một vài lễ tân thấy Lâm Thiên ra tay hào phóng như vậy.


Đương nhiên là rất vui rồi.
Dưới sự dẫn dắt của phục vụ, Lâm Thiên và Cô Lang đến một phòng để nhận chỗ.
Lâm Thiên tùy ý gọi một vài chai rượi ngoại.
“Thưa anh, anh muốn tìm hai người đẹp tiếp rượi không ạ?” Người phục vụ mang nét cười trên mặt hỏi.
“Muốn! Nhưng muốn hàng tốt nhất, đây là một ít phí!”
Lâm Thiên vừa nói, vừa tùy ý rút ra vài trăm nghìn, đưa cho phục vụ.
“Được, giờ tôi sẽ đi ngay.” Phục vụ hài lòng nợ nụ cười trên mặt.
Rất nhanh sau đó, phục vụ đã mang hai người đẹp đến.
“Buổi chiều vui vẻ thưa anh.” Hai người đẹp niềm nở cười nói.
“Anh, đây là một vài người tốt nhất ở đây, ngài cứ tùy ý lựa chọn.” Phục vụ cười nói.
Lâm Thiên liếc nhìn toàn bộ một lượt, sau đó lắc đầu nói:
“Đều là những người tầm thường, quá bình thường.”
“Anh, đây…đây đều là những người đẹp tốt nhất trong quán rồi.”Phục vụ nói.
“Tôi nghe nói quản lý quán của các cô, là một báu vật, để cô ấy đến phục vụ tôi đi.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
“Anh, thật xin lối, quản lý của chúng tôi đáng phục vụ khách VIP khác rồi.” Phục vụ cười ngượng nói.
“Sao nào? Tôi không phải khách VIP sao?” Lâm Thiên cười lạnh nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy ra một xấp tiền, ném lên trên bàn.
Phục vụ nhìn một cái, ít cũng phải vài triệu.
“Ít tiền này.

Đủ khiến cô ấy đến phục vụ tôi chưa?” Lâm Thiên dựa vào ghế sô pha nói.
“Đây…” Sắc mặt phục vụ có chút thay đổi.
“Sao nào? Không đủ sao? Vẫn chưa đủ sao!”
Lâm Thiên lại từ trong túi lấy ra vài xấp tiền, ném lên trên bàn.
“Qúy ông này, thật không còn lời nào nói với ngài, quản lý của chúng tôi, đang phục vục khách VIP, là giám đốc lớn.” Phục vụ nói.
“Cô không cần quản nhiều như vậy, chỉ cần dẫn chúng tôi đi gặp quản lý của các cô, tiền trên bàn này, đều là của cô.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
Phục vụ nhìn mấy triệu trên bàn, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Phục vụ dẫn đường, Lâm Thiên đến một phòng.
Bên trong phòng là bẩy, tám người đàn ông trung tuổi, bọn họ đều ôm một người phụ nữ trẻ trong lòng, vừa uống rượi, vừa nói chuyện, thấy dáng điệu của bọn họ, hẳn đều là ông chủ.
Người đàn ông đầu trọc ngồi vào giữa, trong lòng ôm một người đẹp, là quản lý quán bar Băng Di.
“Băng Di, đây là vị khách muốn gặp chị.” Phục vụ nói.
“Vị soái ca này.

Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Băng Di nhìn về phía Lâm Thiên đem mụ cười trên mặt.
“Băng Di, cùng tôi đi uống vài ly, thì thế nào?” Lâm Thiên thản nhiên nói.
“Thật xin lỗi, tôi bây giờ đang có khách.” Băng Di chỉ liếc mắt nhìn Lâm Thiên một cái, nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Thiên, tỏ vẻ coi thường.
Lâm Thiên nhìn thẳng người đàn ông hói đnag ôm Băng Di, nói:
“Ông chủ này, để Băng Di cho tôi thì sao?”

Ngay khi Lâm Thiên vừa nói câu này, bảy ông chỉ còn lại đang ngồi trong phòng, đều ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên.
Người đàn ông hói đang ôm Băng Di, cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên, không bình tĩnh nói:
“Ngươi là cái thá gì? Để mỹ nhân của ta cho ngươi? Cút sang một bên, đừng ở đây quấy rối hứng thú của bọn ta!”
Lâm Thiên chậm rãi cầm ly rượi trên bàn lên.
“Miệng anh rất thối, anh có biết không?” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Sau khi Lâm Thiên vừa nói xong, trực tiếp rót ly rượi, thẳng lên đầ tên đầu trọc.
“Thằng ranh này, ngươi muốn chết sao!”
Bảy ông chủ trung liên kia, nháo nhào đúng lên.
“Chết tiệt, thằng ranh ngươi là muốn chết sao! Dám hắt lên ông đây, nhanh gọi bảo vệ qua đây! Hôm nay ông đây sẽ cho thằng ranh nhà ngươi một bài học!” Người đàn ông hói vừa lau mặt, vừa giận dữ hét lên.
Băng Di cũng bị một phen làm cho hết hồn, vội lấy khăn lau mặt cho người đàn ông hói đầu, đồng thời thầm chửi thành ranh xúi quẩy này.
“Cho tôi một bài học? Ông thử xem!”
Lâm Thiên rút súng ra, chĩa thẳng vào người đàn ông hói.
“Súng! Anh ta có súng!”
Người đàn ông đầu trọc và những ông chủ khác, và Băng Di, sau khi nhìn thấy súng trong tay Lâm Thiên, nét mặt thay đổi rõ rệt.
“Nhà máy máy móc Quang Thịnh.

Tài sản hơn 10 tỷ đúng chứ? Trọng lượng của anh, trong mắt tôi, và con kiến không có gì khác biệt.” Lâm Thiên vừa nói, vừa dí súng vào đầu người đàn ông đầu trọc.
“Người anh em này, không! Đàn anh này, ngài… ngài là ai vậy.” Người đàn ông đầu trọc mặt đầy sợ hãi, giọng nói có chút run run nói.
“Tôi tự giới thiệu một chút nhé, tôi là Lâm Thiên, tổng tài của Tập đoàn Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Lê Chí Thành, anh thấy trọng lượng của tôi, đã đủ chưa?” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
“Anh…anh là cháu ngoại của Lê Chí Thành!”
Người đàn ông đầu trọc và những ông chủ khác, đều bị làm cho sợ hãi sắc mặt có chút biến đổi, Lê Chí Thành là người giàu nhất Tây Nam, tài sản cá nhân gần 20 tỷ, những người trong đây sao có thể so sánh được?
Cháu ngoại của Lê Chí Thành, là thứ tồn tại mà bọn họ không thể xúc phạm!
“Cậu chủ Lâm, những lời tôi nói lúc trước có ý xúc phạm anh, tôi tự vả vào miệng mình! Vẫn mong cậu chủ Lâm tha thứ!”
Người đàn ông đầu trọc vừa nói, vừa tự tác mình, “Bốp Bốp.”
“Bây giờ, tôi muốn quản lý Băng đi cùng tôi, anh có còn ý kiến gì nữa không?” Lâm Thiên chớp mắt nói.
“Không không không!” Người đàn ông đầu trọc sợ hãi lắc đầu.
“Vậy còn không mau cút đi!”
Lâm Thiên trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Vâng vâng vâng!”
Những người này liên tục gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lâm Thiên nhìn thẳng Băng Di: “Băng Di.

Qua uống cùng tôi vài lý thế nào?”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!” Băng Di gượng cười nói.
Băng Di dẫn đến phòng ngồi, sau đó ngồi yên vị.
“Cậu chủ Lâm! Hôm nay để chọi Băng chăm sóc cậu.”
Băng Di chủ động lao vào vòng tay của Lâm Thiên.
“Băng Di, hôm nay tôi tới tìm chị.


Không phải là để chơi đùa với chị, mà là muốn cho chị một khoản tiền.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
“Cho tiền?” Sắc mặt Băng Di có chút khó hiểu.
“Đây là chi phiếu 10 triệu.” Lâm Thiên đặt tờ chi phiếu lên trên bàn.
“…10 triệu!” Băng Di bị con số này làm cho sửng sốt.
“Cậu…cậu Lâm, cậu muốn tôi làm gì? Giết người diệt khẩu điều đó tôi không dám làm đâu.” Băng Di nói một cách cẩn trọng.
Băng Di quả là người thông minh.

Cô ấy biết Lâm Thiên lấy ra số tiền nhiều như vậy, tuyệt đốilà muốn cô ấy làm chuyện gì to tát lắm.
“Không cần giết người, chỉ cần cô giúp tôi từ chỗ Lê Văn Hải, lôi ra một vài câu nói là được rồi.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
Dừng lại một chút.

Lâm Thiên tiếp tục nói:
“Theo như tôi được biết, cô và Lê Văn Hải mặc dù là bạn tốt, nhưng tiền hắn chi lên người cô, nhiều nhất là một triệu, cô chỉ cần bằng lòng giúp tôi, khoản tiền 10 triệu này chỉ là tiền cọc, sau khi sự việc hoàn thành, con số cuối cùng sẽ là 20 triệu!”
“Anh…anh cần tôi giúp anh lấy thông tin gì từ bọn họ.” Băng Di cũng tỏ ra nghiêm túc.
Khoản tiền lớn như vậy, Băng Di đương nhiên là không cưỡng lại được.
Lâm Thiên ké vào tai cô ấy, nói cho cô ấy biết sự việc.
“Không thành vấn đề cậu chủ Lâm!”
Sau khi Băng Di nghe xong những lời Lâm Thiên nói, nét mặt hài lòng đồng ý, sau đó càm tờ chi phiếu 10 triệu trên bàn.
Kỹ nữ vô tình, người phụ nữ như Băng Di, đừng xem chỉ cô ấy là bạn tốt của Lê Văn Hải, nhưng trong mắt cô ấy chỉ có tiền, có cái gì là tình thật?
Khoản tiền lớn như vậy trước mặt, cô ấy đương nhiên là chọn tiền rồi.
30 triệu!
Cô ấy lấy khoản tiền này, đủ để tự mở một quá bar do mình làm chủ rồi.
Sau khi Lâm Thiên đưa cho Băng Di một chiếc máy ghi âm, lập tức rời khỏi quán bar.
Tiếp theo đây, Lâm Thiên chỉ cần chờ đợi, chờ đợi Băng Di lấy được thông tin, ghi âm lại, chuyện này coi như thành công.
Sau khi rời khỏi quán bar.
“Anh Thiên, Băng Di này có thể thành công không?” Cô Lang lo lắng hỏi.
“Tôi cũng không biết, hi vọng có thể thành công.” Lâm Thiên nói.
Dù sao cách này, không thể đảm bảo 100% thành công được.
Chiều ngày thứ 2, Lâm Thiên nhận được cuộc gọi đến từ Băng Di.
“Cậu chủ Lâm, thứ anh muốn, đã có rồi, có cần tôi mang qua cho anh không?” Trong điện thoại truyền đến giọng của Băng Di.