Lê Văn Hải lúc này cũng nhìn thấy Lâm Thiên, hắn nở nụ cười sải bước đi đến trước mặt Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, anh tới chậm rồi, không ngại nói cho anh biết, tôi đã cùng Chu Ân thỏa đàm, cô ấy đã đồng ý với tôi sẽ gia nhập tập đoàn Tỉnh Xuyên, ha ha!" Lê Văn Hải lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
"Cái gì?"
Lâm Thiên sắc mặt lập tức biến đổi, Lê Văn Hải đã thỏa thuận xong xuôi rồi ư?
"Lâm Thiên, anh thua rồi.
Mau cút nhanh về thành phố Bảo Thạnh của anh đi, ha ha!" Lê Văn Hải ha ha cười nói.
Nói xong, Lê Văn Hải trực tiếp cười đi ra ngoài.
Sau khi Lê Văn Hải rời đi.
"Cậu Thiên, chuyện này...!Vậy phải làm sao bây giờ đây?" Trên mặt Thạch Hàn lộ ra vẻ lo lắng.
"Cho dù hắn đã thỏa thuận xong thì tôi cũng phải đi gặp Chu Ân, tôi muốn thử lại lần nữa!" Lâm Thiên cắn răng nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên hướng về phía nhân viên lễ tân nói:
"Làm phiền cô thông báo giúp tôi một chút, Tổng thanh tra Lâm Thiên của tập đoàn Tỉnh Xuyên, muốn hẹn gặp cô ấy một lần."
"Chuyện này...!được thôi.
Tôi sẽ thông báo cho ngài."
Nhân viên lễ tân sau khi nghĩ đến thân phận tổng thanh tra Tỉnh Xuyên của Lâm Thiên, vẫn là gật đầu đáp ứng, nếu như là người bình thường chỉ sợ rằng cô ta đã khéo léo từ chối.
"Xin chào giám đốc Ân.
Ở đây có một vị tự xưng là Lâm Thiên tiên sinh- tổng thanh tra của Tỉnh Xuyên, nói là muốn gặp cô." Nhân viên lễ tân nói.
"Vâng thưa giám đốc Ân tôi đã hiểu rồi!”Nhân viên lễ tân gật gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
"Thế nào rồi?" Lâm Thiên vội vàng hỏi thăm.
"Ngài Lâm, thật sự xin lỗi, giám đốc Ân nói cô ấy có việc bận, không có thời gian gặp ngài, mời ngài trở về đi." Nhân viên lễ tân nói.
Sau khi Lâm Thiên nghe thấy những lời này, sắc mặt lại lần nữa biến đổi.
Mình cứ như vậy bại dưới tay Lê Văn Hải?
Lâm Thiên trong lòng vô cùng rõ ràng, đây là nhiệm vụ thứ nhất của mình sau khi tới Tỉnh Xuyên, nếu như lần này thua, để cho Lê Văn Hải kia thăng chức trở thành phó tổng của, vậy sau này mình ở trong tập đoàn Tỉnh Xuyên chỉ sợ không thể trở người!
"Không!"
Lâm Thiên lắc đầu, hắn tuyệt đối không cam tâm cứ như vậy thua trận!
Huống chi, Lâm Thiên ngay cả mặt mũi của Chu Ân cũng còn chưa thấy, cứ như vậy chịu thua thật sự không cam lòng.
"Cô ơi, làm phiền cô thông báo cho giám đốc Ân lần nữa, nói rằng tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, cần gặp mặt cô ấy ngay!" Lâm Thiên vẻ mặt trịnh trọng nói với nhân viên lễ tân.
"Cái này...!Tiên sinh, giám đốc Ân đã nói là không có thời gian gặp ngài rồi ạ." Nhân viên lễ tân nói.
"Được rồi, vậy tôi sẽ ở chỗ đây chờ cô ấy, cô ấy sẽ không ở trên lầu mãi chứ.
Tôi cứ ở đây chờ cô ấy xuống, cho dù phải đợi đến lúc tan làm."
Lâm Thiên vừa nói vừa đứng thẳng người dậy, bày ra một tư thế sẵn sàng chờ đợi.
Trong lòng Lâm Thiên rất rõ ràng rằng cho dù Lê Văn Hải đã đạt được thỏa thuận cùng với Chu Ân thì mình chỉ cần nhìn thấy Chu Ân là vẫn có cơ hội lật ngược tình thế.
Nếu như mình không thể nhìn thấy Chu Ân thì đó mới chính là một chút cơ hội đều không có!
Cho nên, Lâm Thiên tuyệt đối không thể rời đi.
"Ngài Lâm Thiên..."
Nhân viên lễ tân thấy Lâm Thiên đứng mãi chỗ này không đi, cô ta cũng đành chỉ biết im lặng.
Nhưng cô ta cũng không dám kêu bảo vệ tiến đến đuổi Lâm Thiên đi.
Dù sao Lâm Thiên cũng là tổng thanh tra của tập đoàn Tỉnh Xuyên, Tỉnh Xuyên thế nhưng là tập đoàn lớn mạnh nhất tại tỉnh Tây Xuyên, đừng nói là tại tỉnh Tây Xuyên, ở ba tỉnh Tây Nam cũng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Bọn hắn dạo chơi internet công ty trách nhiệm hữu hạn, mặc dù tại tây xuyên internet giới là lợi hại nhất, nhưng so với tập đoàn Tỉnh Xuyên - một con quái vật khổng lồ thì vẫn chênh lệch vô cùng lớn.
Dù là công ty của ông chủ bọn họ, cũng không dám đắc tội với tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Việc này chính là thân phận địa vị mang đến lực uy hiếp!
"Ngài Lâm Thiên, ngài muốn đợi tại đây thì bên kia có chỗ ngồi ạ."
Nhân viên lễ tân chỉ chỉ cách đó không xa có một nơi bày biện ghế sô pha dùng cho những người khách ngồi nghỉ ngơi hoặc chờ đợi.
"Đi thôi Thạch Hàn, chúng ta đến đó ngồi chờ."
Lâm Thiên cùng với Thạch Hàn, ngồi trên ghế salon cách đó không xa quầy lễ tân.
Cô nhân viên lễ tân kia nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là lựa chọn gọi điện thoại, đem việc Lâm Thiên đang chờ ở dưới lầu nói cho Chu Ân nghe.
Cô ta không quên đem việc Lâm Thiên nói "Đợi không được liền không đi." truyền đạt lại cho Chu Ân.
Lần này Lâm Thiên ngồi chờ một lúc chẳng mấy chốc đã qua 1 tiếng đồng hồ.
"Sắp mười hai giờ rồi." Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ.
Lúc Lâm Thiên đến công ty này vào lúc khoảng mười một giờ, hiện tại đã nhanh chóng đến giữa trưa đúng vào giờ tan sở.
"Anh Thiên, mặc dù chúng ta chờ ở chỗ này, có thể sẽ đợi đến Chu Ân tan làm đi ra, thế nhưng mà...!chúng ta chưa từng gặp qua cô ấy, cho dù cô ấy có đi ngang qua trước mặt chúng ta, chỉ sợ là chúng ta cũng không biết ai là Chu Ân." Thạch Hàn nói.
Lâm Thiên lộ ra một nụ cười khổ: " Cái này..., tôi đây đương nhiên hiểu rõ, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Chỉ có thể thông qua khí chất, ngoại hình mà phân biệt thôi."
Ông ngoại đưa cho Lâm Thiên phần tài liệu kia tương đối đơn giản, cũng không có ảnh chụp Chu Ân, cho nên Lâm Thiên quả thực không biết cô Chu Ân này dáng dấp ra làm sao.
Đúng vào lúc này, nhân viên lễ tân đi tới.
"Ngài Lâm Thiên.
Giám đốc Ân nói tôi dẫn ngài lên gặp cô ấy." Nhân viên lễ tân nói.
"Thật sao?" Lâm Thiên vui mừng nói.
"Vâng đúng là như vậy, Ngài Lâm đi theo tôi, tôi sẽ dẫn Ngài Lâm lên lầu." Nhân viên lễ tân nói.
"Thật là tốt quá!"
Lâm Thiên mừng rỡ gật đầu, sau đó cùng nhân viên lễ tân hướng cửa thang máy đi đến.
"Thiên ca, xem ra là sự kiên trì của anh đã làm lay động vị Chu Ân kia." Thạch Hàn vừa đi vừa cười vừa nói.
"Có lẽ là như vậy." Lâm Thiên lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Đối với Lâm Thiên mà nói, chỉ cần có thể nhìn thấy Chu Ân, thì chí ít còn có cơ hội.
Cho dù Liễu Nguyên Hải đã thỏa thuận cùng với Chu Ân, Lâm Thiên có thể chi tiền để Chu Ân thay đổi quyết định, Lê Văn Hải cho cô ta bao nhiêu tiền.
Lâm Thiên có thể cho cô ta gấp đôi!
Lâm Thiên không tin cô Chu Ân này không thể không lay động, đây chính là suy nghĩ của Lâm Thiên.
Với sự dẫn đường của cô nhân viên lễ tân, Lâm Thiên ngồi thang máy, một đường đi vào văn phòng Tổng giám đốc.
"Ngài Lâm, tổng giám đốc Ân ngồi ở bên trong, ngài cứ đi vào là được."
Nhân viên lễ tân nói câu đó xong, liền quay người rời đi ngay.
"Thạch Hàn, cậu ở bên ngoài chờ tôi nhé!"
Lâm Thiên sau khi nói xong, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào văn phòng.
Trong văn phòng.
Đập vào tầm mắt Lâm Thiên là một người có tướng mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn, tướng mạo đoan trang, một cô gái có khí chất tuyệt vời.
Lâm Thiên thấy được tướng mạo của nàng như vậy có chút kinh ngạc.
Lâm Thiên vốn dĩ tưởng rằng, một người phụ nữ giỏi như thế này, dung mạo chắc chắn không tệ.
Nhưng lại không nghĩ rằng cô ta lại đẹp đến như vậy.
"Ngài Lâm Thiên, ngài lại đây ngồi đi." Chu Ân mở miệng ra nói.
Sau khi Lâm Thiên nghe cô ấy nói mới khôi phục lại tinh thần.
"Được thôi!"
Lâm Thiên cười gật gật đầu, sau đó đi đến phía trước Chu Ân ngồi xuống.
Lúc này, trợ lý của Chu Ân, bưng tới cho Lâm Thiên một chén cà phê nóng.
Chu Ân ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lâm Thiên, nói:
"Lâm Thiên tiên sinh, ngài quả thật rất lợi hại, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi ngay tại Thanh Dương thị đánh sập tập đoàn kim mạnh, đây chính là địa đầu xà, rất khó đối phó."
"Cô biết rõ chuyện của tôi như vậy sao?" Lâm Thiên có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên rồi." Chu Ân gật gật đầu.
Lúc nãy, khi Chu Ân nghe nói Lâm Thiên một mực chờ dưới lầu, cô ấy liền điều tra một chút tư liệu về Lâm Thiên.
Rất nhanh liền tra được Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành cùng với các thành tích của Lâm Thiên tại Thanh Dương thị.
Cho nên, cô ấy mới quyết định để Lâm Thiên đi lên.
"Ngài Lâm, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì, sẽ không phải giống như Lê Văn Hải chứ.
Là muốn mời ta đi tới Tỉnh Xuyên phải không?" Chu Ân nói.
"Không sai." Lâm Thiên gật gật đầu.
Chu Ân nhẹ nhàng nhấp một miếng cà phê, sau đó lạnh nhạt nói:
"Tập đoàn Tỉnh Xuyên nếu quả thật muốn mời tôi, chỉ cần phái một người đến đây là được, không cần cả ngài lẫn Liễu Nguyên Hải đồng thời đến đây.
Ngài cùng Lê Văn Hải, một người là cháu ngoại của ông Lê, một người là cháu nội của ông Lê, nếu tôi đoán không nhầm đây có lẽ là khảo nghiệm của Liễu lão đối hai vị phải không?"
"Giám đốc Ân, cô không hổ danh là tài nữ tốt nghiệp đại học Harvard, một phát liền đoán trúng." Lâm Thiên mỉm cười nói.
Nói thật, Lâm Thiên trong lòng có chút kinh ngạc.
Chuyện này Chu Ân dễ dàng có thể đoán được, đủ để chứng minh, Chu Ân này tư duy kín đáo, không hổ được xưng là tài nữ, không hổ là trước kia ngay cả ông ngoại Lê cũng muốn mời cô ấy.
Chỉ vỏn vẹn vài phút tiếp xúc, Lâm Thiên cũng đủ để kết luận, cô Chu Ân này xác thực có bản lĩnh.
"Ngài Lâm quá khen." Chu Ân cười nhạt một tiếng.
Ngừng một chút, Chu Ân tiếp tục nói:
"Nếu Ngài Lâm vì chuyện này mà đến, vậy tôi liền nói thẳng, tôi đã không đồng ý với Lê Văn Hải, cũng sẽ không đồng ý ngài."
Sau khi Lâm Thiên nghe cô ấy nói như vậy, lập tức khẽ giật mình.
"Cô...!Cô không phải đã đáp ứng Lê Văn Hải sao?" Lâm Thiên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Anh ta đưa ra điều kiện cùng tiền lương, quả thực rất phong phú.
Lương từ 10 tỷ, bên cạnh đó lại cho ta thêm gấp mười lần giá đó, cuối cùng thêm đến trọn vẹn 100 tỷ.
Giá tiền này, gấp mười lần lương của tôi hiện tại.
Tôi phải mất mười năm mới có thể kiếm được đến con số này." Chu Ân nói.