252: Trừng Phạt Kẻ Ác
"Vậy ra em là con gái của ông chủ quán à?" Lâm Thiên bất ngờ.
"Dạ vâng! Anh ơi, em đi làm việc đây ạ." Cô bé cười cười nói với Lâm Thiên.
"Ừ, em đi đi." Lâm Thiên mỉm cười khoát khoát tay.
Trong lòng Lâm Thiên không khỏi cảm thán, cô bé này thật hiểu chuyện.
Quả đúng là những đứa trẻ nhà nghèo sẽ biết lo liệu việc nhà từ sớm mà.
Sau khi cô bé rời đi, Lâm Thiên liền tiếp tục cùng Độc Nha thảo luận việc của công ty vệ sĩ.
Bao gồm những việc như tuyên truyền, quảng cáo cho công ty,...!Đồng thời Lâm Thiên còn chuyển trực tiếp năm tỷ cho Độc Nha, xem như chi phí lo liệu công việc.
Lúc này, có sáu tên thanh niên xăm hình đầy tay, có vẻ say khướt đi đến quán ăn khuya.
Dường như nhóm người này mới hát hò ở KTV bên cạnh xong, sau đó lại ghé qua quán này để ăn bữa khuya.
Nhóm người đó vừa vào quán thì ngồi tại vị trí cái bàn sau lưng Lâm Thiên.
Sau khi ngồi xuống thì gọi rất nhiều rượu, sau đó ngồi bày trò oẳn tù tì ở quán, âm thanh ồn ào vô cùng.
Những vị khách khác trong quán đều có vẻ hơi khó chịu, bởi vì tiếng ồn ào thật sự quá lớn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến mọi người.
Nhưng không ai dám đi nhắc nhở đám người kia nhỏ giọng một chút.
Bởi vì nhóm người này ngồi ở cái bàn phía sau lưng Lâm Thiên, nên việc quấy nhiễu nghiêm trọng đến anh là đương nhiên.
Lúc ông chủ đưa rượu đến bàn cho nhóm Lâm Thiên, anh gọi ông chủ lại.
"Ông chủ, ông nhắc nhở mấy người bàn bên kia có thể nhỏ giọng một chút không." Lâm Thiên nói với ông chủ.
"Cậu có điều không biết rồi.
Bọn họ là người dưới trướng anh Cơ, tôi cũng không dám, các cậu chịu khó nhịn một chút đi.
Thôi thì để tôi bớt hai mươi phần trăm cho các cậu, chứ thực sự thì không thể làm gì được đâu." Ông chủ áy náy nói.
"Anh Cơ là ai?" Lâm Thiên hỏi.
“Người anh em này, cậu không phải người ở đây đúng không? Anh Cơ là trùm côn đồ nổi danh mấy con phố này.
Quán bar, KTV,...!ở mấy con phố này đều là do anh Cơ bảo kê, kể cả những quán nhỏ này của chúng tôi cũng phải giao phí bảo kê cho anh Cơ." Ông chủ nói.
"Trùm côn đồ à." Lâm Thiên lắc đầu cười một tiếng.
Sau khi ông chủ rời đi, Lâm Thiên nghĩ nghĩ liền trực tiếp đứng dậy, quay người nhìn về phía sáu tên côn đồ kia.
"Mấy cậu gì đấy ơi, làm phiền các cậu nhỏ giọng một chút, các cậu đang gây ồn ào đến những vị khách khác đấy." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Lâm Thiên vừa nói xong, cả sáu người này liền quay đầu nhìn về phía anh.
"Ê thằng kia, mày vừa nói cái gì hả?"
Đám người này ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Thiên.
"Tôi nói là các cậu làm ơn nói nhỏ nhỏ thôi." Lâm Thiên lặp lại.
"Gì cơ? Mày bảo bọn tao nhỏ giọng một chút á? Ha ha!" Đám người này nghe thấy thế, tất cả đều cười ha hả lên.
"Thằng oắt kia, gan của mày cũng con mẹ nó lớn quá ha, còn dám quản chuyện của bọn tao nữa!" Một người đàn ông mặt đầy mụn trong đám người đó cất giọng cười nhạo.
Một gã đàn ông đầu trọc khác cũng cười hềnh hệch nói:
"Bọn tao *éo thích nhỏ tiếng đấy, bọn tao thích la to hơn đấy thì sao? Mày định làm gì bọn tao hử? Có gan thì mày đến đây đánh ông nội mày này, tao thách đó!"
"Ha ha!" Ngay sau đó, những người này lại cười ha hả lần nữa, cười đến mười phần phách lối.
Tiếng cười của bọn họ rất to, chỉ sợ cả nửa đường phố đều có thể nghe được.
Những vị khách đến ăn khuya ở quán, cũng lần lượt quay đầu sang nhìn.
Lâm Thiên nghe thấy tiếng cười chói tai của bọn kia, hai mắt nhíu lại, lạnh giọng nói: "Nếu như mấy cậu cứ không biết điều như thế, vậy thì làm phiền mấy cậu cút ra ngoài."
Sáu người này nghe thấy vậy, tiếng cười đột nhiên dừng lại.
"Thằng chó kia, đ*t mẹ mày vừa sủa cái gì đó? Bảo bọn tao cút á?!"
“Rầm” một tiếng, gã đàn ông đầu trọc xô bàn đứng dậy.
"Mẹ mày thằng nhãi con, gan mày cũng quá lớn rồi, còn dám quản ông nội mày nữa hả!"
"Thằng chó kia, mày muốn chết chứ gì, ông đây cho mày toại nguyện!"
Đám đàn ông ở bàn bên kia nhao nhao đứng dậy, hung thần ác sát mà trừng mắt nhìn Lâm Thiên.
Vài tên trong số đó đã cầm mấy chai rượu rỗng lên, muốn sang đập Lâm Thiên một trận tơi bời.
"Cậu trai này lá gan cũng lớn quá đi, còn dám đi gây chuyện với mấy kẻ này."
"Đúng vậy, tôi bội phục lòng can đảm của cậu ta, nhưng cậu ta chọc tới mấy tên này, chỉ sợ là gặp xui xẻo rồi." Những vị khách có mặt trong quán ăn lúc ấy đều nhìn Lâm Thiên với ánh mắt thương hại.
Tuy Nhiên, Lâm Thiên vậy mà không hề bối rối chút nào.
"Muốn đánh nhau đúng không?" Lâm Thiên cười lạnh.
Phía sau Lâm Thiên còn có ba viên đại tướng chiến lực MAX, việc gì phải sợ mấy thằng côn đồ tép riu này?
"Anh Thiên!” Lúc này ba người Thạch Hàn, Độc Nha, Thiết Quyền đều đã đứng dậy, đi đến chỗ Lâm Thiên, sẵn sàng ra tay bất kì lúc nào.
"Á à, hóa ra mày còn có ba thằng tới giúp nhỉ.
Được lắm, thế thì hôm nay ông nội liền dạy mấy thằng chúng mày cách làm người!" Tên đầu trọc cuồng ngạo lớn giọng nói.
"Các vị xin hãy bớt giận!" Ông chủ quán ăn khuya vội vội vàng vàng chạy tới.
"Sáu vị đây, tôi đã giao phí bảo kê cho anh Cơ rồi, mong các cậu bớt giận, đừng đánh nhau ở quán của tôi!" Ông chủ quán ăn khuya cầu xin sáu gã đàn ông kia.
Cả đám hai mặt nhìn nhau.
"Ông chủ, nể tình ông đã nộp tiền bảo kê, hôm nay mấy anh đây sẽ không gây sự ở quán của ông.
Nhưng tiền ăn hôm nay ông phải miễn phí cho bọn tôi mới được!" Gã đàn ông đầu trọc vừa cười vừa nói.
"Được được được!" Ông chủ chỉ có thể gượng cười, liên tục gật đầu.
Ông chủ cũng biết là một khi đánh nhau ở quán của ông thì tổn thất sẽ cực kì lớn.
Mà mấy tên côn đồ này căn bản sẽ không bồi thường tiền, ông chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Thằng kia, hôm nay coi như mày hên, bọn anh nể mặt ông chủ mà tha cho mày một lần!" Tên đàn ông đầu trọc vừa nói vừa cười đểu mà chĩa ngón tay giữa lên với Lâm Thiên.
Năm tên khác bên cạnh hắn cũng thi nhau cười lớn, giơ ngón tay cái về phía Lâm Thiên.
Ngay sau đó, sáu tên này nhao nhao quay người ngồi xuống, tiếp tục ăn uống.
"Bốn vị này, các cậu cũng ngồi xuống đi, các cậu đừng trêu chọc đám người kia nữa.
Không phải tôi xem thường các cậu, mà là các cậu thực sự không thể trêu vào bọn họ, nếu đánh nhau thật thì người thiệt thòi chính là các cậu.
Mà tôi cũng không muốn bị đập quán đâu." Ông chủ tận tình nói.
"Anh Thiên, anh thấy sao?" Ba người Thạch Hàn nhìn về phía Lâm Thiên.
Đối với ba người bọn họ mà nói, chỉ cần Lâm Thiên ra lệnh một tiếng bọn họ liền có thể xông lên đánh mấy tên côn đồ phách lối này tới nằm bẹp.
"Ông chủ quán buôn bán cũng không dễ dàng.
Ngồi xuống trước đã." Lâm Thiên khoát khoát tay.
Ngay sau đó, Lâm Thiên ngồi xuống bàn.
Mặc dù anh rất muốn dạy dỗ mấy tên khốn nạn này một trận.
Nhưng anh cũng không muốn quán ăn này bị đập phá, dù sao thì ông chủ quán ăn cũng buôn bán không dễ dàng gì, đều là người nghèo khổ cả.
Sáu tên côn đồ kia tiếp tục một bên ăn uống gào to hét lớn, còn ồn ào hơn trước đó gấp mấy lần.
Một vài vị khách không chịu được, đành phải mau chóng rời đi.
Lúc này, cô bé con của ông chủ bưng một bàn đồ nướng đến, đặt lên bàn sáu tên côn đồ kia.
"Con bé này nhìn nhỏ tuổi mà trông cũng đẹp gái ra phết đấy! Em gái, đến bồi mấy anh đây uống vài ly, nhanh lên!"
Tên côn đồ đầu trọc giữ chặt con gái của ông chủ, đồng thời đưa tay muốn sờ lên người cô bé.
"Aaa...!” Con gái ông chủ bị dọa đến hét lên một tiếng, đồng thời một bạt tai đánh vào mặt tên đàn ông đầu trọc.
"Đmm, dám đánh bố mày hả! Mày muốn chết đúng không!"
" Chát!" Tên đàn ông đầu trọc trực tiếp đánh ra một bạt tai, mạnh tới mức con gái của ông chủ té nhào xuống đất.
"Các anh em, khiêng con đ**m này về, đêm nay chúng ta phải thoải mái mà ‘giải tỏa’!" Gã đàn ông đầu trọc nói.
"Hay lắm!" Năm gã đàn ông khác đều kích động đứng dậy.
"Anh Quang, các anh ơi, đây là con gái tôi! Tôi xin các anh, đừng làm như vậy mà!" Ông chủ bị dọa đến nỗi vội vàng chạy tới cầu xin.
"Cút ngay! Mấy bố ‘chơi’ con gái ông, là vinh hạnh cho ông lắm rồi đấy!" Tên đàn ông đầu trọc một phát đá văng ông chủ.
Tinh trùng gã này đã lên não, căn bản không quan tâm tới bất kì chuyện gì khác.
Những vị khách trong quán đều nói ông chủ cùng cô bé không may mắn, lại không ai dám tới can ngăn.
"Trên có pháp luật, vậy mà chúng mày còn dám làm loại chuyện này à, mấy thằng súc sinh!" Lâm Thiên híp mắt, hung hãn nói.
"Rầm!"
"Dừng tay!” Lâm Thiên trực tiếp đập mạnh bàn một cái, đứng lên.
"Anh ơi, cứu em với!" Con gái ông chủ thấy Lâm Thiên ra mặt, cô bé liên tục cầu cứu Lâm Thiên.
Gã đàn ông đầu trọc một tay bắt lấy con gái ông chủ, một bên nhìn Lâm Thiên, tức giận lớn tiếng nói: "Mẹ nó, lại là thằng chó thích xen vào việc người khác.
Hôm nay không chơi chết mày, sau này bố mày làm sao còn lăn lộn ở vùng này được nữa? Các anh em, lên! Chơi chết cái thằng thích chõ mũi vào chuyện người khác này đi!"
Năm tên bên cạnh gã đàn ông đầu trọc nghe vậy lập tức quơ lấy chai rượu, hướng Lâm Thiên vọt tới.
"Thiết Quyền, Thạch Hàn, hôm nay các cậu đều đã được lên sàn đấu rồi, lần này để tôi ra làm nóng người nào." Độc Nha nói.
Sau khi nói xong, Độc Nha vọt thẳng lên.
"Bốp bốp bốp!"
Độc Nha xông lên, cơ hồ là mỗi bên đấm ra một quyền.
Chỉ một lát sau, năm tên côn đồ đều bị Độc Nha đánh nằm sấp trên mặt đất, ôm vết thương kêu rên.
Nắm đấm của Độc Nha mười phần uy lực, mấy tên tép riu đó sức đâu mà chịu nổi?
"Thế mà lại...!Mạnh như vậy?" Gã đàn ông đầu trọc nhìn thấy người của gã bị quật ngã nhanh như vậy.
Trong nháy mắt gã tỉnh rượu hơn phân nửa, trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, gã biết gã đá phải tấm ván sắt rồi.
Lâm Thiên trực tiếp mang theo ba người Thạch Hàn đi đến trước mặt gã đàn ông đầu trọc.
Thạch Hàn tiện tay cầm lên một cái chai rượu còn chưa mở, nhẹ nhàng bóp trước mặt gã đàn ông đầu trọc.
"Rắc...!" một tiếng, bình rượu trong nháy mắt nổ tung!
Gã đàn ông đầu trọc bị dọa đến toàn thân run lên, thiếu chút nữa tiểu ra quần.
"Tao...!Tao là người của Anh Cơ, chúng mày đừng có mà làm loạn!" Đầu trọc cắn răng, ngoài mạnh trong yếu mà nói
"Sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng, Thạch Hàn, phế bỏ thứ ‘phía dưới’ của gã đi! Miễn cho gã về sau lại gây tai họa cho người khác!" Lâm Thiên híp mắt nói.
Thạch Hàn gật gật đầu, sau đó một cước đá vào.
"Aaaa!" Một tiếng hét thảm vang lên, tên trọc đầu này đã ngất xỉu tại chỗ.
"Được lắm!" Nhóm khách xung quanh đó nhìn thấy cảnh này, cũng nhịn không được mà vỗ tay tấm tắc khen hay.
Bọn họ đã sớm khó chịu với đám người đầu trọc này, bây giờ nhìn thấy bọn chúng bị người ta dạy dỗ cho một bài học, trong lòng đương nhiên vô cùng sảng khoái!
Lâm Thiên cúi người đỡ con gái của ông chủ dậy, đồng thời hỏi:
"Em không sao gì chứ?"
"Em không có...!Không có sao cả, cảm ơn anh đã cứu em!" Con gái ông chủ còn có chút chưa tỉnh hồn.
Lúc này, ông chủ cũng chạy tới.
"Cảm ơn bốn người các cậu đã ra tay giúp đỡ, chỉ là...!chỉ là bọn họ là tay đấm dưới trướng anh Cơ.
Các cậu đánh bọn họ, anh Cơ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các cậu, cũng sẽ không bỏ qua cho tôi." Ông chủ sắc mặt tái nhợt nói.
"Anh Cơ? Hắn ta ở đâu, tôi giúp ông xử lí hắn." Lâm Thiên hời hợt nói.
Ông chủ khẽ giật mình, ông chỉ cảm thấy, lúc Lâm Thiên nói ra câu “xử lý” này, quả thực giống như là ăn cơm uống nước, nói nhẹ nhàng như thế!
Đây chính là anh Cơ đại danh đỉnh đỉnh khu này đó!
"Ông cứ nói đi, cái người gọi là anh Cơ kia hiện đang ở đâu?" Lâm Thiên mở miệng hỏi thăm.Lâm Thiên cũng biết rằng anh đánh những người này nếu như bọn chúng bỏ đi thì không sao. Nhưng anh Cơ mà ông chủ nhắc tới chắc chắn sẽ đến quán ăn khuya tìm ông chủ gây phiền phức. Lâm Thiên tuyệt đối sẽ không bởi vì việc bản thân gây ra mà làm liên lụy người khác. Cho nên, triệt để xử lý tên kia, giúp ông chủ quán ăn khuya diệt trừ tai họa về sau là chuyện vô cùng cần thiết.
"Chàng trai trẻ này, cậu... cậu thật sự muốn đi tìm anh Cơ sao? Gã ta... Gã ta là ác bá nổi danh vùng này đấy." Ông chủ nói.
"Tôi chuyên đi đánh ác bá mà, ông cứ nói đi, gã ta đang ở đâu." Lâm Thiên tiếp tục nói.
"Tại... Tại quán bar Tinh Hoàng." Ông chủ quán nói.
"Ông chủ quán, đây là mười triệu. Trừ tiền bữa ăn hôm nay của bọn tôi ra, còn lại chính là tiền đền bù cho bàn ghế của ông." Lâm Thiên lấy ra một xấp tiền, tùy ý mà bỏ trên bàn.
"Cái này... làm như vậy là không được đâu!" Ông chủ được thương mà sợ hãi nói.
Lâm Thiên không để ý tới ông, trực tiếp cùng ba người Thạch Hàn đi đến quán bar Tinh Hoàng.
Không phải Lâm Thiên muốn xây dựng thế lực ngầm cho riêng mình ở Kim Đô sao?
Vừa lúc, diệt sạch tổ chức của tên anh Cơ kia, chiếm lấy địa bàn của gã. Biến nơi đó thành cứ điểm đầu tiên cho bản thân là được.
Sau khi 4 người đến quán bar, Lâm Thiên ngăn một bảo vệ ở quầy rượu lại, dò hỏi: "Anh Cơ của các cậu đang ở đâu, dẫn tôi đi gặp hắn."
"Con mẹ nó mày là thằng nào, tưởng nói một câu liền muốn gặp anh Cơ của bọn tao?" Bảo vệ cau mày nói.
"Tao là tổ tông nhà chúng mày!" Lâm Thiên trực tiếp rút súng chĩa vào bụng gã.
Bảo vệ bị dọa đến cả người đều run lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
"Tôi... Để tôi đưa các anh đi." Âm thanh bảo vệ run rẩy.
Dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, bốn người Lâm Thiên tới một khu ghế lô.
Trong rạp có hơn mười người đàn ông, ngồi tại chính giữa là một người đàn ông trên mặt có sẹo, gã chính là anh Cơ mà ông chủ quán đã nhắc tới.
"Anh Cơ, cái này... Bốn vị này nói muốn gặp anh." Bảo vệ nói.
"Mẹ mày, mày là thằng nào?" Anh Cơ cực kì khó chịu mà nhìn Lâm Thiên.
"Nghe người ta nói anh là ác bá, hôm nay tôi tới trừng trị ác bá.” Lâm Thiên trực tiếp giơ súng lên.
"Người anh em, đừng... đừng manh động!" Anh Cơ nhìn thấy súng chĩa vào người mình, bị dọa đến biến sắc.
"Pằng!" Lâm Thiên không chút do dự, trực tiếp bắn một phát súng đoạt mạng anh Cơ.
Hơn mười người khác có mặt ở đây sắc mặt đại biến, thế nhưng bọn họ nhìn khẩu súng trong tay Lâm Thiên, không dám làm bất kỳ hành động nào.
"Anh Cơ đã chết, từ hôm nay trở đi, địa bàn của gã thuộc về tôi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Độc Nha cùng Thiết Quyền: "Độc Nha, Thiết Quyền, việc dọn dẹp sạch sẽ chỗ này tôi giao cho các anh. Nguyện ý đầu hàng thì tăng lương, không nguyện ý đầu hàng cứ thế xử lý."
Lâm Thiên một bên nói, một bên đưa súng cho Độc Nha.
"Anh Vân yên tâm!" Độc Nha tiếp nhận súng.
Lâm Thiên liền trực tiếp cùng Thạch Hàn quay người rời đi. Lâm Thiên tin tưởng chuyện còn lại Độc Nha cùng Thiết Quyền hoàn toàn có thể xử lý trọn vẹn.
Sáng ngày thứ hai.
Lâm Thiên mang theo Thạch Hàn, trực tiếp lái xe đến tổng bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên đi gặp ông ngoại.
Không thể không nói, Kim Đô không hổ là tỉnh thành. Đường phố chen chúc, tình trạng kẹt xe cũng nghiêm trọng hơn rất nhiều so với thành phố Bảo Thạnh. Điều này càng làm tăng thêm sự mệt mỏi và chưa quen thuộc với nơi ở mới của Lâm Thiên.
"Rầm!"
Tại chỗ giao nhau dưới chân cầu vượt, bất chợt có một chiếc xe lao vụt qua, Lâm Thiên không tránh kịp, kết quả là chiếc xe kia tông trúng xe của Lâm Thiên.
Chiếc xe kia với xe của Lâm Thiên đều dừng lại.
Ngay sau đó, Lâm Thiên mở cửa, xuống xe xem xét tình huống, nhìn xem vụ việc có nghiêm trọng hay không.
Chủ của chiếc Mercedes kia cũng xuống xe, là một người đàn ông trung niên.
"Thằng kia, mày đi đường mà đ*o xài mắt hả! Lái xe kiểu gì vậy! Đ*t mẹ mày đ*o mở mắt ra nhìn đường thì mày nhìn cái gì hả!"
Lâm Thiên vừa xuống xe, chủ xe Mercedes liền ngay lập tức vọt tới trước mặt Lâm Thiên, đẩy anh một cái đồng thời còn mắng chửi xối xả.
Lâm Thiên nhướng mày: "Mặc dù tôi không tránh được, nhưng tình huống vừa nãy là do ông tự ý vượt qua, trách nhiệm chủ yếu là của ông. Vậy mà ông vừa xuống xe đã hết mở miệng mắng chửi, còn động tay chân với tôi nữa. "
"Bố mày thích động tay động chân đấy, thì sao! Mày là cái thá gì? Tao nói cho mày biết, hôm nay mà mày không bồi thường 200 triệu cho tao thì mẹ mày đừng nghĩ đi đâu hết!" Chủ xe Mercedes lớn tiếng nói.
"Ông đây là không muốn phân rõ phải trái phải không? Tôi nói cho ông biết, một xu một cắc tôi cũng sẽ không cho ông." Lâm Thiên âm thanh lạnh lùng nói.
Chỉ xước sơ sơ vài đường, há mồm liền muốn lấy 200 triệu?
Huống chi người có trách nhiệm chủ yếu là ông ta, cứ coi như Lâm Thiên có tiền đi chăng nữa, cũng tuyệt đối sẽ không cho ông ta một xu nào hết!
"Cũng đúng thôi, nhìn bộ dạng này của mày cũng chỉ là thằng lái xe quèn cho người khác, không lấy ra nổi 200 triệu cũng là chuyện bình thường. Như vậy đi, chúng ta đổi phương thức xử lý."
Chủ xe Mercedes vừa nói, vừa phun một ngụm đờm xuống đất.
"Nếu mày ăn hết cục đờm này, tao liền không bắt mày bồi thường tiền nữa, thấy thế nào?" Chủ xe Mercedes cười nhạo nói.
"Ông đây là cố tình muốn tìm phiền phức đúng không?" Lâm Thiên nhướng mày.
Gã này muốn mình bồi thường 175 triệu, Lâm Thiên còn có thể nói là gã tham lam. Nhưng Lâm Thiên không thể nào hiểu được loại hành vi hiện tại của gã.
"Đúng đấy, mày làm xước xe của ông. Ông đây đang rất khó chịu, kiếm chuyện với mày thì có làm sao! Mày biết ông đây là ai không? Mẹ mày, một thằng tài xế quèn, mày là cái thá gì?" Chủ xe Mercedes ngạo nghễ nói.
"A? Vậy ông nói một chút thử cho tôi nghe xem ông là ai?" Lâm Thiên cười như không cười mà nhìn gã.
"Biết tập đoàn Tỉnh Xuyên không? Ông đây là quản lý cấp cao của tổng bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên đấy! Loại giẻ rách như mày mà cũng có thể so sánh sao?" Chủ xe Mercedes hất cằm nói.
"Tập đoàn Tỉnh Xuyên?"
Lâm Thiên đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó lộ ra một nụ cười mỉa mai.
"Hóa ra ông là quản lý cấp cao của tổng bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên à.Thật khéo quá, tôi cũng là người của tổng bộ tập đoàn đó đây." Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
"Mày cũng là người của tập đoàn Tỉnh Xuyên á? Bớt nói thối đi, nếu như mày thật sự là người trong tổng bộ tập đoàn, làm sao mày lại không biết tao là ai?" Chủ xe Mercedes cười lạnh nói.
"Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến tập đoàn Tỉnh Xuyên." Lâm Thiên buông tay nói.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của chủ xe Mercedes vang lên.
"Cậu chủ Văn Hải!" Chủ xe Mercedes cười tủm tỉm nhận điện thoại.
"Có đúng như vậy không? Được được! Tôi sẽ lập tức đến công ty!" Chủ xe Mercedes liên tục nói vào điện thoại, thái độ cực kỳ cung kính.
Sau đó gã cúp điện thoại.
"Thằng kia, bố mày hiện tại có chút việc gấp, coi như số mày hên. Nếu như hôm nay mày thật sự đến tập đoàn Tỉnh Xuyên, vậy tốt nhất là mày nên cầu nguyện đừng có gặp phải tao. Bằng không, tao sẽ tính đủ cả gốc lẫn lãi với mày chuyện hôm nay!" Chủ xe Mercedes ngạo nghễ nói.
Sau khi nói xong, chủ xe Mercedes liền quay người lên xe.
Lâm Thiên nhìn bóng lưng rời đi của chủ xe Mercedes, cười lạnh nói: "Ông mới là người cần cầu nguyện đấy lão già. Cầu sao mà đừng gặp được tôi ở Tỉnh Xuyên là tốt nhất. Thật không biết là có chuyện gì xảy ra nữa, tại sao tập đoàn Tỉnh Xuyên lại có thể tuyển dụng một quản lý cấp cao có phẩm chất thấp như vậy. Cái loại nhân phẩm thấp kém như ông, tôi tuyệt đối sẽ không để ông ở tại Tỉnh Xuyên đâu."
Sau khi chiếc Mercedes rời đi, Lâm Thiên cũng lên xe.
"Cậu chủ Văn Hải? Chẳng lẽ là Lê Văn Hải?"
Lâm Thiên sau khi lên xe, không khỏi lẩm bẩm một câu. Lâm Thiên nhớ rất rõ, vừa nãy lúc cái gã chủ xe Mercedes nói chuyện điện thoại, gã gọi đối phương là “Cậu chủ Văn Hải”.
Trước khi đến Kim Đô, giám đốc Lưu Thân liền gọi cho Lâm Thiên, nói về tình huống Liễu gia hiện tại, Lưu Thân cường điệu người mà Lâm Thiên phải cẩn thận, chính là cái người tên Lê Văn Hải.
Ông Lê tổng cộng có một trai một gái, cô con gái chính là mẹ của Lâm Thiên.
Về phần con trai của ông Lê, tên gọi Lê Văn, người này là một kẻ không nên thân. Ông Lê vẫn muốn bồi dưỡng anh ta, dù sao ông Lê cũng chỉ có một đứa con trai là anh ta, còn chờ đợi anh ta về sau sẽ tiếp quản nhà họ Lê. Kết quả dù cho có bồi dưỡng như thế nào đi nữa, Lê Văn cũng không thể nào tiến bộ hơn, hơn mười năm trước, anh ta vụng trộm chạy tới casino đánh bạc, kết quả bỏ luôn cả mạng trong đó.
Lúc Lê Văn chết cũng chưa có kết hôn, nhưng là hắn ở bên ngoài có qua lại với vài người phụ nữ, trong đó có một cô ở vũ trường, còn sinh một đứa bé cho Lê Văn, gọi là Lê Văn Hải. Nói một cách khác, người tên Lê Văn Hải này, nói là cháu trai ruột của ông Lê, chẳng qua là con riêng của Lê Văn mà thôi. Ông Lê ngay từ đầu cũng không muốn thừa nhận đứa bé này, nhưng sau này Lê Văn chết đi, ông Lê cũng đành thừa nhận.
Chẳng qua, Lê Văn Hải này tính nết cũng giống hệt cha của cậu ta, từ nhỏ đã không chịu học hành chăm chỉ. Còn nhỏ tuổi mà đã rành mấy chuyện ăn uống cá cược chơi gái mọi thứ tinh thông. Nhưng là bắt cậu ta làm việc nghiêm túc, vậy thì chả khác nào bắt cậu ta đi chết cả. Ông Lê cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng đối với cậu ta, sau khi cậu ta học xong cấp 3 liền đưa sang nước ngoài, đến Châu Úc để đọc sách. Còn việc lựa chọn người nối nghiệp tập đoàn Tỉnh Xuyên, cuối cùng liền rơi xuống đầu Lâm Thiên.
Nhưng Lưu Thân báo cho Lâm Thiên, nói Lê Văn Hải tháng trước đột nhiên về nước. Đồng thời chủ động yêu cầu đến công ty nhậm chức, mãnh liệt bày tỏ ý niệm muốn làm người nối nghiệp của tập đoàn Tỉnh Xuyên. Nói cách khác, nếu như Lâm Thiên muốn kế thừa tập đoàn Tỉnh Xuyên, thì người tên Lê Văn Hải này chính là mối uy hiếp vô cùng lớn.
Cho nên trước khi lên đường, Lưu Thân còn đặc biệt căn dặn Lâm Thiên bảo anh tuyệt đối phải cẩn thận Lê Văn Hải.
Ước chừng nửa giờ sau, cuối cùng Lâm Thiên đến tổng bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên.
254: Thành Tích Của Lâm Thiên
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên đến tổng bộ, đối với anh mà nói thì đây là một chuyện vô cùng đặc biệt.
Tổng bộ Tỉnh Xuyên nằm ở một khu nhà office phồn hoa, cao ốc Tỉnh Xuyên có thiết kế rất vô cùng độc đáo và cá tính, là kiến trúc tiêu biểu của cả khu.
Ở cửa chính, sau khi Lâm Thiên xác minh thân phận xong, bảo vệ liền trực tiếp để Lâm Thiên tiến vào. Chắc hẳn là ông ngoại đã phân phó trước với bảo vệ ở cổng.
Sau khi tiến vào tòa nhà, Lâm Thiên đi thẳng đến chỗ thang máy, chuẩn bị trực tiếp lên tới tầng cao nhất.
"Cậu kia! Cậu đứng lại đó cho tôi!" Một thanh âm từ phía sau lưng truyền đến.
Lâm Thiên quay đầu nhìn lại. Lại là cái người chủ xe Mercedes trước đó.
"Thằng nhóc, thật không nghĩ tới, cậu vậy mà lại là người của tổng bộ Tỉnh Xuyên thật. Nói như thế thì, cậu coi như đụng tới nòng súng của tôi rồi. Cậu làm ở phòng nào đấy, nếu không thì đến chỗ tôi đi, tôi sẽ ‘Giáo dục’ cậu cho thật tốt." Chủ xe Mercedes vừa cười vừa nói.
"Tôi sợ nói ra sẽ hù chết ông đó." Lâm Thiên cười lạnh nói.
"Cái gì? Hù chết tôi á? Ha ha!" Chủ xe Mercedes cười lên ha hả. Động tĩnh bên này cũng làm cho rất nhiều nhân viên trong đại sảnh chú ý.
"Người kia là ai vậy? Chưa từng thấy, là người mới tới sao? Cậu ta có vẻ như chọc phải quản lý Lỗ rồi."
"Vừa đến đã đụng phải quản lý Lỗ. Chỉ sợ người này ở công ty sau này sẽ không thể nào sung sướng nổi đâu."
"Đúng vậy, với tính cách của quản lý Lỗ, người nào chọc phải là người đó xui xẻo."
Các công nhân viên trong đại sảnh, đều nhìn Lâm Thiên với ánh mắt thương hại.
Chủ xe Mercedes, chính là quản lý Lỗ mà mọi người nhắc đến.
"Cậu nhóc này. Cậu không dám nói ra, đơn giản chính là vì cậu sợ tìm phiền toái, bị tôi làm khó dễ. Chẳng qua cậu yên tâm, cứ cho là cậu không nói đi, thì chút nữa tôi sẽ đến bộ phận nhân sự tra một chút là ra." Quản lý Lỗ vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, quản lý Lỗ lời nói xoay chuyển: "Nếu như cậu bây giờ biết sợ thì tranh thủ thời gian dập đầu xin lỗi tôi để bày tỏ lòng thành kính một chút. Có khi tôi còn có thể giảm nhẹ tội cho cậu đó."
Lâm Thiên cười cười, sau đó nói: "Vậy thì tôi cũng nói cho ông biết, nếu như bây giờ ông tranh thủ thời gian dập đầu xin lỗi tôi, có lẽ tôi cũng có thể giảm tội cho ông."
"Mày......" Chủ quản Lỗ biến sắc.
"Thằng nhãi con, lá gan mày cũng to lắm, được thôi, cứ chờ đi! Xem tao sẽ xử lý mày như thế nào!" Quản lý Lỗ hung hãn nói.
Sau khi nói xong, quản lý Lỗ mặt đầy tức giận, trực tiếp quay người rời đi. Lâm Thiên cười lạnh lắc đầu, sau đó cũng quay người hướng thang máy đi đến.
Nếu như Lâm Thiên thật chỉ là một nhân viên mới vừa nhậm chức hôm nay, có lẽ đây thực sự sẽ là một cái phiền toái lớn dành cho anh, chỉ tiếc thân phận thật sự của Lâm Thiên cũng không chỉ đơn giản là một nhân viên mới như vậy.
Ngồi thang máy, Lâm Thiên một đường lên đến tầng cao nhất của cao ốc Tỉnh Xuyên, đi đến bên ngoài cửa phòng chủ tịch của ông ngoại. Ngoài cửa có hai vệ sĩ cùng một nam thư ký. Vị thư kí nam này Lâm Thiên có quen, thường gọi là thư ký Trương. Nhiều lần ông ngoại đến thành phố Bảo Thạnh, đều là mang theo anh ta, đủ để thấy sự tín nhiệm của ông ngoại dành cho vị thư ký này.
"Cậu chủ Lâm, cậu đã tới rồi!" Thư ký Trương nhìn thấy Lâm Thiên, vội vàng mang theo vẻ mặt tươi cười, tiến lên nghênh đón Lâm Thiên.
"Thư ký Trương, đã lâu không gặp." Lâm Thiên cũng mỉm cười đáp lễ.
"Cậu chủ Lâm, chủ tịch Lê đang chờ trong phòng, để tôi đưa cậu vào." Thư ký Trương khẽ cười nói.
Ngay sau đó, Thư ký Trương cùng Lâm Thiên tiến vào văn phòng của ông ngoại Lê Chí Thành.
"Thiên, cháu tới rồi!" Lê Chí Thành đang phê duyệt văn kiện, nhìn thấy Lâm Thiên liền vội vàng cười đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Thiên.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành nhìn về phía thư ký Trương, nói: "Thư ký Trương, đi thông báo tất cả quản lý cấp cao trong tập đoàn đến phòng hội nghị để họp."
"Vâng ạ, tôi sẽ đi ngay!" Thư ký Trương đáp lời, sau đó quay người rời khỏi văn phòng.
"Ông ngoại, gần đây thân thể ông có khỏe không?" Lâm Thiên cười cười.
"Từ lúc qua bảy mươi tuổi đến giờ, cơ thể ông càng ngày càng yếu." Lê Chí Thành lắc đầu.
"Ông ngoại, vậy ông cần phải nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc vất vả quá nữa." Lâm Thiên chân thành nói.
"Việc cần xử lý trong công ty còn nhiều lắm, rất nhiều chuyện còn phải do ông tự mình xử lý nữa." Lê Chí Thành bất đắc dĩ nói.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành vừa cười nói: "Hôm nay không đề cập tới những chuyện này, đợi lát nữa tất cả quản lý tập hợp đầy đủ, ông sẽ chính thức giới thiệu cháu cùng với mọi người. Ông chuẩn bị tại buổi họp trong phòng hội nghị sẽ tuyên bố bổ nhiệm cháu làm phó tổng giám đốc quản lý tập đoàn Tỉnh Xuyên."
"Phó tổng giám đốc quản lý tập đoàn ạ?" Lâm Thiên khẽ giật mình.
Đây chính là phó tổng giám đốc quản lý tập đoàn, quyền lực của chức vụ này cũng đã đủ để quản lý toàn bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Trước đó tại thành phố Bảo Thạnh, Lâm Thiên mặc dù chỉ làm chủ tịch của công ty chi nhánh Bảo Thạnh, nhưng chỉ giới hạn trong việc quản lý công ty con ở Bảo Thạnh. So với việc quản lý tập đoàn thì hai cái này có sự chênh lệch cực lớn.
Trước đó chỉ là chủ tịch công ty chi nhánh, hiện tại là phó tổng giám đốc quản lý tập đoàn!
Sơ đồ chức vị cấp cao trong công ty, từ cao đến thấp thường được sắp xếp theo kiểu: Chủ tịch, đổng sự, giám đốc, phó tổng quản lý, tổng thanh tra, quản lý.
Đương nhiên, nếu như có những chức vị nhỏ hơn nữa, bên trong chức vị tổng thanh tra còn có thể phân ra tổng thanh tra cao cấp, tổng thanh tra, cùng cao cấp quản lý, quản lý,v.v...
Có công ty sẽ còn bổ nhiệm tổng giám đốc. Tính chất cùng giám đốc tương tự, là người bình thường sẽ phụ trách xử lý sự vụ tối cao.
"Ông ngoại, cháu chỉ vừa mới đến công ty, liền trực tiếp ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc, chỉ sợ... sẽ có nhiều người không phục." Lâm Thiên lo lắng nói.
“Ông nghĩ thành tích lúc trước của cháu tại Bảo Thạnh đủ để chứng minh năng lực của cháu với mọi người rồi.” Lê Chí Thành cười tủm tỉm nói.
Một bên khác.
Trong văn phòng tổng thanh tra các hạng mục, Lê Văn Hải rầu rĩ không vui ngồi ở văn phòng.
"Mẹ nó, ông đây về một tháng rồi mà vẫn chỉ là tổng thanh tra hạng mục, cũng không biết tới khi nào ông già mới tiếp tục cho tôi thăng chức đây." Lê Văn Hải phàn nàn nói.
"Cậu chủ Văn Hải à, cậu là dòng dõi duy nhất của nhà họ Lê. Tập đoàn Tỉnh Xuyên sau này không là của cậu thì còn vào được tay ai." Quản lý Lỗ nịnh hót mà nói. Quản lý Lỗ, chính là chủ xe Mercedes đã gây sự với Lâm Thiên trước đó.
"Im mồm, ông cho rằng tôi không biết à? Ông già còn một cháu ngoại trai, tên là Lâm Thiên, nghe nói ông già rất yêu thích cái tên Lâm Thiên đó, nói không chừng tên này sẽ up hiếp vị trí của tôi." Lê Văn Hải nói.
"Cậu chủ Văn Hải, hắn họ Lâm còn cậu họ Lê. Chỉ bằng điểm này, thì cái tên Lâm Thiên gì gì đó có thể so được với cậu hay sao?" Chủ quản Lỗ nói.
Lê Văn Hải cười gật gật đầu: "Cũng đúng, trong người ông đây là huyết mạch nhà họ Lê, cái tên Lâm Thiên gì đó dựa vào cái gì mà đòi có tư cách đấu với tôi?"
"Vả lại, chủ tịch chỉ cho tên đó một cái công ty chi nhánh, tương đương với đem tên đó hạ thấp đi. Nhưng cậu chủ Văn Hải lại được nhậm chức ở công ty tổng, có thể thấy sự khác nhau rất rõ ràng." Chủ quản Lỗ cười nói.
"Có đạo lý! Có đạo lý!" Lê Văn Hải cười liên tục gật đầu. Đúng vào lúc này, trợ lý của Lê Văn Hải đẩy cửa đi tới.
"Cậu chủ Văn Hải, chủ tịch gọi tất cả các quản lý cấp cao đến bên trong phòng họp." Trợ lý nói.
"A? Đột nhiên như vậy, là có chuyện gì sao?" Lê Văn Hải nói.
"Tôi cũng không biết." Trợ lý lắc đầu.
"Được, tôi biết rồi, đi ngay bây giờ!" Lê Văn Hải khoát khoát tay bảo trợ lý.
Mười phút sau, ngoại trừ những người đang đi công tác, thì tất cả các quản lý cấp cao của tập đoàn Tỉnh Xuyên lúc này đều đã tập trung đầy đủ trong phòng họp.
Lê Chí Thành chậm rãi đi đến trước phòng họp.
Nhóm quản lý cấp cao vốn dĩ còn đang châu đầu vào nói chuyện, trong nháy mắt yên tĩnh lại. Toàn bộ phòng họp đều lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Lê Chí Thành.
"Trong buổi hội nghị hôm nay, tôi muốn khen ngợi một người. Đó chính là Lâm Thiên - chủ tịch công ty chi nhánh Bảo Thạnh." Lê Chí Thành chầm chậm nói.
Đám người nghe được câu này xong, tất cả đều kinh ngạc một chút. Trong nhóm quản lý, có ai mà không biết, Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành đâu.
“Mặt khác, trước đó vài ngày. Chắc hẳn mọi người đều biết vụ án tham ô của giám đốc công ty chi nhánh Khánh Chi rồi đúng không? Hiện tại tôi muốn tuyên bố với mọi người một chuyện, người tìm ra chứng cứ phạm tội tham ô của giám đốc công ty chi nhánh Khánh Chi chính là Lâm Vân. Từ lúc đã tự mình làm nội ứng ở công ty chi nhánh, sau đó nghĩ biện pháp tìm bằng chứng, cậu ấy chỉ tốn không đến một tuần!” Ông Lê nói.
Ở đây đều rất nhiều quản lí cấp cao thi nhau gật đầu, có thể trong một tuần ngắn ngủi như vậy, xâm nhập vào một cái công ty, tra được bằng chứng tham ô của giám đốc, cái này đủ để chứng minh, Lâm Thiên cũng có chút năng lực.
Ông Lê cười tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, trong mấy tháng từ lúc Lâm Thiên tiếp nhận vị trí chủ tịch của công ty chi nhánh Bảo Thạnh, đã lập được rất nhiều công lao. Đầu tiên là lấy được vị trí trong khu bảo hộ số một của thành phố Bảo Thạnh. Sau đó lại hạ gục được tập đoàn Hùng Dũng vốn dĩ đã tung hoành từ lâu ở thành phố Bảo Thạnh. Tiếp đó là thu mua được toàn bộ tập đoàn này, làm giá trị của công ty chi nhánh tăng lên gấp bội!"
Ông Lê tiếp tục nói: "Người quản lý đời trước của công ty chi nhánh Bảo Thạnh đã quản lý được năm năm mà cũng không thể lật đổ được tập đoàn Hùng Dũng, ngược lại còn để tập đoàn Hùng Dũng ngày càng lấn át công ty chúng ta. Nhưng cậu ấy chỉ mới tiếp nhận công ty được mấy tháng, đã có thể diệt hết tập đoàn Hùng Dũng. Người có được năng lực mạnh mẽ như vậy, tôi chỉ có thể giơ ngón tay cái lên thán phục mà thôi."
Ông Lê vừa nói ra lời này, toàn bộ phòng họp lập tức xôn xao hẳn lên.
"Ngắn ngủi mấy tháng, liền có thể hủy diệt một tập đoàn vốn dĩ làm mưa làm gió ở Bảo Thạnh, nâng cao giá trị công ty chi nhánh lên gấp bội, thủ đoạn cỡ này cũng quá kinh khủng rồi!"
"Đúng vậy, loại tập đoàn bành trướng ở một nơi lâu như vậy là khó đối phó nhất, muốn diệt sạch sẽ, nói thì dễ, làm thì khó!"
"Xem ra cậu chủ Lâm này, thật là có chút năng lực đó!"
Trong phòng họp, nhóm quản lý cấp cao đều đang bàn luận ầm ĩ.
Lê Văn Hải cũng ngồi ở phía dưới, cậu ta nghe được Lê Chí Thành tổ chức buổi họp này chỉ để tuyên dương khích lệ Lâm Thiên, cậu ta nghe được những lời bàn luận của mọi người, sắc mặt của cậu ta liền trở nên khó coi!