Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 244-245: 244: Cậu Chủ Nhà Họ Chu - 245: Phòng VIP




244: Cậu Chủ Nhà Họ Chu


Trong nhà hàng, tất cả khách ăn uống đều vội vàng rời đi, chỉ còn lại bàn của Lâm Thiên vẫn bình tĩnh chọn đồ ăn.
“Làm sao vậy? Vẫn còn có người chưa rời đi?” Chu Tuấn nhíu mày.
“Cậu chủ, chúng tôi đã đuổi hết người ở chỗ này.”
Sau khi hai tên thuộc hạ cao lớn mặc đồ đen bên cạnh Chu Tuấn nói xong, trực tiếp đi tới bàn của Lâm Thiên.
“Ba người các cậu có phải muốn chết đúng không? Không nghe thấy tin tức giải tán à? Trong vòng một phút đồng hồ, mau cút ra ngoài, nếu không các cậu chết chắc.”
Người đàn ông mặc áo đen hét lên, giơ tay vỗ mạnh vào vai Thạch Hàn.
“Người anh em à, dám đụng vào vai tôi, lá gan của cậu cũng không nhỏ đấy.” Thạch Hàn lạnh lùng nói đồng thời phản ứng tóm lấy cổ tay tên thuộc hạ da đen kia.
“Mày...!Mày dám!”
Sắc mặt của người đàn ông mặc đồ đen thay đổi rõ rệt, anh ta cảm thấy cổ tay mình bị bóp chặt bèn cố hết sức rút tay lại nhưng không có tác dụng.
Lúc này, Chu Tuấn cũng mang theo đàn em của mình tới bàn.
“Ba cậu này, tiền cơm của các người, tôi sẽ thanh toán.

Các người mau đi đi.” Chu Tuấn bình tĩnh nói.
“Lòng tốt của anh tôi xin ghi nhận, nhưng tôi cũng không thiếu chút tiền cơm ít ỏi này.” Lâm Thiên vừa ăn vừa thản nhiên nói.
Chu Tuấn nghe vậy đột nhiên cau mày, lạnh lùng nói: “Các người chắc chắn muốn đắc tội với tôi đúng không? Các người biết tôi là ai không hả?”
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh là ai.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Phụt, ha ha! Thằng nhóc này còn không biết cậu chủ Chu là ai.”
Đám vệ sĩ đứng phía sau Chu Tuấn cười ồ lên.

Lúc này, chủ nhà hàng vội chạy đến nói: “Nghe nói ba người này không phải người trong tỉnh, có lẽ bọn họ tới tham gia trận đấu quyền anh ngầm.

Trận đấu quyền anh hôm nay là do nhà họ Chu tổ chức, các người mau đi đi, tôi sẽ không tính tiền ăn bữa này của các người.”
“Nhà họ Chu là một trong bốn gia tộc lớn đấy sao?” Lâm Thiên híp mắt lẩm bẩm.
Trước khi đến đây, Lâm Thiên đã tìm hiểu rõ về hoàn cảnh của bốn gia tộc lớn, trong bốn gia tộc lớn đó thì nhà họ Chu là một trong số đó.
Bên ngoài nhà họ Chu sở hữu một tập đoàn buôn bán lớn nhưng trên thực tế còn ngầm kiểm soát toàn bộ quyền lực của các gia tộc, thế lực không cần nói cũng biết hùng mạnh đến mức nào.
“Nếu như đã biết, còn không mau cút khỏi đây.” Chu Tuấn liếc mắt, giọng điệu lạnh như băng.
Lâm Thiên suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên nói: “Thạch Hàn, Độc Nha, chúng ta đi thôi.”
Lần này đến đây, Lâm Thiên đã quyết định càng thu liễm càng tốt, dù sao những gia tộc này mạnh hơn anh rất nhiều.
Nếu phân thắng bại với Chu Tuấn ở nhà hàng này thì với thực lực của Thạch Hàn và Độc Nha nhất định có thể chiến thắng.

Nhưng nếu điều đó thực sự xảy ra, cái giá mà Lâm Thiên phải trả chính là đắc tội với nhà họ Chu.
Nhà họ Chu có thể xem đây làm cái cớ để đối phó với Lâm Thiên.
Xét về thực lực của Lâm Thiên hiện tại, chắc chắn không thể sánh được với nhà họ Chu này.
Mặc dù có Lê Chí Thành chống lưng, nhưng Lâm Thiên không muốn vì mình nhất thời xúc động mà gây thêm phiền phức cho ông ngoại.
Đặc biệt là sau khi chiến đấu với Phạm Nhật Long lần trước, Lâm Thiên đã hiểu ra một điều, đôi khi anh phải học cách nhẫn nhịn, lùi bước hoặc trừ khi anh có bản lĩnh khiến người khác phải khiếp sợ.
Thạch Hàn và Độc Nha gật đầu, sau đó đứng dậy đi theo Lâm Thiên ra ngoài.
Tổng cộng có hơn chục người đi theo cậu chủ Chu, tất cả đều mặc vest màu đen, chỉ có duy nhất một cô gái trông có chút lạc lõng.
Lúc Lâm Thiên đi tới trước mặt cô ta, anh thoáng dừng lại liếc mắt đánh giá.

Cô ta mặc một chiếc áo khoác da, buộc tóc đuôi ngựa, làn da màu lúa mì, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Lâm Thiên liếc nhìn cô ta một lúc liền tiếp tục đi ra ngoài.
Chu Tuấn nhìn ba người Lâm Thiên đứng dậy rời đi, không khỏi lắc đầu cười lạnh: “Hừm, hóa ra cũng chỉ là một đám chó điên.”
Chủ nhà hàng vội vàng cười khen: “Đúng vậy, ba tên ngoại đạo đó sao dám thách thức Cậu chủ Chu.”
Sau khi rời khỏi nhà hàng.
“Tên cậu chủ Chu kia đúng là quá kiêu ngạo.” Độc Nha tức giận nói.
“Không còn cách nào khác, ai bảo anh ta là cậu chủ nhà họ Chu cơ chứ? Anh ta vốn dĩ kiêu ngạo có tiếng rồi.” Lâm Thiên lắc đầu nói.
“Sự lựa chọn của anh Thiên là hoàn toàn sáng suốt.

Chỉ có trẻ con mới thích thể hiện.

Còn người mạnh thực sự là người co được duỗi được, biết nhẫn nhịn chờ thời cơ đến rồi mới hành động.” Thạch Hàn nói
“Đúng vậy, tuy hôm nay chúng ta không đánh nhau với anh ta, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.” Lâm Thiên nheo mắt nói.
“Mà anh Thiên này, người phụ nữ đi theo Chu Tuấn có khí chất thật nổi bật, tôi đoán cô ta là một cao thủ rất giỏi.” Thạch Hàn nói.
“Đúng.

Tôi cũng thấy vậy.” Độc Nha nói.

“Ừ!” Lâm Thiên gật đầu.
Lâm Thiên nhìn thời gian, sau đó nói: “Bây giờ cách thời gian thi đấu quyền anh còn quá sớm.

Chúng ta đi bộ quanh thị trấn trước, một tiếng sau sẽ đến địa điểm đấu quyền anh ngầm.”
Vì hôm nay có trận đấu quyền anh ngầm nên toàn bộ thị trấn vô cùng náo nhiệt.

Đang tản bộ trên phố, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Lâm Thiên.

Anh quay đầu lại liền bắt gặp một thanh niên trạc tuổi mình.
“Ồ, bạn học cũ Lâm Thiên, đúng là cậu rồi.

Tôi là Đường Thái Minh, cấp hai ở chung ký túc xá với cậu, cậu còn nhớ không?” Đường Thái Minh cười nói.
“Bạn học Đường Thái Minh, thật là trùng hợp.

Vậy mà lại có thể gặp cậu ở đây.” Lâm Thiên có chút kinh ngạc.
Đường Thái Minh là bạn học cấp hai và cũng là bạn cùng phòng của Lâm Thiên.

Trong trí nhớ của anh, lúc ở cấp hai Đường Thái Minh này là loại điển hình của kiểu người sống tạm bợ.
Ở trong lớp cũng là nhân vật phản diện.

Lúc cấp hai, anh ta từng bắt nạtLâm Thiên, thậm chí còn coi Lâm Thiên Như chân sai vặt, thường xuyên bắt lâm Thiên tới quán bán đồ ăn vặt mua đủ thứ.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Lâm Thiên nghe nói anh ta đã bỏ học đi làm thuê.

Sau này cũng không nghe nói gì thêm về anh ta nữa.

Lâm Thiên không ngờ lại có thể gặp anh ta ở đây.
Nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, bây giờ gặp lại Lâm Thiên vẫn mỉm cười.
“Lâm Thiên, bây giờ cậu đang phát tài ở đâu rồi?” Đường Thái Minh cười hỏi.
“Tôi mà phát tài cái gì chứ.

Tôi vẫn đang học đại học.” Lâm Thiên khoát tay nói.
“Phụt, cậu vẫn đang học đại học sao? Thật nực cười, sinh viên đại học học bây giờ có gì tốt.

Hiện tại tôi cũng không muốn nhúng tay vào mấy sinh viên đại học đâu.” Đường Thái Minh khinh thường nói.
Lâm Thiên nghe vậy, không khỏi mỉm cười, sau đó nói: “Xem ra bây giờ bạn học Đường Thái Minh đang là ông chủ hả?”
“Chỉ là kinh doanh nhỏ, tuy không kiếm được nhiều, nhưng tổng tài sản cộng lại cũng khoảng hai tỷ.” Đường Minh đắc ý nói.
“Bảy mươi tỷ, thật đáng kinh ngạc.” Lâm Thiên liền giơ ngón tay cái với Đường Thái Minh

“Ha ha! Không dám! Không dám!”
Đường Thái Minh bật cười, bày ra vẻ mặt hư vinh vô cùng thỏa mãn.
Ngừng một chút, cậu ta nhìn Lâm Thiên nói tiếp:
“Lâm Thiên, nghe nói sinh viên đại học sau khi tốt nghiệp rất khó tìm được việc làm.

Dù sao cậu cũng là bạn học cũ và bạn cùng phòng cũ, nếu sau này không tìm được việc làm, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ để trống vị trí bảo vệ cho cậu.

Tiền lương chắc chắn không thấp hơn những nhân viên bảo vệ khác.”
“Thật không? Nếu được vậy thì tốt quá.” Lâm Thiên cười nói.
“Mà này, Lâm Thiên, cậu đến đây làm gì? Không phải đến xem trận đấu quyền anh ngầm đấy chứ?” Đường Thái Minh nói.
Lâm Vân gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là trận đấu quyền anh ngầm bốn năm mới có một lần ở Tỉnh Xuyên.

Tôi đến để xem náo nhiệt.”
“Ồ! vậy thì các cậu đã mất vốn rồi.

Tôi nghe nói vị trí hàng sau trong trận thi đấu quyền anh ngầm là ba trăm triệu.

Các cậu có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy không?” Đường Thái Minh nói.
“Quả thực là phải tốn không ít tiền, ai bảo tôi muốn xem náo nhiệt chứ.” Lâm Thiên cười nói.
“Ha ha, tôi cũng có hứng thú với những trận đấu quyền anh ngầm, khiến người xem cảm thấy rất hào hứng.” Đường Thái Minh nói.
Dừng lại một chút, anh ta nói thêm: “Hay là như vậy đi, nể tình bạn học cũ, tôi sẽ mua vé cho cậu.”
“Không cần, tôi đã ở đây tất nhiên đã có tiền mua vé.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Vậy được rồi.” Đường Thái Minh gật đầu, anh ta cũng chỉ khách sáo mà thôi.
Đường Minh cười nói tiếp: “Giờ nghĩ lại ban đầu bỏ học để lăn lộn ngoài xã hội thật là một lựa chọn sáng suốt.

Học sinh kém như tôi này cũng đã có tài sản lên đến bảy mươi tỷ rồi.

Các người có thành tích xuất sắc, được thầy cô quảng cáo là nhân tài trụ cột quốc gia tương lai, giờ vẫn chỉ là sinh viên đại học nghèo mà thôi.”
Lúc này, người phụ nữ đi cùng Đường Thái Minh không kiến nhẫn nói: “Đường Thái Minh, chỉ là một bạn học cũ nghèo kiết xác mà thôi, tại sao phải tốn nhiều nước bột với cậu ta như vậy? Em mỏi chân lắm rồi, chúng ta mau đi thôi.”

245: Phòng VIP


Lâm Thiên khẽ cau mày nhìn sang cô gái này.

“Đường Thái Minh, đây là bạn gái của cậu à?” Lâm Thiên hỏi.

"Đúng vậy, đây là bạn gái của tôi, thế nào, xinh lắm đúng khôn? Hiện tại tôi có thể được coi là được tiền tài người đẹp bao quanh." Đường Thái Minh đắc ý nói.

“Đúng vậy, cậu giỏi lắm.” Lâm Thiên cười nói.

Mặc dù cô gái này có vài phần nhan sắc nhưng so với các người đẹp như Như Tuyết, Phạm Minh Tú và Tô Bảo Nhi thì rõ ràng là có một khoảng cách lớn.

"Bạn học cũ, bạn gái tôi có chút sốt ruột, tôi đi trước."

Đường Thái Minh nói xong liền dẫn bạn gái, xoay người rời đi.

Lâm Thiên nhìn bóng lưng Đường Thái Minh rời đi, cười lắc đầu: "Kiếm được một ít tiền thì đầu vểnh lên trời, chỉ sợ người khác không biết mình có tiền."

"Anh Thiên, tên nhóc này rõ ràng là khoe khoang với anh, sao anh không trực tiếp thể hiện giá trị con người của mình? Nhất định sẽ dọa chết anh ta. Dáng vẻ đắc ý của anh ta thật khiến người ta khó chịu." Độc Nha nói.

“Với loại người này thì không cần thiết, hơn nữa bỗng dưng tôi nói nhà mình giàu có thì anh ta sẽ tin sao?” Lâm Thiên cười lắc đầu.

Lâm Thiên đi dạo một vòng rồi đến lối vào trận đấu quyền anh.

Phải mua vé mới có thể vào, vé thường là bốn triệu, vé hàng sau là hai tám triệu, càng xa thì giá vé sẽ tăng, vé hàng đầu đã bán với giá năm trăm triệu.

Bệ xem ở tầng hai của trận đấu quyền anh đều được xây dựng thành các phòng VIP.

Phòng VIP này được nhà họ Chu đặc biệt dành tặng cho những nhân vật tai to mặt lớn đến xem trận đấu.

Đương nhiên mỗi lần nhà họ Chu đều sẽ giữ lại một ít phòng VIP, chỉ cần có tiền là có thể mua, nhưng giá quá cao, người bình thường chỉ có thể nhìn từ xa, rất ít người mua.

Tại lối vào, sau một hồi xếp hàng dài, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Thiên.

"Thưa anh, anh muốn mua phiếu vị trí nào?" Người bán vé hỏi.

“Tôi muốn một phòng VIP ở tầng hai.” Lâm Thiên nhẹ nhàng nói.

“Phòng VIP?” Người bán vé ngạc nhiên.

"Thưa anh, có ba phòng VIP được rao bán với giá năm trăm triệu. Anh có chắc chắn muốn mua không?" Người bán vé hỏi lại.

Người bán vé thấy dáng vẻ của Lâm Thiên và ba người bọn họ không giống người có thể mua được phòng VIP.

"Trả bằng thẻ nhé."

Lâm Thiên trực tiếp ném thẻ đen của công ty cho người bán vé.

Người bán vé nhìn thấy tấm thẻ đen của hãng thì thái độ của ông ta đột ngột thay đổi.

"Thưa anh, tôi sẽ quẹt thẻ ngay bây giờ."

"Ting!"

Cà thẻ thành công.

“Thưa quý ngài, đây là thẻ phòng VIP của anh, xin anh hãy cầm lấy.” Người bán vé đưa hai tay một tấm vé vàng rất sang trọng cho Lâm Thiên.



"Chà, lại có người mua vé phòng VIP. Không biết đây là cậu chủ nhà nào?"

Lâm Thiên mua thành công thẻ vào phòng VIP trên tầng hai, gây náo loạn phòng bán vé.

Dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, Lâm Thiên và ba người bước vào sàn đấu.

Trận đấu quyền anh ngầm hôm nay có quy cách rất cao, lan rộng ra ba tỉnh miền Tây Nam bộ, rất nhiều người từ các tỉnh khác đến tham gia.

Vì vậy, toàn bộ địa điểm tổ chức trận đấu quyền anh hạng dưới rất lớn, lớn hơn nhiều so với trận đấu quyền anh hạng dưới mà Lâm Thiên từng tham gia ở thành phố Bảo Thạch trước đây, có thể chứa ít nhất năm nghìn người đến xem trận đấu cùng một lúc.

Nếu đông đủ thì thu nhập riêng từ vé ít nhất cũng phải mấy tỷ.

Nhưng theo như Lâm Thiên biết, tiền vào cửa chỉ chút tiền nhỏ, khoản tiền lớn trong trận quyền anh ngầm này chính là tiền cược mở màn.

Phần thú vị nhất của trận đấu quyền anh ngầm là không quy tắc, trận đấu diễn ra rất tàn khốc, các cầu thủ gần như phải chiến đấu vì mạng sống của họ. Có thể khiến khán giả thấy hormone tăng vọt.

Một khía cạnh thú vị khác là tiền đặt cược.

Cho nên rất nhiều người giàu thích xem trận đấu quyền anh ngầm này, nhiều ông chủ lớn cũng sẽ tham gia cá cược và thậm chí cử người tham gia trò chơi.

Lâm Thiên đến nơi thì liếc mắt nhìn, có ít nhất ba nghìn người đã ngồi sẵn, không khí rất náo nhiệt.

“Lâm Thiên, sao lại gặp cậu ở đây?” Một giọng nói vang lên.

Lâm Thiên nhìn lên thì thấy là Đường Thái Minh và bạn gái của anh ta.

Đường Thái Minh vừa nói vừa đưa bạn gái đến trước mặt Lâm Thiên.

“Đường Thái Minh, cậu đến khá sớm.” Lâm Thiên nở nụ cười.

"Ừ, mười phút trước tôi đến rồi. Tôi vừa đi vệ sinh, không ngờ lại gặp cậu." Đường Thái Minh nói.

Ngừng một chút, Đường Thái Minh tiếp tục: "Tôi mua ghế giữa, hai vé tổng cộng là hai mươi triệu. Còn cậu, cậu mua vé ở đâu?"

"Còn phải nói sao. Hẳn là hàng cuối cùng giá đặc biệt rẻ." Bạn gái Đường Thái Minh cười nhạo.

"Chà, tôi không mua vé giá đặc biệt rẻ. Vị trí đó ở phía sau quá xa để có thể nhìn rõ trận đấu, nên tôi mạnh tay mua vé có chỗ ngồi tốt hơn." Lâm Thiên nói.

"Ồ? Cậu cũng mua vé ở vị trí chính giữa sao? Có tiền trả không? Vé ở giữa là mười triệu. Cậu không có nhiều tiền như vậy đúng không?" Đường Thái Minh nghi ngờ nhìn Lâm Thiên.

“Không phải, tôi mua… phòng VIP. Ừ, chính là cái này.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.

Lâm Thiên vừa nói vừa lấy ra chiếc vé VIP vàng sang trọng.

"Phòng… Phòng VIP sao?"

Đường Thái Minh và bạn gái nhìn thấy tấm vé trong tay Lâm Thiên, cơ mặt của họ đột nhiên co giật, sắc mặt lập tức xám lại.

Đường Thái Minh nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười khó coi. Anh ta cố bình tĩnh nói: "Lâm... Lâm Thiên, cậu đùa tôi sao? Một vé phòng VIP là năm trăm triệu đấy."

"Tôi không đùa, vé ở đây, trên đó còn có niêm phong. Năm trăm triệu quả thực hơi đắt, nhưng tôi miễn cưỡng có thể chấp nhận." Lâm Thiên nhẹ giọng nói.

Đường Thái Minh không khỏi nuốt nước bọt, nhìn kỹ mới phát hiện vé của Lâm Thiên là thật.

“Lâm Thiên, cậu… không phải là sinh viên đại học sao ? Sao cậu có thể có nhiều tiền như vậy ?” Đường Thái Minh nghi ngờ nhìn Lâm Thiên. Giọng anh ta trở nên sắc bén.

Đây là ba trăm triệu. Tổng tài sản của Đường Thái Minh chỉ có hai tỷ, nhưng Lâm Thiên có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy mua vé, rộng rãi như vậy, không có tài sản mấy trăm tỷ thì không thể nào.



“Tôi cũng làm kinh doanh nhỏ, kiếm chút tiền lẻ, không nhiều lắm, chỉ mấy trăm tỷ, vé năm trăm triệu, tôi vẫn có thể mua được.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

"Mấy trăm tỷ."

Đường Thái Minh khi nghe đến con số này, cả người run lên, suýt nữa té xỉu.

Bạn gái của Đường Thái Minh cũng rất sốc.

Trời ơi, mấy trăm tỷ!

Đường Thái Minh nghĩ đến tài sản hai tỷ của mình, lúc trước không ngừng khoe khoang trước mặt Lâm Thiên, anh ta xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào.

"Đường Thái Minh, phòng VIP lầu hai có thể xem khá rõ, lại không bị quấy rầy, hơn nữa, phòng khá lớn. Cậu có muốn lên lầu cùng tôi xem trận đấu không?" Lâm Thiên hờ hững nói.

"Cái này... cái này. Được." Đường Thái Minh cười trả lời.

Đường Thái Minh thầm nghĩ, Lâm Thiên hiện tại quá kinh người, anh ta nhất định phải tìm cách trèo cao một chút.

“Ừm, tôi chỉ nói khách sáo thôi, cậu chớ coi là thật.” Lâm Thiên cười nói.

Đường Thái Minh nghe vậy, mặt đỏ bừng. Lâm Thiên rõ ràng là đang đùa giỡn, nhưng anh ta lại có rắm cũng không dám đánh một cái, chỉ có thể ngượng ngùng cười.

"Đường Thái Minh, tôi lên trước. Chúng ta nói chuyện sau."

Lâm Thiên nói xong, liền dẫn theo Thạch Hàn và Độc Nha, bước lên lầu hai.

Tại điểm kiểm tra an ninh trên tầng hai, sau khi kiểm tra vé, Lâm Thiên thành công lên tầng hai.

"Cậu ta... Cậu ta…"

Đường Thái Minh nhìn Lâm Thiên thành công đi lên lầu hai. Khuôn mặt anh rất lạ, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần.

Sau khi Lâm Thiên đi lên tầng hai, anh đi thẳng đến phòng VIP số 5.

Phòng được ngăn cách bởi các bức tường ở ba mặt, mặt trước để hở, ngồi trong hộp có thể nhìn bao quát toàn bộ võ đài.

Vị trí phòng bao chắc chắn là nơi tốt nhất để xem trận đấu, hơn nữa ngồi ở đây không bị làm phiền.

“Anh Thiên, bạn học cũ của anh vừa rồi thấy anh lấy vé phòng VIP ra nói thật, sắc mặt anh ta cứ như ăn phải cứt, haha.” Thạch Hàn cười.

“Ừ, chắc anh ta chết lặng.” Độc Nha cũng cười.

Lâm Thiên cười lắc đầu, sau đó ngồi trên ghế sô pha sang trọng.

Thạch Hàn và Độc Nha lần lượt đứng sau Lâm Thiên.

Đúng lúc này, ba người phụ nữ trẻ trong trang phục con thỏ bước vào với trái cây, đồ ăn nhẹ và rượu đặt chúng lên bàn.

"Quý khách, trận đấu quyền anh hôm nay sẽ do ba chị em chúng tôi phục vụ."

Ba người phụ nữ vừa nói vừa đi đến chỗ Lâm Thiên, bóp vai và đấm chân cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên liếc nhìn, ba người phụ nữ này rất xinh đẹp rất gợi cảm.

Rõ ràng, đây là một dịch vụ đặc biệt dành cho những vị khách phòng VIP.