"Chị Thanh, nghe nói chị đã lấy được bằng Thạc sĩ ở trường Kinh doanh Harvard, có thật không?" Lâm Thiên nhìn Lâm Mộc Thanh.
"Ừ." Lâm Mộc Thanh gật đầu.
"Chị Thanh, chị đúng là người tài trẻ tuổi của nhà họ Lâm." Lâm Thiên cười nói.
Trường đại học Harvard có thể nói đó chính là một chiếc vương miện của tất cả các trường đại học của nước Mỹ, mà viên trân châu quý giá trên chiếc vương miện làm người ta lóa mắt này đó chính là trường Kinh doanh Harvard!
Trường Kinh doanh Harvard được người ta gọi là "nhà máy" đào tạo ra nhà kinh doanh, lãnh đạo và tổng giám đốc.
Tốt nghiệp ra từ ngôi trường này đều là những người tài giỏi tương lai trong giới kinh doanh.
Lâm Mộc Thanh có thể tốt nghiệp được ngôi trường này đã đủ để chứng minh cô cực kỳ có năng lực kinh doanh!
"Lâm Thiên, tính toán thời gian thì em cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ, đợi đến khi tốt nghiệp rồi thì em tới công ty của chị làm đi, thấy sao? Chắc chắn chị sẽ dành cho em đãi ngộ tốt." Lâm Mộc Thanh mỉm cười.
Lâm Thiên biết.
Lâm Mộc Thanh làm như vậy là vì muốn giúp mình giải quyết vấn đề công việc.
"Chị Thanh chị tự mở công ty riêng rồi sao?" Lâm Thiên ngạc nhiên nói.
"Ừ, ông nội cho chị một số tiền làm vốn khởi động, bây giờ đang tiến hành nghiên cứu một mẫu sản phẩm internet." Lâm Mộc Thanh nói.
"Ồ? Sản phẩm internet gì thế?" Lâm Thiên tò mò hỏi.
"Một app mua sắm trực tuyến." Lâm Mộc Thanh nói.
"App mua sắm?" Lâm Thiên ngơ ngác.
"Chị Thanh, thị trường mua sắm trực tuyến trong nước của chúng ta đã có hai thương hiệu lớn là Shopee và Lazada rồi, thị trường mua sắm trực tuyến đã bị bọn họ chia phần gần hết, muốn giành giật miếng mồi từ trong miệng hai doanh nghiệp lớn này thì sợ là rất khó nhằn." Lâm Thiên nói.
"Đúng vậy, khuôn mẫu của bọn họ đã phát triển rất hoàn thiện, hơi nữa còn có lượng người sử dụng cực kỳ khổng lồ, nên muốn chia miếng bánh ngọt là thị trường mua sắm trực tuyến này thì chắc chắn phải đưa ra được một hình thức mới, bây giờ chị đang có một ý tưởng khá là hoàn thiện." Lâm Mộc Thanh nói.
"Vậy chúc chị Thanh có thể thành công nha! Em rất tin tưởng vào năng lực của chị Thanh." Lâm Thiên mỉm cười nói.
"Vậy...! Em hãy suy nghĩ về chuyện sau khi tốt nghiệp tới làm ở công ty của chị nhé, vẫn là câu nói đó, chị chắc chắn sẽ không đối xử tệ với em!" Lâm Mộc Thanh cũng mỉm cười đáp lại.
"Cảm ơn chị Thanh, chờ em tốt nghiệp rồi nói sau vậy." Lâm Thiên nói.
"Cũng đúng." Lâm Mộc Thanh gật đầu.
Ngay lúc này có một tiếng nói vang lên.
"Chị Thanh!"
Lâm Hải Quang mỉm cười tươi rói đi vào.
"Chị Thanh, chị là người bận rộn, khó khăn lắm mới trở về một chuyến.
Đi đi đi, qua đây trò chuyện với anh chị em bọn em bên này đi." Lâm Hải Quang mỉm cười nói.
"Lâm Thiên, chúng ta đi chung đi." Lâm Mộc Thanh quay đầu lại nói với Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười nhẹ: "Không cần đâu chị Thanh, chị cứ đi đi, bọn họ đều coi thường em, em cũng không có gì để nói với bọn họ."
Sao Lâm Thiên có thời gian để đi nói nhảm với bọn người Lâm Hải Quang kia được?
"Lâm Thiên, có chị dẫn em đi, ai dám coi thường em chính là coi thường Lâm Mộc Thanh chị đây." Lâm Mộc Thanh nói.
Lâm Hải Quang không nhịn được nói: "Chị Thanh, nó chỉ là một thằng bị đuổi ra khỏi dòng họ, chị quan tâm tới nó làm gì, một thằng rác rưởi."
Chân mày xinh đẹp của Lâm Mộc Thanh hơi nhăn lại: "Hải Quang! Dù gì đi nữa em ấy cũng là em trai họ của em, chúng ta đều cùng chung một dòng máu, chị không cho phép em nói như thế!"
"Được được được, em không nói nữa!" Lâm Hải Quang nói.
Đúng lúc này, một chàng trai trẻ tuổi bước vào từ ngoài cửa.
Chàng trai cao khoảng một mét tám, tóc mái vuốt ngược ra sau, mặc đồ vest, nhìn rất là sôi nổi năng động!
"Anh, anh tới rồi!"
Sau khi Lâm Hải Quang nhìn thấy người đó tới thì nhanh chóng vui vẻ chạy lên đón.
Người bước vào cũng là con trai bác hai của Lâm Thiên, là anh ruột của Lâm Hải Quang, tên là Lâm Hải Huy.
"Wao, anh Huy tới rồi!"
Trong phòng sôi nổi ồn ào.
Lâm Hải Huy tốt nghiệp MBA ở đại học Phùng Đan, cũng là một đứa con cưng của trời!
Anh ta và Lâm Mộc Thanh được người bên ngoài cùng nhau gọi là kim đồng ngọc nữ của tập đoàn Lâm Thị!
Học lực của bọn họ như thế này, đừng nói chỉ là một huyện Kiến Nghiệp nho nhỏ, cho dù nhìn khắp cả thành phố, cả tỉnh lỵ thì cũng là người tài năng xuất chúng trong giới trẻ.
Nhà họ Lâm có được hai người tài năng này, chính là niềm tự hào của ông cụ Lâm.
Bây giờ Lâm Hải Huy đang làm phó tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị, cứ phát triển dần theo cái đà này thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành người kế nghiệp của tập đoàn Lâm Thị.
Trong một dòng họ như ở tập đoàn Lâm Thị này, kiểm tra đánh giá với con cháu, thành tích và năng lực chắc chắn là điều quan trọng nhất.
Cái quan trọng tiếp theo đó chính là năng lực xã giao, nếu không có được những điều này thì chỉ là một đồ bỏ đi.
Như Lâm Hải Quang và những kẻ khác, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không có chí tiến thủ, tiêu biểu cho loại người như thế này, người lớn sẽ cho tiền bọn họ tiêu xài, thỏa sức ăn chơi, không mong bọn họ thành đạt, chỉ cầu bọn họ đừng gây sự hay mắc nợ là được rồi.
Những dòng họ bình thường phần lớn đều là những kẻ giàu có thế hệ thứ hai chỉ biết ăn chơi không có ý chí như tên Lâm Hải Quang này.
Mà những người như Lâm Mộc Thanh, Lâm Hải Huy thì chính là người tài giỏi nối nghiệp tương lai của dòng họ.
Dòng họ sẽ bỏ ra hết tiền của để đào tạo bọn họ, bọn họ chính là người thừa kế tương lai của dòng họ, phải gánh vác nhiệm phát triển dòng họ ngày một vươn xa hơn.
Còn như Lâm Thiên, dù cho Lâm Thiên có quay về dòng họ, chỉ với cái bằng trường đại học Bảo Thạnh như của Lâm Thiên, một ngôi trường đại học trong nước, thì cũng thuộc hàng rác rưởi rồi, vốn chẳng thể nào so sánh với những đứa con cưng của trời giống như Lâm Mộc Thanh và Lâm Hải Huy.
Sau khi Lâm Hải Huy đi vào thì cũng nhìn thấy Lâm Thiên.
Lâm Thiên đã rời nhà họ Lâm rất nhiều năm rồi, sự xuất hiện của anh tất nhiên làm người ta chú ý.
Lâm Hải Huy đi thẳng tới trước mặt Lâm Thiên.
"Sao cậu lại xuất hiện ở đây?" Lâm Hải Huy khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Thiên.
"Sao hả? Tôi không thể tới đây sao?" Lâm Thiên nở nụ cười.
"Tất nhiên không thể, cậu đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm chúng tôi rồi, tất nhiên không có tư cách tới đây." Lâm Hải Huy bình tĩnh nói.
"Lâm Hải Huy, em đừng nói khó nghe như vậy, dù thế nào đi nữa thì Lâm Thiên cũng là con cháu cùng một nhà với chúng ta." Lâm Mộc Thanh lên tiếng nói.
"Lâm Mộc Thanh, một người tốt nghiệp MBA ở Harvard như chị thì nên hiểu rõ giá trị của thằng này chứ nhỉ? Nói đỡ cho một thằng rác rưởi thế này có đáng không?" Lâm Hải Huy cười khinh khỉnh.
"Lâm Hải Huy, không phải cứ làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới giá trị! Trên thế giới này còn tình thân nữa." Lâm Mộc Thanh nói.
Ngay lúc hai người đang tranh luận thì quản gia đi xuống từ trên lầu.
Quản gia đi thẳng tới trước mặt Lâm Thiên.
"Cậu chủ Lâm Thiên.
Ông chủ muốn cậu lên đó, bảo rằng muốn gặp mặt một mình cậu." Quản gia nói.
"Được, dẫn đường đi." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Ngay sau đó quản gia liền dẫn Lâm Thiên đi lên lầu.
Phía sau vang lên tiếng bàn tán của bọn con cháu nhà họ Lâm.
"Ông nội muốn gặp anh ta, không biết làm gì nhỉ?"
"Chắc là ông nội muốn cho anh ta quay về nhà họ Lâm đó."
"Cũng có thể lắm, dù sao anh ta cũng mang trong mình dòng máu của nhà họ Lâm."
"Anh, nếu thằng oắt con này thật sự quay về nhà họ Lâm thì có ảnh hưởng gì tới lợi ích của chúng ta không?" Lâm Hải Quang nhỏ giọng nói với Lâm Hải Huy.
"Một thằng rác rưởi thôi mà, ảnh hưởng gì được chứ?" Lâm Hải Huy lắc đầu khinh thường.
Bên trong lớp người trẻ thì chỉ có anh ta và Lâm Mộc Thanh tỏa sáng nhất mà thôi.
Nói thật, nếu xét về bằng cấp, mặc dù tấm bằng MBA đại học Phùng Đan của anh ta rất ghê gớm rồi, nhưng so với trường Kinh doanh Harvard của Lâm Mộc Thanh thì vẫn rất khác biệt.
Nhưng mà Lâm Mộc Thanh là con gái, sau này chắc chắn phải gả đi.
Vì thế đã định sẵn là chỉ có mỗi mình Lâm Hải Huy anh ta sau này sẽ tiếp quản toàn tập đoàn Lâm Thị, anh ta không tin kẻ hèn mọn Lâm Thiên có thể xoay chuyển được điều này.
Sau khi Lâm Thiên lên lầu, trước tiên là nhìn thấy bác cả, bác hai và cô ở phòng khách.
"Lâm Thiên, nhìn thấy người lớn mà không biết chào hỏi à?" Bác hai Lâm Hải Cường hơi nhíu mày.
Lâm Thiên cười lạnh, cứ thế tiếp tục đi theo quản gia vào trong.
Lúc trước bác hai chính là người phản đối cha của Lâm Thiên nhiều nhất, mới làm cho cha của Lâm Thiên cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Lâm.
Sau này lúc mẹ Lâm Thiên dẫn Lâm Thiên tới cửa xin nhờ bọn họ, vay mượn một ít tiền học thì cũng chính bác hai là người mỉa mai khinh khi Lâm Thiên và mẹ anh nhiều nhất, những câu nói sỉ nhục của ông ấy đối với mẹ Lâm Thiên, đến giờ Lâm Thiên vẫn nhớ mãi ở trong lòng.
Thế nên sao Lâm Thiên sao có thể để ý tới ông ta được?
Bác hai thấy Lâm Thiên không thèm để ý tới ông ta thì vẻ mặt lập tức tối sầm.
"Hừ! Đúng là một thằng vô liêm sỉ, không biết bà mẹ mọi rợ kia đã dạy dỗ nó như thế nào nữa, không biết chút lễ phép gì cả! Đúng là có người đẻ mà không có người nuôi.
Nếu như không có cha ở đây thì chắc chắn tôi sẽ đuổi nó ra ngoài ngay lập tức rồi." Bác hai tức giận nói.
"Chú hai bớt giận đi, so đo với thằng con hoang làm gì, không cần thiết, đúng rồi chú hai, dự án cải tạo làng đô thị kia tiến hành tới đâu rồi?" Bác cả của Lâm Thiên mở miệng nói.
Cửa phòng sách ở biệt thự.
"Cậu chủ Lâm Thiên, ông chủ đang ở bên trong, cậu vào đó đi." Quản gia nói.
"Được, phiền ông rồi."
Lâm Thiên lễ phép trả lời lại một câu, sau đó sau người đẩy cửa đi vào.
Quản gia thấy Lâm Thiên vào trong, ông không nhịn được nói:
"Không nói tới những cái khác, thái độ của cậu chủ Lâm Thiên đối với những người làm như mình thật sự rất tốt, trong tất cả các con cháu của nhà họ Lâm thì ngoại trừ cô chủ Lâm Mộc Thanh ra, cũng chỉ có mình cậu ấy lễ độ với những người như mình thế này."