210: Tâm Lý Chơi Cờ
Khương Hùng Dũng không thể đánh cược được, nếu như súng trong tay Lâm Thiên là thật vậy thì bắn ra một phát thôi là ông ta toi đời mất rồi, hơn nữa ông ta cảm thấy với thân thế của Lâm Thiên thì cây súng kia chắc chắn là hàng thật.
Lúc Lâm Thiên nghe thấy Khương Hùng Dũng nói đừng nổ súng thì trong lòng anh mới tạm thở phào ra một hơi.
Có điều Lâm Thiên không hề thể hiện gì ra bên ngoài.
"Không nổ súng? Ha ha, một cơ hội giết ông tốt như vậy.
Tôi chỉ cần bóp cò súng một phát thì ông chết quách rồi, vì sao tôi không được nổ súng chứ?" Lâm Thiên cười lạnh nói.
"Nếu như cậu nổ súng, một khi tôi mà chết đi thì tám người vệ sĩ của tôi chắc chắn sẽ nhào lên giết cậu! Một hộp đạn trong cây súng của cậu không đủ để tiêu diệt bọn họ đâu!" Khương Hùng Dũng cắn rằng nói.
"Hình như đúng là thế nhỉ"
Lâm Thiên giả vờ như mới hiểu ra điều gì.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nói: "Vậy ông nói thử xem.
Bây giờ chúng ta phải làm sao mới được đây?"
Khương Hùng Dũng lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó mới gượng cười nói: "Nếu không vậy đi, cậu đừng nổ súng, tôi cũng không sai vệ sĩ của tôi tấn công cậu.
Chúng ta sẽ lần lượt đi rời khỏi đây, tất cả mọi người đều bình yên vô sự, sao nào?"
Lâm Thiên vờ như đang suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Thiên nói: "Vậy cũng được, ông dẫn đám người của ông xéo trước đi!" "Được!"
Khương Hùng Dũng thấy Lâm Thiên đồng ý thì ông ta mới thở phào một hơi.
"Đi! Đi! Đi!"
Khương Hùng Dũng nhanh chóng dẫn theo người của ông ta xoay người rời đi, lên chiếc xe bên cạnh.
Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng chạy vọt đi, một đội xe nghiệp vụ màu đen của vệ sĩ ông ta cũng chạy khỏi bệnh viện.
Sau khi nhìn theo bóng xe của Khương Hùng Dũng biến mất khỏi tầm mắt.
"Phù.."
Lâm Thiên thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó ngồi bệt xuống dưới đất.
Vừa nãy Lâm Thiên vẫn căng thẳng, bây giờ Khương Hùng Dũng đi rồi, thân thể cứng còng của Lâm Thiên cũng lập tức thả lỏng.
Lúc này Lâm Thiên có thể cảm nhận được trái tim của mình đang đập thình thịch thình thịch.
Thậm chí toàn bộ tấm lưng của Lâm Thiên cũng đã nhễ nhại mồ hồi! bẩm.
"May mà Khương Hùng Dũng biết sợ!" Lâm Thiên lẩm
Không thể không nói, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm! Lâm Thiên chỉ nhờ một cây súng không có đạn cũng đã cứng rắn dọa Khương Hùng Dũng bỏ chạy mất dép.
Vừa nãy Lâm Thiên hoàn toàn đang chơi đánh đòn tâm lý với Khương Hùng Dũng.
Nếu như bị Khương Hùng Dũng nhìn ra được, sợ là hôm nay Lâm Thiên sẽ chết ở chỗ này! "Phải nghĩ cách lấy được ít đạn!" Lâm Thiên tự nhủ.
Dù sao Thạch Hàn cũng không thể đi theo mình mọi lúc mọi nơi, giống như tình huống bấy giờ, Thạch Hàn đã đi làm việc thay Lâm Thiên rồi.
Vì thế nên lúc Thạch Hàn không có ở đây, phải dựa vào cây súng sát bên người.
Sau khi ngồi trên đất suốt một phút thì Lâm Thiên nhanh chóng bước lên xe của mình, lái xe rời đi.
Cùng lúc đó Lâm Thiên cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho anh Long, kêu ông ta nghĩ cách lấy giúp mình một ít đạn của súng lục.
Ở một bên khác.
Trong xe của Khương Hùng Dũng.
"Mẹ nó, thật sự quá nguy hiểm!"
Khương Hùng Dũng vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, vừa nãy ông ta cũng bị dọa sợ mất hồn.
“Ông Khương, nếu vệ sĩ của thắng oắt con này không có bên cạnh nó, chi bằng tối nay chúng ta hãy âm thầm sai người ra tay với nó?" Một vệ sĩ đề nghị.
"Đúng nhỉ!" Khương Hùng Dũng bỗng nhiên gật đầu tỉnh ngộ ra.
"Được, đợi sau khi trở về, cậu hãy tự chọn một vài đứa nhanh nhẹn, dắt người lẻn vào nhà của thắng oắt con này giết chết nó!" Khương Hùng Dũng nói.
"Dạ được ông Khương!" Người đàn ông kia trả lời.
"Nhớ rõ, chỉ cần cậu có thể giết được cậu ta thì tôi sẽ chia cho cậu một phần trăm số cổ phần công ty!" Khương Hùng Dũng nói.
"Thật sao? Cảm ơn ông Khương! Tôi chắc chắn sẽ không làm phụ sự ủy thác của ông.
Giết chết thắng oắt con này!" Gã đàn ông kích động nói.
Một phần trăm cổ phần, đây không phải là một con số nhỏ!
Mười một giờ đêm.
Trong nhà của Lâm Thiên.
"Cốc cốc cốc"
Một hồi tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Thiên đứng dậy đi ra mở cửa.
Sau khi mở cửa.
Đập vào trong mắt chính là mười gã đàn ông mặc áo đen!
Gã cầm đầu đám người cũng là người hôm nay Lâm Thiên đã gặp được, là gã vệ sĩ áo đen hôm nay đi theo bên cạnh của Khương Hùng Dũng.
"Là Khương Hùng Dũng sai các người tới đây à?" Nét mặt Lâm Thiên khế thay đổi.
"Đúng vậy cậu Lâm, bọn tôi đến tiễn cậu về Tây Thiên" Gã đàn ông bận đồ đen nở nụ cười ác độc.
Ngay sau đó, gã đàn ông áo đen giơ con dao trong lên, nhào thẳng về phía của Lâm Thiên.
"Đoàng!"
Gã đàn ông áo đen vừa giơ dao lên thì một mũi tên đã bay tới, nhằm thẳng vào đầu của gã đàn ông áo đen.
"Ầm!"
Gã đàn ông áo đen ngã khụy xuống đất.
Lâm Thiên nhìn gã đàn ông áo đen nằm sụp trên đất, cười lạnh nói.
"Ai tiễn ai về Tây Thiên còn chưa biết chắc đâu!"
Lúc này Thạch Hàn mới xuất hiện từ phía sau của Lâm Thiên.
Mũi tên ban nãy cũng là tác phẩm của Thạch Hàn.
"Thạch Hàn, những người còn lại giao hết cho anh! Chừa lại một người sống là được" Lâm Thiên thoải mái nói.
"Được!"
Thạch Hàn gật đầu, sau đó xông về phía trước.
Sau một phút.
Thạch Hàn lỗi một tên còn sống sót lại, ném xuống trước mặt Lâm Thiên, những người khác đều đã trở thành xác chết hết rồi.
Gã đàn ông khó lắm mới giữ được mạng này đã bị hù tới tái xanh mặt mày, cả người run lẩy bẩy, "Quay về nói với ông Khương của các người.
Giở trò mưu mẹo này với tôi, ông ta còn non lắm, biết không?" Lâm Thiên nói với hắn ta.
"Đã hiểu! Đã hiểu!" Gã đàn ông sợ hãi liên tục gật đầu.
"Cút ngay đi!" Lâm Thiên vẫy vẫy tay.
chay.
Gã đàn ông này cũng nhanh chóng vắt giò lên cổ bỏ
Trong phòng.
"Cậu Lâm, cũng may cậu đã tính trước được chuyện đêm nay Khương Hùng Dũng có lẽ sẽ sai người tới đây" Thạch Hàn nói.
Lâm Thiên cười cười: "Chắc chắn Khương Hùng Dũng sẽ nghĩ là, anh không có ở bên cạnh tôi nên đây chính là cơ hội tốt nhất để giết tôi.
Nếu như ông ta bỏ qua một cơ hội tốt như vậy thì ông ta cũng không phải là Khương Hùng Dũng nữa rồi!"
Trên đường quay về, Lâm Thiên đã nghĩ rằng, nếu Khương Hùng Dũng biết được chuyện Lâm Thiên không có ở bên cạnh anh, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để giết Lâm Thiên.
Vì thế nên trên đường Lâm Thiên quay về đã gọi điện cho Thạch Hàn, kêu Thạch Hàn chạy về.
Bên trong biệt thự của Khương Hùng Dũng.
Gã đàn ông được Lầm Thiên thả về kia đang quỳ trước mặt Khương Hùng Dũng.
Gã đàn ông thành thật kể lại hết chuyện bọn họ ám sát Lâm Thiên không thành công cho Khương Hùng Dũng nghe.
"Nó kêu mày nói với tao cái gì?" Vẻ mặt Khương Hùng Dũng đen thui.
"Nó nói...!Nó nói ông Khương đây giở trò mưu mẹo với nó, còn non lắm." Gã đàn ông e dè nói.
"Fuck!"
Khương Hùng Dũng quăng cái ly đế cao đang cầm trong tay xuống đất, trên gương mặt là lửa giận ngút ngàn.
Ông ta có thể tưởng tượng ra được vẻ huênh hoang trên mặt của Lâm Thiên lúc nói ra cầu này.
"Mày cũng đi chết đi!"
Khương Hùng Dũng tức giận dứt khoát rút súng lục ra bắn một phát vào gã đàn ông áo đen kia, giống như đang xả cơn giận dữ trong lòng ông ta.
Sáng hôm sau.
Hôm nay tiết trời rất âm u, khiến cho người ta có cảm giác bị đè nén, dường như sắp có một trận mưa rào ập tới.
Lâm Thiên mở cửa con xe Lamborghini của mình, lái thẳng tới đại học Bảo Thạnh.
Lâm Thiên đã lâu rồi không đến trường học rồi.
"Wao, là con Lamborghini của cậu Lâm kìa!" "Lâu rồi mới thấy cậu Lâm xuất hiện!"
Đi khắp cả trường, chỉ cần là sinh viên nhìn thấy con Lamborghini của Lâm Thiên đều dõi nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lâm Thiên vừa bước xuống xe.
"Cậu Lâm!"
Hai cô người đẹp đi tới bên cạnh Lâm Thiên.
Lâm Thiên ngắm nghĩa một lát.
Vóc người của hai người này chừng mét bảy, dáng vóc cao gầy gợi cảm, dù là gương mặt hay thân hình đều thuộc đẳng cấp người mẫu.
Nhưng làm sao so sánh được với hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi chứ, nhan sắc bọn họ đã không bằng, khí chất càng kém xa Tô Bảo Nhi nhiều.
"Các người muốn tới quyến rũ tôi?" Lâm Thiên nhìn hai người nọ.
"Cậu Lâm đừng nói khó nghe như thế mà, chúng em chỉ muốn tới trao đổi tình cảm tí thôi" Hai cô nàng nói thế, tay cũng khoác lên vai Lâm Thiên, ỏn ẻn nói.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Lâm Thiên gạt tay hai người ra, sau đó đi thẳng về lớp học.
Lâm Thiên biết, những cô nàng này tới quyến rũ mình cũng chỉ vì nhằm tới tài sản của mình, muốn lấy thân thể của bọn họ để đổi được tiền tài của Lâm Thiên.
Chỉ tiếc là Lâm Thiên không có hứng thú với loại con gái này!
Từ khi Lâm Thiên giàu có lên tới giờ, nói thật là đã gặp rất nhiều loại phụ nữ như thế rồi.
Lúc Lâm Thiên đi vào lớp học, Lâm Thiên phát hiện hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi thế mà đang đứng ở cửa ngoài hành lang.
"Tô Bảo Nhi, sao cô lại ở đây? Cô tới tìm tôi sao?" Lâm Thiên ngạc nhiên nhìn cô ấy
Tô Bảo Nhi nhìn Lâm Thiên, trong đôi mắt sáng ngời tựa ánh trăng của cô lóe lên vẻ nghiêm túc.
"Đúng vậy, tôi vừa mới nghe được tin anh đến trường đã chạy thẳng tới đây, anh đã không đi học hơn mười ngày rồi." Tô Bảo Nhi bình tĩnh nói.
Lâm Thiên nhếch môi cười: "Không phải cô rất ghét tôi sao, sao lại nhớ rõ những ngày tôi không đi học như thế chứ, hơn nữa tôi mới vừa tới trường thì cô đã chạy thẳng tới đây tìm tôi rồi"
Tô Bảo Nhi không trả lời Lâm Thiên, mà quay người nhìn về nơi xa xăm.
Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy phản ứng của Tô Bảo Nhi, anh thôi không nở nụ cười cà lơ phất phơ nữa.
Bởi vì Lâm Thiên phát hiện ra phản ứng của Tô Bảo Nhỉ có hơi khác thường..
Nếu là trước kia, Lâm Thiên nói đùa như vậy, chắc chắn Tô Bảo Nhi sẽ phủ nhận ngay lập tức, sau đó phản bác lại anh, nhưng vừa rồi cô lại không làm vậy.
"Bảo Nhi, cô sao vậy? Có chuyện gì ư?" Lâm Thiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Bảo Nhi nhìn về xa xăm, nói:
"Tôi tới tìm anh là muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với anh."
Tô Bảo Nhi dường như rất bình tĩnh.
"Tạm biệt tôi?" Lâm Thiên ngẩn người.
"Tô Bảo Nhi, cô... Cô nói tạm biệt tôi là có ý gì? Chẳng lẽ... Cô muốn đi đâu sao?" Lâm Thiên truy hỏi.
"Tôi chuẩn bị tới thủ đô." Lâm Thiên bình tĩnh trả lời.
"Đến... Đến thủ đô?"
Thời khắc Lâm Thiên nghe được hai chữ "thủ đô", trong lòng hơi lộp bộp.
Thủ đô cách thành phố Bảo Thạnh vô cùng xa.
Thủ đô ở phía Bắc, mà thành phố Bảo Thạnh lại ở phía Nam!
"Bảo Nhi, cô... Cô không đùa chứ? Ở thành phố Bảo Thạnh không tốt sao, còn chạy đến thủ đô làm gì?" Lâm Thiên nở một nụ cười gượng gạo.
Thời điểm Lâm Thiên nghe tin Tô Bảo Nhi muốn tới thủ đô, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là: Không được!
Đối với Lâm Thiên mà nói, Tô Bảo Nhi chính là người đầu tiên phát sinh quan hệ với anh, tầm ảnh hưởng của người này khiến Lâm Thiên không thể quên nổi.
Tuy rằng Tô Bảo Nhi vẫn luôn không chấp nhận anh, nhưng sâu trong lòng Lâm Thiên vẫn coi cô ấy là người phụ nữ của mình. Nếu Tô Bảo Nhi gặp nguy hiểm, Lâm Thiên chắc chắn sẽ nỗ lực quên mình cứu giúp cô ấy.
"Tôi muốn tới thủ đô để theo đuổi ước mơ của mình." Tô Bảo Nhi bình tĩnh trả lời.
"Theo đuổi ước mơ? Nhưng ở thành phố Bảo Thạnh có cơ nghiệp của cha cô, bất kể cô có làm cái gì cũng có cha cô giúp cô, vậy chẳng phải càng thuận lợi cho cô thực hiện ước mơ hay sao?" Lâm Thiên nói.
Tô Bảo Nhi nghe được lời này liền quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, anh đây là đang... Giữ tôi lại sao?" Ánh sáng lóe lên trong mắt Tô Bảo Nhi, sắc mặt thoáng nghiêm túc.
Lâm Thiên trầm ngâm vài giây, sau đó gật đầu.
"Không sai, tôi đang giữ cô lại."
Tô Bảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục nhìn về phương xa.
"Có điều tôi đã quyết định rồi. Anh nói không sai, ở thành phố Bảo Thạnh, tôi làm gì cũng có cha tôi hỗ trợ." Tô Bảo Nhi nói.
Sau đó lại tiếp tục: "Nhưng tôi muốn dùng chính sức của mình theo đuổi giấc mơ. Tôi không muốn làm cô chủ cành vàng lá ngọc ở thành phố Bảo Thạnh nữa. Tôi muốn có cuộc sống của riêng mình, khẳng định được giá trị của chính mình."
"Ý cô là... Không đi không được?" Giọng Lâm Thiên trầm xuống.
Tô Bảo Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Ầm ầm!
Bầu trời âm u đột nhiên vang lên tiếng sấm.
Ngay sau đó.
Mưa như trút nước.
Rào rào.
Cơn mưa rào đột nhiên kéo tới, mưa cực kỳ to, như muốn đâm xuyên cả mái nhà.
Lâm Thiên nhìn màn mưa, hít vào thật sâu một hơi, sau đó nói:
"Vậy được rồi, tôi vốn không có tư cách ngăn cản cô, chúc cô thuận buồm xuôi gió."
Tuy rằng sâu trong lòng Lâm Thiên, anh không hề muốn Tô Bảo Nhi rời đi.
Nhưng Lâm Thiên vừa không phải bạn trai Tô Bảo Nhi, vừa không phải người thân của cô ấy, chính anh lấy đâu ra tư cách tiếp tục khuyên bảo cô ấy? Ngăn cản cô ấy?
"Lâm Thiên, tôi cũng không biết sau này chúng ta còn có thể gặp nhau hay không. Nếu về sau chúng ta còn cơ hội gặp lại..." Tô Bảo Nhi nói đến đây, đột nhiên im bặt.
"Gặp lại thì sao?" Lâm Thiên truy hỏi.
"Không có gì, anh nhớ đối xử tốt với bạn gái của mình. Cô ấy là một người con gái tốt, trước đó còn từng tới tìm tôi đấy."
Tô Bảo Nhi nói tới đây thì khẽ cười với Lâm Thiên, chỉ là nụ cười này hơi mất tự nhiên.
"Như Tuyết tới tìm cô?" Lâm Thiên có vẻ hơi kinh ngạc.
"Không sai, cô ấy khuyên tôi và anh ở bên nhau. Cô ấy nói trong lòng anh có tôi, cô ấy sẵn sàng cho tôi làm vợ cả, còn cô ấy làm vợ nhỏ." Tô Bảo Nhi nói.
"Cô ấy..." Ánh mắt Lâm Thiên trở nên phức tạp.
Lâm Thiên không ngờ Như Tuyết sẽ làm thế, tất nhiên Lâm Thiên cũng hiểu vì sao Như Tuyết lại tốn công tốn sức như vậy.
Tô Bảo Nhi nhìn màn mưa, tiếp tục nói:
"Tôi vốn định xuất phát từ một tuần trước rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy vẫn nên tự mình đến nói lời tạm biệt với anh rồi mới rời đi. Bây giờ nếu đã gặp được anh rồi, tôi cũng nên đi thôi."
Sau khi nói xong lời này, Tô Bảo Nhi lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.
Vào khoảnh khắc Tô Bảo Nhi xoay người, mắt cô đỏ lên, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống...
Sở dĩ Tô Bảo Nhi quyết định tới thủ đô là vì hai nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất là điều cô ấy vừa nói với Lâm Thiên.
Mà nguyên nhân thứ hai, chính là vì cô muốn thoát khỏi Phạm Nhật Long, cô ấy biết, nhất định Phạm Nhật Long sẽ đến thành phố Bảo Thạnh tìm cô ấy.
Phạm Nhật Long từng tới thành phố Bảo Thạnh một lần, lần đó đã suýt nữa giết chết Lâm Thiên. Nếu Phạm Nhật Long lại tới lần nữa, Tô Bảo Nhi lo Lâm Thiên sẽ thật sự bị Phạm Nhật Long giết chết.
Tô Bảo Nhi biết, lấy gia cảnh của Phạm Nhật Long đem ra so, Lâm Thiên rất khó đánh thắng.
Cho nên cô ấy lựa chọn rời đi, như vậy cũng có thể đảm bảo vệ toàn cho Lâm Thiên.
Nhưng cô ấy không nói lý do thứ hai cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn bóng dáng Tô Bảo Nhi rời đi, trong lòng lập tức nhói lên.
Nếu Tô Bảo Nhi thật sự đi tới thủ đô, Lâm Thiên không biết về sau còn có thể gặp lại cô ấy không nữa.
Lâm Thiên bỗng muốn xông lên ôm lấy cô ấy, không cho cô ấy đi.
Nhưng anh lại không làm vậy, mãi đến khi bóng dáng Tô Bảo Nhi khuất hẳn, biến mất trong tầm mắt của anh.
Người ta đi theo đuổi ước mơ, mình có tư cách gì mà ngăn cản?
Tô Bảo Nhi, cứ rời đi như vậy…
Ầm ầm!
Lại một tiếng sấm sét ùng oàng vang lên, tia sét đó như đánh thẳng vào trái tim Lâm Thiên, khiến nó đau quặn.
"Không! Đây chắc chắn không phải lần cuối chúng ta nói lời tạm biệt! Bảo Nhi, nhất định chúng ta sẽ còn gặp nhau! Thủ đô ư? Một ngày nào đó, Lâm Thiên tôi nhất định cũng sẽ tới!" Ánh mắt Lâm Thiên trở nên kiên định.
Sẩm tối, trong nhà Lâm Thiên.
Như Tuyết đặc biệt tới nhà chăm sóc cho anh.
"Bảo Nhi đi thủ đô rồi sao?" Như Tuyết kinh ngạc nói.
Vừa rồi Lâm Thiên đã nói tin tức này với Như Tuyết.
Lâm Thiên gật đầu: "Không sai, anh đoán giờ này cô ấy đã không còn ở thành phố Bảo Thạnh nữa."
"Lâm Thiên, lòng anh hẳn rất lưu luyến phải không? Có điều không sao, còn có em ở bên cạnh mà." Như Tuyết chủ động ôm lấy Lâm Thiên.
Như Tuyết biết Lâm Thiên đã phát sinh quan hệ với Tô Bảo Nhi, cô ấy vẫn chưa thể buông xuống vấn đề này được.
Ngay sau đó, Như Tuyết chủ động hôn Lâm Thiên.
Một đêm triền miên.
Sáng hôm sau, thời điểm Lâm Thiên tỉnh lại, phát hiện Như Tuyết đã không còn nằm bên cạnh.
"Anh yêu, anh tỉnh rồi."
Như Tuyết tươi cười đi từ ngoài vào.
"Em làm xong bữa sáng rồi, anh mau ra ăn đi."
Như Tuyết vừa nói vừa đi tới trước mặt Lâm Thiên, hôn nhẹ lên mặt anh một cái.
"Em cũng thật đảm đang." Lâm Thiên cười nói.
Trên bàn cơm.
"Như Tuyết, cháo ngao em nấu thơm quá." Lâm Thiên vừa ăn vừa khen ngợi.
"Vậy anh mau ăn nhiều một chút." Như Tuyết cười tươi đầy hạnh phúc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai vậy?" Lâm Thiên đứng dậy mở cửa.
"Két..."
Sau khi cửa mở ra
Đập vào mắt Lâm Thiên là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giản dị, khoác trên mình một bộ vest lịch sự.
"Anh là... Lâm Hải Quang?" Lâm Thiên nhận ra đối phương.
"Lâm Thiên, cậu cũng thật không lễ phép. Tôi là anh họ cậu mà cậu lại dám gọi thẳng tên của tôi?" Lâm Hải Quang nhíu mày nói.
Ngay sau đó, Lâm Hải Quang nhìn thoáng qua bố trí trong căn nhà, cười nhạo:
"Lâm Thiên, mấy năm nay cậu vẫn ở cái nơi rách nát này sao?"
"Đúng, tôi ở đây đó. Có vấn đề gì à?" Lâm Thiên bình tĩnh trả lời.
"Năm đó cha cậu không chịu kinh doanh, cứ nhất quyết phải bỏ trốn theo mẹ cậu, kết quả chết trên công trường, đúng là ngu xuẩn! Còn hại cậu phải chịu khổ qua ngày như vậy, chậc chậc." Lâm Hải Quang cảm thán.
"Tôi sống khổ hay không liên quan gì tới anh? Nếu anh không còn việc gì nữa thì tôi đóng cửa đây, nơi này của tôi không chào đón anh!" Lâm Thiên nói.
"Ây dà, mấy năm không gặp, cậu vẫn dữ dằn như vậy. Thôi tôi nói thẳng nhé, ông nội tổ chức lễ mừng thọ 80 tuổi, mời cậu và mẹ cậu về tham dự." Lâm Hải Quang nói.
"Các người đã sớm từ mặt nhà chúng tôi, giờ còn mới chúng tôi làm gì?" Lâm Thiên cười lạnh lùng, nói.
Lâm Hải Quang cũng lạnh lùng cười một tiếng: "Cậu cho rằng tôi muốn thế à? Nếu không vì ông nội lên tiếng dặn dò, cậu thấy tôi sẽ chịu đến đây sao?"
"Được, tôi biết rồi."
Lâm Thiên nói xong câu này thì đóng rầm cửa lại.
Lâm Hải Quang, con trai bác hai của Lâm Thiên, cũng là anh họ của anh.
Có điều ấn tượng của anh về người này không tốt lắm, năm đó ông ta từng cười nhạo mỉa mai Lâm Thiên không dưới một lần.
Năm đó sau khi cha mẹ Lâm Thiên bỏ trốn, nhà họ Lâm liền từ mặt cha Lâm Thiên, cũng không nhận Lâm Thiên làm cháu.
Đặc biệt là sau khi cha của Lâm Thiên qua đời, bọn họ càng nhận định, cha Lâm Thiên chết là do bị mẹ Lâm Thiên khắc.
Thật ra ông nội Lâm Thiên và bác cả, bác hai Lâm Thiên đều có quan hệ không tồi, chẳng qua họ chưa từng trợ giúp Lâm Thiên bất kỳ điều gì.
Thời điểm còn học trung học, bởi vì không đủ tiền đóng học phí cho Lâm Thiên, mẹ Lâm Thiên liền dẫn theo Lâm Thiên, tới quỳ xuống cầu xin ông nội Lâm Thiên và bác cả, bác hai, bọn họ không những không chi ra một đồng tiền, ngược lại còn châm chọc mỉa mai.
Những chuyện đó, đến bây giờ Lâm Thiên vẫn còn nhớ rõ mồn một.