Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 196: Tôi Kết Bạn Không Quan Tâm Đến Xuất Thân






Ý trong lời nói của thư ký rất rõ ràng, chỉ cần Lâm Thiên bằng lòng buông tha cho cô ấy, cô ấy bằng lòng làm chuyện đó với Lâm Thiên.

“Cô cảm thấy tôi sẽ có hứng thú với cô sao?” Lâm Thiên cười lạnh nói.

Lâm Thiên ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nếu như hai cha con nhà họ Huỳnh đã bị lật đổ rồi, tôi nghĩ cô cũng không cần phải ở lại công ty nữa, tự mình giao đơn từ chức đi, như vậy đối với mình hay đối với người khác cũng đều có thể diện.

Sau khi Lâm Thiên nói xong, liền trực tiếp xoay người bước đi mà không thèm để ý nữa, loại người như cô ấy không đáng để Lâm Thiên phải tốn nước bọt của mình.

Lâm Thiên đi thẳng về phía trước, đi đến trước mặt chủ quản vệ sinh.

Khuôn mặt của chủ quản vệ sinh lúc này, bởi vì quá căng thẳng mà trở nên trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Đặc biệt là sau khi Lâm Thiên đi tới trước mặt ông ta, đôi chân của ông ta lại không thể kiểm soát được mà run rẩy, có thể thấy được lúc này đây trong lòng ông ta đang sợ hãi như thế nào.

“Chủ quản Trung, nhân viên vệ sinh Lâm Thiên đến đây báo cáo với ông đây.

Tôi đã chuẩn bị đủ thuốc lá và rượu mà ông yêu cầu, bây giờ ông còn muốn không?” Lâm Thiên cười như không cười mà nhìn chằm chằm vào chủ quản Trung.

Hai ngày qua, chính là chủ quản Trung này làm khó dễ Lâm Thiên nhiều nhất.

Sự nhẫn nhịn trong hai ngày qua.

Lúc này đã đến lúc xử lý rõ ràng rồi.


Sau khi chủ quản Trung nghe thấy vậy, liền bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy.

“Cậu chủ…cậu chủ Thiên, tôi biết sai rồi, cậu hãy tha cho tôi đi.”
Trong sự sợ hãi, chủ quản Trung bị dọa đến trực tiếp quỳ xuống đất, ông ta cúi đầu còn không có dũng khí nhìn thẳng vào Lâm Thiên.

Chủ quản Trung nhớ tới những chuyện trước đây, khi ông ta làm khó dễ Lâm Thiên, và buông những lời mắng chửi Lâm Thiên đó, ông ta lại nghĩ đến Lâm Thiên là cháu trai của Lê Chí Thành, thì trong lòng ông ta lại bắt đầu kinh sợ đến không khỏi lạnh cả sống lưng.

Chủ quản Trung biết rất rõ rằng một khi đã chọc phải nhân vật này, chỉ cần Lâm Thiên muốn phế ông ta hay là muốn giết ông ta, thì ông ta tuyệt đối sẽ không có cơ hội sống sót.

Bây giờ đã không phải là vấn đề về công việc nữa, mà là vấn đề về sự sống còn.

Nhìn chủ quản Trung đang quỳ gối trước mặt mình,
Lâm Thiên cười lạnh: “Chủ quản Trung, bộ dạng ngông cuồng của ông, cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Tại sao bây giờ lại quỳ trên mặt đất giống như một con chó thế này? Sự ngông cuồng của ông đâu hết rồi?” “Cậu chủ Thiên, tôi thật sự...!thật sự biết mình sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho tôi" Chủ quản Trung cả người không ngừng run như cầy sấy.

“Ông sai rồi? Vậy hãy nói cho tôi biết ông sai ở chỗ nào?" Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào ông ta.

“Tôi...tôi sai không nên làm khó dễ, xúc phạm đến cậu chủ Thiên” Giọng nói của chủ quản Trung run rẩy.

“Sai cái con khỉ khô ông.”
Lâm Thiên một chân đá lên người chủ quản Trung, anh đá mạnh đến khiến cho ông ta té ngã xuống đất.

Chủ quản Trung bị té ngã xuống đất, cả khuôn mặt của ông ta đều biến thành màu gan lợn.

Ông ta ngã lăn trên mặt đất, không dám có chút phản kháng hay phản bác nào, giống như một con chó chết bên lề đường, đây hoàn toàn trái ngược với sự hung hăng càn quấy mà ông ta đã thể hiện ở trước mặt Lâm Thiên vào mấy ngày trước.

Loại người như chủ quản Trung, chính là sự điển hình của câu mềm nắn rắn buông.

Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào chủ quản Trung, hét lên với giọng điệu hung ác: “Sự sai lầm lớn nhất của ông chính là dựa vào quyền lực để mưu đồ tư lợi, đàn áp cấp dưới.

Nhân viên vệ sinh không phải là con người sao? Công ty cho ông làm chủ quản là vì tin tưởng ông, còn ông thì sao? Ông có thẹn lòng với công ty không? Ông có thẹn lòng với nhân viên không?”
Chủ quản Trung cúi đầu, không dám nói một lời.

“Mẹ nó tôi đang hỏi ông đấy, trả lời tôi” Lâm Thiên lại đá thêm một cước lên người chủ quản Trung.

Chủ quản Trung lợi dụng thân phận cấp trên đàn áp Lâm Thiên với những nhân viên cấp dưới, bây giờ Lâm Thiên cũng đi đàn áp lại ông ta, để ông ta nếm trải mùi vị khi bị đàn áp là như thế nào.

“Tôi...tôi có lỗi với công ty, tôi...tôi có lỗi với nhân viên” Chủ quản Trung cắn răng trả lời, cả người vẫn không ngừng run rẩy.

Lâm Thiên tiếp tục hỏi ông ta: “Bây giờ ông cảm thấy cái cảm giác khi bị bề trên đàn áp như thế nào?” “Rất...rất tốt.” Chủ quản Trung nào dám nói không tốt chứ? “Tốt cái con khỉ khô, tôi bảo ông nói thật” Lâm Thiên lại một chân đá lên người ông ta.

“Không tốt, không tốt.

Chủ quản Trung lại nhanh chóng trả lời.

“Nếu không tốt thì đúng rồi, tôi làm vậy là muốn cho ông nếm thử mùi vị khi bị bề trên đàn áp là như thế nào.” Lâm Thiên híp mắt nói.

“Vâng vâng vâng” Chủ quản Trung chỉ dám liên tục gật đâu.


Chủ quản Trung bây giờ đã rất hối hận vì đã đắc tội Lâm Thiên, nhưng bây giờ hối hận, hiển nhiên là đã quá muộn màng.

“Lời đã nói đến đây rồi, ngày mai ông cũng không cần phải đến Tỉnh Xuyên làm việc nữa, cút đi đi” Lâm Thiên dời mắt đi chỗ khác.

Chủ quản Trung cũng đã biết rõ công việc này của ông ta là chắc chắn không giữ lại được nữa rồi, cho nên ông ta cũng không nói thêm lời cầu xin gì.

“Tôi sẽ cút khỏi đây, tôi sẽ cút khỏi đây
Chủ quản Trung lật đật bò dậy, sau đó vừa lăn vừa bò mà chạy ra ngoài.

"Hay, hay."
Cũng không biết ai là người dẫn đầu, các nhân viên có mặt tại đây đều cùng nhau vỗ tay kêu hay.

Loại người như chủ quản Trung và Huỳnh Thiếu, trong thường ngày ở công ty đểu vô cùng hống hách và càn quấy, ỷ mạnh hiếp yếu, trong lòng của nhiều nhân viên tất nhiên cảm thấy không hài lòng với bọn họ.

Chỉ là bọn họ là cấp trên, trong thường ngày các nhân viên đều chỉ dám tức giận nhưng không dám lên tiếng.

Bây giờ loại người như chủ quản Trung và Huỳnh
Thiếu đã được xử lý rồi, tất nhiên bọn họ đều cảm thấy rất vui.

Đặc biệt là những nhân viên từng bị họ bắt nạt, đừng nói là cảm thấy vui mừng đến như thế nào nữa.

Lâm Thiên tiếp tục đi về phía trước, trực tiếp đi đến trước mặt nhân viên cũ Phạm Mạnh Cường.

“Cậu chủ Thiên”
Phạm Mạnh Cường vội vàng hành lễ với Lâm Thiên, nhìn trông rất thận trọng, khác xa so với bộ dạng bất cần đời khi Lâm Thiên gặp được anh ta trước đây.

“Cậu chủ Thiên, cậu...không phải là cậu cũng muốn đến xử lý tôi chứ? Cái gói thuốc mà cậu đưa cho tôi, tôi sẽ lập tức trả lại cho cậu” Phạm Mạnh Cường tỏ ra rất căng thẳng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Khi Lâm Thiên nghe được những gì Phạm Mạnh Cường nói, anh không thể nhịn được bật cười thành tiếng.

“Ha ha, ông anh hãy yên tâm đi, tôi không phải đến đây để xử lý anh đâu, tuy anh đã nhận một gói thuốc của tôi, nhưng đó là do tôi chủ động đưa cho anh, gói thuốc đó cứ coi như là món đồ kết giao của chúng ta đi" Phạm Mạnh Cường nghe được Lâm Thiên nói như vậy, anh ta mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu chủ Thiên, cậu nghiêm trọng rồi.

Cậu là cháu trai ruột của chủ tịch Thành, còn tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh không có xuất thân gì, tôi làm sao có thể là bạn của cậu được.

Phạm Mạnh Cường cười khan nói.

“Tôi kết bạn không quan tâm đến xuất thân” Lâm Thiên vỗ vỗ vai anh ta.
Lâm Thiên ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Hiện tại chủ quản vệ sinh đã bị bãi bỏ, vị trí này vừa đúng lúc bị bỏ trống, tôi sẽ làm chủ giao lại vị trí chủ quản vệ sinh này cho anh”
Lâm Thiên đã làm quen với Phạm Mạnh Cường được hai ngày nay, tuy rằng anh ta có chút bất cần đời, nhưng tâm tình lại không xấu.

Hơn nữa khi Lâm Thiên mới đến công ty, anh ta là người duy nhất trong số tất cả các nhân viên cũ, không chê phiền Lâm Thiên chỉ là nhân viên vệ sinh mới, mà sẵn sàng kể cho Lâm Thiên biết đến nhiều điều về công ty, cho thấy anh ta rất nhiệt tình.

“Thật...thật sao?" Phạm Mạnh Cường vui sướng đến mở to hai con mắt.

Phạm Mạnh Cường chỉ là một nhân viên dọn vệ sinh nhỏ, anh ta không có mối quan hệ và học vấn.

Anh ta nằm mơ cũng không ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ được thăng chức làm chủ quản.


“Anh thấy tôi giống như đang nói đùa sao?” Lâm Thiên cười nói.

“Hì hì, cảm ơn cậu chủ Thiên.” Phạm Mạnh Cường kích động mà vội vàng cảm ơn.

“Còn gọi là cậu chủ Thiên sao? Gọi tôi là Lâm Thiên, hoặc là anh Thiên cũng được.” Lâm Thiên nói.

“Vâng vâng vâng, anh Thiên.

Phạm Mạnh Cường mỉm cười liên tục gật đầu.

“Phạm Mạnh Cường anh ngồi vào vị trí chủ quản vệ sinh này rồi, nhớ đừng học theo chủ quản Trung đi đàn áp cấp dưới đấy, nếu không đến bạn bè chúng ta cũng không làm được nữa.

Lâm Thiên vỗ vai anh ta.

“Anh Thiên hãy yên tâm đi, Phạm Mạnh Cường tôi xuất thân từ cấp bậc thấp, tôi hiểu rất rõ những vất vả của nhân viên bề dưới phải chịu, tôi cũng ghét nhất loại chủ quản ý mạnh hiếp yếu đó” Phạm Mạnh Cường đảm bảo nói.

Phạm Mạnh Cường dừng lại một lúc, rồi nhoẻn miệng cười nói: “Anh Thiên, lúc nãy khi nhìn thấy anh xử lý chủ quản Trung và Huỳnh Thiếu đến nỗi hai người đó còn không dám có chút phản kháng nữa, đừng nói là tôi nhìn sướng đến như thế nào rồi, hì hì” “Nếu như sau này công ty lại xuất hiện những cấp bề trên có hành vi không tốt như vậy, anh có thể lén báo cáo với tôi bất cứ lúc nào.

Lâm Thiên nói.

“Không có vấn đề thưa anh Thiên.” Phạm Mạnh Cường đảm bảo gật đầu.

Sau khi bổ nhiệm Phạm Mạnh Cường, Lâm Thiên tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng dừng lại trước mặt Huỳnh Gia Đông, anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn.

“Cậu chủ cậu chủ Thiên”
Huỳnh Gia Đông là nhân viên bảo vệ của công ty, giờ đang lo sợ mà chào hỏi Lâm Thiên.

Huỳnh Gia Đông củi đầu, cũng không dám nhìn thắng vào Lâm Thiên, đồng thời trong lòng anh ta thấp thỏm không yên, cả người đều căng thẳng không thôi.

Huỳnh Gia Đông nằm mơ cũng không ngờ rằng Lâm Thiên lại là cháu trai ruột của người giàu có nhất Tây Nam, là cậu chủ của cả tập đoàn Tỉnh Xuyên này.

“Cậu chủ Thiên, trước đó chúng ta có chút hiểu lầm, vẫn mong...!vẫn mong là cậu chủ Thiên đừng để trong lòng” Khi Huỳnh Gia Đông nói chuyện, đôi môi khẽ run lên, có thể thấy được trong lòng anh ta đang căng thẳng như thể nào.

Anh ta chỉ là một nhân viên bảo vệ cấp thấp, thân phận của Lâm Thiên đã đủ khiến anh ta cảm thấy áp lực rồi.

“Hiểu lầm? Giữa chúng ta không có hiểu lầm.” Lâm
Thiên xuôi tay.

Lâm Thiên dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nếu như ý anh chỉ về chuyện tôi với em gái của anh, thì tôi vẫn là câu nói đó, anh hãy yên tâm, tôi sẽ không giờ trò với em gái anh đâu”
Huỳnh Gia Đông nghe vậy, khuôn mặt nhất thời lộ ra vẻ không tự nhiên..