Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 184: Trong Ngoài Không Giống Nhau






Sau một buổi sáng, về cơ bản Lâm Thiên đã quen với môi trường của công ty, đặc biệt là môi trường ở tầng bốn.

Trong nháy mắt thời gian đã về chiều.

Hành lang tầng bốn của công ty.

“Huỳnh Tuệ Mẫn, nếu như cô không phiền, tôi có thể hỏi cô về nhà cô là làm gì không?” Lâm Thiên vừa lau nhà vừa trò chuyện với Huỳnh Tuệ Mẫn.

“Mẹ tôi đã nghỉ hưu từ lâu, còn ba tôi là công nhân xây dựng, gia đình tôi sinh sống vào tiền lương của ba tôi” Huỳnh Tuệ Mẫn trả lời.

Tiếp theo đó, Huỳnh Tuệ Mẫn chuyển đổi cách nói, giọng điệu trầm thấp nói: “Nhưng mà, vào mấy ngày trước ba tôi bị tai nạn trên công trường, chân ông đã bị gãy, bây giờ còn nằm trong bệnh viện.

“Ơ, thật xin lỗi, tôi không biết” Lâm Thiên tỏ ý xin lỗi.

“Không sao đâu.

Huỳnh Tuệ Mẫn gượng cười.

“Đúng rồi Lâm Thiên, anh có biết vay tiền ở đâu không?” Huỳnh Tuệ Mẫn hỏi.

“Vay tiền? Cô muốn vay tiền?” Lâm Thiên sững người.

“Ừ, sau khi ba tôi xảy ra sự cổ, trong nhà tôi rất cần tiền.” “Gần đây bệnh viện lại hối thúc đóng tiền viện phí, nhưng tôi mới đi làm, muốn nhận lương thì phải đợi thêm một thời gian, tôi không biết có thể đi vay ở đâu.

Huỳnh Tuệ Mẫn cúi đầu.

“Các khoản vay tư nhân cô tuyệt đối đừng nhúng tay vào, nếu không cẩn thận thì sẽ càng lún càng sâu.” Lâm Thiên tỏ ra rất nghiêm túc.

Các khoản vay tư nhân có rất nhiều đều là khoản cho vay nặng lãi, cô gái đơn thuần giống như Huỳnh Tuệ Mẫn, một khi bị rơi xuống vực, tuyệt đối sẽ bị mấy tên đó ăn đến trơ xương.


“Nhưng mà, ngoại trừ vay tiền ra tôi thật sự không thể nghĩ ra cách nào khác.

Huỳnh Tuệ Mẫn cúi đầu.

“Cô nói đi, cô thiếu bao nhiêu, có lẽ tôi có thể giúp cô nghĩ cách” Lâm Thiên nói.

“Đó là một khoản tiền lớn, mười bảy triệu năm trăm đồng.

Huỳnh Tuệ Mẫn nói.

“Mười bảy triệu năm trăm đồng phải không, tôi cho cô mượn” Lâm Thiên nói.

Mười bảy triệu năm trăm đồng giờ đây đối với Lâm Thiên mà nói, hoàn toàn chỉ là một số tiền nhỏ, nếu như số tiền này có thể giúp đỡ được một người, tất nhiên sẽ là chuyện tốt.

“Chuyện này tôi...!số tiền lớn như vậy, tôi không thể lấy của anh được” Huỳnh Tuệ Mẫn vội vàng xua tay.

“Huỳnh Tuệ Mẫn, đây là tôi cho cô mượn, chứ đâu phải là tặng cho cô, tại sao cô lại không thể lấy?" Lâm Thiên cười nói.g
Lâm Thiên tiếp tục nói: "Cô vay khoản của người khác cũng là mượn, mượn của tôi cũng là mượn, tôi còn không cần lãi suất của cô, cũng không có rủi ro, cô nói đúng không?”
Huỳnh Tuệ Mẫn suy nghĩ kỹ lại, điều Lâm Thiên nói hình như cũng đúng.

“Vậy đợi đến khi tôi nhận được lương rồi, tôi sẽ trả cho anh ngay.” Huỳnh Tuệ Mẫn nghiêm túc nói.

“Được.” Lâm Thiên cười gật đầu.

Lâm Thiên căn bản không thiếu chút tiền này.

Nhưng mà, nếu như Lâm Thiên nói trực tiếp tặng cho cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không chịu lấy, cho nên Lâm Thiên mới nói là cho cô ấy mượn, dù sao kết quả cũng giống nhau, đều là đưa tiền cho cô ấy mà thôi.

“Lâm Thiên, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa, anh đã giúp tôi một vấn đề lớn.” Huỳnh Tuệ Mẫn nở một nụ cười.

Huỳnh Tuệ Mẫn nghĩ đến tiền viện phí đã được giải quyết, đương nhiên trong lòng cô ấy rất vui.

“Không cần cảm ơn, chuyện giám đốc tài chính đó làm khó tôi vào lúc sáng, cô không phải cũng đã giúp tôi sao.

Lâm Thiên cười nói.

“Này, cái cậu làm vệ sinh đó"
Vào lúc này, một giọng nói của phụ nữ từ phía sau truyền đến.

Lâm Thiên nghe thấy giọng nói như đang gọi mình, bèn quay đầu lại nhìn.

Người hiện lên ánh mắt anh là một cô gái mặc đồ công sở với chiếc tất đen.

Cô gái ăn diện có chút diêm dúa loè loẹt, hơn nữa dáng người cũng rất chuẩn, lộ ra vài phần gợi cảm.

“Cô đang gọi tôi?” Lâm Thiên nhìn cô ấy.

“Lẽ nào còn có ai ở đây sao? Mau lại đây.

Cô gái tỏ vẻ có chút thiếu kiên nhẫn.

Mặc dù Lâm Thiên không biết cô ấy là ai, nhưng với thân phận hiện tại của Lâm Thiên chỉ là người dọn vệ sinh bậc thấp nhất, vì vậy Lâm Thiên bước tới trước mặt cô ấy.

“Người đẹp, có chuyện gì vậy?” Lâm Thiên nhìn cô ấy.

Cô gái cau mày, lạnh giọng nói: “Cậu là người mới tới sao? Không biết lớn nhỏ mà tùy tiện kêu người, cậu có biết tôi là ai không? Thư ký của tổng giám đốc, gọi tôi là chị Phượng, hiểu chưa.

“Chị Phượng” Lâm Thiên gượng cười.

“Tôi lười so đo với cậu, nhanh chóng đi đến quán cà phê đối diện mua một cốc cà phê về đây, nhớ đừng cho thêm đường, đây là mua cho tổng giám đốc, nếu có chuyện gì sai sót, thì cậu không chịu nổi trách nhiệm đâu, hiểu chưa?”

Cô gái nghiêm mặt lại căn dặn một cách không kiên nhẫn, trong toàn bộ quá trình ấy còn không thèm nhìn đến Lâm Thiên một cái.

Có lẽ trong mắt cô ấy, Lâm Thiên chỉ là một nhân viên vệ sinh, còn không có đủ tư cách để khiến cô ấy muốn nhìn đến.

“Cô là thư ký tổng giám đốc, chuyện đi mua cà phê không phải cô là người nên đi sao?” Lâm Thiên bất lực nói.

“Cậu nhóc, cậu có đủ tư cách để chất vấn tôi sao? Nếu bảo cậu đi thì cậu đi đi” Cô gái nói với giọng ra lệnh.

“Được, thế nhưng cô cũng phải đưa tiền cho tôi mới được chứ?” Lâm Thiên bất lực nói.

Ai bảo bây giờ mình chỉ là một nhân viên vệ sinh thôi chứ? Ai cũng có thể sai khiến mình.

Để có thể hoàn thành nhiệm vụ của ông ngoại, anh vẫn là câu nói đó, hãy nhẫn nhịn trước.

“Tiền cậu cứ trả trước, sau khi mua xong liền đưa đến văn phòng tổng giám đốc.

Sau khi cô gái buông xuống câu nói này, liền xoay đầu quay người bỏ đi.

“Cáo mượn oai hùm”
Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái đang rời đi, anh không khỏi lắc đầu.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên bước ra ngoài công ty, chạy đi mua cà phê.

Hai mươi phút sau, cuối cùng Lâm Thiên cũng mua được cà phê trở về, sau đó trực tiếp đi đến văn phòng tổng giám đốc.

Ông ngoại từng nói chuyện tham ô ở chi nhánh Việt Hoàng chủ yếu là tổng giám đốc.

Lần này vừa hay có thể tiếp xúc với tổng giám đốc này.

Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc.

“Tại sao lại kéo rèm cửa lại nhỉ?"
Lâm Thiên tỏ vẻ rất nghi hoặc, vào ban ngày ban mặt rèm cửa của văn phòng tổng giám đốc lại kéo lại, cửa cũng đóng nữa.

Lúc này, Lâm Thiên mơ hồ nghe được bên trong có tiếng thở dốc.

Lâm Thiên bước đến gần cửa sổ, nhìn qua khe hở trong tấm rèm.

“Mẹ kiếp”
Lâm Thiên nhìn thấy cô thư ký gợi cảm ra lệnh cho Lâm Thiên đi mua cà phê lúc trước, giờ đây đang ngồi trên người một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn mà làm cái chuyện đó, hơn nữa còn tiến hành khá kịch liệt.

“Mẹ nó, bảo tôi đi mua cà phê, bản thân mình thì lại ở đây làm cái loại chuyện này” Lâm Thiên thốt ra một tiếng chửi thề.

Trong giờ làm việc mà làm loại chuyện này ở trong văn phòng, Lâm Thiên cảm thấy vị tổng giám đốc này cũng không phải là cái thứ tốt đẹp gì.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên đi tới trước cửa văn phòng.

“Cộc cộc cộc.”
Lâm Thiên gõ cửa.

Một phút sau, cánh cửa được mở ra.

Người mở cửa là cô thư ký đó, đầu tóc cô ấy rối bời và quần áo cũng chưa được mặc chỉnh tề.

“Đưa cho tôi đi”
Cô thư ký nhận lấy cà phê, sau đó bùm một tiếng đóng cửa lại.

Lâm Thiên lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Lâm Thiên trở lại tầng bốn, anh phát hiện ông chủ quản vệ sinh đang nghiêm mặt đứng trên hành lang.


“Cậu đến đây cho tôi.”
Chủ quản vệ sinh nhìn thấy Lâm Thiên xuất hiện, lập tức lên tiếng quát mắng Lâm Thiên.

“Chủ quản có chuyện gì sao?” Lâm Thiên đi tới trước mặt chủ quản.

“Cậu nhóc, trong giờ làm việc mà dám tự ý ra khỏi vị trí của mình, cậu thật là can đảm đấy" Chủ quản vệ sinh chắp hai tay ra sau lưng, bày bộ dạng của một nhà lãnh đạo.

“Chủ quản, tôi không có tự ý ra khỏi vị trí của mình, lúc nãy thư ký tổng giám đốc kêu tôi đi mua cà phê cho tổng giám đốc, tôi vừa mới mua về.” Lâm Thiên giải thích nói.

“Bớt ở đây kiếm cớ với tôi, cậu là nhân viên vệ sinh, cô ấy sao lại bảo cậu đi mua cà phê.

Chủ quản vệ sinh mắng lớn một trận.

“Chủ quản, nếu như ông không tin tôi, ông có thể đi tìm thư ký tổng giám đốc để đối chất.” Lâm Thiên trầm mặt lại nói.

“Đối cái con khỉ khô, tự ý rời khỏi vị trí chính là tự ý rời khỏi vị trí, cậu sẽ bị trừ lương một triệu năm mươi đồng coi như là hình phạt, nếu còn có lần sau nữa, kiến quyết đuổi việc, hiểu không? Chủ quản vệ sinh quát mắng nói.

“Chủ quản, ông có quá đáng quá không? Tôi có tự ý rời khỏi vị trí của mình hay không, ông rất dễ dàng có thể điều tra rõ được.

“Còn bây giờ ông tra còn không thèm đi tra, mà đã đổ hết tội lỗi cho tôi, ông đảm nhiệm vị trí chủ quản này hình như không được tròn bổn phận lắm?” Lâm Thiên lạnh giọng nói.

Cho đến nay, trong lòng Lâm Thiên đối với nhân viên quản lý của chi nhánh Việt Hoàng này thật sự là quá thất vọng đi.

Một người chủ quản vệ sinh nhỏ, không những hung hãng càn quấy áp chế nhân viên đến như vậy, mà còn không biết nói đạo lý đến như vậy?
Dù cho Lâm Thiên đã luôn cố nhẫn nhịn.

Nhưng với sự việc này cuối cùng cũng khiến Lâm
Thiên cảm thấy tức giận.

Bản thân mình cực khổ chạy đi mua cà phê, tiền thì tự trả, lúc về còn bị mắng là tự ý rời khỏi vị trí công việc, còn bị trừ lương nữa?
Mẹ kiếp chuyện này là cái quái gì đây? “Hơ, cậu nói tôi không làm tròn bổn phận? Tôi thấy là nhóc ranh cậu không muốn làm nữa rồi chứ gì?” Chủ quản vừa nói vừa tiến tới phía trước nắm lấy cổ áo của Lâm Thiên.

“Có chuyện gì mà ồn ào đến thế này?”
Một giọng nói vang lên.

Tiếp theo đó, một cô gái hiện vào mắt của Lâm Thiên.

Cô gái có mái tóc dài gợn sóng màu vàng kim, tùy ý xõa ngang vai, đường nét ngủ quan tinh tế, đôi mắt sâu giống hệt như con lai vậy, cộng thêm với cặp đùi dài thon thả của cô ấy.

Chậc chậc, đây tuyệt đối là món vật có thể mê hoặc lòng người mà.

Lâm Thiên nhất thời lại nhìn đến thất thần.

“Chủ quản Trung, đây là xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào đến vậy?” Cô gái dò hỏi chủ quản vệ sinh.

“Giám đốc Tú, người mới đến này không hiểu quy củ, tự ý rời khỏi vị trí làm việc, còn dám cãi lại tôi, tôi đang định dạy dỗ cậu ta.

Chủ quản vệ sinh nở một nụ cười xu nịnh..