“200 triệu tôi có thể đưa, nhưng còn người tôi tuyệt đối không thể để lại đây!” Giọng của Lâm Thiên rất kiên định.
"Hừ, không muốn cân nhắc, vậy các tất cả chúng mày đều xuống gặp diêm vương đi! "Các huynh đệ, động thủ đi!" Người đàn ông xăm trổ trực tiếp vung dao.
Ở thành phố Hải Phòng, không ai dám xúc phạm đến ông Lục, hôm nay lại có người dám đến gây rối chuyện làm ăn của ông Lục, nếu bọn họ tha cho người đó, thì mặt mũi của ông Lục còn biết để đâu nữa? Từ nay về sau chẳng phải là vẫn sẽ dám đến cướp người tiếp sao?
Trước khi người đàn ông xăm trổ đến, ông Lục đã nói với anh ta.
Lần này nhất định không được bỏ qua cho những người bị cướp đi, để cảnh tỉnh những kẻ muốn tẩu thoát! “Chờ một chút!” Lâm Thiên xua tay.
“Tôi sẽ nói thẳng vậy, tôi là chủ tịch chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên, và ông nội của tôi là Lê Chí Thành.
Tôi mong ông Lục của các người có thể nề mặt một chút và thả chúng tôi đi!"
Người đàn ông xăm trổ cười nói: "Haha, cậu nói cậu là cháu của Lê Chí Thành? Vậy thì tôi có thể nói mình là diêm vương rồi!"
Sau đó, người đàn ông xăm trổ vung dao lần nữa.
"Các huynh đệ, lên hết cho tôi, một người cũng không được bỏ sót!"
Giết!"
Những người xung quanh, đột nhiên giơ dao trong tay lên, lao về phía Lâm Thiên, tiếng hét rung trời, khí thế khiến người ta phải sợ hãi!
Lâm Thiên thấy tình cảnh này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lâm Vân không ngờ tới.
Đối phương không những không tin mà đến cơ hội biện bạch cũng không cho.
Tình hình hiện tại rất khác với tình hình ba mươi bốn mươi tên côn đồ chặn đường trong tiểu khu khi nãy.
Phải biết rằng, đây là ba đến bốn trăm người!
Và hầu hết bọn họ đều mang dao rựa trên tay.
Đám người của Lâm Thiên chỉ có hơn chục người, và vũ khí của họ chỉ là gậy côn.
Hơn nữa Lâm Thiên đã quan sát địa hình rồi, đối phương chặn đường ở đây đã lựa chọn rất kỹ, bên phải là núi, bên trái là rừng, đường trước sau đã bị cắt cụt, muốn lái xe chạy căn bản không hề có khả năng này!
Lý Ánh Hồng, Lý Khánh Duy còn cả cô gái trẻ Liễu Diệp sợ đến mức tái mặt, cảnh này so với trước đó còn kinh hoàng hơn rất nhiều, gần giống cảnh chiến tranh trong phim.
“Bảo vệ cậu Thiên!” Bạch Hổ hét lên.
Hơn mười người tinh anh của Công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, gương mặt cũng rất khó coi, bọn họ tuy có chút kỹ năng nhưng biết đều rằng bên mình căn bản chỉ có mười mấy người!
Nhưng họ cũng biết rõ rằng bây giờ không có đường lùi!
Thế là họ lần liền nhao nhao cầm lấy côn gậy, sẵn sàng chiến đấu.
"Bùm bùm bùm bùm!"
Sau khi người phía trước xông tới, hai bên lập tức lâm trận!
Trận chiến diễn ra rất ác liệt, hơn chục người của Lâm Thiên rất mạnh mẽ, trong chốc lát đã tiêu diệt được rất nhiều người.
Nhưng phía đối diện có quá nhiều người, trong số hơn chục người bọn họ, có người đã bị phía bên kia chém và bị thương.
Vào lúc này, một người bên phía đối phương đã phá vỡ được vòng vây phòng ngự và lao đến phía Lâm Thiên.
"Đi chết đi!"
Người này dùng một con dao lao về phía Lâm Thiên.
"Phập!"
Con dao của người này, vừa dơ tay đến giữa không trung, đã bị một cây côn mạnh mẽ nện thẳng vào đầu, trực tiếp đánh hắn ngã xuống nền đất, đầu chảy máu, thở không ra hơi.
Chiếc gậy côn này, chính là do Bạch Hổ ném tới.
"Aaaaaa!"
Lý Ánh Hồng và Liễu Diệp sợ đến mức hét lên, họ đã nhìn thấy người chết bao giờ đâu!
Nhưng xung quanh, đã có không chỉ một người chết.
Sau khi Bạch Hổ giải quyết xong người này, nghiêm mặt về phía Lâm Thiên nói: "Cậu Thiên, phía đối phương có quá nhiều người.
Tôi sợ rằng anh em tôi không trụ được bao lâu nữa.
Ý tưởng của tôi là, tôi sẽ vạch ra một còn đường, phá vòng vây đi ra ngoài, sau đó men theo phía bên trái chạy vào trong rừng!" “Cho dù có thể thoát ra được, anh em của chúng ta phải làm sao?” Lâm Thiên nói.
“Cậu Thiên, hiện tại trong tình huống này, chỉ có thể nói rằng một người có thể thoát được đã là tốt lắm rồi!” Bạch Hổ nghiêm mặt.
"Bùm!"
Ngay khi giọng nói của Bạch Hổ dứt lời, một trong những người thuộc hạ của Lâm Thiên đã trực tiếp bị chém lia lịa lùi bước lại.
Anh ta lui tới trước mặt Lâm Thiên, sau đó trực tiếp ngã xuống đất.
Sau đó, bốn hoặc năm người cùng nhau lao qua lỗ hổng này.
Bạch Hổ vội vàng xử lý bốn năm người này.
"Người anh em! Người anh em!"
Lâm Thiên ngồi xổm xuống, hét lên hai lần, nhưng người này đầy vết dao trên người ướt đẫm máu.
Lâm Thiên xem mạch của anh ta, anh ta đã tắt thở.
“Chết tiệt!” Lâm Thiên mặt xanh chửi rủa.
Những người này đều là tinh hoa của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, đều là người của mình, nhìn thấy người của mình bị giết, trong lòng Lâm Thiên dĩ nhiên là vô cùng tức giận!
Lâm Thiên lại liếc nhìn, một nửa trong số mười mấy người anh mang theo đã bị thương, hai người bị chém ngã xuống đất, bất động.
Lâm Thiên lại liếc nhìn, Lý Ánh Hồng cùng những người khác, lúc này vẻ mặt đang rất hoảng sợ.
Lâm Thiên biết rất rõ mười mấy anh em của mình đã gần như không thể chống đỡ nổi!
Mặc dù họ đều là những người có thân thủ rất giỏi.
Nhưng họ không thể một lúc xử lý mấy trăm người.
Lúc này, Bạch Hổ đã giải quyết xong bốn người đó, trở lại trước mặt Lâm Thiên.
“Cậu Thiên, mau quyết định đi, không có thời gian đâu!” Bạch Hổ lo lắng nói.
"Được.
Vậy thì làm như anh nói, phá vòng vây từ bên trái!" Lâm Thiên nghiêm mặt.
"Được rồi, các anh em! Thay đổi từ phòng thủ sang tấn công, đột phá từ bên trái bằng mọi giá!" Bạch Hổ hét lên.
Ngay sau khi lao ra, Bạch Hổ cầm dao trên mặt đất, mang hung khí lao thẳng vào đám đông đang chặn bên trái.
Bạch Hổ cũng đã hoàn toàn bạo phát, dao trên tay anh ta điên cuồng chém xuống một trận.
Trong giây lát chém đến mấy người, khiến những người xung quanh sợ hãi liên tục lùi về sau.
Bằng cách này, một con đường đã được vạch ở phía bên trái ngay lập tức.
"Đi nào!"
Lâm Thiên mang theo ba người Lý Ánh Hồng, dưới sự yểm trợ của vài người thuộc hạ, trực tiếp chạy ra khỏi đường cao tốc từ lối mở này, chạy đến bên đường có rừng cây phía sau.
Lâm Thiên quay đầu lại liếc nhìn, trong số khoảng hơn chục người anh ta mang theo, năm người trong số họ đã trở thành xác chết nằm trên đất, hầu hết những người còn lại đều đã bị thương.
Lâm Vân trong lòng vừa phẫn nộ vừa khó chịu.
Những người này đã vì anh mà chết!
Tất nhiên, bên kia cũng có tầm 20 30 người đã chết, và hàng chục người bị thương.
Thấy vậy, người đàn ông dẫn đầu có hình xăm nhanh chóng hét lên: "Muốn chạy? Không có cửa!" "Các huynh đệ, cùng nhau xông lên, giết hết những người này cho tôi!" "Giết giết giết!"
Người của đối phương đều lập tức lao về hướng của anh.
Lâm Thiên trong lòng rất tức giận, không ngờ rằng những tên khốn kiếp này, một con đường nhỏ để họ sống thôi cũng không cho! “Cậu Thiên, tôi dẫn các huynh đệ chặn lại, cậu mau chạy đi!” Bạch Hổ nói.
“Muốn đi thì cùng nhau đi!” Lâm Thiên nói với kiên định.
Lâm Thiên không muốn bỏ lại bất kỳ ai! “Cậu Thiên, nếu không ngăn bọn họ lại, không ai trong chúng ta có thể đi!” Bạch Hổ nghiêm túc nói.
Dừng lại một chút,Bạch Hổ giọng điệu khẩn thiết tiếp tục nói: "Hơn nữa nếu cậu không đi, anh em chúng tôi chỉ có thể một mực đứng đây để chặn lại.
Đợi khi cậu đi xa rồi, tôi có thể đưa những người anh em còn lại đi.
Cậu Thiên, cậu thực sự vì muốn tốt cho các anh em, vậy hãy mau chạy đi!"
Lúc này, một đám người đông nghịt, lại một lần nữa lao tới.
Lâm Thiên nhìn qua, đám người Lý Ánh Hồng, bản thân vẫn nên là kéo bọn họ chạy đi.
Hơn nữa những gì mà Bạch Hổ nói thực sự không sai, anh chạy được rồi, bọn họ mới có thể chạy.
"Được!"
Lâm Thiên gật đầu.
"Cậu Thiên, cậu cầm cái này phòng khi cần, tôi không thể cùng cậu đi hết đoạn đường tiếp theo!"
Bạch Hổ vừa nói vừa lấy ra một cây dùi cui điện đưa vào tay Lâm Thiên.
Lâm Thiên cầm lấy dùi cui điện.
Đồng thời ánh mắt kiên định nói: "Bạch Hổ, nhất định phải đưa các anh em của tôi trở về gặp tôi!"
Nói xong, Lâm Thiên đưa Lý Ánh Hồng, em trai cô ấy và cô gái trẻ chạy vào rừng.
Bạch Hổ quay lại để chặn kẻ thù đang lao tới! Trong khu rừng.
"A!"
Sau bảy tám phút, cô gái tên Liễu Diệp.
Đột nhiên hét lên.
Lâm Thiên quay đầu đã thấy cô ấy ngã xuống đất.
“Làm sao vậy?” Lâm Thiên vội vàng quay trở lại, chạy tới trước mặt cô.
“Anh Thiên, em...chân em dường như bị trẹo rồi.” Liễu Diệp nói.
Lâm Thiên nhìn xuống, có lẽ Liễu Diệp là vấp phải một cục đá dưới chân "Để tôi xem xem!"
Lâm Thiên ngồi xổm xuống, kiểm tra kỹ mắt cá chân của Liễu Diệp, phát hiện mắt cá của Liễu Diệp đã bị sưng đó.
“Anh sẽ cõng em!” Lâm Thiên nói.
"Anh Thiên, em ...!em vẫn đi được!
Liễu Diệp một bên nói, một bên muốn đứng dậy.
“A!” Nhưng vừa đứng dậy lại không cẩn thận ngã xuống.
Lâm Thiên nhanh mắt nhanh tay, vội vàng giữ chặt cô.
“Đừng cố sức, để anh cõng em!” Lâm Thiên xoay người, chuẩn bị cõng Liễu Diệp trên lưng.
“Anh Thiên, để em làm việc thể chất này.Em trai của Lê Ánh Hồng đi tới.
“Không sao, nhiệm vụ của cậu là chăm sóc cho chị gái thật tốt!” Lâm Thiên nói với cậu ấy.
Chính là vừa rồi.
"Haha, cuối cùng cũng để cho hai anh em chúng ta đuổi kịp!"
Một tiếng cười chợt vang lên sau lưng.
Lâm Thiên nhìn lại, hai người đàn ông có hình xăm, tay cầm mã tấu đập vào mắt Lâm Thiên! “Vậy mà lại để bị hai người đuổi theo!” Vẻ mặt Lâm Thiên liền thay đổi.
Lâm Thiên trong lòng thầm nói, Bạch Hổ bọn họ đều lành ít giữ nhiều rồi sao?
Tuy rằng trong lòng Lâm Thiên thầm cầu nguyện Bạch
Hổ sẽ sống, nhưng trong lòng anh cũng hiểu được mình sợ rằng sẽ không có vận may này ...!“Đại ca, hai người đẹp này đều là hàng cực phẩm.
Đợi giải quyết hai thằng nhóc này xong, chúng ta từng người từng người, sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ ở đây Một gã cao lớn nở một nụ cười tự mãn.
Một người đàn ông mặt rỗ khác cười cười gật đầu: "Không sao, hai tên nhóc này, chúng ta chia nhau giải quyết từng đứa một!"
Ngay sau đó, hai người cầm mã tấu trên tay, một người hướng về phía Lâm Thiên, người kia hướng về em trai của Lý Ánh Hồng.
Liễu Diệp chân bây giờ đã bị trẹo rồi, muốn chạy chắc chắn là không được.
Cách duy nhất còn lại là chiến đấu trực diện!
Lâm Thiên không biết võ, nhưng vào lúc này, là một người đàn ông, anh phải chiến đấu!
May mắn thay, Bạch Hổ đã đưa cho anh một chiếc dùi cui điện, bây giờ là lúc nó trở nên hữu ích.
Lâm Thiên sờ sờ túi, chuẩn bị lấy ra dùi cui điện mà
Bạch Hổ đã đưa cho.
"Hả? Sao lại không thấy nữa?" "Chẳng lẽ...!anh đã làm rơi trên đường?"
Lâm Thiên không ngờ phát hiện ra dùi cui điện trong túi đã biến mất
Nhưng đây là vũ khí duy nhất của Lâm Thiên có bây giờ!.