“Vâng, Chủ tịch!” Lưu Thân gật đầu.
Trương Quốc Thạch nghe mấy lời nói đó mà choáng váng như bị một gậy đánh thẳng vào đầu.
Ông ta lập tức lo lắng, nếu Tập đoàn Tỉnh Xuyên dừng hợp tác với công ty nhà họ thì có nghĩa là họ đã đặt một dấu chấm hết cho công ty Hồng Phúc của ông ta!
"Chủ tịch Lâm, làm ơn...!hãy cho chúng tôi một cơ hội! Tôi sẽ dạy dỗ lại thằng con trai bất hiếu này của tôi khi trở về nhà!" Trương Quốc Thạch cũng cầu xin.
“Câm miệng!” Lâm Thiên cau mày.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nheo mắt, đắc ý nói:
"Kết quả như vậy là tôi đã cho cha con ông mặt mũi rồi.
Nếu thật sự muốn truy sát, ông và con ông sẽ phải chết! Tôi cứu không được ông!"
Mặt Trương Quốc Thạch tái mét và tim ông ta co thắt.
Ông ta biết chỉ vì Lâm Thiên là cháu của Lê Chí Thành, nếu Lâm Thiên thật sự muốn giết con mình thì cậu ta nhất định sẽ làm điều đó!
Trương Hách ngồi sụp xuống đất.
Vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt hắn ta.
Chính là vì hắn!
Trương Hách biết rằng mọi thứ đã kết thúc!
Lâm Thiên ngồi trở lại ghế sô pha da, đồng thời vẫy vẫy tay, thốt ra vài tiếng:
"Nếu không có việc gì khác nữa thì đi ra đi!"
"Chủ tịch, làm ơn!"
Lưu Thân mở cửa và ra hiệu cho Trương Quốc Thạch và đứa con trai rời đi.
Hai cha con tuyệt vọng và tức giận rời khỏi phòng chờ VIP.
Bên ngoài phòng VIP
"Bốp!"
Ngay khi vừa bước ra, Trương Quốc Thạch đã thẳng tay tát vào mặt Trương Hách.
“Mẹ kiếp, mày còn dám xúc phạm cháu trai của Lê Chí Thành! Mày cho rằng cuộc sống của chúng ta còn chưa đủ ngắn sao?” Trương Quốc Thạch sục sôi tức giận.
“Cha, con...!con thật sự không biết cậu ta là cháu của Lê Chí Thành!” Trương Hách khổ sở, tuyệt vọng.
Sau khi trải qua sự việc vừa rồi, Trương Quốc Thạch và Trương Hách tự nhiên không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại chỗ bữa tiệc.
Cả hai cha con nhục nhã rời khỏi khách sạn Mường Thanh.
Bên trong phòng chờ VIP.
“Chủ tịch Lâm, ngay cả khi cậu không có bất bình với Công ty Vật liệu xây dựng Hồng Phúc, tôi cũng sẽ cắt đứt hợp tác với họ lần này” Lưu Thân nói.
“Ồ ? Tại sao?” Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Lưu Thân.
"Bởi vì vật liệu xây dựng do công ty của họ cung cấp tuy đắt tiền nhưng chất lượng cũng chỉ ở mức trung bình.
Họ được hợp tác với công ty chúng ta vì đã hối lộ Ngô Đại Phúc và con trai ông ta." Lưu Thân nói.
“Thì ra là vậy.” Lâm Thiên gật đầu.
Lưu Thân tiếp tục: "Chủ tịch Lâm, sau khi chúng ta chấm dứt hợp tác với Hồng Phúc, chúng ta cần chọn một công ty vật liệu xây dựng mới để thay thế.
Tôi không biết Chủ tịch có yêu cầu hay đề xuất gì không?"
"Tôi tin ông.
Ông sẽ có một sự lựa chọn tốt." Lâm Thiên nói.
“Chủ tịch Lâm có thể yên tâm, tôi sẽ chọn một công ty có giá cả phù hợp và chất lượng tốt.” Lưu Thân thấy Lâm Thiên tin tưởng mình như vậy, trong lòng tự nhiên có vẻ rất vui.
Lối vào khách sạn.
Cậu bạn tốt của Lâm Thiên, Hoàng Luân vui vẻ đến cửa khách sạn.
Ngày hôm qua Lâm Thiên nói nếu Hoàng Luân muốn tới tiệc chiêu đãi, cứ việc đến, đương nhiên Hoàng Luân béo sẽ đến xem náo nhiệt rồi.
"Thưa ngài, chờ một chút."
Hoàng Luân vừa tới cửa liền bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại.
Bọn họ thấy y phục của cậu rất bình thường, có vẻ không phải người có thể phù hợp với khách sạn Mường Thanh.
"Tôi tới đây để dự tiệc chiêu đãi của tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Sao vậy? Có chuyện gì không?" Hoàng Luân nhìn hai nhân viên bảo vệ.
"Thưa ngài.
Nếu ngài đến đây để tham dự bữa tiệc thì xin vui lòng cho xem thư mời." Hai nhân viên bảo vệ nói
"Thư mời? Tôi được chủ tịch chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên mời bằng lời nói.
Không có thư mời." Hoàng Luân mập nói.
“Xin lỗi, nếu không có thư mời thì không vào được!” Hai nhân viên bảo vệ chặn đường.
"Không phải tôi đã nói hết sao? Tôi bị chủ tịch mời bằng lời nói! Nếu các anh không tin thì có thể hỏi." Hoàng Luân không nói nên lời.
Hai nhân viên bảo vệ không tin, thay vào đó là cười.
Họ dường như vừa nghe thấy một trò đùa rất nực cười.
Lúc này, người quản lý khách sạn lịch lãm trong một bộ vest đi tới.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì mà gây ồn ào?"
"Quản lý, vị này nói là đến dự tiệc chiêu đãi của tập đoàn Tỉnh Xuyên, nhưng không có giấy mời.
Cậu ta nói là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên mời bằng lời nói." Hai nhân viên bảo vệ nói.
Hoàng Luân gật đầu: "Đúng vậy, chủ tịch thuận miệng mời tôi đến.
Tôi với cậu ấy là bạn tốt."
Viên quản lý nhìn Hoàng Luân từ trên xuống dưới, rồi chế nhạo:
"Cậu nói cái gì? Chủ tịch Tỉnh Xuyên mời cậu bằng miệng? Cậu là bạn tốt với chủ tịch Tỉnh Xuyên? "
"Đúng!” Hoàng Luân lại gật đầu.
"Thằng mập, dừng cái trò đùa của cậu ở đây được rồi đấy.
Trông cậu như thể lại có thể giống bạn của Chủ tịch Tập đoàn Tỉnh Xuyên sao? Cậu đã nhìn vào gương xem bộ dạng của mình ra sao chưa? Tôi nghĩ cậu chỉ muốn uống rượu ăn chùa ở đây thôi!" Viên quản lý của khách sạn Mường Thanh chế nhạo.
Hoàng Luân đỏ mặt, bị coi thường thế này, đương nhiên cậu rất khó chịu.
Nếu là trước kia, cậu ta còn có thể chịu đựng được việc bị coi thường.
Nhưng Lâm Thiên đã nói với cậu, từ nay hai người sẽ không cần phải nhẫn nhục chịu đựng ai bắt nạt, sỉ nhục họ cả.
Có chuyện gì Lâm Thiên sẽ giải quyết.
Nghĩ đến đây, Hoàng Luân ngẩng đầu nói:
"Không mặc hàng hiệu nổi tiếng thì nên bị coi thường sao? Để tôi nói cho các anh biết.
Đừng có mà chó má, hống hách coi thường người ta ! "
Tay quản lý đột nhiên cau mày: "Mày gọi tao là con chó? Mày muốn tìm cái chết phải không?"
"Là tại các anh nên tôi mắng! Đồ chó khinh người nên mới thế!" Hoàng Luân vẫn mạnh mẽ đáp trả.
"Thằng nhãi ranh, mày đang tìm cái chết!"
"Bốp!"
Gã quản lý sảnh tức giận tát thẳng vào mặt Hoàng Luân.
Một cái tát trời giáng xuống mặt Hoàng Luân, cậu ta cũng không kịp ngăn cản vì không ngờ tay quản lý lễ tân khách sạn lại trực tiếp ra tay với mình.
“Anh...!Anh đánh tôi?” Hoàng Luân che mặt, trợn to hai mắt.
Viên quản lý sảnh tự hào nói: "Mày dám mắng tao, tau đánh vào mặt mày.
Dám mắng ông à?Mày là cái thá gì? Hai người các anh ném ngay con gà trống hôi thối này ra khỏi đây!"
Gã quản lý khu vực lễ tân vẫy tay với hai nhân viên bảo vệ bên cạnh Nghe lệnh, hai nhân viên bảo vệ tiến tới dựng người Hoàng Luân lên.
"Anh...!anh chờ đấy! Anh đánh tôi, tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá!" Hoàng Luân tức giận chỉ tay về phía gã quản lý Đạt Huy.
“Được rồi, tao sẽ đợi!” Viên quản lý sảnh chế giễu.
Ngày thường công việc quản lý của anh ta phải tiếp xúc với vô số người, chỉ cần liếc mắt nhìn hoặc cùng lắm là qua một hai câu nói, anh ta tự tin rằng sẽ đọc được vị của tất cả những người đối diện.
Bây giờ nhìn Hoàng Luân, anh ta cho rằng cậu là loại khố rách áo ôm, thấp cổ bé họng nên không sợ.
Sau khi bị hai nhân viên bảo vệ ném ra ngoài, Hoàng Luân trực tiếp lấy điện thoại ra, quay số của Lâm Thiên và nói...
Trong phòng chờ VIP.
"Cái gì? Cậu bị đánh ở cửa khách sạn?" Lâm Thiên kinh ngạc đứng lên khỏi chỗ ngồi.
“Được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ xuống lầu ngay!” Lâm Thiên nói vào điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại.
Sắc mặt Lâm Thiên nghiêm trọng.
Bạn thân đến dự bữa tiệc chiêu đãi mà cậu tổ chức lại bị đánh ở cửa.
Như vậy mà được sao?
“Chủ tịch Lâm, chuyện gì xảy ra vậy?” Lưu Thân vội vàng hỏi.
“Bạn của tôi đến cửa khách sạn, bị quản lý khách sạn đánh!” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Lưu Thân cũng kinh ngạc.
Đây là chuyện lớn.
"Lưu Thân, đi theo tôi!"
Lâm Thiên đi thẳng ra ngoài.
Lưu Thân nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, và ông ta nhanh chóng đi theo.
Lối vào khách sạn.
Hoàng Luân bị ném ra ngoài và lúc này đã quay trở lại cửa.
Gã quản lý sảnh vẫn đứng ở cửa không rời đi.
"Nhãi ranh, mày vẫn quay lại sao? Còn muốn bị đánh tiếp sao?" Gã quản lý sảnh chỉ vào Hoàng Luân, hống hách nói.
"Câm miệng!"
Một tiếng hét dữ dội phát ra từ trong sảnh khách sạn.
Viên quản lý quay đầu lại và thấy Lâm Thiên và Lưu Thân đang vội vã bước ra ngoài.
"Chủ tịch Lâm, Tổng giám đốc Lưu!" Viên quản lý sảnh ngạc nhiên.
Sau đó, anh ta nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt và nói:
"Chủ tịch Lâm, Tổng giám đốc Lưu.
Hai người sao đột nhiên lại ở đây?"
"Cút ngay!"
Lâm Thiên dùng bàn tay đẩy gã quản lý Đạt Huy ra, đi thẳng tới trước mặt Hoàng Luân.
“Lâm Thiên, cuối cùng cậu đến rồi!” Hoàng Luân nhìn Lâm Thiên cười vui vẻ.
“Hoàng Luân, ai đánh cậu?” Lâm Thiên liếc mắt.
"Hắn!"
Anh chàng béo chỉ thẳng vào người quản lý sảnh.
Lâm Thiên quay đầu nhìn tên quản lý Đạt Huy.
Có một sự ớn lạnh dâng lên
trong mắt vị chủ tịch trẻ tuổi.
Viên quản lý cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên, anh ta sợ tới mức sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Gã quản lý tiền sảnh không phải kẻ ngốc, nhìn xong cảnh này đã hiểu Hoàng Luân thực sự là bạn của tân chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên!
Nghĩ đến đây trái tim anh ta bỗng như rơi xuống vực sâu.
Anh ta thực sự đã đụng phải bạn của chủ tịch tập đoàn.