159: Có Mắt Như Mù
"Thưa ngài, thành thật xin lỗi!"
Hai người phụ nữ đứng nghênh đón duỗi tay ngăn cản ba người Lâm Thiên.
“Thưa ngài, thành thật xin lỗi, tối nay đã hết chỗ rồi." Người phụ nữ đứng đón khách nói.
“Nếu phòng riêng hết chỗ rồi, vậy ngồi ở đại sảnh đi
Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Thưa ngài, ở đại sảnh cũng hết chỗ rồi.” Người phụ nữ đứng đón khách nói.
“Tất cả các bàn trong đại sảnh đều trống, tại sao lại nói là không có chỗ ngồi?” Lâm Thiên liếc nhìn vào khách sạn, vẫn còn rất nhiều chỗ.
Người phụ nữ đứng tiếp khách nói: “Thưa ngài, đều đã bị đặt hết rồi!”.
“Nhiều bàn như vậy đều đã bị đặt rồi sao? Làm sao có khả năng đó!” Lâm Thiên lắc đầu, có chút khó tin.
"Thưa ngài, vậy tôi sẽ nói thẳng.
Nhà hàng của chúng tôi là nhà hàng cao cấp với chi phí cao.
Có thể đó không phải là chi phí mà ngài có thể bỏ ra nổi.
Ngài nên chọn một nhà hàng khác." Người phụ nữ đứng tiếp khách nói.
Một phụ nữ chào đón khách khác cũng nói thêm: "Thưa ngài, có một quán ăn ở đối diện.
Có thể sẽ phù hợp với ngài hơn, nhà hàng Hoa Kim của chúng tôi không phải là tiêu tiền của người nghèo." "Người nghèo? Thì ra là sợ chúng tôi không trả nổi tiền!" Lâm Thiên cười lạnh.
Lâm Thiên, Như Tuyết và tên mập đều ăn mặc vô cùng đơn giản, mặc cũng là đồ giá rẻ.
Vì vậy, hai người phụ nữ đón khách cho rằng Lâm Thiên ba người họ không có đủ tiền trả nên từ chối cho ba người họ đi vào với lý do không có chỗ ngồi.
“Thưa ngài, ngài đã hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải sợ rằng ngài không đủ khả năng, mà bởi vì ngài thực sự không đủ khả năng” Người phụ nữ đón khách nói.
Lâm Thiên đem theo một nụ cười nghiền ngẫm, nói: "Các cô trong lòng có phải đang đùa cợt chúng tôi ba người quê mùa, mà dám tới nhà hàng Hoa Kim? Cảm thấy ba người chúng tôi ngu ngốc?" “Vâng, thưa ngài!” Hai người phụ nữ tiếp khách đồng thời gật đầu.
“Haha!” Tên mập đứng bên cạnh không nhịn được cười.
Tên mập biết rất rõ thân phận của Lâm thiên, bây giờ Lâm Thiên lại bị hai người phụ nữ đón khách xem thường, hắn tự nhiên cảm thấy buồn cười.
Ngay cả Như Tuyết cũng không nhịn được mà che miệng cười.
Lâm Thiên cũng cười, sau đó lấy ra một chùm chìa khóa xe Lamborghini "Chìa khóa của xe này, hai người nhận ra chứ?" “Chìa khóa xe Lamborghini?" Hai người phụ nữ đứng đón khách đều sửng sốt.
"Chìa khóa xe này là thật hay giả? Không phải là giả đấy chứ?" Một trong hai người phụ nữ đón khách nhịn không được liền nói.
Trong mắt người phụ nữ đón khách, nhìn quần áo của ba người Lâm Thiên không giống như một người có thể sở hữu một chiếc Lamborghinil “Giả không thể là thật, thật không thể là giả!” Lâm
Thiên cười nói.
Sau đó, Lâm Thiên xoay người, đối mặt với bãi đậu xe, ấn nút mở khóa.
“Tinh tinh!"
Cùng với âm thanh của hai chiếc còi mở khóa giòn giã vang lên, một chiếc đèn flash hai bên của chiếc Lamborghini cũng chớp lên hai lần, mở to hai đèn như mắt của một con dã thú.
Lâm Thiên lại nhấn nút khóa xe.
"Tinh tinh!"
Hai đèn flash của Lamborghini lại lóe sáng.
“Lam...!Lamborghini Bull!” Hai người phụ nữ đón khách ngày người nhìn ra bãi đậu xe, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Đây là siêu xe thể thao đẳng cấp gần chục tỷ, vẻ ngoài long lanh sáng chói, dưới ánh đèn mấy người này càng có thể thấy rõ!
Lâm Thiên cất gọn lại chìa khóa xe, sau đó cười nhìn hai người phụ nữ đón khách, nói: "Bây giờ, hai cô còn có bất kỳ nghi ngờ gì không?" "Thưa ngài, xin lỗi! Thành thật xin lỗi!" Hai người phụ nữ đón khách cúi đầu xin lỗi với khuôn mặt tái xanh.
Chết tiệt, đây là chủ nhân của một chiếc Lamborghini, vừa rồi bọn họ lại đi chế nhạo? Trong lòng bọn họ bị doa chết khiếp.
“Hai người đẹp, bây giờ có thể mời tôi vào được chưa?” Lâm Thiên cười nói.
"Có thể có thể có thể, xin mời khách quý vào trong!"
Hai người phụ nữ đón khách, cung cung kính kính chào đón ba người Lâm Thiên.
Mời bọn họ vào khách sạn.
Sau khi vào khách sạn.
"Anh Thiên, phong thái này thật tuyệt.
Vừa nãy khi bước vào em nhìn thấy hai người phụ nữ đứng đón khách ở cửa, bị dọa đến hai chân run lên bần bật, xem sau này bọn họ còn dám coi thường người ta nữa không!" Tên mập cười nói
Lâm Thiên không khỏi lắc đầu nói: "Ầy, vốn dĩ muốn làm đơn giản một chút, nhưng cứ nhất quyết phải ép tôi." "Phù, anh Thiên, anh chính là một thiếu gia nhà giàu quá đơn điệu rồi.
Các thiếu gia có tiền khác cả người đều là dùng đồ hiệu, đồng hồ đeo tay hiệu, anh mặc vẫn còn đơn giản như vậy!" Tên mập cười nói.
"Không còn cách nào, quen rồi, hơn nữa tôi thật sự cũng không biết, nhất định phải cả người mặc đồ hàng hiệu sao? Có tác dụng gì chứ?" Lâm Thiên nói.
"Lâm Thiên, em nghĩ hiện giờ anh đang làm rất tốt rồi.
Tuy đơn giản nhưng sạch sẽ và gọn gàng.
Anh không cần phải mặc đồ hiệu nổi tiếng là gì cả." Như Tuyết nói.
“Ừ” Lâm Thiên gật đầu.
Trong khi nói chuyện, ba người họ đến một chỗ ngồi bên cửa sổ trong đại sảng và ngồi xuống.
Một cô phục vụ trẻ tuổi đến gọi món, Lâm Thiên ngẫu nhiên gọi vài món ăn đặc trưng, và gọi một chai rượu ngon.
“Đúng rồi, anh Thiên, cái tên Phạm Nhật Long đó quá ngông cuồng rồi, anh định đối phó với anh ta như thế nào?” Tên mập hỏi.
“Yên tâm, tôi đã tìm ra cách để xử lý cho anh ta rồi.” Lâm Thiên cười nói.
Ý tưởng ban đầu của Lâm Thiên là nhẫn nhịn.
Đợi qua một thời gian nữa, Phạm Nhật Long sẽ rời khỏi thành phố Bảo Thạnh.
Nhưng mà, sau sự việc hôm nay, Lâm Thiên thật sự chịu không nổi, trong lòng anh cũng nghĩ được cách để xử lý anh ta rồi.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng to bất ngờ bước đến bàn anh.
"Người đẹp này, cô có hứng thú không? Đến ngồi cùng bàn với chúng tôi đi? Cùng anh em chúng tôi uống vài lý, thế nào?" Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Như
Tuyết.
"Xin lỗi! Tôi không quen biết anh." Như Tuyết cau mày.
“Người đẹp, em đừng xấu hổ, ở cùng với hai thẳng quê mùa này có gì vui? Qua đó uống cùng anh vài ly, anh bảo đảm em sẽ không chịu thiệt đâu!” Người đàn ông trung niên vẫn nhìn chằm chằm Như Tuyết một cách mê mẩn.
"Cút ra! Đây là bạn gái của tôi." Lâm Thiên khó chịu nhìn người đàn ông trung niên.
Ở trước mặt của tôi, mà còn muốn dụ dỗ bạn gái của tôi sao? Coi Lâm Thiên như không tồn tại sao? "Cậu nhóc! Đây là bạn gái của cậu sao? Vậy đi, tôi đưa cho cậu 700 triệu, nhường cô ta cho tôi thì sao?" Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn chằm chằm Lâm Thiên.
Lâm Thiên cau mày thốt ra một chữ: "Cút!" "Bảo tôi cút, một thằng bụi đời nhỏ bé như mày có tư cách sao? Đưa tiền cho mày đã là nể tình mày lắm rồi, đừng có được nước làm tới!" Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên dám trêu chọc Như Tuyết, chỉ vì Lâm Thiên và tên mập ăn mặc vô cùng bình thường.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng bự bước tới, ông ta là ngồi cùng bàn với người đàn ông trung niên đeo sợi dây chuyền vàng lớn.
Bọn họ vừa uống chút rượu liền nhìn thấy Như Tuyết xinh đẹp như vậy, lại nhìn thấy Lâm Thiên hai người mặc quần áo hàng chợ, cho nên muốn đến gây sự chú ý của Như Tuyết.
Lâm Thiên thấy thế, trực tiếp hét lên: "Quản lý.
Đến đây!"
Lâm Thiên lười nói nhảm với hai thứ rác rưởi này.
Lúc này nhân viên quản lý sảnh đang ở quầy lễ tân, nghe thấy tiếng khách hét nên vội vàng chạy tới.
“Thưa ngài, có chuyện gì vậy?” Người quản lý đại sảnh hỏi.
"Đem mấy con ruồi phiền phức này, cút ra ngoài ngay cho tôi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi dùng bữa." Lâm Thiên lạnh lùng nói.
“Thưa ngài, họ cũng là khách, vì vậy tôi không thể đuổi họ ra ngoài.” Người quản lý nói.
Hai người đàn ông trung niên này cũng chế nhạo: "Bộ dạng này của mày.
Muốn đuổi chúng ta đỉ? Cậu có khả năng đó sao?"
Lâm Thiên cười lạnh, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra nói: "Quản lý, 350 triệu.
Tối nay tôi sẽ bao trọn nhà hàng này, đuổi hai con ruồi khốn kiếp này ra khỏi đây cho tôi!"
Khi chạm vào thẻ, chìa khóa xe Lamborghini của Lâm Thiên vô tình rơi ra ngoài.
"Thẻ vàng đen của ngân hàng?!" "Lam ...!Chìa khóa xe Lamborghini?!"
Người quản lý và hai người đàn ông trung niên đều bị sốc.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên đại ca, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Họ biết rằng, họ đã đụng phải một nhân vật lớn.
"Lạy chúa, chúng tôi không có mắt như mù, chúng tôi sẽ cút ngay"
Sau khi xin lỗi, hai người đàn ông trung niên vội vã chạy ra ngoài, không dám ở lại chút nào, vì sợ Lâm Thiên sẽ tính sổ với họ.
Quản lý sảnh nhìn thấy mắt của Lâm Thiên, càng thêm kính nể.
Không lâu sau khi các món ăn được dọn ra, Bạch Hổ đã lao tới.
Ngay sau đó, Lâm Thiên đã nói với anh ta về kế hoạch xử lý Phạm Nhật Long và giao nó cho Bạch Hổ và để anh ta xử lý.
Ở một diễn biến khác, trong một phòng riêng của khách sạn Thanh Sơn.
Tô Bảo Nhi và Phạm Nhật Long, cùng ngồi trong phòng riêng ăn tối.
Tô Bảo Nhi ngồi đối diện với Phạm Nhật Long, cách Phạm Nhật Long cũng khá xa.
Vốn dĩ Phạm Nhật Long muốn Tô Bảo Nhi ngồi bên cạnh mình, nhưng Tô Bảo Nhi không muốn, Phạm Nhật Long cũng không miễn cưỡng.
"Anh Long, em ăn xong rồi, cảm ơn bữa tối của anh, trời cũng đã muộn rồi, tôi xin được về nhà trước.” Tô Bảo
Nhi đứng dậy.
"Bảo Nhi, trời cũng đã muộn rồi, chắc hẳn em cũng đã mệt rồi.
Tôi đã đặt một phòng trong khách sạn, chi bằng em ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi." Phạm Nhật Long cười nói.
"Không, tôi không thích ở khách sạn." Tô Bảo Nhi từ chối.
“Không thích ở khách sạn cũng không sao, tôi lái xe đưa em đến chỗ ở của tôi nghỉ ngơi đi?” Phạm Nhật Long cười nói..
“Anh Long, tôi nhất định phải về nhà, anh không cần nói nữa. Tô Bảo Nhi lại lần nữa từ chối. “Vậy...vậy được rồi, tôi sẽ đưa em về!” Phạm Nhật
Long cười nói.
Tô Bảo Nhi liên tục từ chối, Phạm Nhật Long đương nhiên không thể cưỡng cầu nữa, anh ta vẫn muốn duy trì hình tượng của mình trong lòng Tô Bảo Nhi "Vậy không làm phiền anh Long nữa, tự tôi bắt xe là được rồi." Tô Bảo Nhi sau khi nói xong, trực tiếp quay người đi ra khỏi hàng ghế .
Sau khi Tô Bảo Nhi rời khỏi hàng ghế. Vẻ mặt của Phạm Nhật Long ngay lập tức trở nên u ám.
Tuy rằng Tô Bảo Nhi cùng anh ta ăn bữa cơm này, nhưng trong cả bữa ăn, tâm trạng của Tô Bảo Nhi đều có vẻ không được không tốt. Cho dù anh ta nói chủ đề gì, Tô Bảo Nhi đều làm cho qua loa không hề để tâm.
Điều này làm cho Phạm Nhật Long cảm thấy có chút tức giận, dù sao anh ta cũng là Phạm Nhật Long. Chính là một nhân vật có tài năng xuất chúng, không biết có bao nhiều người phụ nữ tài giỏi, xinh đẹp, chủ động theo đuổi, muốn ở bên anh. “Tô Bảo Nhi, giả bộ thanh cao gì với tôi chứ? Trước khi trở lại quân đội, tôi nhất định sẽ xử lý được cô!” Phạm Nhật Long mặt mày u ám.
Bãi đậu xe khách sạn.
Phạm Nhật Long bước đến chiếc Bugatti của mình.
Đúng lúc này, hơn chục bóng người vọt ra, tất cả đều che mặt. “Các người là ai!” Phạm Nhật Long nhíu mày.
Hơn chục người này đều không trả lời, người áo đen dẫn đầu trực tiếp lao về phía Phạm Nhật Long. "Tự tìm chỗ chết!"
Phạm Nhật Long nhíu mày, hắn tự tin thực lực của mình, tất nhiên không chút sợ hãi.
Lúc này, người cầm đầu mặc áo đen đã lao tới trước mặt Phạm Nhật Long. "Bùm bùm bùm bùm!"
Phạm Nhật Long ngay lập tức chiến đấu với anh ta. Phạm Nhật Long ban đầu nghĩ rằng với kỹ năng của mình, anh ta có thể dễ dàng đánh bại đối thủ.
Nhưng sau khi đánh nhau, Phạm Nhật Long phát hiện ra, không ngờ đối phương lại là một cao thủ, hai người khó mà phân biệt cao thấp “Chết tiệt, sao lại có nhiều cao thủ ở cái thành phố Bảo Thạnh nhỏ bé này như vậy!” Phạm Nhật Long nghiến răng nghiến lợi
Lần trước gặp Thạch Hàn, đã khiến Phạm Nhật Long cảm thấy rất lo lắng rồi, bây giờ anh ta lại gặp phải một đối thủ có kỹ năng không hề thua kém mình. "Các anh em! Đều lên hết đi!" Người mặc đồ đen ra lệnh.
Khoảng hơn chục người mặc đồ đen khác đều rút roi điện lao về phía Phạm Nhật Long.
Nếu là bình thường, để Phạm Nhật Long một mình đánh chục người, anh ta cũng không thấy hề hấn gì.
Nhưng hiện tại,anh ta đã hoàn toàn bị người đứng đầu mặc áo đen khống chế, làm sao còn có thể tự do tiến đến ra tay đối phó với những người khác nữa? "Det det!"
Một dùi cui điện trực tiếp đâm thẳng vào người anh ta, ngay lập tức, một điện áp khổng lồ được phóng ra từ dùi cui điện và đi vào cơ thể của Phạm Nhật Long!
Lúc này, roi điện thứ hai và thứ ba cũng cùng nhau đậm lên người Phạm Nhật Long.
Phạm Nhật Long trực tiếp bị điện giật ngã xuống đất, co giật liên tục!
Hiệu điện thế của dùi cui điện rất cao, người bị đâm sẽ cảm thấy đau đớn dữ dội, co giật, sốc và mất sức kháng cu!
Hơn nữa, đây còn là bị ba chiếc dùi cui điện cùng giật một lúc
Nếu đổi thành người thường, e rằng có thể đã trực tiếp bị điện giật đến chết!
Cơ thể của Phạm Nhật Long vẫn khoẻ mạnh hơn người thường rất nhiều. "Dừng lại!"
Khi Phạm Nhật Long đang sùi bọt mép, trợn mắt vì bị điện giật, người áo đen cầm đầu mới dừng lại.
Người đàn ông mặc đồ đen ngồi xổm xuống, vỏ và vào mặt Phạm Nhật Long, nhận thấy anh ta đã hoàn toàn mất đi ý thức. "Cởi quần áo của hắn ra! Vứt ra đường lớn!" Người mặc đồ đen ra lệnh. "Vâng anh Hồ!"
Hơn một chục người đàn ông mặc đồ đen. Họ lột hết quần áo của Phạm Nhật Long ra, để hắn trần chuồng rồi ném xuống đường, sau đó bọn họ mới rời đi.
Không sai, người đàn ông mặc áo đen cầm đầu chính là Bạch Hổ, và khoảng hơn chục người mặc đồ đen còn lại đều là được Bạch Hổ chọn ra từ công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên.
Tất cả những điều này, chính là do Lâm Thiên ra lệnh cho Bạch Hổ làm.
Phạm Nhật Long này vô cùng kiêu ngạo, đây là bài học Lâm Thiên muốn dạy cho hắn!
Tất nhiên, Lâm Thiên không muốn lấy mạng anh ta, dù sao Phạm Nhật Long cũng là người của nhà họ Phạm, nếu Phạm Nhật Long bị giết, sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của nhà họ Phạm, nhà họ Phạm sẽ liều lĩnh bất chấp tất cả để trả thù. Vậy thì hậu quả, sợ rằng đến ông ngoại anh cũng không thể chống đỡ nổi.
Nửa tiếng sau. "Anh ơi! Anh có ổn không?"
Phạm Nhật Long bị đánh thức bởi một người đàn ông trung niên.
Phạm Nhật Long mở mắt ra và thấy anh ta đang nằm trên đường, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, bàn tần, cười đùa và thậm chí chụp ảnh
Phạm Nhật Long lại cúi xuống nhìn. Bản thân bây giờ đã bị lột sạch đến không còn sót một mảnh vải "Đụ, đụ...!"
Phạm Nhật Long một bên vừa tức giận mắng chửi, một bên dồn hết sức để bật dậy. "Anh, anh có sao không? Có muốn tôi giúp anh gọi 113 không?" Người tốt bụng đánh thức Phạm Nhật Long tiếp tục hỏi. "Đưa áo khoác của anh cho tôi!"
Phạm Nhật Long giật áo của người đàn ông tốt bụng sau đó quấn quanh người anh ta.
Lúc này, một người đàn ông mang theo máy ảnh và một người phụ nữ cầm micro chen ra khỏi đám đông và chạy đến chỗ Phạm Nhật Long. "Xin chào anh. Tôi là phóng viên của báo Bảo Thạch daily. Tôi muốn phỏng vấn anh một chút. Tại sao anh lại phải ngủ trên đường? Có ẩn tình gì không?", Phóng viên đặt micro trước mặt Phạm Nhật Long. "Phỏng vấn cái mẹ cô!" "Bich!"
Phạm Nhật Long rất nhanh cơn tức giận bùng nổ, đấm thẳng vào mặt phóng viên, rồi đá thêm một cú đá nữa vào máy quay của người quay phim. “Ai còn dám cầm điện thoại chụp, tôi sẽ giết người đó!” Phạm Nhật Long hét vào mặt những người xem xung quanh.
Những người dùng điện thoại di động để chụp ảnh sau khi nghe xong, đều bỏ điện thoại xuống.
Ngay sau đó, Phạm Nhật Long trực tiếp tách khỏi đám đông. Sau đó chạy như điên quay trở về khách sạn.
Trong phòng khách sạn. "Là ai! Rốt cuộc là ai làm!" Phạm Nhật Long trợn tròn mắt, ngẩng đầu tức giận gầm lên.
Phạm Nhật Long tự hỏi bản thân, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa bao giờ phải chịu loại sỉ nhục như thế này!
Điều này làm cho anh ta tức giận không nguôi. "Lâm Thiên!"
Lúc này, Phạm Nhật Long nghĩ đến Lâm Thiên. "Lâm Thiên, là mày làm! Nhất định là mày làm!"
Phạm Nhật Long suy nghĩ hồi lâu, hắn chỉ có thể nghĩ đến Lâm Thiên, bởi vì ở thành phố Bảo Thạch này, hắn không có kẻ thù nào, ngoại trừ Lâm Thiên.
Loại chuyện xảy ra như ngày hôm nay, trừ Lâm Thiên ra, hắn không nghĩ ra được ai khác.
Tuy rằng Phạm Nhật Long không có bằng chứng chứng minh do Lâm Thiên làm, nhưng trong lòng hắn khẳng định chắc chắn là Lâm Thiên! "Lâm Thiên, tên khốn kiếp, mày lại dám khiến Phạm Nhật Long tao nhục nhã như thế này! Phạm Nhật Long tao từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy. Tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá đắt Tao sẽ làm cho mày hiểu, đối đầu với Phạm Nhật Long tao sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào!”Phạm Nhật Long tức giận gầm lên.
Sau đó, Phạm Nhật Long nhấc điện thoại cố định trong phòng khách. Gọi điện thoại...
Một diễn biến khác, trong bệnh viện.
Sau khi Lâm Thiên ăn xong bữa tối, anh đưa tên mập về nhà trước. Sau đó cùng với Như Tuyết, đến bệnh viện thăm mẹ của cô.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt
Bạch Hổ bước vào phòng bệnh. "Bạch Hổ, anh về rồi à, mọi chuyện thế nào? Vẫn chưa bị bại lộ đúng không?" Lâm Thiên hỏi. "Cậu Thiên, anh yên tâm, mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Phạm Nhật Long không nhìn thấy mặt chúng tôi." "Hơn nữa, tôi cũng đã gọi điện thoại đến báo Bảo Thạch daily theo yêu cầu của anh. Chuyện này ngày mai nhất định sẽ được lên báo. Đến lúc đó, Phạm Nhật Long sẽ càng thêm mất mặt!" Bạch Hổ cười nói. "Phạm Nhật Long dám khiêu chiến với Lâm Thiên này, thật sự cho rằng Lâm Thiên này không có cách nào làm hẳn sao? Lần này bị mất hết thể diện như thế, để tôi xem hắn còn mặt mũi ở lại thành phố Bảo Thạch nữa không!" Lâm Thiên chế nhạo. “Cậu Thiên, thân phận, thế lực đằng sau của Phạm Nhật Long này rất kinh khủng. Nếu anh ta nghi ngờ anh, anh sẽ không gặp rắc rối chứ?” Bạch Hổ lo lắng nói. "Nếu hắn không phải bị ngu, hắn có thể sẽ nghi ngờ tôi, nhưng hắn không có chứng cứ. Tôi không thừa nhận thì hắn còn có thể làm gì chứ? Nếu hắn dám làm càn, chúng ta cũng không phải dạng vừa!" Lâm Thiên cười nói.
Sau đó, Lâm Thiên nói với Bạch Hổ: "Bạch Hổ, bây giờ cũng không còn sớm, Bạch Hổ, hôm nay anh vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi."
Lâm Thiên đã phải Bạch Hổ đi thay vì Thạch Hàn, lý do rất đơn giản, Thạch Hàn đã đánh nhau với Phạm Nhật Long.
Nếu Thạch Hàn đi, một khi Thạch Hàn giao đấu với Phạm Nhật Long, Phạm Nhật Long có thể nhận ra ngay được Thạch Hàn thông qua các chiêu thức.
Vì vậy, Lâm Thiên đã phải Bạch Hổ đi.
Mặc dù Lâm Thiên đã cố gắng hết sức, tận dụng mọi khả năng, tất cả chi tiết nhỏ nhất cũng đều suy nghĩ chu đảo rồi.
Nhưng tính toán sai lầm duy nhất của Lâm Thiên là anh đã đánh giá quá thấp mức độ điên cuồng của Phạm Nhật Long...
Sáng hôm sau, tòa nhà Tỉnh Xuyên.
Lâm Thiên đậu xe, trực tiếp đi vào công ty. “Xin chào chủ tịch Thiên!” Nhân viên bảo vệ ở cửa vội vàng chào Lâm Thiên.
Sau khi vào công ty, Lâm Thiên đi thẳng vào thang máy. Lưu Thân nói hôm nay có văn kiện cần chính tay anh ký tên, vì vậy Lâm Thiên buổi sáng trực tiếp đến công ty.
Ở lối vào thang máy.
Lâm Thiên phát hiện có bảy tám cô gái trẻ đang đứng ở đây đợi thang máy, tất cả đều ăn mặc rất đẹp và trẻ trung, ngoại hình ưa nhìn.
Nhưng Lâm Thiên lại phát hiện ra trong bảy tám cô gái trẻ này, bản thân đều không quen ai.
Hơn nữa, sau khi bọn họ nhìn thấy anh, bọn họ cũng không hề chào hỏi.