Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 153: Tin Tốt






Phạm Nhật Long thấy Thạch Hàn chặn đường, anh ta chỉ có thể nới lỏng nắm đấm của mình.

“Vị huynh đệ này, thân thủ của anh tốt như vậy, sao không đến những nơi biết trọng dụng nhân tài anh sẽ nổi tiếng khắp nơi, làm gì mà lại phải vùi mình ở chỗ này, làm một vệ sĩ cho tên cậu ấm ăn hại như thế này?” Phạm Nhật Long nhìn chằm chằm vào Thạch Hàn.

“Nổi tiếng? Xin lỗi, tôi không có hứng thú" Thạch Hàn lắc đầu.

"Vậy đi, thằng nhóc này trả cho anh bao nhiêu tiền? Tôi, Phạm Nhật Long, trả anh gấp năm lần, không! Mười lần! Anh đến nhà họ Phạm của tôi làm việc, thế nào?"
Dừng lại một chút, Phạm Nhật Long tiếp tục: "Cao thủ như anh, Phạm Gia của tôi nhất định sẽ dốc lực bồi dưỡng, để anh gia nhập đội đặc nhiệm hải quân làm huấn luyện viên, cấp cho anh quân hàm, cho anh danh vọng, thế nào? Cái này so với để anh làm vệ sĩ thật phí phạm gấp một triệu lần!"
Điều kiện của Phạm Nhật Long rất hào phóng.

Rõ ràng, anh ta thực sự muốn lôi kéo những tài năng như Thạch Hàn đến làm việc cho gia đình của mình.

"Xin lỗi.

Tôi không có hứng thú.

Anh không cần lãng phí nước bọt của mình nữa.

Dù có nói bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ là vô nghĩa!" Thạch Hàn lắc đầu.

Lão Thành đã từng cứu anh ta, Thạch Hàn từng thề sẽ trung thành với lão Thành.

Anh ta sẽ không bao giờ phá bỏ lời thề của mình!
Và bây giờ anh ta đang làm việc cho Lâm Thiên, cảm thấy rất tốt, đây chính là cuộc sống mà anh ta mong muốn.

Lúc này, Lâm Thiên mở miệng nói: "Phạm Nhật Long, nếu anh không còn việc gì thì anh có thể cút đi, ở đây anh không được hoan nghênh." "Cậu! Cậu nói từ cút với tôi sao?" Phạm Nhật Long tức giận nhìn chằm chằm Lâm Thiên.

Phạm Nhật Long, là con trai trưởng của nhà họ Phạm, cũng là thiên tài sáng chói nhất của nhà họ Phạm, dù các thế hệ trưởng bối của nhà họ Phạm có gặp anh ta cũng phải kính nể.


Hơn nữa cộng thêm với thân phận của ông nội và chủ của anh ta, anh ta ở trong đội đặc nhiệm hải quân, đến các giáo quan cũng phải nhường anh ta ba phần.

Kết quả, bây giờ một tên cậu ấm ở tỉnh lẻ, lại dám coi thường anh ta đến thế này?
Anh ta không tức giận mới là lạ!
Nếu không phải vì sự xuất hiện của Thạch Hàn, hơn nữa anh ta không đánh lại được Thạch Hàn, nếu không anh ta sớm đã lao vào hung hăng tấn công Lâm Thiên rồi.

"Không sai, tôi bảo anh cút, anh có muốn tôi tiếp tục nói lại lần nữa không?” Lâm Thiên chế nhạo.

Phạm Nhật Long liếc nhìn Thạch Hàn, anh ta biết, Thạch Hàn ở đây, hôm nay anh ta không có cách nào có thể trừng trị Lâm Thiên.

Ngay sau đó, Phạm Nhật Long nhìn Lâm Thiên một lần nữa, nói một cách hằn học: "Cậu nhóc, cậu nhớ lấy cho tôi! Sẽ rất nhanh thôi tôi sẽ khiến cậu hiểu ra được.

Đắc tội với Phạm Nhật Long tôi sẽ có kết cục như thế nào!" “Tôi vẫn mỏi mắt mong chờ!” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Lâm Thiên biết rằng, đối xử như vậy với Phạm Nhật Long, có lẽ không phải một lựa chọn sáng suốt.

Nhưng Phạm Nhật Long này đều đã bò lên đầu anh ta mà ngồi rồi, Lâm Thiên làm sao có thể dung túng hắn? Chẳng lẽ Lâm Thiên phải gật đầu cúi người, nịnh nọt hắn, giả làm con chó ngoan trước mặt, nghe theo ý của hắn sao?
Điều này, tuyệt đối không thể!
Nếu đã nhất định đối đầu, Lâm Thiên tự nhiên sẽ không cần tỏ vẻ thương xót tình cảm hay thể diện cho đối phương, phải đến thì sẽ đến, trốn cũng không trốn được.

"Được, cậu đợi đấy! Tôi nhất định sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã đối đầu với Phạm Nhật Long tôi!"
Sau khi Phạm Nhật Long để lại những lời này, anh ta tức giận bước nhanh ra ngoài.

Lâm Thiên nói phía sau lưng của Phạm Nhật Long "Phạm Nhật Long, tôi cũng sẽ cho anh hiểu được làm đúng với Lâm Thiên tôi, là sai lầm lớn nhất của đời anh!" Sau khi Phạm Nhật Long rời đi.

"Chủ tịch Thiên, anh mà đã xúc phạm đến Phạm Nhật Long này, e rằng anh ta sẽ tìm cách trả thù!” Lưu Thân lo lång.

"Đây là chuyện không thể tránh được.

Nếu hắn muốn báo thù, tôi sẽ tiếp." Lâm Thiên nói ít nhất về mặt an toàn trên người, Lâm Thiên không cần lo lắng, bởi vì có một Thạch Hàn bảo vệ anh.

Sau đó, Lâm Thiên nhìn Thạch Hàn.

Nói với một nụ cười: "Thạch Hàn, tôi phát hiện anh thật sự là quá trâu bò, Phạm Nhật Long một cái thiên tài như vậy, còn bị anh đánh đến không còn cách nào đánh lại." “Cậu Thiên, nếu tôi không còn chút thực lực nào thì làm sao còn sống sót sau khi chơi đấm bốc đen nhiều năm như vậy?” Thạch Hàn cười.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Thiên đột nhiên vang lên.

Lâm Thiên trả lời điện thoại.

"Có thật không?" "Được rồi! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ đến ngay!"
Sau khi Lâm Thiên trả lời điện thoại, trên mặt hiện lên một tia vui mừng.

“Cậu Thiên, điều gì khiến cậu hạnh phúc như thế này.

Thạch Hàn tò mò nói.

“Tin tốt, đoán xem." Lâm Thiên cười nói.

"Ồ? Tin tốt gì?" Thạch Hàn càng tò mò hơn.

“Tôi sẽ không mập mờ nữa, đó là cuộc gọi từ bệnh viện, Bạch Hổ đã tỉnh lại!” Lâm Thiên cười nói.

“Bạch Hổ tỉnh rồi? Thật sao?" Thạch Hàn cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Bạch Hổ là hình ảnh thu nhỏ của Thạch Hàn.


Cùng cảnh ngộ nên biết thông cảm với nhau, điều đó khiến Thạch Hàn rất có cảm tình với Bạch Hồ, anh ta cũng rất mong Bạch Hổ tỉnh lại.

"Đương nhiên là thật, đi thôi! Chúng ta đi bệnh viện gặp hắn!" Lâm Thiên cười nói.

Đối với Lâm Thiên, đây cũng là một tin vui:
Trong trận đấu quyền anh bí mật vừa rồi, Bạch HỔ VÌ mình mà xuất trận, mới bị đánh thành như vậy, Lâm Thiên trong lòng luôn cảm thấy rất có lỗi.

Bây giờ Bạch Hổ đã tỉnh.

Tất nhiên Lâm Thiên rất vui.

Sau đó, Lâm Thiên và Thạch Hàn đến thẳng bệnh viện.

Nếu muốn nói là lo lắng, điều mà Lâm Thiên lo lắng nhất hiện tại chính là Bạch Hổ sau khi tỉnh lại.

Vì bác sĩ đã nói trước.

Bạch Hổ đã nhận một đòn nặng tay thẳng vào não, ngay cả khi tỉnh dậy, có khả năng sẽ bị mất trí nhớ và rất có thể chỉ số thông minh của anh ta sẽ thụt lùi xuống còn ba tuổi.

Trong một phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.

“Sao vẫn chưa có tin tức!” Khương Hùng Dũng đang nằm trên giường bệnh trông có vẻ rất lo lắng.

Khương Hùng Dũng hiện đang hồi hộp chờ đợi, sát thủ truyền đến tin tốt.

"Ừ, theo lý mà nói, cũng qua rất lâu rồi, đúng không? Tại sao không có tin tức? ông Dũng, để tôi liên lạc lại." Luật sư nói Ngay sau đó, luật sư lấy điện thoại di động ra.

Bấm số của tên sát nhân.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, sorry ...!
Đã có âm thanh thông báo tắt máy.

"Làm sao vậy? Sao lại tắt? Không phải anh ta nói số điện thoại này vẫn mở 24/24 sao?" Luật sư có chút bối rối.

"Không phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi đấy chứ?” Khương Hùng Dũng có chút lo lắng.

“Ông Dũng, hiện tại chúng ta không thể liên lạc được với tên sát nhân, vì vậy chúng ta chỉ có thể chờ đợi." Luật sư nói.

Một phòng chăm sóc đặc biệt khác trong bệnh viện.

Lâm Thiên cùng Thạch Hàn bước nhanh vào tiểu khu, trên giường còn có Bạch Hổ.

"Cậu Thiên, cậu đến rồi!" Bạch Hổ nằm trên giường bệnh đột nhiên mỉm cười sau khi nhìn thấy cậu chủ Thiên của mình.

Nghe thấy Bạch Hổ gọi mình là cậu Thiên.

Lâm Thiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, điều này ít nhất cho thấy trí nhớ của Bạch Hổ không bị mất đi, trí tuệ của Bạch Hổ có lẽ cũng không bị ảnh hưởng.

"Bạch Hổ, không ngờ tiểu tử nhà anh tỉnh lại sớm như vậy, thế nào rồi? Cơ thể bây giờ thế nào rồi?"
Lâm Thiên vừa nói vừa đi đến giường Bạch Hổ, sau đó ngồi xuống.

“Cậu Thiên, hiện tại tôi cảm thấy thể chất rất tốt!” Bạch
HỔ cười nói.

Lúc này, bác sĩ bên cạnh nói: "Chủ tịch Thiên, khả năng tự lành của cơ thể anh ấy cao hơn người thường vô số lần.


Ngay cả tổn thương não cũng có thể tự chữa lành được.

Trong khoảng thời gian này, thiết bị của chúng tôi có thể ghi lại rõ ràng tốc độ chữa lành trong cơ thể anh ấy.

Đây chỉ chính là là một phép màu của ngành y học!
Bạch Hổ cười nói: "Trước đây tôi thường xuyên đấm đá và bị thương, nhưng lần nào tôi cũng mau lành! Cho dù vết thương nặng đến đâu, tôi có thể bình phục ngày sau một thời gian luyện tập!"
Thạch Hàn nói: "Một số người vốn dĩ đã nhiều bệnh.

Một số người bẩm sinh đã mạnh khoẻ.

Đây là nguyên lý của thể chất.

Bạch Hổ có lẽ là một thể chất đặc biệt, một loại thể chất đặc biệt với khả năng tự chữa lành mạnh mẽ.

Loại thể chất này! Rất lợi hại!"
Lâm Thiên gật đầu, Bạch Hổ có thể tỉnh lại nhanh và hồi phục tốt như vậy, có thể liên quan đến chuyện này.

"Bạch Hổ này, trong trận đấu quyền ngày hôm đó anh thực sự quá ngu ngốc.

Chỉ là một trận đấu, thua thì thua.

Tại sao lại liều mạng như thế, ngu ngốc." Lâm Thiên nghiêm túc nói.

"Cậu Thiên, nói thật.

Cậu là ông chủ duy nhất lo lắng cho tính mạng của tôi.

Tôi không muốn làm anh mất số tiền đó." Bạch Hổ cũng tỏ vẻ nghiêm túc.

Bạch Hổ trong lòng rất cảm động, nếu đổi thành những ông chủ khác nếu để mất tiền của ông ta,cho dù chưa chết, người chủ đó sợ rằng sẽ hận không thể giết chết anh ta, nhưng Lâm Thiên lại lo cho sự an nguy tính mạng của anh ta.

“Gặp được một ông chủ như cậu, tôi cho dù có chết, cũng đáng rồi.” Bạch Hổ mỉm cười.

“Chết cái gì mà chết, tiểu tử nhà anh nói ngớ ngẩn cái gì!” Lâm Thiên nhìn thẳng Bạch Hổ.

"Đúng rồi, cậu Thiên, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi ngất đi? Có phải đã mất một tỷ bảy vào tay Khương Hùng Dũng không?" Bạch Hổ hỏi.

Lâm Thiên cười nói: "Sau khi anh ngất đi, Thạch Hàn đã rất tức giận, ra tay trả thù cho anh.

Tôi không những không thua mà còn kiếm lại một mối lớn.

Khương Hùng
Dũng đã đem cánh tay phải của mình thua sẽ nộp cho tôi." "Anh Thạch Hàn lợi hại như vậy sao?” Bạch Hổ kinh ngạc nhìn Thạch Hàn.

Bạch Hổ chính là đã được lĩnh giáo sự lợi hại của con báo đen đó rồi..