Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 147: Tôi Cũng Quen Anh Bình






Lâm Thiên dẫn theo Hoàng Luân, chậm rãi đi về phía bên này.

“Ồ, là hai người à?” Người đàn ông tóc tím Lê Tiến Minh liếc mắt một cái đã nhận ra Lâm Thiên và Hoàng Luân, vừa rồi lúc ở quầy bar, anh ta còn nói chuyện với hai người này.

Người đàn ông tóc tím nở nụ cười tự tin, nhìn chằm chăm Lâm Thiên hỏi: “Anh vừa mới gọi to đợi một chút, là muốn làm gì?” “Tôi chỉ muốn nói với anh, cô ấy là người phụ nữ của tôi, cho nên làm phiền anh cút sang một bên.” Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Lâm Thiên vừa nói những lời này, xung quanh lập tức nổ tung.

“Mẹ kiếp, vậy mà tên này bảo anh Lê cút sang một bên? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?” “Tên này là ai thế? Học đại học Bảo Thạnh đúng không? Xem ra tên này không biết anh Lê là ai?” “Với bộ dạng này của hai người, còn muốn cướp phụ nữ với anh Lê sao? Tên này chết chắc rồi.

Sinh viên học viện tài chính và kinh tế ở xung quanh đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Lâm Thiên, dám nói chuyện với anh Lê như vậy, bọn họ kết luận Lâm Thiên xong đời rồi.

Lê Tiến Minh nghe thấy lời Lâm Thiên nói, anh ta cũng nhướng mày, dám nói chuyện với anh ta như vậy, đúng là tìm đường chết.

Chỉ vì bày ra mặt thân sĩ trước mặt Tô Bảo Nhi, Lê Tiến
Minh không lập tức phát tác.

“Tên kia, tán gái cũng phải phân theo thứ tự trước sau đúng không? Anh đi lên bảo tôi biến, anh dựa vào cái gì?” Lê Tiến Minh nhìn chằm chằm Lâm Thiên cười mỉa nói.

“Dựa vào cô ấy là người phụ nữ của tôi, đủ chưa?” Lâm Thiên nở nụ cười vô cùng tự tin.

“Người phụ nữ của anh? Mẹ kiếp, anh không cầm lấy gương soi bộ dạng mình xem, với bộ dạng này của anh, anh xứng với tiên nữ như vậy sao? Còn dám nói người phụ nữ của anh.


Đúng là nực cười.” Lê Tiến Minh cười nói.

Đám sinh viên ở xung quanh cũng nhao nhao gật đầu.

“Đúng vậy, chỉ dựa vào cách ăn mặc của tên này, anh ta xứng đối với cô gái xinh đẹp kia sao?” “Chỉ dựa vào bộ dạng của anh ta, kém hơn chúng ta gấp trăm lần đúng không? Chúng ta còn không dám tranh với anh Lê, anh ta dựa vào cái gì đòi tranh?”
Ở trong mắt mọi người, cách ăn mặc của Lâm Thiên và Hoàng Luân, có thể nói là keo kiệt nhất ở đây, ngay cả đám người ở xung quanh đều không nắm chắc tranh Tô Bảo Nhi với anh Lê, bọn họ không ngờ tới tên keo kiệt này lại dám tranh, lấy đầu ra tự tin thế?
Tô Bảo Nhi cũng lắc đầu, nghĩ thầm trong lòng: “Gia đình Lâm Thiên nghèo khó, không tiền không thể lại dám đi lên nói anh Lê cút, anh đúng là không biết tự lượng sức mình.

Lúc này, Lê Tiến Minh quay đầu nói với Tô Bảo Nhi: “Tiên nữ xinh đẹp, tên này nói em là người phụ nữ của anh ta, có chuyện như vậy sao?”
Tô Bảo Nhi do dự một lát, sau đó mở miệng nói hai chữ: “Không phải."
Lúc Lâm Thiên nghe Tô Bảo Nhi nói hai chữ này, trái tim của Lâm Thiên như bị dao găm đâm trúng, trong lòng có chút khó chịu.

Lê Tiến Minh nghe thấy vậy, lập tức cười quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên lần nữa.

“Anh nghe thấy chưa? Người ta đã nói không phải rồi, anh còn gì để nói? Anh đúng là không biết xấu hổ, vì tán gái, vậy mà nói thẳng người ta là người phụ nữ của anh, anh không nhìn xem mình là cái thá gì, xứng đối với cô gái xinh đẹp như vậy sao?” Lê Tiến Minh cười nhạo nói.

Sắc mặt Lâm Thiên khó coi, không để ý đến tên Lê
Tiến Minh này, mà đi thẳng tới trước mặt Tô Bảo Nhi.

“Này này này, anh làm gì thế? Đứng lại đó cho tôi.”
Lê Tiến Minh vội vàng ngăn Lâm Thiên lại.

Đồng thời Lê Tiến Minh còn quay đầu nói một câu với Tô Bảo Nhi: “Cô gái xinh đẹp cứ yên tâm, có tôi bảo vệ em, tuyệt đối sẽ không để em bị tôm tép nhãi nhép như vậy quấy rầy "Cút ngay cho tôi! Bây giờ tôi không có tâm tình nói lời vô nghĩa với anh.

Vẻ mặt Lâm Thiên âm trầm, trừng mắt với Lê Tiến Minh một cái.

Lê Tiến Minh nghe thấy Lâm Thiên nói như vậy, anh ta cũng hoàn toàn nổi giận.

“Mẹ kiếp, tên này còn dám nói chuyện với ông đây như vậy, thực sự cho rằng ông đây không dám thu thập anh à?” “Thu thập tôi? Anh thử xem." Lâm Thiên híp mắt nhìn chằm chằm Lê Tiến Minh.

"Mẹ kiếp, ông đây thấy anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà” Lúc này Lê Tiến Minh nắm chặt tay lại.

“Anh Lê! Anh Lê!”
Lúc này một thành viên hội sinh viên của học viện tài chính và kinh tế xông tới ngăn Lê Tiến Minh lại.

“Anh Lê, khu du lịch Thanh Châu này là do anh Bình mở, nếu quậy lớn ở đây khiến anh Bình tức giận, vậy thì không hay đâu.

Thành viên hội sinh viên nói.

“Yên tâm đi, tôi và anh Bình có giao tình, nếu anh Bình ở đây, nói không chừng anh ấy còn gọi bảo vệ tới, thay tôi xử lý tên này” Lê Tiến Minh kiêu ngạo nói.

“Thật trùng hợp tôi cũng quen anh Bình, nếu anh ta ở đây, anh ta phải gọi tôi một tiếng cậu Lâm.” Lâm Thiên cười mỉa nói.

“Cái gì? Anh Bình sẽ gọi cậu là cậu Lâm sao? Ha ha! Đúng là chuyện cười.” Lê Tiến Minh cười ha ha nói.

Đám người ở xung quanh cũng bật cười, bọn họ thấy Lâm Thiên ăn mặc nghèo túng như vậy, chỉ sợ là người nghèo nhất trong đây? Người như vậy sẽ quen anh Bình sao? Còn nói cái gì mà anh Bình phải gọi anh là cậu Lâm? Hôm nay là ngày quốc tế vui đùa à?
Tất cả mọi người cảm thấy Lâm Thiên đang khoác lác.


Nói đùa, tài sản nhà anh Bình hơn mười nghìn không trăm năm mươi tỷ, nhà anh Bình ở tỉnh thành làm ăn rất phát đạt.

Ở thành phố Bảo Thạnh này, với giá trị con người của anh Bình, gần như không có ai so sánh được.

Ngay cả Tô Bảo Nhi cũng lắc đầu.

Tô Bảo Nhi nghĩ thầm trong lòng: “Lâm Thiên, anh cho rằng lần trước lúc anh giả làm bạn trai tôi, tôi dẫn anh tới đây ăn cơm, anh và anh Bình gặp một lần thì anh có thể khoác lác anh và anh Bình quen nhau sao? Còn anh Bình gặp anh thì phải gọi anh là cậu
Lâm nữa chứ?”
Trong lòng Tô Bảo Nhi cảm thấy vô cùng thất vọng đối với Lâm Thiên.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Lâm Thiên vang lên.

Lâm Thiên lấy điện thoại ra nhìn, là anh Bình ông chủ của khu du lịch Thanh Châu gọi điện tới.

“Alo.” Lâm Thiên nghe máy.

“Chủ tịch Lâm, tôi vừa từ bên ngoài trở về khu du lịch, lúc đỗ xe thì thấy xe của cậu, cậu tới khu du lịch à?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói của anh Bình.

“Đúng thế, bây giờ tôi đang ở khu du lịch Thanh Châu.

Lâm Thiên gật đầu.

“Chủ tịch Lâm, cậu đến khu du lịch nên để tôi chào hỏi trước, tôi sẽ tự mình tiếp đãi cậu, đúng rồi chủ tịch Lâm, bây giờ cậu ở đâu? Bây giờ tôi sẽ qua đó chào hỏi cậu.” Giọng nói của anh Bình ở trong điện thoại vô cùng cung kính.

“Bây giờ tôi ở phòng khiêu vũ số 2.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Vâng chủ tịch Lâm, tôi sẽ tới đó ngay.

Sau khi cúp điện thoại.

“Cậu vừa gọi điện thoại cho ai đấy?” Lê Tiến Minh lớn tiếng chất vấn.

"Không phải anh mới nói tới anh Bình ông chủ của khu du lịch sao? Vừa rồi là anh ta gọi điện tới.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Anh Bình gọi điện cho anh sao? Ha ha, anh đúng là giỏi khoác lác.” Lê Tiến Minh cười ha ha.

Mọi người xung quanh cũng cười to, bọn họ không nghĩ rằng, anh Bình sẽ gọi cho một tên nghèo túng như vậy.

“Tôi không khoác lác, anh ta chẳng những gọi điện cho tôi, còn nói sẽ lập tức tới nơi này chào hỏi tôi.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

"Ha ha!"
Sau khi Lâm Thiên nói xong, mọi người cười to.

Sau khi Lê Tiến Minh cười xong, anh ta lập tức nhìn về phía Lâm Thiên.

“Tôi không muốn nghe anh khoác lác nữa, bây giờ tôi cho anh một đường sống, nhận lỗi với tôi, sau đó cút ra khỏi vũ hội, tôi có thể không so đo với anh.


Trong giọng nói của Lê Tiến Minh tràn ngập ý cảnh cáo.

“Tôi cũng cho anh một cơ hội cuối cùng, cút ra khỏi tầm mắt tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả” Lâm Thiên lạnh giọng nói.

“Mẹ kiếp, hôm nay ông đây không đánh anh, anh thật sự không biết sự lợi hại của Lê Tiến Minh tôi.” Lê Tiến Minh tức giận nói.

“Đừng ngăn cản tôi, hôm nay Lê Tiến Minh tôi phải đánh chết tên này, ai ngăn cản tôi cũng không có tác dụng.

Lê Tiến Minh vừa nói, vừa đẩy thành viên hội sinh viên ngăn cản ra, sau đó nằm chặt tay đấm về phía Lâm Thiên, “Muốn ra tay sao?” Lâm Thiên nheo mắt hỏi.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhanh chóng nghiêng người sang trái, né tránh một quyền của Lê Tiến Minh.

Đồng thời Lâm Thiên cầm lấy chai bia trên bàn bên cạnh.

“Choang!”
Lâm Thiên không chút lưu tình đập mạnh chai bia vào đầu Lê Tiến Minh.

Chỉ trong phút chốc, trên đầu Lê Tiến Minh có máu tươi chảy ra.

“Muốn ra tay với tôi sao? Ai đánh ai cũng khó mà nói.”
Lâm Thiên híp mắt lạnh giọng nói.

"Bich!"
Mọi người xung quanh thấy Lê Tiến Minh bị đập bia vào đầu, lập tức bàn tán.

“Trời ạ, tên này dám ra tay đánh anh Lê sao? Lá gan của anh ta cũng quá lớn rồi.” “Tên này xong đời rồi.

Tên này tuyệt đối xong đời rồi.

Anh ta tuyệt đối sẽ vì chuyện này mà phải trả giá rất đắt”
Sinh viên học viện tài chính và kinh tế đều biết rõ Lê Tiến Minh là người có địa vị thế nào, bọn họ thực sự không ngờ tới, vậy mà Lâm Thiên lớn mật dám lấy chai bia đập vào đầu Lê Tiến Minh.

Cũng chính vì chuyện này, cho nên ở trong mắt mọi người Lâm Thiên xong đời rồi.

Ngay cả Tô Bảo Nhi đều lộ vẻ kinh ngạc, cô ấy không ngờ tới Lâm Thiên dám dùng chai bia đập vào đầu cậu chủ nhà giàu.

Dù sao ở trong mắt Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên chỉ là một tên nhà nghèo, tên nhà nghèo đánh cậu chủ nhà giàu, hậu quả có thể chịu được sao?
Lê Tiến Minh sở cái trán chảy máu của mình, khi anh ta nhìn thấy máu đỏ tươi, trong mắt anh ta lập tức lóe lên lửa giận không thể kìm nén..