Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 145: Đàn Ông Không Thể Vứt Bỏ Tôn Nghiêm






“Được rồi, vậy anh không nói ra, dù sao chuyện mà anh muốn nói, em biết anh biết.” Lâm Thiên cười xấu xa.

“Lâm Thiên, nhà anh nghèo như vậy, vậy mà anh đăng ký tham gia loại vũ hội hóa trang này, anh nghĩ gì thế? Anh lấy đâu ra tiền đăng ký?” Tô Bảo Nhi lạnh giọng nói.

Tuy trong trường đang lan truyền Lâm Thiên là con nhà giàu, nhưng Tô Bảo Nhi chưa bao giờ tin.

Hơn nữa lúc trước Tô Bảo Nhi đến khu nhà nghèo chỗ
Lâm Thiên ở, cô ấy biết trong nhà Lâm Thiên rất nghèo.

“Cô chủ Tô Bảo Nhi à, anh Thiên thật sự là đời thứ ba của nhà giàu, không phải con nhà nghèo.” Hoàng Luân ở bên cạnh không nhịn được nói.

“Anh đừng khoác lác thay anh ta nữa, tôi từng đến nhà anh ta rồi, tôi biết nhà anh ta nghèo cỡ nào, cho nên anh ta lừa được người khác, không lừa được tôi đầu.” Tô Bảo Nhi lạnh giọng nói.

Hoàng Luân còn định giải thích thay Lâm Thiên, nhưng Lâm Thiên lại xua tay.

“Hoàng Luân đừng nói nữa.

Hoàng Luân nghe thấy vậy, lúc này mới không nói hết
Tô Bảo Nhì nhìn Lâm Thiên, tiếp tục nói: “Lâm Thiên, tôi biết anh quấn lấy tôi như vậy, là nhìn trúng tiền nhà tôi.

Anh nói đi, rốt cuộc là anh muốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng không dây dưa tôi nữa.

“Em vẫn luôn cho rằng, anh vì tiền trong nhà em sao?” Lâm Thiên cười mỉa một tiếng.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi thậm chí hoài nghi, có khả năng là anh muốn thông qua tôi, đoạt lấy tài sản của nhà tôi, dù sao cha tôi chỉ có mình tôi là con gái." Tô Bảo Nhi nói.


Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi xảy ra quan hệ xong, vì sao
Tô Bảo Nhi vẫn luôn từ chối Lâm Thiên?
Là vì Tô Bảo Nhi cảm thấy, Lâm Thiên tiếp cận cô ấy, cùng với muốn ở bên cô ấy, chỉ vì mục đích này.

Tô Bảo Nhi tiếp tục nói: “Lâm Thiên, hôm nay tôi sẽ nói rõ cho anh biết, cho dù thế nào, tôi tuyệt đối sẽ không để âm mưu của anh thực hiện được.” Sau khi nói xong, Tô Bảo Nhi lập tức xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Tô Bảo Nhi rời đi, Lâm Thiên không khỏi lẩm bẩm nói: “Cho nên cô ấy hoài nghi anh muốn ở bên cô ấy, chỉ vì tài sản của nhà cô ấy, mà không phải vì chịu trách nhiệm, cho nên cô ấy luôn từ chối anh sao?"
Hoàng Luân gật đầu nói: “Anh Thiên, thật sự có khả năng này.

Em cảm thấy anh Thiên nên nhanh chóng chính thức nói cho cô ấy biết thân phận của mình.

“Ừ, cũng nên để cô ấy biết rồi.” Lâm Thiên gật đầu.

Trước đây Lâm Thiên không chính thức công khai thân phận của mình với Tô Bảo Nhi
Thậm chí Lâm Thiên còn cố ý giấu diểm, còn bảo cha Tô Bảo Nhi đừng nói thân phận của mình cho Tô Bảo Nhi.

Trước đây ở trước mặt Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên cũng thừa nhận là mình rất nghèo.

Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Lâm Thiên cảm thấy đã tới lúc mình nên để Tô Bảo Nhi biết thân phận của mình.

Một khi đã như vậy, vũ hội hóa trang này, Lâm Thiên sẽ công bố thân phận với cô ấy, để cô ấy biết mình là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Lê Chí Thành, mình tuyệt đối không ở bên cô ấy vì tiền nhà cô ấy.

Sau khi Lâm Thiên đăng ký không lâu, anh lập tức nhận được tin nhắn do hội sinh viên gửi tới, bên trong có viết địa điểm và thời gian tổ chức vũ hội hóa trang.

Địa điểm là khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu, thời gian là thứ bảy.

Khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu này, trước đây lúc Lâm Thiên giả làm bạn trai của Tô Bảo Nhi có tới một lần.

Ông chủ của khu du lịch suối nước nóng này Lâm Thiên cũng quen, người khác đều gọi anh ta là anh Bình, đương nhiên là anh ta rất cung kính với anh.

Hiện giờ cách thứ bảy, chỉ còn lại hai ngày.

Bên kia, trong một căn phòng chăm sóc đặc biệt vô cùng xa hoa.

Khương Hùng Dũng đang nằm trên giường bệnh, ông ta nhìn cánh tay trái không còn của mình, trong lòng ông ta lại tức giận.

Đúng lúc này, luật sư của ông ta nhanh chóng chạy vào, trên mặt là nụ cười vui sướng.

“Ông Khương, mọi chuyện đã làm thỏa đáng, tôi tổn hai mươi tám tỷ thuê một sát thủ ở trên trang web đen, người này rất nổi tiếng trong giới sát thủ trong nước, bây giờ chắc chắn sẽ không có sai sót nhầm lẫn.” Luật sư cười nói.

“Phải mất bao lâu người này mới tới thành phố Bảo Thạnh, bao lâu thì ra tay?” Khương Hùng Dũng vội vàng hỏi.

“Dự tính là thứ bảy sẽ tới.” Luật sư nói.

“Thứ bảy này sao? Vậy thì để tên nhóc kia sống thêm hai ngày, thứ bảy này sẽ là ngày giỗ của cậu ta.

Ha ha!” Khương Hùng Dũng cười to nói.

Thời gian như nước chảy, đảo mắt đã trôi qua hai ngày.


Sáng thứ bảy, Lâm Thiên lái chiếc xe Lamborghini tới nhà Hoàng Luân đón Hoàng Luân.

Nhà Hoàng Luân có mở một cửa hàng nhỏ, đây là nguồn thu nhập của nhà Hoàng Luân.

Lâm Thiên đi vào cửa hàng nhà Hoàng Luân.

“Lâm Thiên cháu tới rồi à, Hoàng Luân đang đi toilet, cháu đợi thằng bé một lát.

Cha Hoàng Luân là một người đàn ông trung niên đeo kính, ông ấy nhìn thấy Lâm Thiên xong, cười chào hỏi Lâm Thiên.

Lâm Thiên và Hoàng Luân là bạn tốt, lúc trước Lâm Thiên thường xuyên tới nhà Hoàng Luân, cho nên cha của anh ta Lâm Thiên cũng quen.

“Chào buổi sáng chủ Hoàng Lâm Thiên cũng cười chào hỏi ông ấy.

Tuy hiện giờ Lâm Thiên là đời thứ ba của nhà giàu, nhưng tính cách Lâm Thiên vẫn thân thiện như cũ.

Đương nhiên cha Hoàng Luân còn chưa biết chuyện
Lâm Thiên đã thành con nhà giàu “Lâm Thiên, nào, uống chai nước đi
Cha Hoàng Luân là chủ Hoàng nhiệt tình lấy một chai nước trên kệ hàng đưa cho Lâm Thiên.

“Cảm ơn chú Hoàng Lâm Thiên cười nhận lấy, không từ chối.

Bởi vì Lâm Thiên biết, nếu mình từ chối, chú Hoàng sẽ cổ chấp nhét cho mình, trước đây đều như vậy.

Trước đây mỗi lần Lâm Thiên tới, chú Hoàng đều cho
Lâm Thiên một chai nước, đây coi như là chiêu đãi Lâm
Thiên.

“Lâm Thiên, chú nghe con chủ nói, hôm nay hai đứa đi tham gia lễ hội gì đó?” Chú Hoàng cười tít mắt hỏi.

“Dạ chú Hoàng Lâm Thiên cười gật đầu.

Chú Hoàng nghe thấy vậy, lập tức lấy một cái túi cũ kỹ ra, lục bên trong một lúc lâu rồi lấy một triệu bảy trăm năm mươi nghìn ra, trong đó có ba tờ năm trăm nghìn, còn lại là hai tờ một trăm và một ít tiền lẻ.

“Đây là một triệu bảy trăm năm mươi nghìn, chú giao cho cháu bảo quản, nếu đi chơi, không thể không mang theo chút tiền được.

Chú Hoàng vừa nói, vừa đưa tiền cho Lâm Thiên.

“Chú, không cần đâu ạ, trên người cháu cũng có tiền.”
Lâm Thiên vội vàng từ chối.

Lúc mình từng nghèo khó, Hoàng Luân và cha anh ta giúp Lâm Thiên không ít lần, đặc biệt là phương diện tài chính.

Còn có lúc trước Hoàng Luân hẹn Lâm Thiên đi chơi, cha anh ta cũng sẽ cho Lâm Thiên và Hoàng Luân ít tiền tiêu.

Khi đó Lâm Thiên thật sự không có tiền, bày giờ Làm Thiên đã là con nhà giàu, tiền trong thẻ có rất nhiều sao Lâm Thiên có thể nhận tiền của ông ấy được? “Lâm Thiên, sao cháu còn khách sáo với chủ như vậy?
Đây là tiền chú cho hai đứa, đàn ông ra cửa trong túi không thể không có tiền.

Nhớ kỹ lời chú nói lúc trước, đàn ông dù nghèo, tôn nghiêm và mặt mũi không thể vứt
Chú Hoàng vừa nói, vừa cổ chấp nhét tiền vào tay Lâm Thiên.


“Chú Hoàng, số tiền này cháu nhận.” Lâm Thiên gật đầu, không từ chối nữa.

Một triệu bảy trăm năm mươi nghìn này, hoàn toàn nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng đây không chỉ là một triệu bảy trăm năm mươi nghìn, còn bao gồm cả tấm lòng của chú Hoàng, cho nên đối với Lâm Thiên mà nói một triệu bảy trăm năm mươi nghìn này như nặng ngàn cân.

Tấm lòng của chú Hoàng, Lâm Thiên sẽ yên lặng ghi nhớ trong lòng, còn cả ân tình trước đây, Lâm Thiên nhất định sẽ trả lại cho chú Hoàng gấp trăm ngàn lần.

Lúc này, Hoàng Luân đi từ bên trong ra.

“Anh Thiên anh tới rồi à.” Hoàng Luân cười đi tới trước mặt Lâm Thiên.

Ngay sau đó, Hoàng Luân quay đầu nói với cha anh ta: “Cha, vậy con đi với anh Thiên đây, cha không cần phải phần cơm bọn con đâu.” “Đi đi, hai đứa các con nhớ đi cẩn thận đấy.

Chú Hoàng dặn dò.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, hai người đi thẳng tới khu du lịch Thanh Châu
Khu du lịch Thanh Châu là khu du lịch cao cấp nhất ở thành phố Bảo Thạnh, nhà anh Bình đã tốn nhiều công sức xây dựng ra, rất nhiều dự án giải trí, trên cơ bản đều có, hơn nữa cấp bậc không thấp.

Đương nhiên nơi này tiêu phí cũng không thấp, cho nên mỗi sinh viên nam tham gia đăng ký, cần nộp mười triệu năm trăm triệu chi phí, hai bên có tổng cộng 80 sinh viên, sẽ tổn tám trăm bốn mươi triệu.

Sau khi đỗ xe xong.

“Khu du lịch Thanh Châu của nhà anh Bình kia buôn bán tốt thật.” Lâm Thiên không nhịn được cảm thán một câu.

Lâm Thiên vừa mới nhìn lướt qua, phát hiện trong bãi đỗ xe có không ít xe, rẻ nhất cũng một tỷ bốn trăm triệu, đắt thì ba tỷ rưỡi.

Lần trước lúc Lâm Thiên tới, còn chưa có nhiều khách như vậy.

Hoàng Luân nghe Lâm Thiên nói thế, anh ta tò mò hỏi: “Anh Thiên, anh quen ông chủ của khu du lịch Thanh Châu này à?” “Quen” Lâm Thiên cười gật đầu.

Ngay sau đó, hai người đi tới phòng khiêu vũ.

Ở cửa phòng khiêu vũ có thành viên của hội sinh viên nghênh đón.

“Anh Thiên anh tới rồi, mời anh vào bên trong, hôm nay phòng khiêu vũ đã được chúng em bao hết, người ở bên trong đều là người tham dự vũ hội hóa trang lần này, tất cả đều là nam thanh nữ tú của trường chúng ta cùng với học viện tài chính và kinh tế.

Một thành viên của hội sinh viên cười nói.

"U!"
Lâm Thiên gật đầu, sau đó cầm lấy hai mặt nạ che mắt của nam, Lâm Thiên và Hoàng Luân mỗi người một cải, sau khi đeo xong thì đi vào trong phòng khiêu vũ.