Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 134: Công Bố Thân Phận






Nhân viên phục vụ một hơi báo ra mười mấy ông chủ lớn, tên của nhân vật lớn.

Mọi người nghe mỗi cái tên mà nhân viên phục vụ báo ra, trong lòng bọn họ đều run lên, những người này, có ai không phải là phú ông tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Bảo Thạnh?
Đặc biệt là khi mọi người nghe nhân viên phục vụ báo cái tên cuối cùng ra, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ.

“Trời ạ, chủ tịch Doãn của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh cũng tới sao? Ở trong giới kinh doanh thuộc thành phố Bảo Thạnh, ông ấy là người đức cao vọng trọng rất được mọi người kính trọng.

Có một bạn học không nhịn được kinh ngạc kêu lên, giọng nói đều trở nên sắc bén dị thường.

“Chẳng lẽ...!Chẳng lẽ những người này đều tới gặp Lâm Thiên?”
Lúc này, chủ tịch Doãn đã dẫn theo mười mấy ông chủ lớn, vội vàng chạy vào.

Tôn Thiện Nhân nhìn thấy những ông chủ lớn này xong, anh ta không nhịn được nuốt nước bọt, chọn bất cứ một người nào trong số những người này, cũng có thể khiến anh ta run rẩy, càng đừng nói nhiều người cùng tụ tập với nhau như thế.

Còn những người khác ở đây, cho dù là lớp trưởng Lý Minh Nguyệt, hoa khôi của lớp Trương Ngọc Anh, hay là các bạn học khác, bọn họ nhìn thấy đám nhân vật lớn này xong, bọn họ đều khẩn trương tới mức trán chảy đầy mồ hôi lạnh, bị khí thế của đối phương làm sợ tới mức không dám cử động.

Bọn họ tự hỏi mình, bọn họ tuyệt đối chưa từng thấy quá nhiều nhân vật lớn như thế!
Chuyện này, đủ để thành đề tài câu chuyện bọn họ khoác lác cả đời.

Chủ tịch Doãn dẫn theo đám ông chủ tiến vào phòng VIP xong, lập tức đi thẳng tới trước mặt Lâm Thiên.

“Chào chủ tịch Lâm!”
Những ông chủ giá trị con người hàng trăm tỷ thậm chí là hàng nghìn tỷ, đều vô cùng cung kính hành lễ với Lâm

Thiên.

“Chủ tịch Lâm, tôi đang gặp mặt những ông chủ này ở ngay phòng VIP số 8888, nghe nói là cậu tới nơi này, cho nên chúng tôi đều vội vàng tới đây chào hỏi cậu, uống ly rượu” Chủ tịch Doãn cười tít mắt nói.

“Các vị nể mặt, tất nhiên là Lâm Thiên tôi vô cùng cảm kích, tôi mời các vị uống một lỵ” Lâm Thiên lạnh nhạt.

Ngay sau đó, Lâm Thiên cũng nâng ly rượu lên, uống cạn với mọi người.

Một màn này khiến trái tim mọi người đang nhìn Lâm Thiên run lên, những nhân vật trâu bò như vậy, sau khi thấy Lâm Thiên vậy mà cùng cúi đầu kh lưng?
Trời ạ, bọn họ không dám tưởng tượng rốt cuộc Lâm Thiên có thân phận khủng bố cỡ nào, mới có thể đạt tới mức độ này.

Vẻ mặt Tôn Thiện Nhân lại càng tuyệt vọng, anh ta đã mất hết can đảm.

Đến lúc này, tuy Tôn Thiện Nhân còn chưa biết Lâm Thiên là ai, nhưng anh ta đã biết rõ một chuyện, xe Lamborghini mà Lâm Thiên lái tuyệt đối không phải là thuê, Lâm Thiên tuyệt đối mua được, anh có thân phận đủ để khiến đám ông chủ ở đây đều sợ hãi.

Chỉ là anh ta không thể tưởng tượng được, rốt cuộc Lâm Thiên có được thân phận trâu bò thế nào, mới có thể khiến những người có mấy trăm tỷ, thậm chí là nghìn tỷ đều cúi đầu hành lễ với Lâm Thiên.

Sau khi chủ tịch Doãn và đám ông chủ kính rượu xong, bọn họ cũng bày tỏ không quấy rầy đến Lâm Thiên nữa, sau đó rời khỏi phòng VIP.

Bầu không khí ở trong phòng VIP rất áp lực, rất kỳ lạ.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn
Lâm Thiên.

Lâm Thiên chậm rãi đứng dậy, đứng khoanh tay nhìn về phía Tôn Thiện Nhân.

“Tôn Thiện Nhân, những ông chủ tới gặp tôi kính rượu tôi này, so với ông chủ ba mươi lăm tỷ kia của cậu, hẳn là không kém đúng không?” “Tôi.." Tôn Thiện Nhân xoa mồ hôi lạnh trên trán, kìm nén tới mức gương mặt đỏ bừng không nói nên lời.

Lúc này, bỗng nhiên Tôn Thiện Nhân nghĩ tới một câu lúc trước của Lâm Thiên.

Lúc trước Lâm Thiên nói, ông chủ tài sản dưới ba trăm năm mươi tỷ, không có tư cách gặp tôi, ông chủ dưới ba nghìn năm trăm tỷ nhìn thấy tôi cũng phải vô cùng cung kính, cho dù là ông chủ ba nghìn năm trăm tỷ trở lên, gặp tôi cũng phải vô cùng khách sáo.

Lúc ấy Tôn Thiện Nhân và các bạn học ở đây nghe thấy Lâm Thiên nói những lời này xong, chỉ cảm thấy đây là chuyện vô cùng buồn cười.

Mà bây giờ, vậy mà những lời Lâm Thiên nói đã biến thành sự thật.

“Bây giờ còn có ai cảm thấy xe Lamborghini của tôi là thuê nữa không? Còn có ai cảm thấy, tôi là đang phồng má giả làm người mập nữa không?” Lâm Thiên chậm rãi hỏi.

Các bạn học ở đây đều lắc đầu liên tục như trống lắc.

Bây giờ còn có ai dám nghi ngờ Lâm Thiên?
Bây giờ còn có ai dám khinh thường Lâm Thiên?
Bây giờ còn có ai dám cười nhạo Lâm Thiên?
Tuyệt! Đối! Không! Có! “Lâm...!Lâm Thiên, rốt cuộc là cậu có thân phận gì? Vì sao...!Vì sao ngay cả những ông chủ có giá trị con người ngàn tỷ, đều phải cung kính với cậu?” Lớp trưởng Lý Minh Nguyệt không nhịn được hỏi ra.

“Đúng rồi anh Thiên, anh...!Rốt cuộc là anh có thân phận gì thế?” Bạn ngồi cùng bàn cấp ba Cao Gia Hưng cũng mở miệng hỏi.

Chiến trận vừa rồi, cùng dọa Cao Gia Hưng sợ tới mức không nhẹ.


Mọi người đều nhìn về phía Lâm Thiên, tất cả các bạn học ở đây đều rất muốn biết, rốt cuộc là Lâm Thiên có thân phận gì, mới có thể khiến những nhân vật trâu bò như vậy, tất cả đều cúi đầu với Lâm Thiên.

Ngay cả Tôn Thiện Nhân và hai tên chó sẵn của anh ta, cũng vô cùng tò mò nhìn Lâm Thiên, bọn họ cũng rất muốn biết.

“Nếu đã đến nước này, vậy tôi nói thẳng vậy.

Tôi là chủ tịch đương nhiệm công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao?”
Mọi người hoảng sợ.

“Chẳng trách tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là chủ tịch Lâm, hóa ra cậu ấy là chủ tịch của Tỉnh Xuyên.” Rất nhiều bạn học lập tức hiểu ra.

“Không! Tuyệt đối không chỉ như vậy, tuy thân phận chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh trâu bò, nhưng vẫn chưa đủ khiến đám người chủ tịch Doãn đều phải cúi mình hành lễ.

Một bạn học nam nói.

Tôn Thiện Nhân cũng không nhịn được gật đầu, anh ta biết rất rõ, thân phận chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, có khả năng khiến đám người chủ tịch Doãn sẽ đối đãi với Lâm Thiên vô cùng khách sáo, nhưng không đủ khiến bọn họ phải khúm núm.

Đây là cách biệt một trời một vực.

Lâm Thiên cười nói: “Không sai, tôi còn một thân phận khiến bọn họ đều kinh hãi, tôi là cháu ngoại của Lê Chí
Thành.

“Cháu...!Cháu ngoại của Lê Chí Thành?” "Á!"
Sau khi tất cả bạn học ở đây nghe thấy thế, cũng không nhịn được hít vào một hơi.

Lê Chí Thành là nhân vật phương nào? Người giàu nhất Tây Nam đấy.

Vậy mà Lâm Thiên là cháu ngoại của người giàu nhất.

Bọn họ thậm chí còn là bạn học của cháu ngoại người giàu nhất?
Đồng thời cuối cùng mọi người cũng hiểu được, vì sao ngay cả đám người chủ tịch Doãn đều phải khúm núm.

Bây giờ không còn ai lại nghi ngờ Lâm Thiên nữa.

Bây giờ mọi người mới hiểu được, cái đùi to nhất trong đảm bạn học không phải là Tôn Thiện Nhân, mà là Lâm Thiên
Nói một cách chính xác, chút tài lực đó của Tôn Thiện Nhân, căn bản không thể so sánh được với Lâm Thiên.

"Bich!"
Sau khi Tôn Thiện Nhân nghe đến đó, vẻ mặt tuyệt vọng ngồi sửng sốt trên ghế sofa.

Trời ạ, Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành, anh ta không dám tưởng tượng, mối thù anh ta từng bắt nạt
Lâm Thiên, nếu Lâm Thiên tìm anh ta tính sổ, anh ta phải gánh chịu thế nào?
Hai tên chó săn của Tôn Thiện Nhân và Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh, bọn họ biết thân phận của Lâm Thiên xong, cũng lập tức sợ tới mức chảy đầy mồ hôi lạnh, hai chân đều run lên.


“Được rồi, tất cả mọi người đừng thất thần nữa.

Rượu ở trên bàn, mọi người có thể tùy tiện mở ra uống, đều là tôi mời.” Lâm Thiên mở miệng nói.

“Được! Được lắm!” Mọi người nhao nhao gật đầu, coi lời Lâm Thiên nói là mệnh lệnh.

“Anh Thiên, em kính anh một ly
Tôn Thiện Nhân vội vàng cổ nở nụ cười, chạy tới rốt một ly Lafite 82 cho Lâm Thiên, rồi rót một ly cho mình.

Rất rõ ràng, anh ta muốn xum xoe với Lâm Thiên, dùng chuyện này khiến Lâm Thiên tha thứ cho anh ta.

“Anh Thiên, lúc trước Tôn Thiện Nhân em quá trẻ tuổi, cho nên làm rất nhiều chuyện đắc tội anh Thiên, em kính anh Thiên một lỵ, coi như là tạ tội." Tôn Thiện Nhân nâng ly lên.

“Đợi đã!” Lâm Thiên xua tay.

Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Đi lấy một chai Red Star Erguotou tới đây
Tất nhiên là nhân viên phục vụ làm theo, rất nhanh một chai Red Star Erguotou được nhân viên phục vụ đưa tới.

“Tôn Thiện Nhân, Lafite 82 này cậu đừng nghĩ được uống vào, cậu còn không xứng.

Cậu uống thứ này thích hợp hơn, có vẻ xứng với cấp bậc của cậu.” Lâm Thiên vừa nói, vừa đặt chai Red Star Erguotou lên bàn.

Tôn Thiện Nhân kìm nén tới mức mặt đỏ bừng, anh ta cảm thấy Lâm Thiên đang nhục nhã anh ta một cách công khai, nhưng anh ta không dám nói gì.

“Còn chuyện tha thứ cho cậu, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, chỉ sợ cậu nghĩ hay quá rồi.” Lâm Thiên cười lạnh lùng.

“Không sai anh Thiên, Tôn Thiện Nhân và mấy tên chó săn của cậu ta, lúc học trung học bắt nạt chúng ta như vậy, anh Thiên anh chắc chắn chưa từng quên, tuyệt đối không thể tha thứ cho bọn họ." Cao Gia Hưng tức giận nói.

Lúc học trung học bị bắt nạt như vậy, đã để lại bóng mờ tâm lý rất lớn đối với Cao Gia Hưng, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với nhân sinh của anh ta.

Nhưng mà Cao Gia Hưng không có bản lĩnh báo thù.

Hiện giờ Lâm Thiên phát đạt, cũng khiến Cao Gia Hưng thấy được hi vọng báo thù.

Tôn Thiện Nhân nghe Cao Gia Hưng nói xong, sắc mặt lập tức khó coi.

Kiều Thanh Bình ở phía sau Tôn Thiện Nhân, lại càng chỉ vào Cao Gia Hưng hét to: “Cao Gia Hưng, cậu muốn chết có phải không?” “Kiều Thanh Bình, tôi thấy cậu mới là người muốn chết, đến bây giờ còn dám hoành hành như vậy.” Vẻ mặt Lâm
Thiên âm u nhìn về phía Kiều Thanh Bình..