Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 86: Lo Âu Và Cảm Kích




Mười giờ sáng, ở một nơi cách hội sở Tây Hồ chừng ba km, Tư Đồ Hạo Thiên cùng Tiểu Cửu đợi cứu binh đến.

- Hạo Thiên thiếu gia, cậu không sao chứ?

Một tên đại hán đến từ Hàng Hồ, thấy trên cánh tay Tư Đồ Hạo Thiên có một vết thương, nhuộm đỏ cả băng thì lo lắng mà hỏi.

- Không sao, Tiểu Cửu bị thương còn nặng hơn ta, mau đỡ hắn.

Tư Đồ Hạo Thiên lắc lắc đầu.

Đúng như lời Tư Đồ Hạo Thiên nói, thương thế trên người Tiểu Cửu quả thật là nghiêm trọng hơn một chút.

Vì muốn giả cảnh huyết chiến để tránh Tư Đồ Thần trừng phạt nên Tư Đồ Hạo Thiên đã tự chém vào tay mình một đao, chỉ là bị ngoại thương, còn Tiểu Cửu tự chưởng vào mình, nội tạng có chút hao tổn.

Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của hai gã đại hán, Tư Đồ Hạo Thiên và Tiểu Cửu đã đi vào một chiếc cứu thương.

Xe khởi động, một gã đại hán liền lấy điện thoại rồi gọi cho Lưu Thiên Quân, nhưng mà số máy lại bận.

- Hạo Thiên thiếu gia, không gọi cho Lưu lão đại được, chắc là ngài ấy đang đi đón Tư Đồ tiên sinh, bây giờ chúng ta đi qua đó sao?

Không cách nào liên lạc được với Lưu Thiên Quân, đại hán hỏi Tư Đồ Hạo Thiên.

Tư Đồ Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, đồng thời lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Tư Đồ Thần.

Song...

Không đợi Tư Đồ Hạo Thiên lấy điện thoại ra, điện thoại trong túi áo hắn đã rung lên.

Hả?

Phát hiện này làm cho Tư Đồ Hạo Thiên ngẩn ra, sau đó hắn liền lấy điện thoại ra thì thấy người gọi đến là Tư Đồ Thần.

- Bây giờ con đang ở đâu?

Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tư Đồ Thần liền vang lên.

- Nghĩa phụ, con và Tiểu Cửu mới được chú Lưu đón đi.

Tư Đồ Hạo Thiên vô cùng tôn kính mà trả lời, giọng nói nhỏ làm cho người ta có một loại cảm giác suy yếu.

Nhận thấy được vẻ khác thường của Tư Đồ Hạo Thiên, chân mày Tư Đồ Thần nhíu lại:

- Con bị thương sao?

- Chỉ là bị thương nhẹ thôi.

Tư Đồ Hạo Thiên đáp, chủ động nhận tội:

- Thật xin lỗi nghĩa phụ, là con không bảo vệ tốt Nhược Thủy.

- Nhược Thủy không sao đâu.

Tư Đồ Thần nói:

- Thương thế của con sao rồi, còn Tiểu Cửu nữa?

Không có chuyện gì?

Nghe được Tư Đồ Thần nói, Tư Đồ Hạo Thiên cả kinh, tay run lên, thiếu chút nữa là làm rơi điện thoại xuống.

- Hạo Thiên, có nghe được lời ta nói không?

Mắt thấy Tư Đồ Hạo Thiên không nói lời nào, giọng nói Tư Đồ Thần mơ hồ lộ ra vài phần lo lắng, lo lắng Tư Đồ Hạo Thiên bị thương quá nặng mà hôn mê.

- Nghĩa... Nghĩa phụ, con nghe được, trên tay chỉ bị một đao, không nghiêm trọng, còn Tiểu Cửu bị đánh một chưởng, bị nội thương.

Lời nói của Tư Đồ Thần đã kéo Tư Đồ Hạo Thiên trở lại thực tế:

- Nghĩa phụ, bây giờ Nhược Thủy đang ở đâu?

- Bây giờ nó đang ở hội sở Tây Hồ.

Tư Đồ Thần trả lời:

- Như vậy đi, bây giờ ta đi đón Tiểu Cửu, còn và Tiểu Cửu đi theo Thiên Quân để xử lý thương thế đi.

- Dạ!

Tư Đồ Hạo Thiên vội vàng đáp ứng, sau đó do dự một chút, lại hỏi:

- Nghĩa phụ, không phải ngài nói Nhược Thủy không có chuyện gì sao? Tại sao em ấy lại ở bãi của Nam thanh Hồng?

- Nhược Thủy được một người tên là Diệp Phàm cứu, dựa theo lời của Nhược Thủy, đây là bạn của nó ở trong game, là người của Tô gia ở Hàng Hồ.

Tư Đồ Thần nói, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại bổ sung:

- Đúng rồi, lúc trước khi ở chân núi con và Nhược Thủy hẳn là gặp hắn?

Diệp Phàm?

Nghe được cái tên này, trong đầu Tư Đồ Hạo Thiên liền hiện ra vẻ mặt kiên nghị ngày đó của Diệp Phàm, đôi mắt mở to, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Hắn xem ra nếu Diệp Phàm xuất thủ cứu Tư Đồ Nhược Thủy, khẳng định sẽ thấy được cảnh ba người Khúc Phong bắt cóc Tư Đồ Nhược Thủy cũng sẽ nhìn thấy cảnh hắn và Tiểu Cửu chạy trốn.

Bởi vì luyện võ cho nên thính lực của Tiểu Cửu vượt xa người thường cho nên đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tư Đồ Thần và Tư Đồ Hạo Thiên.

Ngay khi Tư Đồ Hạo Thiên lâm vào khiếp sợ thì Tiểu Cửu nghe được trong điện thoại truyền ra tiếng " Đô..Đô", vội lấy tay thọt thọt Tư Đồ Hạo Thiên.

Tư Đồ Hạo Thiên thức tỉnh, nhìn về phía Tiểu Cửu, rõ ràng thấy được Tiểu Cửu hỏi nhỏ:

- Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Không có đáp án.

Cổ họng Tư Đồ Hạo Thiên nghẹn lại, khuôn mặt trắng bệch lộ vẻ lo lắng.

Hắn vì muốn tránh sự trừng phạt của Tư Đồ Thần cho nên đã tự làm bản thân bị thương, lúc này chẳng những không có tác dụng, hơn nữa còn có thể để Tư Đồ Thần biết được tin tức chân thật.

Hắn không tưởng tượng nổi, một khi Tư Đồ Thần biết được chân tướng thì sẽ làm gì với hắn?

Nhưng mà!

Hắn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ đến, nếu mọi chuyện diễn ra như thế, sau này chắc chắn hắn sẽ cút ra khỏi Đông Hải bang.

----------

Mười giờ ba mươi phút, Tư Đồ Thần cùng Phí Tứ, dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ, lòng như lửa đốt đi đến hội sở Tây Hồ.

Đi vào cửa chính, thấy được trước cửa có bốn thi thế, hai mắt Phí Tứ tỏa sáng, phán đoán:

- Toàn bộ đều là một kích trí mạng, hơn nữa nhìn vẻ mặt của bọn hắn, căn bản là không có phản ứng nào.

- Xem ra hắn thật sự là cao thủ Tiên Thiên cảnh rồi.

Vẻ mặt Tư Đồ Thần có chút quái dị, cao thủ Tiên Thiên cảnh là cực kỳ hiếm thấy, hắn từng dùng mọi cách để lung lạc một gã cao thủ Tiên Thiên cảnh, kết quả cho dù hắn trả giá bao nhiêu thì cũng không mời được, hôm nay Tư Đồ Nhược Thủy quen được một cao thủ Tiên Thiên cảnh từ trong game, loại tương phản này đã làm cho hắn không thể tiếp nhận được.

- Thực lực của bốn tên này rất yếu, một Hậu Thiên Đại viên mãn cũng có thể giết chết bọn chúng.

Phí Tứ lắc đầu.

Tư Đồ Thần suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tiểu Tứ, cậu thôi ta đi vào, để cho bọn họ bảo vệ trước cửa.

- Vâng anh Thần.

Phí Tứ đáp một tiếng, dùng ánh mắt bảo tám gã đại hán bảo vệ ở trước, mà hắn cùng Tư Đồ Thần đi vào bên trong.

Rất nhanh, hai người xuyên qua một rừng trúc, đi vào trước cửa chính thì thấy được tám thi thể, trong đó đầu của một tên đã bị cắt xuống, máu tươi đầy đất, tràng diện máu tanh vô cùng.

Tê!

Thấy một màn như vậy, cho dù Tư Đồ Thần là người nắm quyền Đông Hải bang cũng không khỏi hít sâu một hơi, mà Phí Tứ cũng là âm thầm chắc lưỡi hít hà, cảm thấy kinh hãi vì thủ đoạn của đối phương.

- Anh Thần, hẳn là bọn họ ở trong kia, chúng ta vào thôi.

Phí Tứ nhắc nhở.

Tư Đồ Thần gật đầu rồi cùng Phí Tứ đi vào hội sở.

Đi vào hội sở, một mùi máu tanh liền đập vào mặt, sau đó đập vào mắt hai người bọn họ là một mảnh máu đỏ, thi thể nằm đầy đất, giống như địa ngục nhân gian, làm cho người ta nhìn vào mà sởn tóc gáy.

- Là Ngô Nhận, Trương Trụ cùng Khúc Phong.

Sau khi phát hiện được thi thể ba người, con ngươi của Phí Tứ đột nhiên co rút lại, vẻ mặt cổ quái nói:

- Xem bộ dạng sau khi chết của bọn hắn, xem ra bọn hắn đều bị đối phương dễ dàng giết chết, nói vậy, Diệp Phàm kia rất có thể là cao thủ Tiên Thiên cảnh.

- Diệp tiên sinh, tôi là Tư Đồ Thần, ngài ở đâu?

Nghe Phí Tứ nói thế, Tư Đồ Thần thu hồi ánh mắt, trong lơ đãng giọng nói cũng trở nên tôn kính hơn nhiều.

Trong phòng, Diệp Phàm sớm đã nghe được tiếng bước chân, chẳng qua là không thể xác định được có phải là Tư Đồ Thần không, lúc này nghe Tư Đồ Thần nói thế thì hắn lập tức trả lời:

- Tư Đồ tiên sinh, vì không để Nhược Thủy nhìn cảnh tưởng bên ngoài, các vị hãy vào đi, chúng tôi đang ở gian phòng số hai.

- Được.

Tư Đồ Thần có chút kích động đáp lại một tiếng, mang theo Phí Tứ đi vào phòng truyền ra giọng nói của Diệp Phàm.

- Cha.

Lúc Tư Đồ Thần và Phí Tứ đi vào hành lang, Tư Đồ Nhược Thủy đã đứng chờ ở cửa, nhìn thấy hai người thì tràn đầy hưng phấn mà kêu lên.

- Nhược Thủy.

Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy bình an vô sự, Tư Đồ Thần vội vàng bước nhanh tới rồi ôm Tư Đồ Nhược Thủy vào trong lòng.

- Cha, làm con đau....

Gương mặt của Tư Đồ Nhược Thủy đỏ bừng, thở dốc nói.

- Xin lỗi, là cha quá kích động.

Tư Đồ Thần nghe vậy, mới ý thức được mình có chút thất thố, liền nới lỏng tay ra, thấy Tư Đồ Nhược Thủy tươi cười, không mặt không có chút sợ hãi nào thì không khỏi sửng sốt:

- Nhược Thủy, con không sợ sao?

- Có anh Diệp Phàm ở đây, con sợ cái gì nữa?

Tư Đồ Nhược Thủy có chút kỳ quái.

- Ách...

Tư Đồ Thần càng thêm kinh ngạc, dù sao ngay cả hắn khi thấy một màn máu tanh vừa rồi cũng có chút run người, huống chi là Tư Đồ Nhược Thủy?

Sau đó, coi như Tư Đồ Thần muốn nói cái gì thì Phí Tứ đã ho khan một tiếng, nhắc nhở Tư Đồ Thần rằng Diệp Phàm vẫn còn ở trong phòng.

Được Phí Tứ nhắc nhở, Tư Đồ Thần thầm mắng mình hồ đồ, đồng thời dẫn Tư Đồ Nhược Thủy đi vào giữa phòng.

Trong phòng, Diệp Phàm ngồi trên ghế salon, trước bàn có để hai ly cà phê.

Thấy vậy, Tư Đồ Thần cũng có cảm giác ngoài ý muốn, bất quá nghĩ đến rất có thể Diệp Phàm là cao thủ Tiên Thiên cảnh nên Tư Đồ Thần cũng bình thường trở lại.

Cùng bất đồng với Tư Đồ Thần, sau khi thấy Diệp Phàm, Phí Tứ trực tiếp ngây ngẩn cả người!

Thân là cao thủ Hậu Thiên Đại viên mãn hắn biết được con đường võ học càng về sau càng khó khăn, mà thoạt nhìn Diệp Phàm còn rất trẻ, lại có thể là cao thủ Tiên Thiên cảnh...

Điều này đã mang lại rung động đến cho hắn.

Không để ý đến sự khiếp sợ của Phí Tứ, Diệp Phàm đứng dậy mỉm cười nói:

- Tư Đồ tiên sinh, bởi vì không muốn quấy rầy cha con hai ngươi gặp lại nên tôi đi ra mà không chào ngài.

- Xấu hổ quá, trước tiên tôi cần phải cảm ơn Diệp tiên sinh mới đúng.

Tư Đồ Thần là người trong giang hồ nên quen có lễ tiết, ôm quyền, đầy chân thành nói:

- Diệp tiên sinh đã cứu con gái của tôi, chính là có ơn với tôi, tôi không biết nên báo đáp như thế nào nhưng mà chỉ cần Diệp tiên sinh mở miệng nói ra yêu cầu, tôi nhất định sẽ toàn lực thỏa mãn.

- Tư Đồ tiên sinh không cần phải khách khí.

Diệp Phàm khoát tay:

- Nhược Thủy là bạn của tôi, tôi hẳn là nên cứu cô ấy ra, cho dù không có Nhược Thủy, tôi cũng không bỏ qua đám người Kiều Bát Chỉ.

- Điều này....

Thấy Diệp Phàm không muốn cái gì, Tư Đồ Thần có chút băn khoăn.

- Tư Đồ tiên sinh chỉ cần giúp tôi xử lý chỗ này, tôi không muốn để cảnh sát tìm tới cửa.

Diệp Phàm thấy thế, cười cười nói:

- Đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi muốn gặp ngài ở đây.

- Xin Diệp tiên sinh yên tâm, tôi biết nên làm thế nào rồi.

Tư Đồ Thần liền đáp ứng, sau đó hai tay ôm quyền, vẻ mặt hào sảng nói:

- Nếu Diệp tiên sinh không muốn hồi báo, tôi cũng không nói chuyện này nữa, nếu không sẽ quá đối trá, nhưng mà ngày sau nếu Diệp tiên sinh có chỗ nào cần đến Tư Đồ Thần này thì cứ mở miệng, nếu làm dược thì tôi sẽ cố gắng toàn lực mà làm tốt, làm không được tôi cũng cố gắng toàn lực.

Cảm nhận được vẻ hào sảng và thẳng thắng của Tư Đồ Thần, Diệp Phàm không nói gì, ôm quyền đáp lễ.