Cố Tử Mặc cảm thấy hứng thú nhướng mày hỏi “Tại sao?”
“Bởi vì chỉ có phân trâu mới có thể giúp hoa lài phát triển khỏe mạnh, lớn
lên xinh đẹp.” An Nhạc không ngần ngại chuyện vẫy thật nhiều máu chó, cô chính là muốn khiến hai cô gái kia cảm thấy hâm mộ ghen tị hận, xứng
hay không xứng liên quan cái rắm gì tới bọn họ, bọn họ quyết định được
sao?
Cố Tử Mặc gật đầu đồng ý “Đúng là thế thật.”
“Ông xã, anh có biết loại người nào là đáng thương nhất không?”
“Loại người nào?”
“Không ăn được nho thì nói nho chua.”
Trong khi hai người thân thiết, hai cô gái kia mặt lúc xanh lúc trắng, xoay người xám xịt rời đi.
An Nhạc lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, mấy con dê nhỏ này tưởng cô dễ bị bắt nạt lắm sao?
Lúc An Nhạc phục hồi tình thần lại thì tay cô bị một bàn tay rộng rãi khác
nắm lấy, khỏi cần phải nói cũng biết là tay Cố Tử Mặc, cô liếc mắt nhìn, hắn mỉm cười nói “Như vậy em có thể quang minh chính đại tuyên bố chủ
quyền.”
“Xùy!” Sau khi An Nhạc quay mặt đi, một giây sau nắm chặt tay hắn.
Vào buổi tối huyên náo ấy, An Nhạc cùng Cố Tử Mặc nắm tay đi trên đường,
mặc dù không mua nhiều thứ nhưng cũng không tính là tay không mà về.
Hai người mua một đôi dây treo điện thoại tình nhân, về phần là ai mở miệng muốn mua thì thật sự không phải cô, cô chỉ nói mình muốn mua một dây
treo điện thoại, kết quả nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy cô và Cố Tử
Mặc liền đề cử dây treo điện thoại tình nhân này.
Có lẽ nhiều
người sẽ nói quá ấu trĩ, nhưng con gái khi bắt đầu yêu đương đều ấu trĩ
như vậy! Đặc biệt mỗi lần hắn đưa cô về hai người đều dây dưa một lúc
mới lưu luyến không rời trở về.
Đúng vậy, lưu luyến không rời, An Nhạc cuối cùng cũng cảm nhận được từ này, rõ ràng mỗi ngày đều có thể
nhìn thấy, nhưng lúc tạm biệt lại bắt đầu thấy nhớ nhung, tâm tình nhớ
nhung này trong nháy mắt tăng lên rất nhiều.
Cái này hoàn toàn khác với lúc ôm ấp tình cảm yêu đơn phương trước kia, An Nhạc nghĩ, đây mới là tình yêu chân chính.
Một tuần lễ, hai người đi đến những nơi mà người bình thường hẹn hò sẽ đi,
đi hết một lần, kết quả, đáp án nhận được chính là không phù hợp với bọn họ.
“Đến nhà anh, chơi trò chơi, thuận tiện nấu cơm cho anh ăn.”
Bởi vì một câu nói của Cố Tử Mặc cho nên sau khi tan làm cô đến nhà hắn,
trước khi qua nhà hắn, hai người đi siêu thị mua đồ cần thiết.”
Từ lúc chính thức hẹn hò tới nay đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào nhà hắn, khó tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương.
An Nhạc hỏi lại lần nữa “Anh thật sự không ở chung với ba mẹ?”
Cố Tử Mặc nhìn bộ dáng khẩn trương của cô rất buồn cười, tốt bụng nhắc nhở “Em đã hỏi câu này ba lần rồi!”
An Nhạc đỏ mặt, mặc dù hắn đã nói hắn ở một mình, nhưng mà những lời hắn
nói cô không dám tin hoàn toàn, tên này rất phúc hắc đó, cho nên cô
không thể không đề phòng!
Đến chỗ hắn ở, An Nhạc nhìn thấy cách
bài trí cũng không quá bất ngờ, gần giống với tưởng tượng của cô, quả
nhiên lấy trắng đen làm chủ đạo, phong cách đơn giản gọn gàng. Căn nhà
được thu dọn sạch sẽ, so với mấy cô sống trong ký túc còn muốn sạch sẽ
hơn, An Nhạc lần nữa phun trào: Đúng là mắc bệnh sạch sẽ!
Hai
người cùng nhau đi xem tất cả các gian phòng, An Nhạc tò mò hỏi “Đây là
anh mua?” Sở dĩ An Nhạc không hỏi có phải thuê hay không là bởi vì hắn
có thể mua xe tốt như vậy thì không thể nào đi thuê nhà được.
Cố Tử Mặc gật đầu “Nhà là anh tự mua, còn xe là ba mẹ tặng.”
An Nhạc nghe xong vô cùng lo sợ, tiếp tục dè dặt hỏi “Anh sẽ không phải là phú nhị đại đấy chứ?”
Cố Tử Mặc tựa vào cạnh cửa, nhìn cô cười nói “Em đang lo lắng cái gì?”
An Nhạc lắc đầu cười híp mắt nói “Em mới không có lo lắng, chỉ là đang suy nghĩ nếu như anh thật sự là phú nhị đại, vậy có giống như mấy cái phim
truyền hình không, ba mẹ anh sẽ nói cái gì môn không đăng hộ không đối,
không đồng ý cho chúng ta hẹn hò, sau đó tùy tùy tiện tiện cầm một trăm
vạn, dùng tiền đè chết em, sau đó em không cần lo lắng đến cuộc sống sau khi tốt nghiệp nữa.”
Cố Tử Mặc không khách khí dùng ngón tay chọc chọc vào trán An Nhạc “Xem phim truyền hình quá nhiều.”
Được rồi, An Nhạc thừa nhận mình hơi bị YY, ai mà ngu ngốc đến mức cầm một
trăm vạn đi đập người chứ, nếu cô là một tiểu phú bà, nhìn thấy con trai kết giao với cô bạn gái mà mình không thích, mặc kệ không quản là được
rồi, có lẽ không cần cô động thủ hai người cũng tự chia tay.
Cố Tử Mặc thu tay lại nói “Anh đi tắm trước, đồ ở trong nhà em cứ dùng tùy ý.”
Tâm tư An Nhạc hoàn toàn đặt ở câu trước của hắn, hắn đi tắm? Sau đó trong
đầu tự nhiên phác họa ra hình ảnh mỹ nam tắm, cô sợ tiếp tục suy nghĩ
lung tung nữa sẽ mất máu mà chết nên mang MP3 chạy đến nhà bếp.
Lúc An Nhạc làm sạch nguyên liệu, cô miên man suy nghĩ, hắn đi tắm còn cô
nấu cơm, cô với Cố Tử Mặc có chút không đúng, tình cảnh này hình như
phát triển hơi nhanh, không có cảm giác mối tình đầu, ngược lại giống
như đôi vợ chồng già đã sống với nhau mấy năm.
Mặc dù trong lòng phun trào, động tác trên tay An Nhạc cũng không dừng lại.
Đây là lần đầu tiên An Nhạc nấu ăn, mặc dù tay nghề cũng không phải rất tốt nhưng cô muốn làm đến tốt nhất, cô thầm nghĩ trong đầu, khi hắn ăn món
cô nấu sẽ khen ngợi đây là món ngon nhất hắn từng ăn!
Làm xong
hết các công đoạn chuẩn bị, An Nhạc ngâm nga bài hát, lúc muốn rửa tay
bắt đầu nấu món ăn, bỗng nhiên eo bị người ta ôm lấy kèm theo một mùi
hương thơm mát vừa tắm xong, thêm vào đó là mùi vị hormone phái nam.
Cố Tử Mặc tựa đầu trên vai cô, vô cùng quấn quýt khẽ cắn vành tai “Bà xã, bộ dáng em mang tạp dề thật đẹp.”
Tay mở vòi nước của An Nhạc bị trượt, nhịp tim đột ngột tăng nhanh. An Nhạc vì sao lại muốn đeo MP3 nghe nhạc, chẳng phài là vì không muốn suy nghĩ lung tung sao?
Được rồi, thật ra thì lúc nghe thấy Cố Tử Mặc nói đến nhà hắn, cô đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, làm sao lại không suy
nghĩ được chứ, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa sau cái hôn
đêm đó, bọn họ cũng không có thân mật hơn nữa, nhiều nhất là hắn mổ nhẹ
vào môi cô. Nhiều lần, An Nhạc cũng muốn bá vương ngạnh thượng cung tiến hành một nụ hôn sâu tiêu chuẩn, nếm thử xem đó là cảm giác gì, bởi vì
đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, nên cô đối với cảm giác này
vẫn luôn tò mò muốn thử.
Thật vất vả mới có đối tượng thử nghiệm, nhưng đối tượng này hết lần này đến lần khác vô cùng thân sĩ, cô nghi
ngờ không biết có phải hắn cố ý hay không.
“Cố Tử Mặc, anh có để cho em nấu ăn hay không?”
An Nhạc luôn gọi thẳng tên của hắn, hắn cũng từng sửa mấy lần, để cho cô
gọi là Tử Mặc hoặc ông xã, nhưng cái nào cô cũng không gọi được, cho nên đến bây giờ vẫn gọi thẳng tên.